Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng

Chap 118: Bi Kịch Tái Hiện



Máu tươi thấm vào bộ vest trắng trên người Âu Dương Ngạo. Vương Tâm Ngọc khẽ cười,tay cầm dao dí sát bên cổ của Vũ Hạo.

-Anh thua rồi,Âu Dương Ngạo!-Vương Tâm Ngọc cười lạnh nói

-Đừng vội mừng! Tôi còn sống cơ mà!-một giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của mọi người

Sắc mặt Lãnh Huyết Sương lạnh lẽo,trên tay nắm chặt con dao bạc trên tay

-Lãnh Băng Băng!!!-cô gằn lên tức giận

Lãnh Băng Băng một thân váy đen tuyền,sau lưng là hơn mấy chục người súng máy sẵn sàng.

-Lãnh Huyết Sương,quả nhiên cô không dễ chết như vậy-Lãnh Băng Băng cười lạnh

Lãnh Huyết Sương ngay lập tức được Trần Tích Phong đẩy chiếc xe lăn về phía người Vương gia. Vu Hàn Nhiên nãy giờ im lặng bỗng cả người run lên bần bật

-Có lẽ khiến cô ngạc nhiên rồi Lãnh Băng Băng và Âu Dương Ngạo!-Lãnh Huyết Sương cười nhạt nói

Nâng con dao trên tay,ánh mắt cô trầm hẳn đi nói:

-Anh biết không Âu Dương Ngạo,anh dựa vào thông tin mà Lãnh Băng Băng cho đúng là ngu ngốc đấy. Vì cô ta,một chút cũng không hiểu tôi

-Cô nói gì?!-Lãnh Băng Băng tức giận nói

-Cô tức gì chứ,Băng Băng? Nếu tôi không nói tôi có năng lực đọc suy nghĩ thì cô cũng sẽ vĩnh viễn không biết và luôn coi mình là kẻ đặc biệt,có khả năng điểu khiển suy nghĩ-Lãnh Huyết Sương nói làm Lãnh Băng Băng đỏ bừng.cả mặt

Cười nhạt,cô nói tiếp:

-Cô không hiểu tôi,nhưng tôi lại hiểu rõ cô. Để tôi nói cho cô biết,Lãnh Băng Băng. Từ lúc mới sinh ra tôi đã có khả năng của cô,tuy nhiên nếu cứ giữ nhiều năng lực như thế sớm muộn tôi cũng sẽ nổ đầu mà chết,vì thế tôi chia sẻ năng lực của mình cho cô. Cô không biết,ngay từ khi mới sinh ra tôi đã có nhận thức như một đứa trẻ 10 tuổi,tôi nghe hiểu những suy nghĩ sâu xa nhất trong thâm tâm của những người cận tôi. Và cũng không biết cách kiểm soát năng lực,vì thế tôi đã bị 'ba' lợi dụng. Sau này tôi tự luyện thần kinh,dần kiểm soát năng lực của mình. Từ đó,ông ta nghĩ tôi đã mất năng lực nên mới có thể bình yên sống qua ngày

-Là cái lúc cô đi huấn luyện ở rừng Amazon?-Lãnh Băng Băng hỏi

-Không,còn lâu hơn thế. Trong khi cô còn được vui cười trong thế giới hường phấn,tộ đã phải chịu những đau đớn đến thấu tận linh hồn,chỉ là tất cả mọi thứ cô đều không biết-Lãnh Huyết Sương lắc đầu đáp

-Vì thế thuốc mới không có tác dụng-Âu Dương Ngạo nói

-Không sai,anh hiểu vấn đề nhanh đấy,thể xác có thể đã khác nhưng bộ não tinh thần của tôi thì vẫn còn,nó cứng cáp hơn gấp vạn lần người bình thường-Lãnh Huyết Sương nhún vai đáp

Lãnh Băng Băng tức giận phất tay,đám người sau lưng ngay lập tức nhập vào cuộc chiến. Vì đôi chân bị phế nên việc di chuyển của Huyết Sương hoàn toàn là dựa vào Trần Tích Phong. Số lượng hai bên là ngang ngửa nhau,ngay lập tức rơi vào thế cân bằng giằng co.

Á

Á

Á

Á

Á

Á

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Vu Hàn Nhiên đau đớn hét lên,Lãnh Huyết Sương giật mình,quay đầu lại. Vu Hàn Nhiên cả người đang run lên,mắt phải liên tục đổi màu xanh-đỏ,chập chờn. Cô ôm lấy đầu ngã xuống,cả người đau đớn lăn lộn trên đất. Ánh mắt Âu Dương Ngạo trở nên hốt hoảng,anh ta không nghĩ Vu Hàn Nhiên lại phát bệnh ngay lúc này!

-Á!!!!!mau dừng lại! Dừng lại...ah...aa....dừng...a..a...-Vu Hàn Nhiên lăn lộn trên đất,tay ôm ghì đầu

-Mau tiêm thuốc cho cô ta!- Âu Dương Ngạo cắn răng nói

Ngay lập tức co người cầm khẩu súng bắn ra mũi tiên đâm sâu vào lưng của Vu Hàn Nhiên. Cả người cô như lặng đi,nằm sụp trên đất. Nhưng làm người ta sợ hãi,là ngay cái lúc Âu Dương Ngạo tưởng rằng đã khắc chế được Listter-nhân cách thứ 2của Vu Hàn Nhiên thì cô gái trên mặt đất động!

Cô hét lên,nỗi thống khổ làm Vu Hàn Nhiên đau đớn đến cắn cánh tay mình bật máu. Ánh mắt trở nên đỏ ngầu không khác gì thú dữ,quay đầu hướng kẻ vừa bắn mình Vu Hàn Nhiên gằn lên :

-Nổ!-

Kẻ cầm súng còn chưa hiểu chuyện gì thì cả cơ thể đã biến thành một cái bánh thịt đỏ tươi,máu thịt lẫn lộn không còn ra hình dạng. Trên huyệt thái dương của Lãnh Huyết Sương chảy một giọt mồ hôi:Vu Hàn Nhiên-mất kiểm soát rồi!

Vương Tâm Ngọc tay nắm chặt chiếc thiết phiến,ánh mắt đen láy tràn ngập sợ hãi và đau khổ. Trước mắt cô là:bi kịch tái hiện

-Hahahaha,Âu Dương Ngạo! Âu Dương Ngạo! Ở đâu,đâu rồi?! Hahaha, ra đây đi! Tao cần tính xổ với mày!-Vu Hàn Nhiên đứng dậy cười điên loạn

Cô nâng hau tay bị xích của mình,ánh mắt chăm chăm vào còng tay,chiếc còng ngay lập tức vỡ tan như thủy tinh. Ánh mắt Lãnh Huyết Sương ngưng trọng. Năng lực của Hàn Nhiên chỉ dừng lại ở việc điềuu khiển cơ thể thôi,đến bây giờ ngay cả việc thay đổi tính chất của vật cũng làm được,quả làm người ta sợ hãi.

-Giết cô ta!-Lãnh Băng Băng lùi lại quát

Một đám người xông tới,một đám lại chĩa súng nã đạn liên tục về phía Vu Hàn Nhiên. Lãnh Huyết Sương lo lắng

-Tránh ra!!!!-co hét lên

Những viên đạn xé gió mà lao tới trong chốc lát dừng lại giữa không trung. Rồi rơi lả tả xuống đất,tiếng leng keng của đạn bạc. Những kẻ vừa xông tới,tất cả đều nổ tung. Máu thịt bắn khắp nơi,bắn lên cả người của Vu Hàn Nhiên. Lưỡi hồng hồng liếm khóe môi dính máu

-Giờ thì.....Âu Dương Ngạo...đâu rồi-nụ cười bán nguyệt không hề có độ ấm

Mắt tím của Huyết Sương trọn sự lo sợ. Mái tóc đen rối bời của Vu Hàn Nhiên đang trắng dần! Nguyên bản là một đầu tóc đen nay lại chấm chấm những điểm trắng lẫn lộn. Đây chính là tác dụng phụ của năng lực-khiến sai! Điều khiển người khác và bản thân mình cũng sẽ chịu tổn thương,cái giá mà Vu Hàn Nhiên đang phải trả chính là tuổi thọ. Nhưng ánh mắt Vu Hàn Nhiên hoàn toàn điên cuồng,mặc kệ cơ thể đang có những biến động. Trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất-giết!giết!giết!giết hết tất cả!

Bàn tay giơ lên,nắm chặt thành quả đấm. Một đám người rơi vào tầm ngắm lập tức nổ tung thành một bãi thịt nhão. Máu tanh nồng làm bụng của Lãnh Huyết Sương sôi trào

-Hàn Nhiên! Bình tĩnh lại!-Lãnh Huyết Sương lo lắng hét

-Đừng gọi phí công,Vu Hàn Nhiên đã ngủ rồi. Tôi là Listter!-vừa nói Listter lại giơ tay búng một cái người đang lao tới phía cô liền đứt thành hai nửa.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...