Cừu Non Thành Tinh
Chương 31
Trương Kiến Quốc đã trở thành một người rất quan trọng đối với Trình Cần. Trong những năm tháng đen tối đó, Trương Kiến Quốc vẫn luôn ở bên cạnh anh, không có phô trương giúp đỡ hay giải thích, anh ta chỉ là âm thầm yên lặng đi cùng anh, bởi vậy cũng không thể nói là không có tình cảm, chỉ là không sâu, hoặc là vì ai cũng chưa từng nói muốn đi cùng người kia tới cuối cùng, ngược lại cảm thấy làm bạn bè thì tự nhiên hơn.
Trình Cần từng ngụm từng ngụm uống một hớp rượu, càng là nơi ồn ào, thì anh càng có thể tịnh tâm lại, nhìn thân thể xinh đẹp bên trong sàn nhảy, cùng những tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên cạnh, anh càng cảm thấy lạc lõng.
Anh nhớ Sở Dương.
Trương Kiến Quốc từ sàn nhảy đi ra, đặt nửa người lên người Trình Cần, búng tay về phía người phục vụ: “Anh bạn, lấy cho tôi một ly rượu mạnh.”
Người phục vụ đẩy tới một ly Tequila, Trình Cần liếc anh ta một cái, đoạt lấy ly rồi ngửa đầu uống hết.
Trương Kiến Quốc hét to: "Tại sao cậu lại uống rượu của tôi? ”
Trình Cần lại liếc nhìn anh ta, hướng về người phục vụ nói: “Cho cậu ấy nước trái cây là được, cậu ấy bị dị ứng với rượu.”
“Cậu còn nhớ à?” Trương Kiến Quốc bị những lời này làm cho ngơ ra: "Thật ra, trước đây là tôi đã nói dối cậu. Tôi không dị ứng với rượu."
Trình Cần nghĩ một lúc: "Tại sao lúc đó lại nói dối tôi?"
Trương Kiến Quốc vòng tay qua cổ Trình Cần: “Không phải cho có vẻ nữ tính sao!”
"Nữ tính cái rắm!" Trình Cần đẩy anh ta ra: "Đúng là thần kinh! ”
Trương Kiến Quốc nói: "Không phải chứ, cậu là đang tức giận à?"
"Không đến mức đó, quên đi."
Trình Cần đứng dậy xoa xoa trán, rồi thanh toán hóa đơn: "Về nhà ngủ. ”
"Tôi sẽ gửi lại cho cậu sau." Trương Kiến Quốc rót một vài ngụm nước trái cây cuối cùng nhanh cho vào miệng, anh ta nhặt áo khoác của mình theo sau: “Say rượu mà lái xe bị phạt rất nặng a.”
"Cảm ơn."
Trương Kiến Quốc lái xe thuận lợi chở mọi người về nhà. Trình Cần xuống xe nói: “Mọi người lái xe của tôi trở về đi. Ngày mai tôi sẽ bắt taxi đến công ty.”
Trương Kiến Quốc mắt vẫn vây quanh Trình Cần, một cánh tay đặt trên cửa xe taxi, một cái đặt trên nóc xe, cười nói: “Sao vậy, không bảo tôi lên ngồi à?”
Trình Cần cười lịch sự: “Đã muộn rồi, quay về đi.”
“Cậu có phải là đang sợ tôi ngồi xe không trả tiền không?” Nói xong, Trương Kiến Quốc đi đến bên lái phụ, kéo Trình Cần ra ngoài, đóng cửa xe lại, anh ta nhón chân dùng thân mình áp đảo anh trên thân xe.
Trình Cần đẩy anh ta ra: “Này, cậu có liêm sỉ một chút được không?”
“Cút đi!” Trương Kiến Quốc mỉm cười, kiễng chân lên cưỡng hôn Trình Cần.
Trình Cần đẩy Trương Kiến Quốc sang một bên: “Cậu muốn ăn đòn sao?”
Đang nói chuyện thì đột nhiên anh nhìn thấy một bóng người từ trên bậc thang nhảy xuống, động tĩnh không nhỏ, Trình Cần vừa nhìn, liền biết đó là Sở Dương, trong lòng lộp bộp một chút, hỏng rồi, anh lập tức liên tưởng đến cảnh bị bắt gian, suy nghĩ lại thì cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình thật buồn cười.
Hôm nay Sở Dương không muốn đến, dây dưa quá lâu ngược lại không có lợi gì cho cả hai, chỉ là cậu có chuyện quan trọng muốn nói cho Trình Cần. Cậu ôm tâm tình kích động lại lo lắng chờ ở chỗ này. Nhưng cậu đợi lâu như vậy không phải là để chứng kiến cảnh này.
Cảm giác này giống như khi vừa chạy xong 10.000 mét, mồ hôi nhễ nhại, tự dưng bị dội một chậu nước đá từ trên đỉnh đầu xuống, lạnh cả người.
Chậm rãi đến gần hai người bọn họ, Sở Dương quả nhiên bình tĩnh lại, cậu nắm chặt hai tay, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn đi lên đánh người khác, tờ giấy trong tay cũng đã bị vò nát.
Trương Kiến Quốc nghiêng đầu, nhìn thấy Sở Dương với vẻ mặt buồn bã cùng đôi mắt sâu không thấy đáy, anh ta liền quay đầu nhìn Trình Cần, gãi gãi sống mũi xấu hổ nói: “Hai người là… cùng nhau sao?”
“Không.”
“Ừ! ”
Trương Kiến Quốc nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo, anh ta nắm lấy cổ sau, cuối cùng nhún vai: “Tôi, tôi vẫn là nên đi thôi. ”
Trình Cần nói: "Cậu không lên xe sao?"
Trương Kiến Quốc nghẹn họng nhìn Trình Cần.
Đã đến lúc bắt đầu diễn xuất chưa?
Hàm răng Sở Dương gần như sắp bị cậu nghiến nát rồi, lúc này thật là không biết phải làm sao, mọi chuyện trở nên xấu hổ như vậy, cậu cũng chưa từng xử lý loại chuyện như thế này, chân như muốn đóng đinh tại chỗ, không thể lùi nổi một bước.
Trương Kiến Quốc: “A... Không tốt lắm, cậu nhóc ấy đang chờ cậu.”
Trình Cần nói: “Không sao, tôi với cậu ta không có quan hệ gì.”
Cả người Sở Dương chấn động, cậu biết, Trình Cần là người có thể nói ra bất cứ lời nào, chạy đến chỗ anh, bị anh tổn thương, nhưng lần này câu “không có quan hệ gì” quả thật có sức sát thương rất lớn, so với chạy bộ và miệng lưỡi cay độc thì lại làm cho cậu khó chịu hơn, trái tim đột nhiên bị ai đó siết chặt, cảm giác ngột ngạt cùng đau đớn lập tức lan ra khắp cơ thể.
Cảm giác này thật sự rất tồi tệ, nghĩ đến đây, Sở Dương hai mắt nóng rực, giống như vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, cậu lặng lẽ giơ tay áo lên lau mặt.
"... Cậu ấy đang khóc." Trương Kiến Quốc không thể tưởng tượng được chỉ chỉ vào Sở Dương, cuối cùng bất đắc dĩ nói với Trình Cần: “Này, nếu muốn diễn kịch phiền cậu nói sớm một chút, đây là lần đầu tôi diễn loại nhân vật này nên chưa có chuẩn bị tốt tâm lý, cộng thêm không có kịch bản rất dễ làm hỏng.”
Trình Cần: “…”
Trương Kiến Quốc chậc chậc hai tiếng, thở dài: "Tôi viết tiểu thuyết a, loại máu chó này đều thấy đầy đường phố rồi, tốt hơn là nên ít đi một chút, bây giờ có thể chuyển qua loại tình cảm chân thành có được không? ”
Trình Cần: “…”
Trương Kiến Quốc nói xong xua tay, không chút lưu tình rời đi.
Trình Cần thở dài, khoát tay Trương Kiến Quốc, ngẫm lại hành vi của mình cũng thật sự có chút quá đáng, tựa như nấu một con bạch tuộc xào nhão nhoét, đến chính mình cũng nuốt không trôi..
Cũng bởi vì con đường phía trước còn rất dài, máu chó cũng sẽ chảy không ngừng, lời mời gọi hay hành động mập mờ không rõ ràng rất có thể sau này sẽ trở thành con dao giết người.
Nhưng Trình Cần vẫn giống như cũ, vẫn là không chịu được nhìn thấy cậu bị một chút tổn thương, loại cảm giác thích một người, mà không chiếm được sự yêu thích của họ, anh hiểu được.
"Tại sao cậu lại khóc?"
"Không, là đổ mồ hôi."
Trình Cần cười cười, không lên tiếng.
Lúc này, Sở Dương đột nhiên nhón chân, hai tay ôm lấy đầu Trình Cần, dùng sức hôn lên miệng anh, đưa lưỡi vào trong khoang miệng nồng nặc mùi rượu, quét ngang qua quấn như một tấm chăn, nụ hôn càng làm cho hơi thở của Trình Cần nồng đậm hơn..
Trình Cần đẩy Sở Dương ra: "Cậu… được rồi."
Sở Dương hai tay trói buộc Trình Cần, hôn lên cổ anh, cuối cùng ôm chặt Trình Cần.
Một lúc sau, Trình Cần mới lên tiếng: "Lên lầu đi, ở đây lạnh lắm."
Sở Dương nắm chặt tay Trình Cần nói: “Trình Cần, câu này tôi có thể hiểu theo một nghĩa khác đấy.”
Trình Cần nói: "Nếu vậy, tôi sẽ không để cho cậu toại nguyện đâu."
Sở Dương: "..."
Trình Cần lấy ra chìa khóa tiến vào cửa, Sở Dương cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt thất vọng.
Cậu bực bội nói: "Có phải anh thích người vừa nãy không? ”
Đối với vấn đề này, Trình Cần dừng một chút, rồi đi thẳng vào phòng bếp, lấy ra ấm đun điện rót nước: “Không thích.”
Sở Dương đi theo, tiếp tục hỏi: “Anh không thích anh ta, vậy còn muốn theo anh ta lên xe.”
Trình Cần uể oải quay đầu nhìn lò bếp: “Con nít như cậu thì biết làm gì.”
Sở Dương cau mày: “Anh không thích anh ta, chẳng lẽ, chẳng lẽ anh muốn... lên giường với anh ta?”
Trình Cần bóp trán: “Cậu mới bao nhiêu tuổi rồi, đừng quản chuyện người lớn, uống cốc nước nóng rồi mau trở về trường đi, đầu tôi đau quá.”
Đối với bộ dạng thờ ơ của Trình Cần khi trả lời cậu, cơn tức giận của Sở Dương cuối cùng cũng bộc phát, cậu đột nhiên xông lên hét lớn: “Trình Cần, anh cứ như vậy không biết tiết chế sao? Bất cứ ai cũng có thể ngủ?”
Trình Cần cau mày, anh trước nay ăn mềm không ăn cứng, lạnh lùng nói: "Lên giường với ai, làm với ai, hình như đó là chuyện của tôi chứ? Ai đã quy định lên giường là phải thích nhau hả?"
“Nhưng...”
“Nhưng cái gì? À xin hỏi…” Trình Cần từng bước tới gần Sở Dương, dùng lòng bàn tay đập vào bức tường phía sau: "Cậu là ai a?"
Sở Dương muốn mở miệng trả lời, nhưng lại nhận ra chính mình cái gì cũng không nói được.
Bốn chữ này, đã châm vào máu.
Sở Dương cúi đầu, mái tóc vụn ngăn trở tầm mắt của cậu.
Ngay lúc Trình Cần đang thu tay lại, thì bị Sở Dương nắm lấy cổ tay: “Anh không thích tôi có phải không?”
Trình Cần nhìn Sở Dương chậm rãi ngẩng mặt lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, không khỏi nuốt nước bọt.
Trình Cần từng ngụm từng ngụm uống một hớp rượu, càng là nơi ồn ào, thì anh càng có thể tịnh tâm lại, nhìn thân thể xinh đẹp bên trong sàn nhảy, cùng những tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên cạnh, anh càng cảm thấy lạc lõng.
Anh nhớ Sở Dương.
Trương Kiến Quốc từ sàn nhảy đi ra, đặt nửa người lên người Trình Cần, búng tay về phía người phục vụ: “Anh bạn, lấy cho tôi một ly rượu mạnh.”
Người phục vụ đẩy tới một ly Tequila, Trình Cần liếc anh ta một cái, đoạt lấy ly rồi ngửa đầu uống hết.
Trương Kiến Quốc hét to: "Tại sao cậu lại uống rượu của tôi? ”
Trình Cần lại liếc nhìn anh ta, hướng về người phục vụ nói: “Cho cậu ấy nước trái cây là được, cậu ấy bị dị ứng với rượu.”
“Cậu còn nhớ à?” Trương Kiến Quốc bị những lời này làm cho ngơ ra: "Thật ra, trước đây là tôi đã nói dối cậu. Tôi không dị ứng với rượu."
Trình Cần nghĩ một lúc: "Tại sao lúc đó lại nói dối tôi?"
Trương Kiến Quốc vòng tay qua cổ Trình Cần: “Không phải cho có vẻ nữ tính sao!”
"Nữ tính cái rắm!" Trình Cần đẩy anh ta ra: "Đúng là thần kinh! ”
Trương Kiến Quốc nói: "Không phải chứ, cậu là đang tức giận à?"
"Không đến mức đó, quên đi."
Trình Cần đứng dậy xoa xoa trán, rồi thanh toán hóa đơn: "Về nhà ngủ. ”
"Tôi sẽ gửi lại cho cậu sau." Trương Kiến Quốc rót một vài ngụm nước trái cây cuối cùng nhanh cho vào miệng, anh ta nhặt áo khoác của mình theo sau: “Say rượu mà lái xe bị phạt rất nặng a.”
"Cảm ơn."
Trương Kiến Quốc lái xe thuận lợi chở mọi người về nhà. Trình Cần xuống xe nói: “Mọi người lái xe của tôi trở về đi. Ngày mai tôi sẽ bắt taxi đến công ty.”
Trương Kiến Quốc mắt vẫn vây quanh Trình Cần, một cánh tay đặt trên cửa xe taxi, một cái đặt trên nóc xe, cười nói: “Sao vậy, không bảo tôi lên ngồi à?”
Trình Cần cười lịch sự: “Đã muộn rồi, quay về đi.”
“Cậu có phải là đang sợ tôi ngồi xe không trả tiền không?” Nói xong, Trương Kiến Quốc đi đến bên lái phụ, kéo Trình Cần ra ngoài, đóng cửa xe lại, anh ta nhón chân dùng thân mình áp đảo anh trên thân xe.
Trình Cần đẩy anh ta ra: “Này, cậu có liêm sỉ một chút được không?”
“Cút đi!” Trương Kiến Quốc mỉm cười, kiễng chân lên cưỡng hôn Trình Cần.
Trình Cần đẩy Trương Kiến Quốc sang một bên: “Cậu muốn ăn đòn sao?”
Đang nói chuyện thì đột nhiên anh nhìn thấy một bóng người từ trên bậc thang nhảy xuống, động tĩnh không nhỏ, Trình Cần vừa nhìn, liền biết đó là Sở Dương, trong lòng lộp bộp một chút, hỏng rồi, anh lập tức liên tưởng đến cảnh bị bắt gian, suy nghĩ lại thì cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình thật buồn cười.
Hôm nay Sở Dương không muốn đến, dây dưa quá lâu ngược lại không có lợi gì cho cả hai, chỉ là cậu có chuyện quan trọng muốn nói cho Trình Cần. Cậu ôm tâm tình kích động lại lo lắng chờ ở chỗ này. Nhưng cậu đợi lâu như vậy không phải là để chứng kiến cảnh này.
Cảm giác này giống như khi vừa chạy xong 10.000 mét, mồ hôi nhễ nhại, tự dưng bị dội một chậu nước đá từ trên đỉnh đầu xuống, lạnh cả người.
Chậm rãi đến gần hai người bọn họ, Sở Dương quả nhiên bình tĩnh lại, cậu nắm chặt hai tay, cố gắng nhịn xuống cảm xúc muốn đi lên đánh người khác, tờ giấy trong tay cũng đã bị vò nát.
Trương Kiến Quốc nghiêng đầu, nhìn thấy Sở Dương với vẻ mặt buồn bã cùng đôi mắt sâu không thấy đáy, anh ta liền quay đầu nhìn Trình Cần, gãi gãi sống mũi xấu hổ nói: “Hai người là… cùng nhau sao?”
“Không.”
“Ừ! ”
Trương Kiến Quốc nhất thời không biết nên nói gì tiếp theo, anh ta nắm lấy cổ sau, cuối cùng nhún vai: “Tôi, tôi vẫn là nên đi thôi. ”
Trình Cần nói: "Cậu không lên xe sao?"
Trương Kiến Quốc nghẹn họng nhìn Trình Cần.
Đã đến lúc bắt đầu diễn xuất chưa?
Hàm răng Sở Dương gần như sắp bị cậu nghiến nát rồi, lúc này thật là không biết phải làm sao, mọi chuyện trở nên xấu hổ như vậy, cậu cũng chưa từng xử lý loại chuyện như thế này, chân như muốn đóng đinh tại chỗ, không thể lùi nổi một bước.
Trương Kiến Quốc: “A... Không tốt lắm, cậu nhóc ấy đang chờ cậu.”
Trình Cần nói: “Không sao, tôi với cậu ta không có quan hệ gì.”
Cả người Sở Dương chấn động, cậu biết, Trình Cần là người có thể nói ra bất cứ lời nào, chạy đến chỗ anh, bị anh tổn thương, nhưng lần này câu “không có quan hệ gì” quả thật có sức sát thương rất lớn, so với chạy bộ và miệng lưỡi cay độc thì lại làm cho cậu khó chịu hơn, trái tim đột nhiên bị ai đó siết chặt, cảm giác ngột ngạt cùng đau đớn lập tức lan ra khắp cơ thể.
Cảm giác này thật sự rất tồi tệ, nghĩ đến đây, Sở Dương hai mắt nóng rực, giống như vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng, cậu lặng lẽ giơ tay áo lên lau mặt.
"... Cậu ấy đang khóc." Trương Kiến Quốc không thể tưởng tượng được chỉ chỉ vào Sở Dương, cuối cùng bất đắc dĩ nói với Trình Cần: “Này, nếu muốn diễn kịch phiền cậu nói sớm một chút, đây là lần đầu tôi diễn loại nhân vật này nên chưa có chuẩn bị tốt tâm lý, cộng thêm không có kịch bản rất dễ làm hỏng.”
Trình Cần: “…”
Trương Kiến Quốc chậc chậc hai tiếng, thở dài: "Tôi viết tiểu thuyết a, loại máu chó này đều thấy đầy đường phố rồi, tốt hơn là nên ít đi một chút, bây giờ có thể chuyển qua loại tình cảm chân thành có được không? ”
Trình Cần: “…”
Trương Kiến Quốc nói xong xua tay, không chút lưu tình rời đi.
Trình Cần thở dài, khoát tay Trương Kiến Quốc, ngẫm lại hành vi của mình cũng thật sự có chút quá đáng, tựa như nấu một con bạch tuộc xào nhão nhoét, đến chính mình cũng nuốt không trôi..
Cũng bởi vì con đường phía trước còn rất dài, máu chó cũng sẽ chảy không ngừng, lời mời gọi hay hành động mập mờ không rõ ràng rất có thể sau này sẽ trở thành con dao giết người.
Nhưng Trình Cần vẫn giống như cũ, vẫn là không chịu được nhìn thấy cậu bị một chút tổn thương, loại cảm giác thích một người, mà không chiếm được sự yêu thích của họ, anh hiểu được.
"Tại sao cậu lại khóc?"
"Không, là đổ mồ hôi."
Trình Cần cười cười, không lên tiếng.
Lúc này, Sở Dương đột nhiên nhón chân, hai tay ôm lấy đầu Trình Cần, dùng sức hôn lên miệng anh, đưa lưỡi vào trong khoang miệng nồng nặc mùi rượu, quét ngang qua quấn như một tấm chăn, nụ hôn càng làm cho hơi thở của Trình Cần nồng đậm hơn..
Trình Cần đẩy Sở Dương ra: "Cậu… được rồi."
Sở Dương hai tay trói buộc Trình Cần, hôn lên cổ anh, cuối cùng ôm chặt Trình Cần.
Một lúc sau, Trình Cần mới lên tiếng: "Lên lầu đi, ở đây lạnh lắm."
Sở Dương nắm chặt tay Trình Cần nói: “Trình Cần, câu này tôi có thể hiểu theo một nghĩa khác đấy.”
Trình Cần nói: "Nếu vậy, tôi sẽ không để cho cậu toại nguyện đâu."
Sở Dương: "..."
Trình Cần lấy ra chìa khóa tiến vào cửa, Sở Dương cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt thất vọng.
Cậu bực bội nói: "Có phải anh thích người vừa nãy không? ”
Đối với vấn đề này, Trình Cần dừng một chút, rồi đi thẳng vào phòng bếp, lấy ra ấm đun điện rót nước: “Không thích.”
Sở Dương đi theo, tiếp tục hỏi: “Anh không thích anh ta, vậy còn muốn theo anh ta lên xe.”
Trình Cần uể oải quay đầu nhìn lò bếp: “Con nít như cậu thì biết làm gì.”
Sở Dương cau mày: “Anh không thích anh ta, chẳng lẽ, chẳng lẽ anh muốn... lên giường với anh ta?”
Trình Cần bóp trán: “Cậu mới bao nhiêu tuổi rồi, đừng quản chuyện người lớn, uống cốc nước nóng rồi mau trở về trường đi, đầu tôi đau quá.”
Đối với bộ dạng thờ ơ của Trình Cần khi trả lời cậu, cơn tức giận của Sở Dương cuối cùng cũng bộc phát, cậu đột nhiên xông lên hét lớn: “Trình Cần, anh cứ như vậy không biết tiết chế sao? Bất cứ ai cũng có thể ngủ?”
Trình Cần cau mày, anh trước nay ăn mềm không ăn cứng, lạnh lùng nói: "Lên giường với ai, làm với ai, hình như đó là chuyện của tôi chứ? Ai đã quy định lên giường là phải thích nhau hả?"
“Nhưng...”
“Nhưng cái gì? À xin hỏi…” Trình Cần từng bước tới gần Sở Dương, dùng lòng bàn tay đập vào bức tường phía sau: "Cậu là ai a?"
Sở Dương muốn mở miệng trả lời, nhưng lại nhận ra chính mình cái gì cũng không nói được.
Bốn chữ này, đã châm vào máu.
Sở Dương cúi đầu, mái tóc vụn ngăn trở tầm mắt của cậu.
Ngay lúc Trình Cần đang thu tay lại, thì bị Sở Dương nắm lấy cổ tay: “Anh không thích tôi có phải không?”
Trình Cần nhìn Sở Dương chậm rãi ngẩng mặt lên, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, không khỏi nuốt nước bọt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương