Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng

Chap 153: Là " Bây Giờ" Tốt Hay " Ngày Trước" Tốt



   Lãnh Huyết Sương đầu đau nhức nhăn mày, cửa phòng từ từ mở ra một người nhẹ nhàng đi vào.

-Tỉnh rồi à? Bà đã hôn mê lì bì 2 tuần rồi đó-Vu Hàn Nhiên mỉm cười nói

  Lãnh Huyết Sương mệt mỏi gật nhẹ đầu, nhìn xung quanh phòng nghi hoặc hỏi:

-Đây là đâu?-

-Phòng cậu lúc trước, nghỉ ngơi đi-Vu Hàn Nhiên đáp

   Nói rồi cô đứng dậy, mở cửa phòng ra ngoài. Lãnh Huyết Sương tựa đầu lên gối, nhắm nghiền mắt lại, nháy mắt rơi vào âm trầm. Đến khi mở mắt một lần nữa, khung cảnh trước mắt đã thay đổi.

-Xin chào-

  Lãnh Huyết Sương nghi hoặc xoay người, một người đang đứng ngay sau lưng của cô. Từ ánh mắt tím đến khuôn mặt nhỏ nhắn, thân hình đầy đặn và mái tóc nâu đều giống cô y như đúc

-Cô là ai?-Lãnh Huyết Sương kinh ngạc thốt lên

   Trong giọng nói mang theo sự run rẩy, sợ hãi ẩn chứa Lãnh Huyết Sương có chút run rẩy lùi lại phía sau. Người con gái bình thản nhìn Lãnh Huyết Sương, cái nhìn bình thản lắng đọng như hồ nước kia tưởng như không gì có thể khiến đôi mắt kia gợn sóng được, tĩnh lặng lí trí kiêu ngạo lạnh lùng giỏi giang xuất chúng, là Lãnh Huyết Sương của "ngày trước".

-Cô là tôi, đúng không? Là tôi nguyên bản đúng không? Cô xuất hiện là vì muốn tôi biến mất đúng không?-Lãnh Huyết Sương run rẩy hỏi

  Lãnh Huyết Sương " ngày trước" ánh mắt bình thản, cô gái nghiêng đầu Lãnh Huyết Sương khó hiểu hướng mắt nhìn theo. Một bàn trà phương Tây, hơi trà bốc lên mờ ảo hương trà nhàn nhạt an thần. Lãnh Huyết Sương " ngày trước" lẳng lặng đi đến bên bàn trà, ngồi xuống nâng tách trà về phía Lãnh Huyết Sương

-Một cốc trà, ân?-

    Lãnh Huyết Sương ái ngại nhìn về phía cô, cuối cùng vẫn bước từng bước đến gần bàn trà

-Ưm...-Lãnh Huyết Sương ê ẩm rên lên

 Cô nhướng mày, khó nhọc nâng mí mắt lên. Vừa xốc lại tinh thần mơ màng cô đã bị đánh cho tới mơ màng bởi mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn. Lãnh Huyết Sương hai mắt sáng lên, nhưng lại rất nhanh tối xuống. Người đàn ông với nụ cười dịu dàng khoe môi khiến người ta mê đắm, ánh mắt băng lam kia ôn nhu khiến bản thân không tự chủ chìm sâu vào trong ngọt ngào kia. Nhưng đáy mắt Lãnh Huyết Sương u ám, nhìn thẳng về phía Trần Tích Phong

-Đừng đến gần Trần Tích Phong-

-Vì sao?-

-Tôi cầu xin cô. Đừng cố gắng tìm hiểu về sự thật-

  -Sương nhi, tỉnh là tốt rồi anh có nấu cháo gà đó. Mau ngồi dậy ăn đi, hôn mê lâu như vậy rồi chắc là đói lắm nhỉ?-Trần Tích Phong mỉm cười nói

   Tay anh đưa bát cháo gà nhỏ thơm lừng đến bên Lãnh Huyết Sương, ngón tay thon dài múc một thìa cháo nhỏ kề bên môi cô. Lãnh Huyết Sương ngẩng đầu, ánh mắt tím trong như xoáy chặt vào đôi mắt băng lam tưởng chừng là ôn nhu vô hạn kia

-Phong, anh yêu em chứ?-Lãnh Huyết Sương đột ngột hỏi

 Trần Tích Phong ngạc nhiên, ánh mắt lại rất nhanh rơi vào ôn nhu anh đặt bát cháo nhỏ bên bàn bàn tay nâng cằm nhỏ nhắn của Lãnh Huyết Sương, cười đáp:

-Anh yêu em-

   Cánh môi chỉ cách một li là sẽ dán vào nhau, Lãnh Huyết Sương ánh mắt trầm xuống nghiêng người né tránh gần gũi của anh. Cô cúi đầu, như sợ hãi mà run rẩy hít một hơi trầm mới hỏi:

-Anh yêu em của " bây giờ" hay là em của " ngày trước"?-

   Trần Tích Phong ngỡ ngàng, sau đó là ngập ngừng không trả lời. Lãnh Huyết Sương ngẩng đầu, thu trọn tất cả cảm giác lung lay phân vân trong đáy mắt của Trần Tích Phong, ở nơi anh không nhìn thấy một nụ cười chế giễu thoáng qua bên môi cô rồi chớm tắt như chưa từng tồn tại.

  Tích Phong, anh là yêu em của " bây giờ" hay là yêu em của " ngày trước"? Là yêu một Lãnh Huyết Sương không kí ức, không máu tanh đơn giản mà bình dị hay là yêu một Lãnh Huyết Sương có kí ức lãnh huyết, bình thản và tài giỏi? Rốt cuộc giữa em và cô ấy, anh chọn ai?

   Không...Haha, không phải mọi thứ đã rõ rồi sao? Đáp án ở ngay trước mắt, lôi cô ra khỏi giấc mộng ngọt ngào mà đối diện với sự thật...

-Ha ha, anh bồn chồn cái gì? Em chỉ đùa thôi, em của bây giờ và lúc trước không phải cùng một người sao? Đừng lo lắng, chậc xem này em đói rồi mau cho em ăn đi!-Lãnh Huyết Sương mỉm cười nháy mắt nói

  Trần Tích Phong cười trừ dịu dàng đút cháo cho cô, không nhìn thấy trong đôi mắt như tử thạch kia là một mảnh rét lạnh cô đơn, đến cuối cùng lại là cô tự mình đa tình rồi.

    Lãnh Huyết Sương ngồi trong phòng ngẩn ngơ, cô thở dài quyết định mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài. Ra khỏi biệt thự Lãnh gia, Lãnh Huyết Sương đi đôi Geobasket màu đen, cô chậm rãi bước từng bước. Thong thả là thế, nhẹ nhàng là thế nhưng Lãnh Huyết Sương lại cảm thấy bản thân mông lung đến kì lạ. Đến đường lớn, khuôn mặt của cô thu hút tất cả mọi người, rất nhiều người đi tới tiếp chuyện, còn muốn xin chữ kí của cô Lãnh Huyết Sương kinh ngạc, cô không biết ngày trước mình lại nổi tiếng như thế? Ca sĩ, quả thật là cao không với tới. Lãnh Huyết Sương theo thói quen mà gắng gượng kí cho fans khi đoàn người tản dần đi, Lãnh Huyết Sương loáng thoáng nghe được một câu nói của fans, chỉ một câu lại khiến cô bị đả kích đến điếng người

-Hình như Times khác lắm mày ạ, tao thấy cô ấy trước kia rất tuyệt....

  Lãnh Huyết Sương cúi đầu bước cười lạnh: rất tuyệt sao? đúng vậy mà nhỉ, cô đi thật nhanh, như đang chạy trốn, chạy trốn cái gì? Chạy trốn chính mình...đi? Nhưng Lãnh Huyết Sương lại không đủ can đảm mà nghe hết câu nói của người fans kia

-...nhưng Times của bây giờ cũng rất tốt, gần gũi hơn nhiều tao thích  cô ấy

  Chỉ tiếc rằng, Lãnh Huyết Sương không có cơ hội nghe hết câu nói kia. Cô chạy nhanh về Lãnh gia, bắt gặp một người con trai với mái tóc bạch kim bông xù, thiếu niên như nhận ra cô nghiêng đầu quay lại nhìn. Một cặp mắt màu xám tro kinh ngạc, sau đó là đầy yêu thương thiếu niên nhanh chóng ôm ghì lấy cô, cái đầu nhỏ bông xù dụi vào hõm cổ cô như một chú chuột hamster nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng

-Tiểu Sương, xin lỗi! Thật xin lỗi, đừng giận tôi nhé? Nếu cậu thực sự giận tôi không biết sẽ ra sao nữa!!!-giọng nói thiếu niên mang theo sự sợ hãi run rẩy cùng hoang mang

  Lãnh Huyết Sương nghe xong, ánh mắt lại nhanh chóng trầm xuống, cô đẩy mạnh thiếu niên ra, hốc mắt hoe đỏ

-Nhìn cho kĩ đi! Tôi đâu phải, đâu phải...- đâu phải là " lúc trước"

   Nghẹn ngào không hết câu, Lãnh Huyết Sương hừ lạnh bỏ qua thiếu niên vẫn đang ngây ngốc chạy thẳng lên trên phòng của mình. 

Rầm!

  Cánh cửa gỗ quý thẳng thừng đóng lại, Lãnh Huyết Sương không ngăn được những giọt nước mắt thi nhau rơi trào ra khỏi khóe mắt, mặn chát, chua xót, đau đớn, cùng với-đố kị.

   Nhìn cho kĩ, tôi là Lãnh Huyết Sương " bây giờ" cùng " ngày trước" không phải
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...