Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 647: Người ở phòng bếp đang làm gì thế?
Vì bị trọng thương ở vùng đất Cực Bắc, Dạ Mặc Uyên luôn dưỡng thương ở phủ Dạ Vương với Cố Thanh Hy, không đi đâu cả.
Hôm nay, đến giờ cơm trưa, Dạ Mặc Uyên nhìn cả bàn thức ăn toàn là rau, nhướng mày, trầm giọng nói: “Vương phủ không còn thịt nữa rồi à? Sao ngày nào cũng đều ăn chay hết thế?”
Cố Thanh Hy uể oải chống cằm, liếc mắt nhìn bàn thức ăn, không có chút thèm ăn nào, nàng cũng dùng ánh mắt chất vấn nhìn Thanh Phong đang đứng một bên.
Ngày nào cũng phải ăn rau, miệng nàng lạt nhách lạt nhiễu rồi.
Chẳng phải người ta luôn bảo là bị thương cần phải được bồi bổ sao?
Người ở phòng bếp đang làm gì thế?
Thanh Phong khẽ run, có chút ai oán: “Chủ tử, thịt ở vương phủ bị Tiểu Cửu Nhi ăn sạch rồi, tính ra bàn ăn này của người vẫn còn chút thịt thái ra đó ạ, chứ ngay cả thịt vụn, chúng thuộc hạ cũng không được ăn trong nhiều ngày nay”.
Cố Thanh Hy gắp thịt thái nằm lẫn trong món ăn, suýt nữa là đũa đã rơi xuống rồi.
Đây mà cũng gọi là thịt vụn à?
Trong một đĩa thức ăn không gắp được ba miếng thịt thái sợi, thịt thái này còn mỏng hơn tóc của nàng nữa đấy.
Dạ Mặc Uyên nói: “Còn dám già mồm à! Dù thịt trong phủ Dạ Vương đều bị Tiểu Cửu Nhi ăn hết, các ngươi không biết ra ngoài mua thêm sao?”
“Thuộc hạ bảo người đi mua rồi nhưng mũi của Tiểu Cửu Nhi thính lắm, thịt vừa mới mua về là đã bị nó giành mất, mỗi lần chúng thuộc hạ mua thịt đều phải lén lút, thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thoát khỏi mắt “thần” của Tiểu Cửu Nhi”.
Cố Thanh Hy: “…”
Dạ Mặc Uyên: “…”
Nhắc đến Tiểu Cửu Nhi, Thanh Phong lại nghẹn một bụng tức, cậu ta chỉ ước có thể ném nó ra ngoài.
Mỗi lần nó đến là vương phủ đều phải ăn chay trường.
Giọng Dạ Mặc Uyên dịu đi vài phần: “Vậy mua nhiều hơn đi, dạ dày của Tiểu Cửu Nhi lớn cỡ nào thì nó cũng không thể ăn hết thịt của cả Đế Đô”.
“Chủ tử, giá thịt lợn, thịt bò, thịt dê, thịt cá hiện giờ ở Đế Đô đều tăng chóng mặt, mà còn khan hiếm hàng nữa. Thuộc hạ mua ít, Tiểu Cửu Nhi giành ít, thuộc hạ mua nhiều thì Tiểu Cửu Nhi cướp nhiều, Tiểu Cửu Nhi sắp ăn sạch thịt của cả Đế Đô rồi”.
“Rầm…”
Cố Thanh Hy suýt ngã khỏi ghế, khó tin nhìn Thanh Phong.
Dạ Mặc Uyên cũng không tin.
Rắn háu ăn cỡ nào cũng chẳng thể ăn sạch thịt của Đế Đô được!
Thanh Phong nói: “Thật đấy ạ, Tiểu Cửu Nhi không chỉ ăn một mình mà còn gọi rất nhiều rắn đến ăn chung. Rất, rất nhiều đồng loại của Tiểu Cửu Nhi ăn chung cũng không nói, vấn đề là lúc đi, chúng còn tiện thể “mang” theo chút “thức ăn thừa” nữa á!”
Thanh Phong chỉ về phía bên phải, nơi đó là vườn hoa của vương phủ, địa thế rộng rãi, nhìn từ cửa sổ phòng của họ vừa hay có thể nhìn thấy một góc vườn hoa.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên tới gần quan sát, vừa nhìn là hai người cũng không còn bình thản được nữa.
Trong vườn hoa, khắp nơi đều là rắn, có rắn lớn, cũng có rắn nhỏ, rắn độc, rắn cỏ, có vằn, đủ các màu sắc, gần như đầy đủ tất cả chủng loại. . 𝑇hách 𝒕hánh 𝒕ìⅿ được ﹙ 𝑇R 𝐔M𝑇R𝐔YỆN.𝗏n ﹚
Ở giữa bầy rắn là Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Cửu Nhi đang cuốn một đống thịt nướng, ăn rất vui vẻ, thi thoảng còn ợ một cái rồi lấy đuôi sờ bụng mình, sau đó phát ra tiếng xì xì như đang bảo đồng loại ăn nhiều vào, đừng có ngại ngùng!
Mà đồng loại của nó cũng chẳng khách sáo, con nào cũng ăn liên tục không ngừng, bụng nào cũng tròn vo.
Hôm nay, đến giờ cơm trưa, Dạ Mặc Uyên nhìn cả bàn thức ăn toàn là rau, nhướng mày, trầm giọng nói: “Vương phủ không còn thịt nữa rồi à? Sao ngày nào cũng đều ăn chay hết thế?”
Cố Thanh Hy uể oải chống cằm, liếc mắt nhìn bàn thức ăn, không có chút thèm ăn nào, nàng cũng dùng ánh mắt chất vấn nhìn Thanh Phong đang đứng một bên.
Ngày nào cũng phải ăn rau, miệng nàng lạt nhách lạt nhiễu rồi.
Chẳng phải người ta luôn bảo là bị thương cần phải được bồi bổ sao?
Người ở phòng bếp đang làm gì thế?
Thanh Phong khẽ run, có chút ai oán: “Chủ tử, thịt ở vương phủ bị Tiểu Cửu Nhi ăn sạch rồi, tính ra bàn ăn này của người vẫn còn chút thịt thái ra đó ạ, chứ ngay cả thịt vụn, chúng thuộc hạ cũng không được ăn trong nhiều ngày nay”.
Cố Thanh Hy gắp thịt thái nằm lẫn trong món ăn, suýt nữa là đũa đã rơi xuống rồi.
Đây mà cũng gọi là thịt vụn à?
Trong một đĩa thức ăn không gắp được ba miếng thịt thái sợi, thịt thái này còn mỏng hơn tóc của nàng nữa đấy.
Dạ Mặc Uyên nói: “Còn dám già mồm à! Dù thịt trong phủ Dạ Vương đều bị Tiểu Cửu Nhi ăn hết, các ngươi không biết ra ngoài mua thêm sao?”
“Thuộc hạ bảo người đi mua rồi nhưng mũi của Tiểu Cửu Nhi thính lắm, thịt vừa mới mua về là đã bị nó giành mất, mỗi lần chúng thuộc hạ mua thịt đều phải lén lút, thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thoát khỏi mắt “thần” của Tiểu Cửu Nhi”.
Cố Thanh Hy: “…”
Dạ Mặc Uyên: “…”
Nhắc đến Tiểu Cửu Nhi, Thanh Phong lại nghẹn một bụng tức, cậu ta chỉ ước có thể ném nó ra ngoài.
Mỗi lần nó đến là vương phủ đều phải ăn chay trường.
Giọng Dạ Mặc Uyên dịu đi vài phần: “Vậy mua nhiều hơn đi, dạ dày của Tiểu Cửu Nhi lớn cỡ nào thì nó cũng không thể ăn hết thịt của cả Đế Đô”.
“Chủ tử, giá thịt lợn, thịt bò, thịt dê, thịt cá hiện giờ ở Đế Đô đều tăng chóng mặt, mà còn khan hiếm hàng nữa. Thuộc hạ mua ít, Tiểu Cửu Nhi giành ít, thuộc hạ mua nhiều thì Tiểu Cửu Nhi cướp nhiều, Tiểu Cửu Nhi sắp ăn sạch thịt của cả Đế Đô rồi”.
“Rầm…”
Cố Thanh Hy suýt ngã khỏi ghế, khó tin nhìn Thanh Phong.
Dạ Mặc Uyên cũng không tin.
Rắn háu ăn cỡ nào cũng chẳng thể ăn sạch thịt của Đế Đô được!
Thanh Phong nói: “Thật đấy ạ, Tiểu Cửu Nhi không chỉ ăn một mình mà còn gọi rất nhiều rắn đến ăn chung. Rất, rất nhiều đồng loại của Tiểu Cửu Nhi ăn chung cũng không nói, vấn đề là lúc đi, chúng còn tiện thể “mang” theo chút “thức ăn thừa” nữa á!”
Thanh Phong chỉ về phía bên phải, nơi đó là vườn hoa của vương phủ, địa thế rộng rãi, nhìn từ cửa sổ phòng của họ vừa hay có thể nhìn thấy một góc vườn hoa.
Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên tới gần quan sát, vừa nhìn là hai người cũng không còn bình thản được nữa.
Trong vườn hoa, khắp nơi đều là rắn, có rắn lớn, cũng có rắn nhỏ, rắn độc, rắn cỏ, có vằn, đủ các màu sắc, gần như đầy đủ tất cả chủng loại. . 𝑇hách 𝒕hánh 𝒕ìⅿ được ﹙ 𝑇R 𝐔M𝑇R𝐔YỆN.𝗏n ﹚
Ở giữa bầy rắn là Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Cửu Nhi đang cuốn một đống thịt nướng, ăn rất vui vẻ, thi thoảng còn ợ một cái rồi lấy đuôi sờ bụng mình, sau đó phát ra tiếng xì xì như đang bảo đồng loại ăn nhiều vào, đừng có ngại ngùng!
Mà đồng loại của nó cũng chẳng khách sáo, con nào cũng ăn liên tục không ngừng, bụng nào cũng tròn vo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương