Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng

Phần 3: Phiên Ngoại Vu Hàn Nhiên



Rầm!!!!!!!

-Đại thúc đâu?!-Vu Hàn Nhiên xông vào quát

Lãnh Huyết Sương đang ngồi dùng trà ở sân au vườn, nơi có những đóa violet đang dần hé nụ. Bên cạnh cô là Trần Tích Phong, hai người chuyện trò vui vẻ, Vu Hàn Nhiên xông tới xách cổ áo Lãnh Huyết Sương lên, sắc mặt trầm xuống:

-Đại thúc đâu?!-

-Chỉ vì một người đàn ông, mà mày lại nhìn tao bằng ánh mắt này sao Nhiên?-Lãnh Huyết Sương đè giọng hỏi

Sắc mặt cô cũng tối đi, sát khi mờ hồ tỏa ra. Hai cỗ sát khí tử vong chạm nhau, mang cho người ta cảm giác nghẹt thở chùn bước đi. Trần Tích Phong không để ý, thu dọn bàn trà lên xe đẩy rồi đẩy vào biệt thự

-Nhanh vào không trễ bánh ngọt đấy-Trần Tích Phong nói

-Oh, em biết rồi-Lãnh Huyết Sương gật đầu đáp

Vu Hàn Nhiên thu lại sát khí, nhưng sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào. Cô gằn giọng mở lời:

-Minh Hải Tư là đồ của tao-

-Tao biết, tao cũng không có hứng thú với anh ta-Lãnh Huyết Sương nhún vai đáp

-Vậy mày đưa đại thúc đi đâu rồi?-Vi Hàn Nhiên nhíu mày hỏi

-Con người tao trong mắt mày tệ thế à? Hừ, tao chỉ muốn thử thách tên đó chút thôi-Lãnh Huyết Sương nói

-Thử thách?-Vu Hàn Nhiên nghi hoặc

-Vu gia sẽ không để yên nếu mày lấy một kẻ tầm thường, dù đây có là thế giới ngôn tình tiểu thuyết thì chúng ta vẫn là nữ phụ, đừng quên chứ? Mày không thể bảo vệ anh ta mãi mãi được. Anh ta, phải tự mạnh mẽ lên ít nhất là không làm vướng chân mày-Lãnh Huyết Sương lạnh lùng nói

-Người của tao, tao tự sẽ có chủ trương. Mày đừng nhúng mũi vào chuyện người khác!-Vu Hàn Nhiên tức giận gắt lên

Bỏ một câu như vậy, Vu Hàn Nhiên tức giận rời đi. Lãnh Huyết Sương ở đằng sau, nhẹ nhàng nói một câu:

-Mày không cần đi tìm tên đó, hắn đang ở "chỗ kia"-

-Cái gì?! Mày điên rồi, một người bình thường sao có thể sống sót mà trở ra chứ?!!-Vu Hàn Nhiên quát lên, sắc mặt tái mét

-Mày đừng quên, bây giờ anh ta và mày là hai người ở hai thế giới khác nhau. Nếu anh ta không thể tự vượt qua thử thách này, vậy thì cũng không có tư cách đứng bên cạnh mày-Lãnh Huyết Sương đanh giọng nói rồi quay lưng đi vào biệt thự

-Hải Tư....-Vu Hàn Nhiên bất lực lẩm bẩm-anh nhất định không được có việc gì-

Rầm! Rầm! Rầm!

-Hự!-Minh Hải Tư đau đớn rên lên

Một tia máu tràn ra bên khóe môi tím tái, cả người tơi tả chật vật không chịu được. Phong thái thư sinh nho nhỏ không còn chút gì. Bao quanh hắn là một đám người, ăn mặc cẩn trọng nhưng trên gương mặt lại mang theo sự kiêu căng ngạo mạn của những con em thế gia.

Nơi đây chính là khu chuyên huấn của Lãnh gia, do Lãnh đại tiểu thư mở ra. Nơi long tranh hổ đấu, cường cường giao thủ. Nếu như người không có thực lực, không có đầu óc vậy đây chính là địa ngục trần gian của ngươi. Mạnh được yếu thua, dùng nắm đấm làm quy tắc sinh tồn!

-Chà, thế mà vẫn còn sống đúng là lũ ân đen hạ đẳng luôn sống dai như gián vậy!-một gã thiếu gia cười khinh bỉ nói

-Hoàng ca là giỏi nhất, hừ! Thứ dân đen này, chúng ta để ý đến vật tư của hắn chính là phúc của hắn. Vậy mà dám chống cự giảng đạo lí linh tinh, ngươi nghĩ ngươi là ai? Có tư cách đứng trước mặt thượng tầng như chúng ta mà nói chuyện ư?-một tiểu thư nét mặt huênh hoang tự cao nói

-Khụ..khụ!-Minh Hải Tư ho khan phin một bụng máu ra đất

-Chậc, thứ dân đen này thật kinh tởm. Mau mau lấy đồ của hắn đi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Nếu để con "nhộng" kia mà đến thì không ai sống sót được đâu!-thiếu gia khác bên cạnh nhắc nhở

Minh Hải Tư có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt cả đám người kia tái mét, chúng cúi người nhặt vật tư xung quanh hắn rồi chạy bỏ đi. Minh Hải Tư mệt mỏi nhắm mắt, vật tư mà Lãnh tiểu thư cấp cho hắn đều bị cướp hết. Ở cái chốn rừng sâu nước độc này, hắn chỉ như một con kiến bé nhỏ dễ dàng bị đè chết.

Minh Hải Tư tuyệt vọng, chẳng nhẽ hắn thực sự phải bỏ mạng ở đây?

Trong bóng tối, Minh Hải Tư mơ hồ nhìn thấy, bóng dáng Vu Hàn Nhiên đang ở phía cuối con đường đây chông gai này. Cô đang mỉm cười, hai tay dang rộng đợi hắn.

Thịch!

Minh Hải Tư trừng lớn mắt. Đúng! Hắn không cam lòng chết ở đây! Hắn phải là kẻ mạnh! Minh Hải Tư màu phải là người có đủ tư cách đứng cạnh A Nhiên!

Trong mắt Minh Hải Tư sáng lên, nhưng thẳm sâu trong đôi mắt nâu rực lửa là sự lạnh lẽo vô tình hoàn toàn khác với khi xưa. Minh Hải Tư đứng dậy, lê thân thể đầy vết thương nép vào một gốc cây đại thụ lớn. Hắn nghiêng đầu xung quanh, tìm vài loại thuốc quen thuộc đã được ghi trong sách mà Lãnh Huyết Sương đưa cho mình. Đặt được vết thương, Minh Hải Tư mệt mỏi đến ngất xỉu nhưng cơ thể vẫn trong trạng thái căng cứng đầy cảnh giác và phòng bị

Cộp. Cộp. Cộp. Cộp..

Tiếng gõ bàn nhịp nhàng vang vọng, trong căn phòng lớn tối om, một chiếc vi tính và màn hình tivi to lớn đang chiếu hình ảnh Minh Hải Tư ngất xỉu. Lãnh Huyết Sương thở nhẹ một hơi rồi ngả người sau ghế. Đôi huyết mâu lạnh lùng khôi phục tử sắc sắc bén. Lãnh Huyết Sương nhu nhu mắt mệt mỏi. Lâu lắm rồi cô mới dùng năng lực của Lãnh Băng Băng, quả thực là có chút không quen.

Nhìn Minh Hải Tư trên màn hình, Lãnh Huyết Sương nhếch môi cười. Trả một chút giá nhỏ này cô vẫn là người có lời. Quả nhiên, Minh Hải Tư này không tầm thường. Thí luyện lần này, Minh Hải Tư chắc chắn sẽ sống mà trở ra
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...