Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 635: "Ừm…"
"Tìm kiếm long châu để đưa cho Ngọc tộc?", quan hệ giữa nàng cùng Thiên Phần tộc ác liệt như vậy, không có khả năng nàng làm việc này vì Thiên Phần tộc, nàng chỉ có thể làm việc này vì Ngọc tộc.
Nàng rốt cuộc có phải là người của Ngọc tộc hay không?
"Ừm…"
"Đã tìm được sáu trong số bảy viên long châu, chỉ cần chúng ta tìm ra được thêm một viên nữa thì đã có thể thu thập đủ bảy viên".
Cố Thanh Hy đột nhiên mỉm cười, một nụ cười trong sáng thuần khiết.
"Đúng vậy, chỉ còn lại một viên thôi. Chỉ cần tìm được một viên nữa là có thể thu thập đủ bảy viên long châu, cho nên ta không thể chết được. Nếu như ta chết thì viên long châu thứ sáu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này".
Thần Phi đại ca cùng người của Ngọc tộc không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Dạ Mặc Uyên, chàng từng hỏi ta có bao giờ thích chàng không, ta thật sự không biết, nhưng ta đã từng nói với chàng trước đây ta đã từng bị người ta yêu lừa gạt, vì hắn ta cho nên ta mới chết thảm rồi xuyên không vào phủ thừa tướng".
Dạ Mặc Uyên cau mày, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng Cố Thanh Hy đã ngắt lời hắn.
"Ta biết chàng đang có rất nhiều câu hỏi, những điều mà chính ta cũng không hiểu và ta không biết phải giải thích với chàng như thế nào. Ta đã thề rằng sẽ không bao giờ dành tình cảm thực sự cho bất kỳ người đàn ông nào trong đời. Nhưng nếu như chúng ta có thể sống sót thoát ra khỏi đây thì có lẽ ta sẽ thử mở lòng với chàng".
Trái tim lạnh lùng thất vọng ban đầu của Dạ Mặc Uyên cuối cùng đã được nhen nhóm lên niềm hy vọng.
Không biết lấy đâu ra sức lực, hắn đã ôm lấy Cố Thanh Hy mà đi vòng quanh một cách khoái chí.
Bộ dáng khờ khạo này làm gì còn chút sát phạt quyết đoán nào của trước đây nữa?
"Nàng đã nói rồi đó, nếu chúng ta có thể ra khỏi đây thì nàng sẽ trở thành thê tử thật sự của ta".
"Ta chỉ nói rằng ta sẽ thử mở lòng".
"Dù sao thì ý tứ cũng đều giống nhau".
"Muốn vậy thì cũng phải còn sống rời khỏi đây mới được".
"Đúng vậy, chúng ta có thể sớm rời đây thôi. Trước khi tới đây ta đã nói cho Thanh Phong và Giáng Tuyết biết, bọn họ chắc chắn đang dẫn người tới đây, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi".
"Tốt lắm".
Bị Dạ Mặc Uyên ôm đi một vòng, đầu óc của Cố Thanh Hy lại càng thêm choáng váng.
Nàng yếu ớt nằm trên ngực hắn, hơi thở gấp gáp hơn.
Hôm nay nàng không biết tại sao mình lại nói điều này với Dạ Mặc Uyên.
Nàng chỉ biết rằng mình thực ra không hề ghét bỏ Dạ Mặc Uyên.
Có người để dựa vào cũng rất tốt.
Hai người trò chuyện với nhau, những câu chuyện không đầu không đuôi.
Nàng rốt cuộc có phải là người của Ngọc tộc hay không?
"Ừm…"
"Đã tìm được sáu trong số bảy viên long châu, chỉ cần chúng ta tìm ra được thêm một viên nữa thì đã có thể thu thập đủ bảy viên".
Cố Thanh Hy đột nhiên mỉm cười, một nụ cười trong sáng thuần khiết.
"Đúng vậy, chỉ còn lại một viên thôi. Chỉ cần tìm được một viên nữa là có thể thu thập đủ bảy viên long châu, cho nên ta không thể chết được. Nếu như ta chết thì viên long châu thứ sáu sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này".
Thần Phi đại ca cùng người của Ngọc tộc không thể chịu đựng thêm được nữa.
"Dạ Mặc Uyên, chàng từng hỏi ta có bao giờ thích chàng không, ta thật sự không biết, nhưng ta đã từng nói với chàng trước đây ta đã từng bị người ta yêu lừa gạt, vì hắn ta cho nên ta mới chết thảm rồi xuyên không vào phủ thừa tướng".
Dạ Mặc Uyên cau mày, trong lòng hắn có rất nhiều câu hỏi nhưng Cố Thanh Hy đã ngắt lời hắn.
"Ta biết chàng đang có rất nhiều câu hỏi, những điều mà chính ta cũng không hiểu và ta không biết phải giải thích với chàng như thế nào. Ta đã thề rằng sẽ không bao giờ dành tình cảm thực sự cho bất kỳ người đàn ông nào trong đời. Nhưng nếu như chúng ta có thể sống sót thoát ra khỏi đây thì có lẽ ta sẽ thử mở lòng với chàng".
Trái tim lạnh lùng thất vọng ban đầu của Dạ Mặc Uyên cuối cùng đã được nhen nhóm lên niềm hy vọng.
Không biết lấy đâu ra sức lực, hắn đã ôm lấy Cố Thanh Hy mà đi vòng quanh một cách khoái chí.
Bộ dáng khờ khạo này làm gì còn chút sát phạt quyết đoán nào của trước đây nữa?
"Nàng đã nói rồi đó, nếu chúng ta có thể ra khỏi đây thì nàng sẽ trở thành thê tử thật sự của ta".
"Ta chỉ nói rằng ta sẽ thử mở lòng".
"Dù sao thì ý tứ cũng đều giống nhau".
"Muốn vậy thì cũng phải còn sống rời khỏi đây mới được".
"Đúng vậy, chúng ta có thể sớm rời đây thôi. Trước khi tới đây ta đã nói cho Thanh Phong và Giáng Tuyết biết, bọn họ chắc chắn đang dẫn người tới đây, chúng ta chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi".
"Tốt lắm".
Bị Dạ Mặc Uyên ôm đi một vòng, đầu óc của Cố Thanh Hy lại càng thêm choáng váng.
Nàng yếu ớt nằm trên ngực hắn, hơi thở gấp gáp hơn.
Hôm nay nàng không biết tại sao mình lại nói điều này với Dạ Mặc Uyên.
Nàng chỉ biết rằng mình thực ra không hề ghét bỏ Dạ Mặc Uyên.
Có người để dựa vào cũng rất tốt.
Hai người trò chuyện với nhau, những câu chuyện không đầu không đuôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương