Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 95: Tên hay
Đứng đầu là một thiếu niên áo xanh ôn tồn lễ độ, dáng người cao ráo, phong thái hiên ngang, tay cầm một cây sáo ngọc bích, dù chỉ lẳng lặng đứng đó cũng đủ khiến người ta không thể coi nhẹ.
Bên trái thiếu niên áo xanh là một nam tử tuấn tú với nụ cười lạnh lùng trên mặt.
Bên phải là một đại hán cao lớn để râu quai nón.
Người vừa đáp lại Giang Húc chính là vị đại hán này.
Dù người của Ma tộc đi đến đâu, tất cả mọi người đều nhượng bộ, không dám chống đối.
Lần này trên cương vị là thủ lĩnh, Giang Húc đến đây để chấp hành mệnh lệnh.
Lần đầu thực hiện nhiệm vụ đã gặp phải người của Tu La Môn, còn bị mắng nên vẻ mặt hắn ta rất khó coi.
Hắn ta kìm nén sự bất mãn trong lòng, lùi lại một bước: “Chuông Phá hồn cho chúng ta, nữ nhân này để cho các ngươi xử trí”.
“Đừng có mơ, nàng ta, chúng ta bắt, chuông Phá hồn cũng không thể cho các ngươi”.
“Chẳng lẽ Tu La Môn muốn trở thành kẻ địch với Ma tộc chúng ta?”, Giang Húc nhấn mạnh hai chữ Ma tộc.
“Kẻ địch thì kẻ địch, ông đây sợ các ngươi chắc?”, ánh mắt Nhậm Hổ hung dữ như muốn xé nát Giang Húc.
Giang Húc nổi giận.
Hắn đang nói chuyện với Thanh tông chủ, không phải nói với tên thô lỗ kia, hắn ta xen vào làm gì?
Hơn nữa hắn cũng đâu có đắc tội hắn ta, thế mà hắn ta lại nói như hắn phạm tội tày trời.
Giang Húc bực tức: “Thanh tông chủ, ngươi dung túng cho thuộc hạ như vậy sao?”
Thanh tông chủ lười biếng nghịch cây sáo ngọc bích, trong ánh mắt hài hước hàm chứa ý lạnh khó nhận ra, giọng hắn ta trong trẻo, êm tai như tiếng suối chảy, nhưng lại nói ra những lời khiến Giang Húc suýt tức hộc máu.
“Thuộc hạ của ta thẳng thắn, thành thật, không giống như một số người nào đó cáo mượn oai hùm, ỷ thế khinh người, Giang đàn chủ nghĩ hắn cần thay đổi điều gì?”
“Ngươi... Tu La Môn các ngươi không dễ chọc, Ma tộc chúng ta cũng không dễ trêu. Nếu thật sự muốn cá chết lưới rách, các ngươi cũng không được lợi gì đâu”.
“Dựa vào ngươi ư? Muốn cá chết lưới rách thì còn hơi sớm, có nhiều thứ cần phải trả cả gốc lẫn lãi”.
“Ngươi có ý gì?”
“Ý nghĩa trên mặt chữ”.
Không đợi Giang Húc kịp phản ứng, cây búa sắt nặng năm mươi cân của Nhậm Hổ đã đánh qua.
Nếu không nhờ hai ông lão bên cạnh Giang Húc nhanh tay lẹ mắt, ra tay kịp thời thì e rằng Giang Húc đã bị một búa này đập chết.
Hai phe bắt đầu hỗn chiến.
Đám người Ma tộc vốn oai phong lẫm liệt, võ công sâu không lường được đã bị đánh áp đảo khi gặp người của Tu La Môn.
Nhậm Hổ và Phù Quang dẫn đầu các cao thủ Tu La Môn áp đảo đám người Ma tộc bằng sức mạnh tuyệt đối.
Còn người được gọi là Thanh tông chủ vẫn giữ nụ cười xa cách trên môi, từ đầu đến cuối không hề ra tay, không thể nhìn ra võ công sâu hay cạn.
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Võ công của Ma tộc đã đủ cao, không ngờ võ công của Tu La Môn càng đáng sợ hơn. Nha đầu xấu xí, nếu họ cũng muốn cướp chuông Phá hồn, ta nghĩ chúng ta nên đưa chuông Phá hồn cho họ luôn đi. Hai người chúng ta cộng lại chắc còn không đánh lại một người của họ”.
Cố Thanh Hy chống cằm, thảnh thơi nhìn cảnh hỗn chiến.
“Đưa cho họ hả?”
Tại sao nàng lại cảm thấy mục tiêu của Tu La Môn không nằm ở chuông Phá hồn nhỉ?
Mấy nhóm sát thủ trước đó đều nhìn chằm chằm vào chuông Phá hồn trước ngực nàng bằng ánh mắt đầy tham lam, nhưng người của Tu La Môn lại không hề để mắt tới chuông Phá hồn trước ngực nàng, ngược lại đa số đều nhìn vào bờ vai bị thương của nàng.
Cố Thanh Hy lại nhìn về phía Nhậm Hổ và Phù Quang, trông họ không lớn lắm, nhưng hành động vừa nhanh vừa chính xác, đặc biệt là Phù Quang, tốc độ ma quỷ và tàn nhẫn kia đến nàng cũng cảm thấy mặc cảm.
Người của Tu La Môn quả nhiên có bản lĩnh.
“Rầm rầm rầm...”
Mấy chục cao thủ mà Giang Húc dẫn tới đều bị giết chết, hai ông lão cũng bị thương nặng, Giang Húc thì đang bị đánh bầm dập.
Chỉ chớp mắt đã chồng chất vết thương.
Nhậm Hổ định đập Giang Húc một búa cho chết, nhưng Thanh tông chủ lại lười biếng bảo: “Về nói với Lan kỳ chủ, có một số người không phải hắn ta muốn là có thể động vào”.
Giang Húc vừa sợ vừa giận nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể dẫn hai ông lão xám xịt bỏ đi, không còn kiêu ngạo như vừa rồi.
Nhậm Hổ tức giận bất bình: “Tông chủ, tại sao chúng ta lại thả hắn ta? Cái tên Giang gì kia không phải thứ gì tốt”.
Thanh tông chủ lạnh lùng nhìn qua, lúc này Nhậm Hổ mới lui ra, chỉ là miệng vẫn còn nhỏ giọng chửi đổng.
Thanh tông chủ mỉm cười, bước từng bước về phía Cố Thanh Hy.
Tiêu Vũ Hiên cố nhịn đau chắn trước mặt Cố Thanh Hy, run giọng hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Cố Thanh Hy lườm hắn ta, đi vòng qua hắn ta tới trước mặt Thanh tông chủ, cười duyên dáng: “Soái ca, cây sáo ngọc bích của ngươi đẹp quá, có thể tặng cho ta không?”
Tiêu Vũ Hiên ngất xỉu.
Đã lúc nào rồi mà nàng ấy còn trêu ghẹo mỹ nam, đừng để lát nữa bị người ta đập chết.
Thanh tông chủ cúi đầu nhìn cây sáo ngọc bích trong tay, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng.
“Khó được Cố tam tiểu thư thích, đó cũng là phúc khí của cây sáo ngọc này, đây, tặng cô đấy”.
Tiêu Vũ Hiên trợn tròn mắt.
Tặng thật hả?
Lại nhìn Cố Thanh Hy không chút khách sáo nhận lấy, miệng còn liên tục khen ngợi: “Toàn thân ngọc bích, bóng loáng ấm áp, là một cây sáo tốt”.
Nữ nhân này điên rồi.
Nhậm Hổ chạy từ từ tới, toét miệng cười: “Cây búa này của ta được chế tạo từ huyền thiết trong truyền thiết, cô có thích không? Nếu cô thích thì ta cũng tặng cho cô luôn”.
Cố Thanh Hy ghét bỏ: “Vừa nặng vừa thô kệch, ngươi giữ đi”.
Nhớ lại vừa rồi Nhậm Hổ cầm búa đập chết không ít người Ma tộc, Tiêu Vũ Hiên vô cùng sợ hãi, toàn thân cứng đờ, chỉ sợ Nhậm Hổ sẽ nổi giận đập chết Cố Thanh Hy.
Nhưng hắn ta không ngờ Nhậm Hổ không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười ngây ngô: “Cũng đúng, một nữ nhân như cô cầm búa sắt lớn quả thật không đẹp lắm, hay là ta nhờ người khác làm búa sắt nhỏ cho cô nhé?”
Ặc...
Tình huống này là thế nào?
Tu La Môn dễ nói chuyện vậy sao?
Cố Thanh Hy không thèm nhìn Nhậm Hổ, bước tới trước mặt Phù Quang.
“Ngươi tên là gì?”
“Phù Quang, Phù trong thăng trầm, Quang trong ánh sáng”, đây là tên mà môn chủ đặt cho hắn ta, nhiều năm qua mọi người trong môn vẫn còn hâm mộ hắn ta được môn chủ ban tên.
“Phù Quang, một cái tên rất hay, tia sáng trong thế giới thăng trầm”.
Phù Quang khẽ run, mắt không khỏi đỏ hoe.
Tia sáng trong thế giới thăng trầm...
Bên trái thiếu niên áo xanh là một nam tử tuấn tú với nụ cười lạnh lùng trên mặt.
Bên phải là một đại hán cao lớn để râu quai nón.
Người vừa đáp lại Giang Húc chính là vị đại hán này.
Dù người của Ma tộc đi đến đâu, tất cả mọi người đều nhượng bộ, không dám chống đối.
Lần này trên cương vị là thủ lĩnh, Giang Húc đến đây để chấp hành mệnh lệnh.
Lần đầu thực hiện nhiệm vụ đã gặp phải người của Tu La Môn, còn bị mắng nên vẻ mặt hắn ta rất khó coi.
Hắn ta kìm nén sự bất mãn trong lòng, lùi lại một bước: “Chuông Phá hồn cho chúng ta, nữ nhân này để cho các ngươi xử trí”.
“Đừng có mơ, nàng ta, chúng ta bắt, chuông Phá hồn cũng không thể cho các ngươi”.
“Chẳng lẽ Tu La Môn muốn trở thành kẻ địch với Ma tộc chúng ta?”, Giang Húc nhấn mạnh hai chữ Ma tộc.
“Kẻ địch thì kẻ địch, ông đây sợ các ngươi chắc?”, ánh mắt Nhậm Hổ hung dữ như muốn xé nát Giang Húc.
Giang Húc nổi giận.
Hắn đang nói chuyện với Thanh tông chủ, không phải nói với tên thô lỗ kia, hắn ta xen vào làm gì?
Hơn nữa hắn cũng đâu có đắc tội hắn ta, thế mà hắn ta lại nói như hắn phạm tội tày trời.
Giang Húc bực tức: “Thanh tông chủ, ngươi dung túng cho thuộc hạ như vậy sao?”
Thanh tông chủ lười biếng nghịch cây sáo ngọc bích, trong ánh mắt hài hước hàm chứa ý lạnh khó nhận ra, giọng hắn ta trong trẻo, êm tai như tiếng suối chảy, nhưng lại nói ra những lời khiến Giang Húc suýt tức hộc máu.
“Thuộc hạ của ta thẳng thắn, thành thật, không giống như một số người nào đó cáo mượn oai hùm, ỷ thế khinh người, Giang đàn chủ nghĩ hắn cần thay đổi điều gì?”
“Ngươi... Tu La Môn các ngươi không dễ chọc, Ma tộc chúng ta cũng không dễ trêu. Nếu thật sự muốn cá chết lưới rách, các ngươi cũng không được lợi gì đâu”.
“Dựa vào ngươi ư? Muốn cá chết lưới rách thì còn hơi sớm, có nhiều thứ cần phải trả cả gốc lẫn lãi”.
“Ngươi có ý gì?”
“Ý nghĩa trên mặt chữ”.
Không đợi Giang Húc kịp phản ứng, cây búa sắt nặng năm mươi cân của Nhậm Hổ đã đánh qua.
Nếu không nhờ hai ông lão bên cạnh Giang Húc nhanh tay lẹ mắt, ra tay kịp thời thì e rằng Giang Húc đã bị một búa này đập chết.
Hai phe bắt đầu hỗn chiến.
Đám người Ma tộc vốn oai phong lẫm liệt, võ công sâu không lường được đã bị đánh áp đảo khi gặp người của Tu La Môn.
Nhậm Hổ và Phù Quang dẫn đầu các cao thủ Tu La Môn áp đảo đám người Ma tộc bằng sức mạnh tuyệt đối.
Còn người được gọi là Thanh tông chủ vẫn giữ nụ cười xa cách trên môi, từ đầu đến cuối không hề ra tay, không thể nhìn ra võ công sâu hay cạn.
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Võ công của Ma tộc đã đủ cao, không ngờ võ công của Tu La Môn càng đáng sợ hơn. Nha đầu xấu xí, nếu họ cũng muốn cướp chuông Phá hồn, ta nghĩ chúng ta nên đưa chuông Phá hồn cho họ luôn đi. Hai người chúng ta cộng lại chắc còn không đánh lại một người của họ”.
Cố Thanh Hy chống cằm, thảnh thơi nhìn cảnh hỗn chiến.
“Đưa cho họ hả?”
Tại sao nàng lại cảm thấy mục tiêu của Tu La Môn không nằm ở chuông Phá hồn nhỉ?
Mấy nhóm sát thủ trước đó đều nhìn chằm chằm vào chuông Phá hồn trước ngực nàng bằng ánh mắt đầy tham lam, nhưng người của Tu La Môn lại không hề để mắt tới chuông Phá hồn trước ngực nàng, ngược lại đa số đều nhìn vào bờ vai bị thương của nàng.
Cố Thanh Hy lại nhìn về phía Nhậm Hổ và Phù Quang, trông họ không lớn lắm, nhưng hành động vừa nhanh vừa chính xác, đặc biệt là Phù Quang, tốc độ ma quỷ và tàn nhẫn kia đến nàng cũng cảm thấy mặc cảm.
Người của Tu La Môn quả nhiên có bản lĩnh.
“Rầm rầm rầm...”
Mấy chục cao thủ mà Giang Húc dẫn tới đều bị giết chết, hai ông lão cũng bị thương nặng, Giang Húc thì đang bị đánh bầm dập.
Chỉ chớp mắt đã chồng chất vết thương.
Nhậm Hổ định đập Giang Húc một búa cho chết, nhưng Thanh tông chủ lại lười biếng bảo: “Về nói với Lan kỳ chủ, có một số người không phải hắn ta muốn là có thể động vào”.
Giang Húc vừa sợ vừa giận nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể dẫn hai ông lão xám xịt bỏ đi, không còn kiêu ngạo như vừa rồi.
Nhậm Hổ tức giận bất bình: “Tông chủ, tại sao chúng ta lại thả hắn ta? Cái tên Giang gì kia không phải thứ gì tốt”.
Thanh tông chủ lạnh lùng nhìn qua, lúc này Nhậm Hổ mới lui ra, chỉ là miệng vẫn còn nhỏ giọng chửi đổng.
Thanh tông chủ mỉm cười, bước từng bước về phía Cố Thanh Hy.
Tiêu Vũ Hiên cố nhịn đau chắn trước mặt Cố Thanh Hy, run giọng hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Cố Thanh Hy lườm hắn ta, đi vòng qua hắn ta tới trước mặt Thanh tông chủ, cười duyên dáng: “Soái ca, cây sáo ngọc bích của ngươi đẹp quá, có thể tặng cho ta không?”
Tiêu Vũ Hiên ngất xỉu.
Đã lúc nào rồi mà nàng ấy còn trêu ghẹo mỹ nam, đừng để lát nữa bị người ta đập chết.
Thanh tông chủ cúi đầu nhìn cây sáo ngọc bích trong tay, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng.
“Khó được Cố tam tiểu thư thích, đó cũng là phúc khí của cây sáo ngọc này, đây, tặng cô đấy”.
Tiêu Vũ Hiên trợn tròn mắt.
Tặng thật hả?
Lại nhìn Cố Thanh Hy không chút khách sáo nhận lấy, miệng còn liên tục khen ngợi: “Toàn thân ngọc bích, bóng loáng ấm áp, là một cây sáo tốt”.
Nữ nhân này điên rồi.
Nhậm Hổ chạy từ từ tới, toét miệng cười: “Cây búa này của ta được chế tạo từ huyền thiết trong truyền thiết, cô có thích không? Nếu cô thích thì ta cũng tặng cho cô luôn”.
Cố Thanh Hy ghét bỏ: “Vừa nặng vừa thô kệch, ngươi giữ đi”.
Nhớ lại vừa rồi Nhậm Hổ cầm búa đập chết không ít người Ma tộc, Tiêu Vũ Hiên vô cùng sợ hãi, toàn thân cứng đờ, chỉ sợ Nhậm Hổ sẽ nổi giận đập chết Cố Thanh Hy.
Nhưng hắn ta không ngờ Nhậm Hổ không chỉ không tức giận, ngược lại còn cười ngây ngô: “Cũng đúng, một nữ nhân như cô cầm búa sắt lớn quả thật không đẹp lắm, hay là ta nhờ người khác làm búa sắt nhỏ cho cô nhé?”
Ặc...
Tình huống này là thế nào?
Tu La Môn dễ nói chuyện vậy sao?
Cố Thanh Hy không thèm nhìn Nhậm Hổ, bước tới trước mặt Phù Quang.
“Ngươi tên là gì?”
“Phù Quang, Phù trong thăng trầm, Quang trong ánh sáng”, đây là tên mà môn chủ đặt cho hắn ta, nhiều năm qua mọi người trong môn vẫn còn hâm mộ hắn ta được môn chủ ban tên.
“Phù Quang, một cái tên rất hay, tia sáng trong thế giới thăng trầm”.
Phù Quang khẽ run, mắt không khỏi đỏ hoe.
Tia sáng trong thế giới thăng trầm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương