Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Chap 11: Thách Đấu- Kiếm Thuật
Lãnh Huyết Sương đứng dậy thu gọn sách vở trên bàn sau khi tiếng chuông trường đánh động. Cô nhanh chóng đeo cặp lên vai nhanh chân muốn về nhà để chợp mắt. Đột nhiên, Bạch Vũ Nhi chạy tới hớn hở đưa cho cô một tờ giấy. Lãnh Huyết Sương cầm thử xem, cô đánh giá rồi hỏi:-Danh sách các câu lạc bộ trong trường? Cậu đưa mình cái này làm gì?-đây không hứng thú đi đú đởn linh tinh với bọn nhóc vắt mũi còn chưa sạch- Cậu có muốn tham gia câu lạc bộ nào không? Trường Wind của chúng ta có rất nhiều câu lạc bộ năng khiếu, hồi trước tớ không dám tham gia. Bá..bây giờ có cơ hội nên cũng muốn thử xem-Bạch Vũ Nhi hơi ngại ngùng nói-Ồ? Thế cậu đi xem đi, mình không có hứng thú với mấy cái này. Thời gian ngoại khóa cùng câu lạc bộ thì mình thà dùng nó để ngủ còn hơn-Lãnh Huyết Sương xoa cằm nói-Cậu không muốn đi thật hả? Nghe nói có nhiều cậu lạc bộ thú vị lắm. Nhìn xem, ở đây có cả câu lạc bộ võ thuật và kiếm thuật nè! Mình nghĩ nó sẽ hợp với cậu-Bạch Vũ Nhi hớn hở giới thiệuLãnh Huyết Sương nhíu mày nhìn tờ giấy, tinh quang lóe lên rất nhanh chong mắt. Nụ cười nhếch môi phảng phất khinh người mỉa mai, cô hơi ngẩng đầu hỏi:-Hội trưởng câu lạc bộ kiếm thuật là ai vậy?--Còn phải hỏi sao? Đấy chính là Lạc Liên Thành, cùng tuổi với chúng ta nhưng mạnh lắm luôn, hạ bệ được cả học trưởng năm ba để lên ngôi-Bạch Vũ Nhi ánh mắt hơi mơ mộng đáp-Ồ? Vậy võ thuật thì sao?-Lãnh Huyết Sương tiếp tục hỏi-Võ thuật thì là Chu Thế Hiên, nhà cậu ấy là thế gia võ thuật đó. Hình như đã đi thi võ từ khi còn nhỏ và giành được nhiều giải lắm. Mà, ngày trước cậu cũng có tìm hiểu mấy thiếu gia này mà? Mình tưởng cậu...-Bạch Vũ Nhi liếng thoắng rồi chợt nhận ra mình đã lỡ lờiLãnh Huyết Sương nhìn ánh mắt sợ run của cô, cũng không nói gì chỉ mỉm cười lắc đầu. Cuối cùng cô trả lại tờ giới thiệu cho Bạch Vũ Nhi, nói:- Nếu cậu muốn thì có thể tham gia, mình chỉ đi cùng xem kịch thôi--Được...Được sao? Cậu không phiền chứ?-Bạch Vũ Nhi đỏ mặt hỏi-Không sao, mình rảnh-Lãnh Huyết Sương mỉm cười đáp ánh mắt hơi híp lại như thể đã thấu rõ Bạch Vũ Nhi Bạch Vũ Nhi và Lãnh Huyết Sương quyết định đến câu lạc bộ kiếm thuật trước. Cô cũng khá bất ngờ khi đi vào trong, nơi này có kha khá tân sinh viên đang đăng kí đơn gia nhập. Mọi người mỗi người đều vì mục đích khác nhau, cũng có rất nhiều nữ sinh tham gia chủ yếu là vì muốn thân cận hơn với hoàng tử của trường-Lạc Liên Thành. Lãnh Huyết Sương xoa cằm khẽ đánh mắt đánh giá câu lạc bộ, trên tường lớn dành hẳn cả một không gian thật rộng để trưng bày những loại kiếm cổ xưa. Không hổ là trường quý tộc, đem hiện vật ra trưng bày cũng rất hào phóng, đống này đem đi bán chắc cũng được một món hời đấy.Huỵch!Trong lúc Lãnh Huyết Sương ngẩn người ngắm những thanh kiếm cũ trên tường, một nữ sinh chạy qua va phải cô. Lãnh Huyết Sương né người để không va phải nữ sinh, thế nên nữ sinh kia đành không cam lòng mà ngã thẳng xuống sàn tập. Tiếng động không to không nhỏ nhưng cũng lôi kéo được kha khá người xung quanh. Họ bắt đầu túm tụm lại chỉ chỏ và bàn tán, những ánh mắt ác ý bắt đầu xoáy quanh Lãnh Huyết Sương. Cô vẫn bình thản như không, muốn bỏ đi luôn. Ai ngờ nữ sinh dưới đất lì lợm đứng dậy, hai tay kéo tới muốn chụp lấy người Lãnh Huyết Sương. Lãnh Huyết Sương nào để cô ta thực hiện thành công, cô lại né người khiến cô ta vồ ếch lần nữa. Nhìn cô nàng trong bộ đồ kiếm sĩ chẳng có vẻ gì là đoan trang mà ngã nhào dưới đất, Lãnh Huyết Sương nhíu mày lên tiếng:- Bạn học, đừng chán đường-Nữ sinh kia lồm cồm bò dậy, tháo mũ trên đầu xuống tay vẫn cầm thanh kiếm gỗ hơi hung ác chỉ thẳng vào Lãnh Huyết Sương. -Lãnh đại tiểu thư nơi này không hoan nghênh cô, cô tới đây làm gì?! Muốn phá đám chúng tôi sao? Cô quậy thế nào thì Lạc hội trưởng cũng không để ý tới cô đâu!-nữ sinh hung ác quát lớnLãnh Huyết Sương cười phì, cô ôm bụng cười lớn như thể mịn vừa nghe câu chuyện nào thật hài hước vậy. Khóe mắt hơi rỉ ra hơi nước mờ mờ, cô lấy tay quẹt đi khóe mắt hơi ẩm ướt. Một tay chống hông, một tay chống cằm trông đặc biệt phong lưu, lên tiếng:-Vị đồng học này, cậu nghĩ Lạc hội trường của cậu là tiền mặt, ai gặp cũng phải yêu thích sao? Tôi đây không rảnh quan tâm tới mấy nam sinh non nớt của cậu đâu--Cô! Cô dám sỉ nhục Lạc hội trưởng?!-nữ sinh rít lên đầy tức giận-Ồ? Tôi nói không đúng sao? Đang yên đang lành cậu vồ lấy tôi, có bệnh sao? Học trưởng nhà cậu dát vàng sao? Chẳng lẽ đi tới đâu cũng có người thích? Ảo tưởng à?- Lãnh Huyết Sương cười trào phúng nói-Thế cô đến đây với mục đích gì?-một giọng nam hơi trong vang lênGần như mọi tầm mắt đều đổ về một phía, nam sinh gương mặt tuấn tú nghiêm nghị tay vãn chưa bỏ thanh kiếm gỗ trên tay chậm rãi đi tới. Lãnh Huyết Sương nhướng mày, đây hẳn là nam chính Lạc Liên Thành đi? Trong nguyên tác có viết, Lãnh Băng Băng luôn được cậu ta và nam chủ Chu Thế Hiên giúp đỡ khi bị "cô" bắt nạt.- Tôi nói đến đây vì bạn kéo tới, cậu tin không?-Lãnh Huyết Sương vẻ đùa cợt hỏi- Đấy còn tùy xem cô có đáng tin hay không, loại người như cô, đáng tin sao?-Lạc Liên Thành nhíu mày hỏi ngược lại- Ồ, đương nhiên chứ. Nếu không, đồng học nghĩ tôi qua đây làm gì? Ngắm cậu chắc?-Lãnh Huyết Sương có vẻ cợt nhả hỏi-...-Lạc Liên Thành im lặng nhưng như ngầm khẳng định vậyĐột nhiên Bạch Vũ Nhi đi tới, nói:-Sương, mình đăng kí đơn xong rồi, chúng ta đi tiếp thôi-Mọi người nhìn chằm chằm Bạch Vũ Nhi, vẻ không tin tưởng lại mâu thuẫn cứ thế xuất hiện, tiếng thảo luận xì xào làm Lãnh Huyết Sương chán ghét. Cô nhăn mặt, tỏ ra khó chịu nói:- Thế này đi, tin hay không tùy cậu tôi đến đây để đánh nhau đấy-Khán giả ồ lên như thích thú lại có vẻ đồng thuận, kịch bản lại đi về với đúng nguyên tắc của nó. Lãnh ác nữ thì vẫn cứ là Lãnh ác nữ thôi.-Đánh nhau? Muốn đánh với ai-Lạc Liên Thành nhíu mày hỏiLãnh Huyết Sương nhếch môi cười, cầm lên một thanh kiếm gỗ gần đó chỉ về phía Lạc Liên Thành đầy khiêu khích:-Dám đấu một trận không, Lạc hội trưởng? -Lạc Liên Thành nhíu mày nhìn Lãnh Huyết Sương, chầm chậm nói:-Thua thì đừng có quậy chỗ của tôi--Ồ dĩ nhiên, tôi đây không rảnh. Nhưng mà, nếu chỉ đấu không thôi, không phải rất nhàm chán sao? Vậy, chúng ta cá cược chút đỉnh đi nhỉ?-Mắt cô sáng lên trông có vẻ xảo trá, Lạc Liên Thành thấy không ổn nhưng vẫn cứng giọng hỏi:- Cược gì?--Ồ, chi bằng cược tư cách kiếm sĩ của cậu đi, Lạc đồng học-Lãnh Huyết Sương mỉm cười thả xuống một quả bom nặng kí khiến toàn trường trố mắt kinh ngạc-Cô biết mình đang nói gì không?! Cô quá đáng vừa thôi Lãnh Huyết Sương! -nữ sinh xung quanh cáu gắt lên tiếng-Sao? Sợ à? Đương nhiên tôi cũng sẽ ra phần thưởng chứ, nếu tôi thắng cậu không bao giờ được động vào kiếm nữa, dù là kiếm gỗ hay kiếm đồ chơi. Còn tôi, nếu tôi thua vậy tôi sẽ mất danh dự của mình, không bao giờ dám bén mảng tới gây sự, tuyệt hơn là tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cậu. Thấy sao? Phần thưởng hấp dẫn chứ?-Lãnh Huyết Sương cười như thể đã nắm rõ tất cả hỏi-Được- Lạc Liên Thành nhíu mày đắn đo rồi gật đầu đồng ýLãnh Huyết Sương cười lạnh, trong nguyên tácLạc Liên Thành xông tới, với thanh kiếm sắc bén đâm một nhát sâu vào bụng cô ả Lãnh Huyết Sương. Máu cô ả lênh láng chảy ra, cô ả quằn quại rên rỉ trong đau đớn. Anh vẫn lạnh lùng, chĩa mũi kiếm rướm máu nói:- Đây là hậu quả của việc động tới thiên thần của tôi, cô đáng phải chịu nhát đâm này!Lãnh Huyết Sương cười lạnh, nếu anh đã thích đâm tôi tới thế, tôi sẽ khiến anh vĩnh viễn không thể cầm kiếm lên chĩa vào người khác nữa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương