Cút, Bản Tôn Chỉ Muốn Tránh Xa Ngươi
Chương 21: Hoa Lâu biết nhiều tư thế?
Sư huynh đã gặp nguy hiểm thật ư?
Lâm Vũ thấy thế bèn đi qua an ủi: “Muội cũng đâu có biết sư huynh gặp nguy hiểm. Yên tâm đi, chờ Đạo tâm của sư huynh khôi phục, chắc chắn huynh ấy sẽ
tha thứ cho muội.”
“Giờ muội cũng đã ở Linh Hải Cảnh rồi, dù biết thì sư huynh cũng không nỡ để muội nhúng tay vào chuyện nguy hiểm như vậy đâu.”
Sau một lúc được Lâm Vũ an ủi, Nhược Tư Vi nghiêm túc gật đầu.
“Ta đâu có biết sư huynh gặp nguy hiểm, mà dù có biết thì ta cũng chẳng làm được gì.”
Khi thấy sư muội có thành kiến với mình một cách đương nhiên thế kia, Giang Triệt thầm lắc đầu, hầy, kiếp trước mình đúng là thằng đần mà.
“Lão Giang, ta đang hỏi ngươi đấy, nếu đối phương là tu sĩ Phá Vọng, ngươi sẽ chạy trốn bằng cách nào?” Ngô Thần sốt ruột hỏi.
Hắn ta vất vả lắm mới đạt tới Linh Đài đỉnh phong, sắp sửa theo kịp cái tên này rồi mà, chẳng lẽ thằng chó này đang lén tu luyện để làm mọi người bất ngờ nhỉ, Ma tộc Phá Vọng luôn đấy.
Rốt cuộc tu vi của hắn đang ở mức nào?
Giang Triệt nhấp một hớp trà: “Đã bảo là may mắn rồi, phía Nam có bãi tha ma, lúc ta chạy tới đó thì phát hiện có ma tu đang hấp thu oán khí, ta không đánh lại Ma tộc, bèn bày mưu tính kế để cho họ tự cắn lẫn nhau.”
'Tuy ma tu cũng có một chữ “ma” nhưng vẫn thuộc Nhân tộc, có điều phương pháp tu luyện tàn nhẫn hơn thôi.
Ngô Thần sửng sốt: “Vụ đó do ngươi gây ra hả?”
Bãi tha ma chỉ cách Hoàng Thành một trăm dặm, trận chiến ba ngày trước đã khiến rất nhiều tu sĩ lo lắng, suýt chút nữa cho rằng Ma tộc chuẩn bị khai chiến với Đại Chu.
“Vớ vẩn, không gây nên chút động tĩnh thì làm sao ta chạy trốn được.”
Giang Triệt cạn lời, sau đó hỏi: “À đúng rồi, mấy ngày nay ta mất tích có ai đến tìm ta không, đặc biệt là người của Vạn Hoa Lâu ấy?”
Vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên kỳ lạ, vừa mới trở về từ cõi chết đã nghĩ tới mấy chuyện đó, sư huynh cũng hơi, hơi không câu nệ quá rồi.
Nhìn vẻ mặt kỳ lạ của sư đệ, Giang Triệt biết hắn ta đã hiểu lầm, nhưng hắn cũng lười giải thích.
“Ta chỉ hỏi là có hay không thôi mà?”
Mặc dù Mị Tiên Nhan bảo không thèm đếm xỉa tới một kẻ vô danh như hắn, nhưng Nam Thanh Thanh bị chơi xỏ nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ đòi lại danh dự cho bằng được.
Ngô Thần nhịn cười.
“Đúng là ba ngày nay có rất nhiều người đến tìm ngươi, trừ những đệ tử tông. môn kia ra, Lục công chúa và Yến Vương của Đại Chu đều có đến một chuyến, nhưng họ chỉ tặng quà rồi ra về, còn Vạn Hoa Lâu..”
Ngô Thần tạm dừng, sau đó nói tiếp.
“Dù sao Ngô gia cũng được coi là thế gia, nếu người của chốn phấn son đến đây thì chắc họ còn chưa tới cửa đã bị người ta cầm chổi đuổi đi rồi.”
Nói xong, Ngô Thần gian xảo lại gần nói nhỏ vào tai Giang Triệt: “Dù có từng đi uống rượu hưởng thụ khoái cảm ở Vạn Hoa Lâu một lần, ngươi cũng không thể nói ra một cách công khai như vậy chứ.”
“Để mai ta dẫn ngươi đi trải sự đời tiếp.”
Mặc dù giọng rất nhỏ nhưng mọi người ở đây không phải phàm nhân, họ đồng loạt cúi đầu xuống, buồn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể cắn chặt môi.
Ngày thường sư huynh có đức độ thế kia mà lại tới Vạn Hoa Lâu...
Ha ha ha.
Chuyện này mà bị khui ra chắc các nữ đệ tử trong tông môn sẽ nổi điên mất.
Phải biết các nữ đệ tử ở tông môn ai cũng có dung mạo như hoa như nguyệt, nhưng Giang sư huynh lại chẳng thèm nhìn họ lấy một cái, chẳng lẽ vì nữ tử Vạn
Hoa Lâu biết nhiều tư thế?
Giang Triệt rất muốn đánh chết Ngô Thần luôn cho rồi, bôi nhọ thanh danh của hắn ở khắp mọi nơi, thế sao được?
“Mau câm miệng đi, dù có bị đánh chết ta cũng không đi Vạn Hoa Lâu đâu. Nếu không có ai tới thì ta đi ngủ đây.”
Chắc chắn Vạn Hoa Lâu có Ma tộc, hắn không dám quay lại để rước thêm bực vào người nữa.
Lâm Vũ thấy thế bèn đi qua an ủi: “Muội cũng đâu có biết sư huynh gặp nguy hiểm. Yên tâm đi, chờ Đạo tâm của sư huynh khôi phục, chắc chắn huynh ấy sẽ
tha thứ cho muội.”
“Giờ muội cũng đã ở Linh Hải Cảnh rồi, dù biết thì sư huynh cũng không nỡ để muội nhúng tay vào chuyện nguy hiểm như vậy đâu.”
Sau một lúc được Lâm Vũ an ủi, Nhược Tư Vi nghiêm túc gật đầu.
“Ta đâu có biết sư huynh gặp nguy hiểm, mà dù có biết thì ta cũng chẳng làm được gì.”
Khi thấy sư muội có thành kiến với mình một cách đương nhiên thế kia, Giang Triệt thầm lắc đầu, hầy, kiếp trước mình đúng là thằng đần mà.
“Lão Giang, ta đang hỏi ngươi đấy, nếu đối phương là tu sĩ Phá Vọng, ngươi sẽ chạy trốn bằng cách nào?” Ngô Thần sốt ruột hỏi.
Hắn ta vất vả lắm mới đạt tới Linh Đài đỉnh phong, sắp sửa theo kịp cái tên này rồi mà, chẳng lẽ thằng chó này đang lén tu luyện để làm mọi người bất ngờ nhỉ, Ma tộc Phá Vọng luôn đấy.
Rốt cuộc tu vi của hắn đang ở mức nào?
Giang Triệt nhấp một hớp trà: “Đã bảo là may mắn rồi, phía Nam có bãi tha ma, lúc ta chạy tới đó thì phát hiện có ma tu đang hấp thu oán khí, ta không đánh lại Ma tộc, bèn bày mưu tính kế để cho họ tự cắn lẫn nhau.”
'Tuy ma tu cũng có một chữ “ma” nhưng vẫn thuộc Nhân tộc, có điều phương pháp tu luyện tàn nhẫn hơn thôi.
Ngô Thần sửng sốt: “Vụ đó do ngươi gây ra hả?”
Bãi tha ma chỉ cách Hoàng Thành một trăm dặm, trận chiến ba ngày trước đã khiến rất nhiều tu sĩ lo lắng, suýt chút nữa cho rằng Ma tộc chuẩn bị khai chiến với Đại Chu.
“Vớ vẩn, không gây nên chút động tĩnh thì làm sao ta chạy trốn được.”
Giang Triệt cạn lời, sau đó hỏi: “À đúng rồi, mấy ngày nay ta mất tích có ai đến tìm ta không, đặc biệt là người của Vạn Hoa Lâu ấy?”
Vẻ mặt của mọi người lập tức trở nên kỳ lạ, vừa mới trở về từ cõi chết đã nghĩ tới mấy chuyện đó, sư huynh cũng hơi, hơi không câu nệ quá rồi.
Nhìn vẻ mặt kỳ lạ của sư đệ, Giang Triệt biết hắn ta đã hiểu lầm, nhưng hắn cũng lười giải thích.
“Ta chỉ hỏi là có hay không thôi mà?”
Mặc dù Mị Tiên Nhan bảo không thèm đếm xỉa tới một kẻ vô danh như hắn, nhưng Nam Thanh Thanh bị chơi xỏ nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, chắc chắn nàng ta sẽ đòi lại danh dự cho bằng được.
Ngô Thần nhịn cười.
“Đúng là ba ngày nay có rất nhiều người đến tìm ngươi, trừ những đệ tử tông. môn kia ra, Lục công chúa và Yến Vương của Đại Chu đều có đến một chuyến, nhưng họ chỉ tặng quà rồi ra về, còn Vạn Hoa Lâu..”
Ngô Thần tạm dừng, sau đó nói tiếp.
“Dù sao Ngô gia cũng được coi là thế gia, nếu người của chốn phấn son đến đây thì chắc họ còn chưa tới cửa đã bị người ta cầm chổi đuổi đi rồi.”
Nói xong, Ngô Thần gian xảo lại gần nói nhỏ vào tai Giang Triệt: “Dù có từng đi uống rượu hưởng thụ khoái cảm ở Vạn Hoa Lâu một lần, ngươi cũng không thể nói ra một cách công khai như vậy chứ.”
“Để mai ta dẫn ngươi đi trải sự đời tiếp.”
Mặc dù giọng rất nhỏ nhưng mọi người ở đây không phải phàm nhân, họ đồng loạt cúi đầu xuống, buồn cười nhưng không dám cười, chỉ có thể cắn chặt môi.
Ngày thường sư huynh có đức độ thế kia mà lại tới Vạn Hoa Lâu...
Ha ha ha.
Chuyện này mà bị khui ra chắc các nữ đệ tử trong tông môn sẽ nổi điên mất.
Phải biết các nữ đệ tử ở tông môn ai cũng có dung mạo như hoa như nguyệt, nhưng Giang sư huynh lại chẳng thèm nhìn họ lấy một cái, chẳng lẽ vì nữ tử Vạn
Hoa Lâu biết nhiều tư thế?
Giang Triệt rất muốn đánh chết Ngô Thần luôn cho rồi, bôi nhọ thanh danh của hắn ở khắp mọi nơi, thế sao được?
“Mau câm miệng đi, dù có bị đánh chết ta cũng không đi Vạn Hoa Lâu đâu. Nếu không có ai tới thì ta đi ngủ đây.”
Chắc chắn Vạn Hoa Lâu có Ma tộc, hắn không dám quay lại để rước thêm bực vào người nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương