Cựu Cung Xuân

Chương 19: Chương 19



Tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Ngày mười tám tháng hai, Lý tiểu thư, người bên ngoại của thái hậu, người đến kinh phúng điếu trưởng công chúa, cùng huynh trưởng rời kinh trở về Giang Nam.

Ta đợi bên ngoài biệt uyển cho Vũ Lâm quân mở cửa. Thái tử, không, bây giờ là Lý Mục Trạch.

Huynh ấy ngồi trên xe lăn được người đẩy ra, sắc mặt trắng bệch vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, khi tiếp xúc với ánh sáng liền không quen dùng tay che mắt.

“Đại ca!” Ta bước tới: “Ta đến đón huynh rồi.”

Giang Nam là nơi ở của Lý gia bên ngoại của Quý phi, cũng là quê hương của mẫu thân Tam hoàng tử. Để thái tử đã bị phế ở lại đây, đối với ta, đối với hoàng huynh, đối với thái tử đã bị phế, đều an toàn.

Mà thái tử đã bị gãy chân cũng sẽ không còn nguy hiểm nữa, thiên hạ không có vị thiên tử nào bị què chân.

Đạo đối nhân xử thế giữa quân và thần, mỗi người lùi một bước.

Chúng ta đi mất nửa tháng mới đến Giang Nam, lấy thân phận chi thứ Lý gia mà ở lại. Đại ca bị giam gần hai năm, không quen với cuộc sống bên ngoài, phải mất mấy tháng mới hồi phục, huynh ấy lại trở về dáng vẻ tự tại phong lưu trước kia.

Người lớn lên trong cung phải biết giả ngốc. Huynh ấy không hỏi ta tại sao ta có thể đưa huynh ấy đến Giang Nam, ta cũng không hỏi huynh ấy chuyện chém đầu ở hành cung.

Người ta phải hồ đồ mới bớt phiền não.

“Có chiếc xe lăn này thật tốt, ta không cần tốn sức đi bộ nữa.” Đại ca vỗ vỗ vào xe lăn: “Tiểu muội, mau đến đẩy xe lăn, hôm nay huynh hẹn với Lưu huynh và bọn họ đi chợ hoa uống trà, không thể đến muộn được.”

Ta đặt chiếc khăn tay xuống, gọi A Cửu đang đứng như thần giữ cửa ở cửa tiệm.

Giang Nam đến mùa hè sẽ có chợ hoa, thu hút những tài tử phong lưu tụ tập uống rượu vui chơi, không biết là ngắm hoa hay ngắm người.

Đại ca đến Giang Nam liền nhanh chóng kết giao được rất nhiều bằng hữu, huynh ấy tài hoa vô song, tri kỷ không ít.

Dù sao cũng là người từng có ý định ngồi lên vị trí kia.

Ta đưa đại ca đến lầu trà, dặn dò vài câu với tiểu nhị đi theo rồi cùng A Cửu trở về.

Ta vì thấy hay hay mà mở một cửa tiệm, rảnh rỗi thì bán đồ thêu, ai ngờ lại đột nhiên nổi tiếng, truyền nhau rằng đồ thêu của Lý tiểu thư ngàn vàng khó cầu.

Thật ra là ta không muốn thêu quá mệt, ngược lại lại đẩy giá lên cao.

A Cửu nghe ta nói một câu không muốn thêu nữa, liền ôm kiếm chạy ra đứng trước cửa hàng, mặt lạnh dọa không ít người.

Buổi tối ta đến đón đại ca, người ở lầu trà đã về hết. Huynh ấy nhờ người đi chợ hoa mua một bó hoa trắng, hoa đặt trước bàn, huynh ấy đối diện với ánh trăng uống rượu, uống ba chén, cuối cùng đổ ba chén xuống đất.

Ta ở dưới lầu không làm phiền huynh ấy, rất lâu sau mới lên lầu.

Huynh ấy say rồi, hỏi ta: “Nàng nói gì?”

Ta đẩy xe lăn trở về, bánh xe gỗ lăn trên mặt đất, A Cửu đi theo sau chúng ta.

“Nàng nói, lồng quá nhỏ rồi, không nên nhốt con chim ưng của Tây Bắc, hãy để chim ưng sống tốt.”

“Sau này nàng mệt rồi, liền ngủ, không ai làm phiền nàng.”

“Đa tạ.”

Đồ thêu của ta ngày càng nổi tiếng. Một tú nương nổi tiếng ở Giang Nam bây giờ tóc đã bạc trắng, bà nheo mắt lại gần xem chiếc túi thơm ta thêu, vui vẻ trêu chọc: “Tốt tốt tốt, ta thấy còn đẹp hơn của Lâm nương, năm xưa Lâm nương là tú nương giỏi nhất Giang Nam ta, bị một cô nương quý tộc để ý, theo cô nương định làm hoàng hậu nương nương kia vào cung hưởng phúc rồi.”

Ta cười sau quầy, gảy gảy bàn tính: “Từ tiểu thư đã đặt ta may giá y, vào tháng tám, phải làm gấp, đơn hàng của bà bà ta sợ là không nhận được rồi.”

Đại ca đang đánh cờ với mấy công tử tao nhã bên cạnh đại sảnh nghe thấy, quay đầu lại nói với ta: “Khổ sở làm gì cho mệt, muội không muốn làm thì đừng làm.”

Ta hừ hừ hai tiếng: “Ta còn phải nuôi hai kẻ ăn không ngồi rồi.”

Đại ca cười nói: “Ngày khác huynh ra đầu đường viết chữ vẽ tranh bán, chắc chắn không để muội đói được.”

A Cửu im lặng đứng sau lưng ta cau mày: “Là nói ta sao?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...