Cướp Ngôi Nữ Chính, Nữ Phụ Ta Tỏa Sáng
Hành Trình Tìm Về Lão Công
Chap 1: Câu truyện đã diễn ra ngay trước khi nó được bắt đầu-Chủ thượng, trà của ngài-Đồng nhi hai tay dâng tách trà trúc lên Nữ từ nằm dài trên ghế tháp tùng, mí mắt cũng không thèm nhấc lên. Linh lực màu bạc tinh xảo mâng chén trà trên tay Đồng nhi lên, chậm rãi đưa gần tới chỗ nữ tử.-Đồng nhi, tay nghề ngày càng khéo-nữ tử mỉm cười khen ngợi Dù chắc chắn rằng mình không phải cong, nhưng khi nhìn thấy khóe môi của nữ tử nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, dung nhan tựa như đóa hoa phù dung hé nụ trong sương sớm trong trẻo mà lạnh lùng, làm trái tim nhỏ bé của Đồng nhi không nhịn được mà đập loạn. Chủ thượng đẹp như vậy cũng quá phạm quy rồi! Lại còn không có tôn thượng ở đây, thế này thì sớm muộn nàng cũng bỏ tiểu Minh đi bám chủ thượng mất.-Đúng rồi, chủ thượng! Lúc ngài đi vắng, đám người thượng thần Dao Quy luôn tìm tới gây sự với chúng ta-Đồng nhi nhanh nhảu cáo trạng-Đồng nhi, ta thấy con nên chăm chú tu luyện để còn độ kiếp đi. Bọn chúng thế nào cũng mặc kệ, đã tu tới cảnh giới của ta những vấn đề như thế chỉ là phù du thôi-nữ tử lắc đầu khiển trách-Nhưng..nhưng con tức lắm! Chúng là lũ tiểu nhân thừa nước đục thả câu! Tôn thượng gặp nạn chúng liền trở mặt, đi theo lão cẩu thần đế kia! Đã thế còn thường xuyên lui tới chèn ép phá hoại Nguyệt Hành cung chúng ta-Đồng nhi gấp gáp nói, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên Nữ tử từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh gì, mí mắt vẫn điềm nhiên đóng lại môi đỏ mọng mấp máy không nhìn ra vui buồn. Đồng nhi ngồi bên dưới, đột ngột đứng dậy hốt hoảng:-Chủ thượng?! Người không sao chứ? Chủ thượng! Chủ thượng ngài đừng làm con sợ mà--Ha ha, đáng lẽ ra ngươi nên làm con rùa rụt cổ sống hết van năm tuổi thọ của mình. Chứ không phải thò mặt ra để ta tóm được, Lam Huyền Minh!-một giọng nói chua chát vang ra Đồng nhi khóe mắt hoen đỏ, linh lực màu cam đỏ rực bao quanh người đứng chắn bảo hộ cho nữ tử trên tháp tùng. Tiếp theo đó, một nữ tử thân hoàng y chói mắt, gương mặt sắc sảo lung linh nhưng mang thần thái vặn vẹo chua ngoa đạp mây bước vào.-Dao Quy! Ngươi năm lần bảy lượt đi tới Nguyệt Hành cung chúng ta gây sự đúng là không coi ai ra gì?! Chủ thượng vẫn còn đây, đừng quên phẩm cấp của ngươi kém chủ thượng bao nhiêu!-Đồng nhi sắc mặt lạnh lùng quát Nữ tử mang tên Dao Quy nghe Đồng nhi nói xong sắc mặt lại càng u tối hơn, lời của Đồng nhi không khác gì lưỡi đao sắc bén đâm nát lòng tự tôn của ả. Rõ ràng, Lam Huyền Minh cái gì cũng không làm nhưng vừa sinh ra đã là con của thượng thần, cái gì cũng không quan tâm nhưng lại được mang trên mình thần cách! Rõ ràng, ả mới là người gần với tôn thượng nhất, yêu thương tôn thượng hơn nàng ta vì cớ gì từ đầu đến cuối trong mắt tôn thượng chỉ có nàng ta? Ả không phục! Không phục! vì cái gì Lam Huyền Minh cái gì cũng tốt đẹp, cái gì cũng tài giỏi đến cản tình duyên cũng là phối hôn với tôn thượng, nam nhân đỉnh cao của thần giới, vượt xa cả thần đế bấy giờ. Ả hận Lam Huyền Minh, bây giờ Lam Huyền Minh mất đi tất cả ả còn không nhân cơ hội này chèn ép Lam Huyền Minh thì không phải đồ ngốc sao?-Câm cái miệng thối của ngươi vào con hồ ly bẩn thỉu! Ta-thượng thần Dao Quy hạ thấp bản thân tới cái cung quèn này của các ngươi đã là vinh dự của các ngươi! Không muốn chết thì cút mau!-Dao Quy quát lớn sắc mặt đen xì Ả dùng uy áp thượng thần đè lên tiểu hồ ly Đồng nhi tái nhợt, nhưng vẫn quyết đứng chắn thủ hộ cho Lam Huyền Minh. Dao Quy cười lớn, quát:-Lam tiểu thần, hôm nay ta đến đây để đem di thể của tôn thượng đi, mong ngươi đừng như bốn vạn năm trước đem thần huyết của mình ra để cản trở ta!- ẦM! ẦM! ẦM! Một luồng thần áp mang tốc độ độ sét đánh lướt qua Đồng nhi lao thẳng tới đem Dao Quy đang chanh chua gào thét bay thẳng ra ngoài sân.-Kya!!!!Hộc, ọe...-Dao Quy ngã mạnh xuống đất phun một búng máu Nhìn nữ tử tuyệt sắc lơ lửng giữa không trung, nàng đẹp đến nghẹt thở cảm như cả thiên địa này đều say mê vẻ đẹp của nàng. Dung nhan ấy, dù chỉ là một cái nhăn mày của nàng thôi cũng khiến trời đất này vì nàng mà điên đảo. Linh lực màu lam nhạt càng tôn thêm vẻ lạnh nhạt của nàng, hàng mi trắng muốt rung khẽ. Dung nhan kia có biến động, đôi mắt băng lam từ từ mở ra cả không gian như chỉ xoay quanh nàng.-Dao Quy-nàng khẽ cất tiếng gọi Thân thể Dao Quy rung lên, cả người chật vật không chịu nổi. Ngàn năm trước, Lam Huyền Minh mọi mặt đều tài giỏi hơn ả nhưng đến bây giờ ả mới chân thực cảm nhận được áp lực cực đại khi đối mặt với Lam Huyền Minh.-Tổn thượng của ngươi là ai, ta không cần biết. Nhưng, nếu ngươi muốn đem lão công của ta đi thì ngươi vẫn nên ở lại Nguyệt Hành cung này vĩnh viễn đi--Không! KHÔNGGGGG!!!-tiếng hét chói tai của Dao Quy thủy chung vãn không thể lọt tới bên ngoài
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương