Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 692
Cấp năm... đáng sợ đến thế nào... trên đời chắc chắn không có mấy người là đối thủ của hắn ta.
Hơn nữa tốc độ xuất kiếm của kẻ kia thực sự kinh người, hắn ta đứng bên cạnh Cố Thanh Hy nhưng hắn ta cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, đối mặt với đôi đao kiếm đó hắn ta rõ ràng không có khả năng phản kháng.
Trong khi ăn vặt, Cố Thanh Hy trả lời: "Có rất nhiều người muốn giết ta, những cũng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó hay không?"
Advertisement
Nàng cười lạnh một tiếng.
Đây không phải là vùng đất Cực Bắc.
Ở đây không chỉ có người của nàng âm thầm bảo vệ mà còn có người của Dạ Mặc Uyên luôn theo sát và bảo vệ nàng.
Advertisement
Người bình thường muốn giết nàng còn phải cân nhắc thực lực của mình.
Tiêu Vũ Hiên dở khóc dở cười.
"Cô cứ ở đây nhàn nhã, ta thật sự cảm thấy Phù Quang không phải là đối thủ của hắn".
"Phù Quang quả thực không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng không phải vẫn còn Khởi La muội muội và người của Dạ vương phủ sao?"
Nói xong Cố Thanh Hy liếc nhìn hắn ta, nở một nụ cười trêu chọc: "Hay là ngươi đang muốn luận võ với sát thủ kia?"
"Cô đùa à? Hắn là cao thủ cấp năm, ta phóng qua đó để biến thành thịt vụn hay sao?"
"Vậy ngươi ngồi đây kích động làm gì chứ?"
"Được rồi, xem như ta quan tâm vô ích đi".
Tiêu Vũ Hiên cắn một miếng lương khô thật mạnh, lắng nghe âm thanh của trận chiến khốc liệt từ bên kia không ngừng truyền đến.
Hắn ta rất muốn đi xem nhưng lại ngại mặt mũi.
Không biết đã qua bao lâu, Hoa Khởi La cùng Phù Quang cuối cùng đã áp giải tên sát thủ bị điểm huyệt đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Hoa Khởi La thở hổn hển nói: "Hy tỷ tỷ, ta đã bắt được người đến đây rồi, kẻ này võ công cao cường, ta và ám vệ của tỷ hai người liên thủ cũng bắt không được hắn ta. Cũng may sau đó có một nhóm người khác đến giúp đỡ cho nên mới bắt được".
Mọi người nhìn về phía sát thủ áo đen. . Tì𝒎 đọc 𝐭hê𝒎 𝐭ại # T 𝐑Ù𝑴T𝐑𝖴YỆ𝑵﹒v𝓃 #
Hắn ta không quá lớn tuổi, chỉ khoảng trên dưới hai mươi, dáng người mảnh khảnh, phong thái lạnh lùng, ngay cả khi bị bắt thì tư thế của hắn vẫn thẳng lưng như tùng như trúc.
Đôi mắt hắn không biểu lộ chút biểu cảm nào, hoàn toàn không có thái độ oán hận hay cầu xin tha thứ.
Vóc dáng của hắn rất tốt.
Tiêu Vũ Hiên tấm tắc nói: "Quả thật nhìn không ra, đúng là tuổi trẻ tài cao, để ta xem ngươi còn ra vẻ lang sói được nữa không!"
Nàng đưa tay lột miếng vải đen che mặt hắn, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hoa Khởi La vô cùng kinh ngạc.
Phù Quang và Tiêu Vũ Hiên cũng kinh hãi.
Đặc biệt là Tiêu Ngọc Hiên, hắn ta biến sắc, khiếp sợ nói: "Diệp Phong, tại sao lại là ngươi..."
Hơn nữa tốc độ xuất kiếm của kẻ kia thực sự kinh người, hắn ta đứng bên cạnh Cố Thanh Hy nhưng hắn ta cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, đối mặt với đôi đao kiếm đó hắn ta rõ ràng không có khả năng phản kháng.
Trong khi ăn vặt, Cố Thanh Hy trả lời: "Có rất nhiều người muốn giết ta, những cũng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó hay không?"
Advertisement
Nàng cười lạnh một tiếng.
Đây không phải là vùng đất Cực Bắc.
Ở đây không chỉ có người của nàng âm thầm bảo vệ mà còn có người của Dạ Mặc Uyên luôn theo sát và bảo vệ nàng.
Advertisement
Người bình thường muốn giết nàng còn phải cân nhắc thực lực của mình.
Tiêu Vũ Hiên dở khóc dở cười.
"Cô cứ ở đây nhàn nhã, ta thật sự cảm thấy Phù Quang không phải là đối thủ của hắn".
"Phù Quang quả thực không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng không phải vẫn còn Khởi La muội muội và người của Dạ vương phủ sao?"
Nói xong Cố Thanh Hy liếc nhìn hắn ta, nở một nụ cười trêu chọc: "Hay là ngươi đang muốn luận võ với sát thủ kia?"
"Cô đùa à? Hắn là cao thủ cấp năm, ta phóng qua đó để biến thành thịt vụn hay sao?"
"Vậy ngươi ngồi đây kích động làm gì chứ?"
"Được rồi, xem như ta quan tâm vô ích đi".
Tiêu Vũ Hiên cắn một miếng lương khô thật mạnh, lắng nghe âm thanh của trận chiến khốc liệt từ bên kia không ngừng truyền đến.
Hắn ta rất muốn đi xem nhưng lại ngại mặt mũi.
Không biết đã qua bao lâu, Hoa Khởi La cùng Phù Quang cuối cùng đã áp giải tên sát thủ bị điểm huyệt đến trước mặt Cố Thanh Hy.
Hoa Khởi La thở hổn hển nói: "Hy tỷ tỷ, ta đã bắt được người đến đây rồi, kẻ này võ công cao cường, ta và ám vệ của tỷ hai người liên thủ cũng bắt không được hắn ta. Cũng may sau đó có một nhóm người khác đến giúp đỡ cho nên mới bắt được".
Mọi người nhìn về phía sát thủ áo đen. . Tì𝒎 đọc 𝐭hê𝒎 𝐭ại # T 𝐑Ù𝑴T𝐑𝖴YỆ𝑵﹒v𝓃 #
Hắn ta không quá lớn tuổi, chỉ khoảng trên dưới hai mươi, dáng người mảnh khảnh, phong thái lạnh lùng, ngay cả khi bị bắt thì tư thế của hắn vẫn thẳng lưng như tùng như trúc.
Đôi mắt hắn không biểu lộ chút biểu cảm nào, hoàn toàn không có thái độ oán hận hay cầu xin tha thứ.
Vóc dáng của hắn rất tốt.
Tiêu Vũ Hiên tấm tắc nói: "Quả thật nhìn không ra, đúng là tuổi trẻ tài cao, để ta xem ngươi còn ra vẻ lang sói được nữa không!"
Nàng đưa tay lột miếng vải đen che mặt hắn, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hoa Khởi La vô cùng kinh ngạc.
Phù Quang và Tiêu Vũ Hiên cũng kinh hãi.
Đặc biệt là Tiêu Ngọc Hiên, hắn ta biến sắc, khiếp sợ nói: "Diệp Phong, tại sao lại là ngươi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương