Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 639: Tiểu Cửu nhi lắc lắc đầu
Cố Thanh Hy nhìn về hướng hang băng sụp đổ, trong mắt hiện lên một niềm đau xót.
Chỉ một động tác của nàng cũng khiến cho Dạ Mặc Uyên biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn hỏi: "Thanh Phong Giáng Tuyết, các ngươi có tìm được Ôn Thiếu Nghi không?"
"Bẩm chủ nhân, vùng đất Cực Bắc quá lớn, thuộc hạ đã phái rất nhiều nhóm chia ra tìm kiếm chủ nhân và vươn phi, nhưng ngoại trừ Tiểu Cửu nhi thì thuộc hạ cũng không nhận được tin tức của người nào khác ở đây".
"Còn Tiểu Cửu nhi ngươi thì sao, ngươi có tìm thấy Ôn Thiếu Nghi không?"
Tiểu Cửu nhi lắc lắc đầu.
Hôm đó nó ăn quá no, lại lăn ra ngủ, không ngờ hang băng lại sập xuống đột ngột, nếu như nó không chạy nhanh thì bây giờ nó đã mất mạng rắn rồi.
Sau đó nó không ngừng tìm kiếm chủ nhân của mình, mệt muốn chết mà vẫn không tìm thấy tung tích của chủ nhân.
Cho đến khi... cho đến khi nó gặp Thanh Phong và Giáng Tuyết.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đã cùng nó lục soát quanh khu vực này, cuối cùng mới có thể tìm được chủ nhân của nó.
Giáng Tuyết nhíu mày nói: "Nhưng có một việc rất quái lạ, xung quanh đây có một vài mảnh vải đỏ vương vãi, vải đỏ giống như là của vương phi, thuộc hạ nhìn thấy vải đỏ mới nghi ngờ chủ nhân cùng vương phi đang ở gần đó".
Giáng Tuyết mang mảnh vải đỏ ra.
Mảnh vải đỏ đúng là một góc y phục của Cố Thanh Hy, chắc hẳn nó đã rách ra khi bọn họ bị cuốn xuống dưới.
Nhưng...
Trận tuyết lở rất lớn.
Cho dù mảnh vải đỏ có bị rách ra thì nó cũng phải bị nhấn chìm rồi mới đúng, sao nó có thể nằm trên mặt tuyết được?
Giáng Tuyết giải thích: "Cũng không phải nó nằm sẵn trên tuyết mà nó thật sự đã bị vùi lấp. Thuộc hạ vô tình tìm được nó khi đang đào tuyết".
Dạ Mặc Uyên gật đầu, nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Hai người bọn họ đều biết Băng cốc là nơi chịu ảnh hưởng nặng nhất, khu vực đó lại rộng lớn, cho dù Tiểu Cửu nhi có lợi hại đến đâu cũng không thể mang được Ôn Thiếu Nghi nhảy ra.
Cho dù tất cả thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên cùng ra tay thì cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn đào hết tuyết lên để tìm kiếm Ôn Thiếu Nghi.
Hắn ta…
Không còn hy vọng sống nữa.
“Đi thôi”, Dạ Mặc Uyên nói.
Nếu như còn tiếp tục miễn cưỡng ở lại đây thì tất cả bọn họ có thể chết ở đây.
Chỉ một động tác của nàng cũng khiến cho Dạ Mặc Uyên biết nàng đang nghĩ gì.
Hắn hỏi: "Thanh Phong Giáng Tuyết, các ngươi có tìm được Ôn Thiếu Nghi không?"
"Bẩm chủ nhân, vùng đất Cực Bắc quá lớn, thuộc hạ đã phái rất nhiều nhóm chia ra tìm kiếm chủ nhân và vươn phi, nhưng ngoại trừ Tiểu Cửu nhi thì thuộc hạ cũng không nhận được tin tức của người nào khác ở đây".
"Còn Tiểu Cửu nhi ngươi thì sao, ngươi có tìm thấy Ôn Thiếu Nghi không?"
Tiểu Cửu nhi lắc lắc đầu.
Hôm đó nó ăn quá no, lại lăn ra ngủ, không ngờ hang băng lại sập xuống đột ngột, nếu như nó không chạy nhanh thì bây giờ nó đã mất mạng rắn rồi.
Sau đó nó không ngừng tìm kiếm chủ nhân của mình, mệt muốn chết mà vẫn không tìm thấy tung tích của chủ nhân.
Cho đến khi... cho đến khi nó gặp Thanh Phong và Giáng Tuyết.
Thanh Phong và Giáng Tuyết đã cùng nó lục soát quanh khu vực này, cuối cùng mới có thể tìm được chủ nhân của nó.
Giáng Tuyết nhíu mày nói: "Nhưng có một việc rất quái lạ, xung quanh đây có một vài mảnh vải đỏ vương vãi, vải đỏ giống như là của vương phi, thuộc hạ nhìn thấy vải đỏ mới nghi ngờ chủ nhân cùng vương phi đang ở gần đó".
Giáng Tuyết mang mảnh vải đỏ ra.
Mảnh vải đỏ đúng là một góc y phục của Cố Thanh Hy, chắc hẳn nó đã rách ra khi bọn họ bị cuốn xuống dưới.
Nhưng...
Trận tuyết lở rất lớn.
Cho dù mảnh vải đỏ có bị rách ra thì nó cũng phải bị nhấn chìm rồi mới đúng, sao nó có thể nằm trên mặt tuyết được?
Giáng Tuyết giải thích: "Cũng không phải nó nằm sẵn trên tuyết mà nó thật sự đã bị vùi lấp. Thuộc hạ vô tình tìm được nó khi đang đào tuyết".
Dạ Mặc Uyên gật đầu, nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Hai người bọn họ đều biết Băng cốc là nơi chịu ảnh hưởng nặng nhất, khu vực đó lại rộng lớn, cho dù Tiểu Cửu nhi có lợi hại đến đâu cũng không thể mang được Ôn Thiếu Nghi nhảy ra.
Cho dù tất cả thuộc hạ của Dạ Mặc Uyên cùng ra tay thì cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn đào hết tuyết lên để tìm kiếm Ôn Thiếu Nghi.
Hắn ta…
Không còn hy vọng sống nữa.
“Đi thôi”, Dạ Mặc Uyên nói.
Nếu như còn tiếp tục miễn cưỡng ở lại đây thì tất cả bọn họ có thể chết ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương