Cuồng Phi Sủng Vương
Chương 825
Chương 825 Mọi người bàn tán xông xao. “Nữ nhân này điên rồi ư, biết rõ chắc chắn sẽ thua mà còn muốn làm mất mặt, chịu thua luôn không phải sẽ tốt hơn, đỡ phải mất mặt sao”. “Có lẽ nàng cho rằng nàng vẫn có thể thắng”. “Đùa à, độ khó cao như thế, sao nàng có thể làm được, nếu nàng làm được, ta chém đầu làm bóng cho các người đá”. “Không thể nói thế được, biết bao nhiêu lần mọi người đều nghĩ Dạ Vương phi không làm được, nhưng nàng đều làm được, lần này, có lẽ nàng thật sự có thể tạo nên kỳ tích”. “Vậy ngươi tin rằng nàng có thể làm được không?” “Việc này… trước mắt vẫn còn chưa tin”. “Đấy!” Dạ Hoàng cau mày, trên khuôn mặt non nớt lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Hay là thôi đi, hôm nay là lễ trưởng thành của Đương Đương công chúa, máu đao múa cung có gì vui đâu, còn không bằng xem ca múa”. “Hoàng huynh, huynh là hoàng huynh của ai vậy, trước đây lúc hoàng muội của huynh bị nàng ta ức hiếp thê thảm, sao không thấy huynh nói giúp. Muội mặc kệ, dù sao hôm nay cũng là lễ trưởng thành của muội, muội muốn xem cưỡi ngựa bắn cung”. Dạ Hoàng bị làm cho nghẹn họng. Nếu hắn còn nói tiếp, thì mẫu hậu cũng sẽ có ý kiến với hắn. Cố Thanh Hy hơi nhếch môi, xem như tiểu hoàng đế này cũng có chút lương tâm, biết bảo vệ nàng. “Đa tạ Hoàng Thượng, nhưng đây là trò chơi giữa ta và Đương Đương công chúa, cứ để cho chúng ta chơi với nhau thôi”. Nàng đã nói thế, trận tỷ thí thứ ba chỉ có thể tiếp tục bắt đầu. “Dạ Vương phi muốn đích thân chọn ngựa hay để lão nô giúp người?” “Ta sẽ tự chọn, nơi này có những con ngựa nào, dắt ra cho ta xem”. Mấy thái giám nghe lệnh đi dắt ngựa, ngựa dắt tới đều vừa gầy vừa đen, không có chút tinh thần, vừa nhìn đã biết là ngựa loại hai. Vu Huy lại nổi giận: “Hiếp người quá đáng, trong cung giống ngựa nào mà không có, nhưng các ngươi lại chỉ dắt mấy con ngựa không già thì trẻ không gầy thì ốm này ra”. Thái giám giải thích: “Vu công tử, chuyện là thế này, khoảng thời gian trước có một đại hội tắc mã, tất cả ngựa tốt đều bị đưa đi tham gia, đến nay vẫn chưa được đưa về. Những con ngựa được để lại trong cung không được tốt lắm, những con ngựa này còn được lựa chọn rất kĩ lưỡng”. Vu Huy nổi giận. Họ coi hắn ta là gì? Đường đường là Dạ Quốc mà lẽ nào không có nổi một con ngựa tốt? Dù có muốn viện cớ thì cũng phải tìm cớ nào hợp lý một chút chứ? Liễu Nguyệt giữ chặt hắn ta: “Thái hậu và hoàng thượng đều đang ở đây, ngươi bình tĩnh một chút. Họ dám đưa ngựa kém đến chắc chắn là ý của thái hậu. Nếu ngươi đứng ra nghĩa là công khai chống đối thái hậu”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương