Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang
Chương 18
Yến Trục Quang cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, thấy một lam y nữ tử chân giẫm phi kiếm từ trên trời giáng xuống. Nàng nhẹ nhàng uyển chuyển dừng ở mặt tuyết phía sau đống lửa, tựa như không hề có trọng lượng, trên mặt tuyết không để lại chút dấu vết nào. Nữ tử bấm một cái thủ quyết, động tác tuyệt đẹp lại thông thuận, kết thúc hoàn mỹ, đem phi kiếm thu về phía sau. Nàng cách đống lửa đang cháy mà đứng đối diện Yến Trục Quang, rõ ràng quần áo trên người cũng đơn bạc như Yến Trục Quang nhưng lại không thấy lạnh dù chỉ một chút, giống như không phải đang đặt mình trong băng thiên tuyết địa, mà là một mảnh xán lạn mùa xuân. Chỉ là, ánh mắt nữ tử này lại cực kỳ lãnh đạm, cũng không phải vẻ lãnh đạm do tu hành băng tuyết chi đạo như Vân Mật Tuyết, mà là lạnh nhạt sinh ra từ đáy lòng. Ngoài lạnh nhạt, còn có một chút khinh miệt không chút nào che giấu, liền như vậy cách đống lửa mà đâm vào người Yến Trục Quang. "Nghe nói trước kia ngươi chẳng qua là một tiểu tạp dịch ở tiểu tông môn?" Tầm mắt nàng đảo qua trên người Yến Trục Quang từ trên xuống dưới. Yến Trục Quang để lộ ra bên ngoài da thịt bị đông lạnh đến tím tái, đôi môi bị gió tuyết thổi đến khô rạn, bạch y bẩn thỉu do nước tuyết hòa tan dính vào, tất cả đều khiến cho nàng thoạt nhìn phi thường chật vật. Thần sắc nữ tử càng thêm khinh bỉ. Hệ thống bị thái độ của nàng làm tức giận đến sùi bọt mép: "Ngọa tào, ngọa tào*! Ký chủ, ánh mắt người này như vậy là thái độ gì? Không phải chỉ là người tu chân Trúc Cơ kỳ thôi sao? Có cái gì mà đắc ý!" (*Ngọa tào - 卧槽: mang nghĩa châm chọc, mắng chửi, tương tự với "ĐM" trong tiếng Việt... Chân thành xin lỗi các em bé hiếu học) 人(_ _*) Ký chủ nhà nó là người mà ngươi có thể nhìn bằng cái kiểu này sao? "Ngươi tức cái gì? Ta chẳng qua mới ở Luyện Khí tầng thứ ba, còn không bằng nàng." Yến Trục Quang nhàn nhạt nói với hệ thống, trên mặt mang nghi hoặc mà liếc nhìn nàng kia một cái, cũng không trả lời, nàng thu mình lại, dịch người về phía sau. Hệ thống:... tuy là nói như vậy, nhưng nó tin tưởng ký chủ tu luyện đến Trúc Cơ kỳ tuyệt đối không tốn bao nhiêu thời gian! Hơn nữa, hệ thống tin rằng đời trước ký chủ nhất định là một nhân vật lợi hại, một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ làm gì có tư cách coi khinh nàng. "Ký chủ, Đại sư tỷ nói muốn phái người chiếu cố ngươi, nếu vừa rồi nàng nói như thế, vậy thì người mà Đại sư tỷ phái tới khẳng định chính là nàng." "Ân." Yến Trục Quang cũng đoán vậy. Chỉ là, không biết nữ tử này có thân phận ra sao. "Hừ, ngươi chính là dùng loại biện pháp này, khiến cho sư tôn mềm lòng đem ngươi mang về tới?" Sư tôn? Yến Trục Quang bị hai chữ này khơi dậy phản ứng tương đối mãnh liệt, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng kia mấy lần. Nữ tử thấy nàng như thế, trong mắt hiện lên một tia đắc ý. Nàng ta đá vào đống lửa, khiến cho củi lửa trong đó bay tứ tán, có mấy nhánh thậm chí xẹt qua thân thể Yến Trục Quang, Yến Trục Quang tránh không kịp, trên người cũng bị quẹt thành vài vệt đỏ. Nữ tử làm như không thấy, lạnh lùng nói: "Đi theo ta!" Nàng xoay người đưa lưng về phía Yến Trục Quang: "Đừng giở trò khôn vặt trước mặt ta, sư tôn thiện tâm mới bị ngươi lừa gạt, bộ dáng này của ngươi sẽ không lừa được ta." "Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn trở về với ta, nếu lại lạc đường, chết rét ở chỗ này cũng đừng trách ta thấy chết mà không cứu." Nàng cũng mặc kệ Yến Trục Quang đuổi kịp hay không, dẫn đầu đi về phía trước. Yến Trục Quang thấy vậy, cắn cắn đôi môi khô khốc, nhặt lên một cây củi chưa tắt lửa nắm trong tay giữ ấm, nghiêng ngả lảo đảo đi theo. Giờ phút này, hệ thống đã sắp tức giận đến nổ tung: "Ta muốn giết chết nàng! Người này đúng là có bệnh... Ký chủ, nếu không ta tuyên bố một cái nhiệm vụ phụ, ngươi xử lý nàng đi!" Bởi vì Yến Trục Quang đã triệt hồi linh khí phòng ngự hộ thể, bị gió tuyết thổi vào người khiến tay chân nàng đông lạnh đến có chút tê dại. Nàng hiện tại hơi khó chịu. Nàng kia bước chân không chút e dè, đi nhanh như bay ở phía trước, chỉ chốc lát sau cũng đã kéo ra một khoảng cách rất lớn. Yến Trục Quang muốn làm cho bản thân dễ chịu một chút mà không thể lộ sơ hở, nàng chỉ là một tạp dịch đệ tử, chưa thể vận dụng pháp thuật cao thâm, hiện tại cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng. May mắn có hệ thống ríu rít trong đầu làm phân tán lực chú ý. Yến Trục Quang không tỏ rõ ý kiến với nhiệm vụ phụ trong miệng hệ thống, nhưng trong lòng lại đặc biệt chú ý đến một chuyện khác: "Nàng là đồ đệ của Vân Mật Tuyết?" "Sao có thể?" Hệ thống bĩu môi: "Đại sư tỷ cảm thấy chính mình không có đủ tư cách để làm một sư phụ tốt, cả đời sẽ không thu nhận đồ đệ." "Vậy cái người xưng nàng là sư tôn kia là ai?" "Chẳng qua chỉ là đệ tử ký danh", hệ thống nói: "Kỳ thật chính là một dạng tạp dịch đệ tử cao cấp, hầu hạ trưởng lão hoặc phong hào đệ tử, gọi là đệ tử ký danh cho dễ nghe một chút thôi." "Nàng cũng rất biết cách dát vàng lên mặt mình." Đệ tử ký danh không có tư cách xưng sư tôn, nữ nhân này chẳng qua là ỷ vào việc ký chủ không rõ ràng quy củ của Phong Hoa Tiên Tông nên muốn lừa gạt ký chủ đây mà. Khi hệ thống nói đến đệ tử ký danh, Yến Trục Quang liền rõ ràng. Nàng bước đi càng thêm tập tễnh, đôi mắt ở trong gió tuyết cơ hồ không mở ra được, Yến Trục Quang ngẩng đầu liếc nhìn qua bóng người đã ở rất xa đến mức gần như không thấy, sau đó nhắm đôi mắt lại, ngã về phía trước. "Ký chủ!" Hệ thống hoảng sợ. "Ta không có việc gì." Yến Trục Quang đem hô hấp của mình điều chỉnh đến mỏng manh nhất, giống như tùy thời đều muốn tắt thở, chỉ là ở trong đầu vẫn trầm ổn nói chuyện cùng hệ thống. Thì ra ký chủ là giả vờ, hệ thống thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng lại càng thêm cáu giận đối với đệ tử ký danh kia. Nếu không phải nàng ta tới phá đám, cho dù là ở băng thiên tuyết địa, ký chủ vẫn có thể trải qua tương đối dễ chịu. Nhưng bởi vì nàng mà ký chủ phải đem chính mình diễn kịch lăn lộn thành như vậy, hệ thống quả thực đau lòng muốn chết. "Ký chủ muốn giả vờ hôn mê, làm nàng mang ký chủ trở về?" "Ân." Yến Trục Quang nhàn nhạt lên tiếng: "Nàng không phải khinh thường ta sao? Vậy ta càng muốn làm ngược lại ý nàng, khiến cho nàng không thể không mang ta trở về." "Nhưng nàng sẽ quay lại chứ?" Hệ thống cảm thấy, nữ nhân này chỉ sợ hận ký chủ không thể trực tiếp đông chết ở băng thiên tuyết địa. "Nếu nàng là đệ tử của Vân Mật Tuyết, có lẽ nàng sẽ không quay lại, nhưng nếu nàng là đệ tử ký danh, vậy nàng nhất định phải quay lại." Nếu không phải lúc trước cho rằng nàng ta là đệ tử của Vân Mật Tuyết, nàng muốn lập tức "hôn mê" ngay từ đầu, cũng không cần phải chịu khổ đi đoạn đường này. "Vì cái gì?" "Nếu ta có cái gì sơ xuất, nàng là đệ tử ký danh có nhiệm vụ chiếu cố ta, có thể không có việc gì sao?" Thân truyền đệ tử có quan hệ thầy trò che chở, dựa theo mặt quan hệ gần xa, nếu không cẩn thận chiếu cố làm chết người vừa đến không tới một ngày như nàng, cùng lắm thì chịu trách cứ vài câu. Nhưng nếu chỉ là đệ tử ký danh, dù Vân Mật Tuyết có thiện tâm đi chăng nữa thì cũng không thể tha thứ được. Hệ thống có chút khó chịu: "Có Đại sư tỷ ở đây, cho dù là nàng thân truyền đệ tử, nếu không chiếu cố tốt ký chủ, chắc hẳn cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc." Yến Trục Quang không nói gì. Đó là Vân Mật Tuyết theo lẽ công bằng vì nàng xử lý, nghĩ đến Phong Hoa Tiên Tông cũng sẽ không cho phép, chẳng qua chỉ là một đệ tử chưa nhập môn, chết thì chết, sao có thể so sánh được với thân truyền đệ tử trong môn phái? Yến Trục Quang suy nghĩ, lúc trước nàng hình như quá ngây thơ rồi. Vân Mật Tuyết có lẽ cũng đủ tốt, nhưng nàng thật quá tốt, bên người ngược lại dễ dàng kéo tới một đám người xấu, đều do nàng không đành lòng hoài nghi hay trách móc nặng nề. Ngẫm lại cũng đúng, nếu không như thế, Vân Mật Tuyết cũng sẽ không trúng độc Sóc Băng Phi Tuyết. Yến Trục Quang rõ ràng chính mình, trên người nàng không biết có chỗ nào kỳ lạ, bình thường những người tiếp cận nàng, chỉ cần lòng có ác niệm liền sẽ bị nàng kích phát ra tới, vô pháp khắc chế, không chỗ nào che giấu. Cho nên, khó mà gặp được một người luôn đối xử tốt với nàng như Vân Mật Tuyết, nàng liền nhịn không được mà sa vào. Hiện tại nghĩ đến, nàng có lẽ vui mừng hơi sớm. Người ngoại lệ cũng chỉ có một mình Vân Mật Tuyết thôi. Thực lực hiện tại của nàng còn chưa đủ cường đại, mà tín nhiệm của nàng lại giao phó quá sớm, dù không bị Vân Mật Tuyết thương tổn, cũng sẽ bị những người không có ý tốt bên cạnh nàng tra tấn. Hệ thống dò thám được cảm xúc của ký chủ, trong lòng có chút nôn nóng, ký chủ thật vất vả mới giao phó tín nhiệm cho Đại sư tỷ, hiện giờ thế nhưng bởi vì cái kẻ phá đám này mà lần thứ hai dao động sao? Hệ thống quả thực hận không thể làm kẻ đó biến mất khỏi thế giới này! Trái tim ký chủ có dễ dàng mở ra như vậy không chứ! Không bao lâu, có một hơi thở chậm rãi đến gần. Quả nhiên đúng như Yến Trục Quang dự đoán, cái người đã nói cho dù Yến Trục Quang bị đông lạnh chết cũng không sao, lam y nữ tử đã đi thật xa kia lặng yên không một tiếng động quay trở lại. Nàng không lên tiếng, đứng ở bên cạnh Yến Trục Quang một lúc lâu, thấy tiểu cô nương ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, thậm chí thân mình đều bắt đầu có chút cứng đờ, không khỏi nhíu mày: "Uy! Đừng giả chết!" Không có phản ứng. "Uy! Ngươi không lừa được ta đâu, đứng dậy!" Lam y nữ tử kêu vài tiếng nhưng không được đáp lại, nàng lại duỗi chân đá Yến Trục Quang vài cái, vẫn không có phản ứng. Nàng lẩm bẩm nói: "Sẽ không thật sự sắp chết rồi đi." Nhìn người nằm trên mặt đất, lam y nữ tử cảm thấy rất chán ghét, nàng cũng không muốn duỗi tay chạm vào, cảm thấy nàng ta dơ muốn chết. Nhưng nếu nàng không làm gì khiến người này thật sự bị đông chết, vậy nàng sẽ bị Liễn Cơ lão tổ trách phạt. Lam y nữ tử thực tức giận, nàng lại dùng chân đạp một cái thật mạnh: "Thật là một kẻ phiền toái." Nàng không có phát hiện, ở chỗ mà Yến Trục Quang bị nàng đá trúng kia hiện lên một ánh sáng đen, một sợi hắc khí lung lay chui vào cơ thể nàng rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết. "Ký chủ làm tốt lắm!" Trong ba lô của Yến Trục Quang ít đi một giọt Thiên Tước Cốt Thủy, mà vật kia đã đi nơi nào thì không cần nói cũng biết. Yến Trục Quang hiển nhiên không phải túi trút giận mặc người khi dễ, nàng từ trước đến nay có thù tất báo, hơn nữa, có thù oán nhất định báo ngay tại chỗ. Thiên Tước Cốt Thủy bị độc linh khí trong cơ thể nàng bao lấy, lặng yên không một tiếng động đưa vào trong cơ thể lam y nữ tử, chỉ cần nàng muốn, có thể tùy thời đưa nàng ta vào chỗ chết. Ân, hiện tại còn chưa gấp, nếu nàng ta chết ở chỗ này, chính mình cũng sẽ chọc phải phiền toái. Yến Trục Quang đông lạnh đến tê cóng, bị áo lam nữ tử đạp mấy cái đều không cảm thấy đau, nàng nghĩ, từ khi nàng trọng sinh tới nay, hình như thân thể chưa bao giờ lành lặn. Yến Trục Quang thả trôi suy nghĩ, rồi lại nghe được một thanh âm quen thuộc. "Ngươi đang làm cái gì!" Thanh âm này vốn ôn nhu như nước, giờ phút này lại hàm chứa nồng đậm lửa giận, giống như mưa gió dưới mặt biển, ngay sau đó liền sẽ nhấc lên mãnh liệt sóng to! Nỗi lòng vẫn luôn căng chặt đột nhiên thả lỏng, trước khi mất đi ý thức, Yến Trục Quang hoảng hốt nghĩ... Thì ra, nàng cũng biết tức giận sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương