Cựu Cung Xuân

Chương 5: Chương 5



Trình độ thêu thùa của ta dần dần cũng được người khác bàn tán. Mẫu phi che mặt thở dài, nơi duy nhất ta có thể ra mắt người ngoài chính là nữ công gia chánh.

Năm cánh hoa trên góc áo đen đã thêu xong mũi cuối cùng, ta lẩm bẩm: “Ta cũng chỉ có chút tác dụng này thôi.”

A Cửu rút vạt áo lại: “Không phải.”

Ta dần dần trưởng thành, khuôn mặt non nớt đã có bóng dáng của mẫu phi, nhìn qua ta như thể có thể thấy được dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Quý phi thuở thiếu nữ.

Cho nên Hoàng hậu đặc biệt chán ghét ta, chán ghét khuôn mặt sắp nở rộ phong hoa này của ta. Bà ta luôn cảm thấy vài năm nữa sẽ thấy lại hình ảnh Quý phi nhập cung năm xưa, khởi đầu cho bi kịch của bà ta.

Lúc đó ta rất sợ bà ta. Bà ta luôn cho người triệu ta đến Phượng Nghi Cung sau khi các công chúa tan học, bắt ta ở lại chính điện, đại cô cô bên cạnh Hoàng hậu đến dạy ta thêu thùa.

Có lúc Hoàng hậu ở đó, có lúc không, nhưng đại cô cô mặt mày nghiêm nghị thì luôn luôn có mặt. Ta ngơ ngác làm theo bà ta, tâm không tịnh thì làm sao học cho tốt được. Thêu sai thì bị kim đâm vào tay, càng thêm hoảng loạn. Ở Phượng Nghi Cung một canh giờ, ngón tay ta có thể bị đâm đến chảy máu.

Cũng chính vào lúc đó, ta trở nên thân thiết với thái tử ca ca.

Cuối cùng ta cũng đợi được đến khi Hoàng hậu nói ta có thể lui xuống. Ta thổi thổi ngón tay sưng đỏ rồi chạy ra ngoài, vội vã va phải một người. Bộ triều phục màu vàng hạnh của thái tử đập vào người ta một cái mạnh. Ta ôm mặt nghĩ xong rồi, sẽ để lại nhược điểm cho Hoàng hậu nắm lấy.

Thái tử tao nhã mỉm cười, giơ tay ngăn những người đi theo phía sau. Người khom lưng gõ nhẹ ngón tay lên trán ta: “Muội là tiểu ngũ nhà Quý phi, có gì mà hoảng hốt vậy?”

Ta ôm đầu: “Vội ăn cơm.”

Câu nói này khiến thái tử bật cười. Người dường như muốn dặn dò thái giám thân cận chuẩn bị cơm nước, nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Mới xế chiều mà muội đã thèm ăn đến vậy rồi, mau về đi.”

Ta lách qua đám người rồi chạy ra ngoài, không khỏi ngoái đầu nhìn lại. Đoàn người của thái tử đã khuất sau cánh cửa đại điện.

Sau khi cùng phụ hoàng học tập chính sự, thái tử thường đến Phượng Nghi Cung. Ta thỉnh thoảng gặp người. Thấy ta bị đại cô cô ép học thêu thùa ở một góc, vẻ mặt lo lắng bất an, người luôn tìm cớ để ta được giải thoát sớm.

Thời gian ta thoải mái nhất chính là khi thái tử đến. Người nói chuyện với Hoàng hậu, đại cô cô sẽ đuổi ta ra ngoài điện chơi. Ta vung vẩy cành cây trong tay, quật vào những cành hoa để trút giận.

Giọng nói ôn hòa mang theo vẻ trêu chọc: “Đây là hoa Ngụy Tử mà mẫu hậu yêu thích nhất, muội định bồi thường thế nào?”

Ta vội vàng vứt cành cây rồi giả ngốc.

Thái tử đi một vòng quanh ta, thấy những cánh hoa nát bươm dưới chân ta, buồn cười lắc đầu.

“Nếu không thích học thêu thùa, muội cứ nói với Quý phi một tiếng là được. Đại công chúa hôm nay tan học ở học đường rồi theo thái phó học vẽ.”

Ta lí nhí nói: “Muội thích thêu thùa, mẫu hậu ở đây… rất tốt.”

Mẫu phi đã sớm nói ta phải đến chỗ Hoàng hậu. Ta là con gái của Quý phi, Hoàng hậu sẽ không làm gì ta đâu, cùng lắm là có chút khó khăn.

Người nói với ta: “Con đến chỗ Hoàng hậu đi, bà ấy có chỗ trút giận, cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào ca ca con nữa.”

Cho nên ta sẽ không quay về.

Thái tử lớn hơn ta mười tuổi, người không hỏi thêm nữa, dường như đã biết hết mọi chuyện. Cảm giác không thể che giấu điều gì trước mặt người khiến ta muốn bỏ chạy.

“Cũng tốt, tay nghề thêu thùa của đại cô cô ở Giang Nam cũng nổi tiếng, bây giờ theo mẫu hậu vào cung cũng không hề suy giảm.” Thái tử mỉm cười xoa đầu ta: “Ngày mai nếu muội còn đến, ta sẽ tặng muội một món đồ tốt.”

Mẫu phi và Hoàng hậu như nước với lửa. Đêm đó, ta vừa lo lắng thái tử do Hoàng hậu sinh ra sẽ đối phó với ta, món đồ tốt kia sẽ khiến ta khổ sở, vừa không khỏi mong đợi, rất ít người đối xử dịu dàng với ta như vậy.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip thabet fb88 69Vn
Tele: @erictran21
Loading...