Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang
Chương 26
Lần nhập môn kiểm tra đo lường này tuy không phải chính thức tuyển nhận đệ tử, nhưng địa điểm kiểm tra đo lường linh căn vẫn đặt ở Thanh Phong Quảng Trường như những lần tuyển nhận đệ tử trước kia. Thanh Phong Quảng Trường tọa lạc tại cửa nam của Phong Hoa Tiên Tông, là cửa quan trọng mà đại đa số đệ tử Phong Hoa Tiên Tông dùng để ra vào tông môn. Những đệ tử được đưa tới đợt này tuy rằng hoặc nhiều hoặc ít có quan hệ với người trong tông môn, nhưng muốn tiến vào nội môn Phong Hoa Tiên Tông, chung quy cần phải thể hiện ra thiên phú đủ để phục chúng mới có thể lấp kín miệng thiên hạ. Trong những tân mầm đó, người may mắn nhất đương nhiên là Yến Trục Quang. Mặt khác, đệ tử tham gia kiểm tra đo lường linh căn xuất thân từ gia tộc phụ thuộc Phong Hoa Tiên Tông, có quan hệ họ hàng với Phong Hoa Tiên Tông cũng liền thôi, riêng chỉ có một mình nàng là tạp dịch đệ tử ở tiểu tông môn. Không nghĩ tới vận khí của nàng thế nhưng thật sự không tồi, được phong hào Đại sư tỷ ưu ái, may mắn được cùng những tân mầm tham gia hội chiêu nhận đệ tử đặc biệt lần này. Lúc Liễn Cơ tiên tử Vân Mật Tuyết vạt áo phiêu phiêu cưỡi mây lướt tới, có vô số tầm mắt hội tụ lại đây, Yến Trục Quang theo bên người nàng cũng nhận lấy tuyệt đại bộ phận ánh mắt. Tu sĩ trong gia tộc phụ thuộc tiến đến tham dự chiêu tân tiểu hội, tu sĩ phái khác lúc trước tham dự đại điển kế vị chưởng môn còn chưa rời đi, đệ tử Phong Hoa Tiên Tông tới xem náo nhiệt, cùng với tu sĩ ngẫu nhiên đi ngang qua đều đối với việc này nghị luận sôi nổi. Có lẽ là không quá bận tâm một tiểu cô nương xuất thân từ tạp dịch đệ tử ở tiểu tông môn, những tầm mắt dừng trên người Yến Trục Quang không chút nào thu liễm, thậm chí còn mang vẻ khinh thường. Yến Trục Quang gương mặt nghiêm túc đi theo bên cạnh Vân Mật Tuyết, đối với những tầm mắt đó trong lòng không hề dao động, thậm chí còn có một chút hoài niệm. Nàng đời trước thấy được nhiều nhất chính là loại ánh mắt này, dù nàng bò được đến vị trí kia rồi, một ít người tự cho là xuất thân huyết thống bất phàm vẫn ở sau lưng hạ thấp nàng. Mà như vậy thì có liên quan gì? Bất luận sau lưng bọn họ càn rỡ thế nào, ghen tị ra sao, khi ở trước mặt cũng chỉ có thể cung cung kính kính cúi đầu, ngước nhìn về phía nàng. Yến Trục Quang thấy chẳng sao cả, nhưng Vân Mật Tuyết bị dư quang từ những tầm mắt này lan đến lại cảm thấy có chút không thoải mái. Gia tộc giáo dưỡng tốt khiến nàng không thể biểu hiện sắc mặt khó coi trước công chúng, cũng chỉ có thể sờ sờ đầu Yến Trục Quang xem như an ủi. Yến Trục Quang đem bàn tay trên đỉnh đầu cầm xuống nắm trong tay, hướng Vân Mật Tuyết cười cong đôi mắt, thể hiện rằng chính mình chẳng để ý. Vân Mật Tuyết thấy vậy, đáp lại bằng vẻ tươi cười khẳng định làm cổ vũ. Hai người tương tác trước mặt công chúng, khiến cho những nghị luận trong tối ngoài sáng kia càng thêm sôi nổi. Xem ra tạp dịch đến từ tiểu tông môn này cũng không chỉ đơn giản là được Vân Mật Tuyết nhìn với con mắt khác như vậy. Nàng rốt cuộc có chỗ gì hơn người? Bởi vì dung mạo quá mức diễm lệ kia sao? Hôm nay Yến Trục Quang mặc một bộ váy áo đỏ thẫm, trên làn váy thêu vụn hoa nhỏ màu cam vàng, đây là y phục mà Vân Mật Tuyết chọn cho nàng, so với bạch y lúc trước càng phù hợp dung mạo của nàng hơn, cả người nhìn qua minh diễm chói mắt, lại mang theo vài phần nghịch ngợm, quả thật ngọt ngào đáng yêu. Nhưng... đường đường phong hào Đại sư tỷ, Nguyên Anh lão tổ Liễn Cơ tiên tử, không phải là người nông cạn như vậy đi? Dù hiện tại xinh đẹp nhưng trưởng thành lên chưa chắc cũng như vậy, nhìn bộ dáng tiểu cô nương này mới mười hai mười ba tuổi, ai biết có dậy thì thất bại hay không, cho dù là ở tu chân giới mỹ nhân khắp nơi cũng chạy không thoát quy luật này, trông mặt mà bắt hình dong là không được. Ngoài dung mạo, tạp dịch đệ tử này còn có chỗ nào đặc biệt? Tu vi? Nàng hiện giờ cũng chỉ ở Luyện Khí tầng thứ tư, trong những người hôm nay kiểm tra đo lường linh căn chung với nàng, nhiều người cùng tuổi nhưng thực lực cao hơn nàng, tuổi nhỏ hơn mà thực lực tương đương với nàng cũng có, xét về thực lực nàng cũng chẳng ra gì a. Những người tu chân đó lúc này lại đã quên, Yến Trục Quang bất quá là tạp dịch đệ tử đến từ tiểu tông môn, tài nguyên của nàng như thế nào có thể so sánh với đám tiểu tổ tông từ nhỏ đã được đan dược, linh thạch ngâm đến lớn kia? Nếu bọn họ biết Yến Trục Quang chỉ dùng một tháng thời gian liền đạt tới cảnh giới mà đám tiểu tổ tông đó tu luyện nhiều năm, còn không biết nổ tung chảo như thế nào đâu. Đáng tiếc Yến Trục Quang khinh thường giải thích với những người này, mà người biết chi tiết về Yến Trục Quang là Vân Mật Tuyết, cũng không có tính thích khoe ra với người khác. Chuyện này liền dừng lại ở trong lòng các nàng. Vân Mật Tuyết dẫn Yến Trục Quang đến chỗ đám thiếu niên sắp nhập môn kiểm tra đo lường kia, hướng Yến Trục Quang gật gật đầu rồi mới xoay người bay đến vị trí của mình trên đài quan sát. Yến Trục Quang đứng bên cạnh đám thiếu niên, Vân Mật Tuyết vừa đi, những nam hài, nữ hài đó liền nhanh chóng tản ra, cách Yến Trục Quang rất xa, giống như nhìn thấy ôn dịch, e sợ bị lây dính phải cái gì. Các thiếu niên đó mỗi người đều là kim tôn ngọc quý, ngày thường ở trong tộc luôn được nâng niu kính trọng, không hiểu nhất việc che giấu cảm xúc, không khí tiểu hội lập tức có chút xấu hổ. Tuy trưởng bối của các thiếu niên này không cảm thấy hài tử nhà mình làm sai cái gì, nhưng nàng dù sao cũng là người mà Vân Mật Tuyết tự mình mang đến, bọn họ làm đại nhân cũng không thể “không hiểu chuyện” như vậy, liền làm ra vẻ tức giận. “Những hài tử này, thật là bị trong nhà sủng hư.” "Đúng vậy, lúc trở về nhất định phải hảo hảo giáo huấn một chút.” “Tiểu cô nương người ta mới đến, cũng không biết dẫn dắt nàng, thật sự là không hiểu chuyện.” Những lời này tuy là răn dạy nhưng cũng đều chẳng đau chẳng ngứa, Vân Mật Tuyết không ngốc, nghe ra ý tứ của bọn họ, trong lòng có chút không vui. Nhìn Yến Trục Quang bị một đám thiếu niên cô lập, hẳn là cảm thấy mờ mịt vô thố nhưng trên mặt lại ra vẻ kiên định, Vân Mật Tuyết thực đau lòng. Nàng chẳng qua là tiểu cô nương mới mười ba tuổi, bởi vì đã từng là tạp dịch đệ tử nên bị người khác xem thường như vậy đi? Vân Mật Tuyết thậm chí muốn tự mình đi xuống đem Yến Trục Quang bảo hộ ở sau người. Ai nói làm điều tốt thì không thể bênh vực người của mình chứ? Vân Mật Tuyết khắc chế cổ xúc động này, tình huống hiện tại cũng không thích hợp, một ngày nào đó nàng muốn mọi người biết, Yến Trục Quang là người mà nàng che chở. Khi dễ nàng thì có thể, nhưng khi dễ Trục Quang, vậy trước đó phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không. Thần sắc Vân Mật Tuyết vẫn ôn hòa như trước, nhưng chỉ có người hiểu biết nàng mới rõ, nàng hiện giờ tươi cười như vậy khả năng là không phát ra từ nội tâm. Vào lúc chiêu tân tiểu hội lâm vào xấu hổ, người ngồi ở vị trí cao nhất trên Thanh Phong Quảng Trường, tân nhiệm chưởng môn Phong Hoa Tiên Tông, trước đó là phong hào Đại sư huynh Cố Sâm Cố chưởng môn mở miệng. Lời nói của hắn không nhanh không chậm, ngữ điệu thiên lãnh, lại mang theo một tia không giận tự uy: “Trước đó không lâu, Liễn Cơ tiên tử của bổn môn tại tiểu tông môn phụ thuộc phát hiện một vị hạt giống tốt, cũng đã đưa nàng về tông môn chuẩn bị tập trung bồi dưỡng.” “Vốn dĩ định sớm ngày tiến hành, chỉ là gặp phải thời điểm tông môn cực kỳ bận rộn, việc này không thể không trì hoãn lại mà kéo đến hôm nay. Bản tông chủ nghĩ, nếu chỉ tuyển nhận một đệ tử như nàng thì không khỏi có chút lao sư động chúng, vì thế có chiêu tân tiểu hội lần này.” Cố Sâm nói tới đây, hơi tạm dừng một chút. Vân Mật Tuyết quay đầu nhìn hắn, Cố Sâm thần sắc nghiêm túc bất biến, hướng nàng khẽ gật đầu. Mọi người tốn một ít thời gian cân nhắc lời hắn nói xong, vẻ mặt tức khắc trở nên đặc sắc, người xem kịch vui thì hứng thú xem kịch vui, người mê mang tiếp tục mê mang, mà những trưởng bối lúc trước còn bênh vực người mình kia, sắc mặt đều mau tái rồi. Mới nói bọn nhỏ nhà mình không hiểu đạo “đãi khách”, hiện giờ Cố Sâm nói một câu như vậy, ý tứ chẳng phải là tiểu tạp dịch Yến Trục Quang kia mới là vai chính, mà bảo bối của bọn họ bất quá chỉ là “thêm vào”? Bọn họ muốn trở mặt, nhưng rốt cuộc là gia tộc phụ thuộc vào Phong Hoa Tiên Tông, cũng không phải người dòng chính, bất quá cũng chỉ là một đám dòng bên, cầu Phong Hoa Tiên Tông đều không kịp, nơi nào còn có lá gan trở mặt? So đo một lúc lâu sau, cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng nuốt xuống cục tức này, làm bộ nghe không hiểu lời Cố Sâm nói. Mà một vài thiếu niên nghe hiểu được ám chỉ của Cố Sâm, phản ứng liền trắng trợn hơn, bọn họ sôi nổi quay đầu trợn mắt cả giận nhìn Yến Trục Quang. Yến Trục Quang nhướng mày, không chút khách khí liếc lại từng người một. Muốn đối phó nàng? Dám duỗi móng vuốt liền chặt tay, dám thò đầu liền lấy mệnh, nàng cũng muốn xem là ai sợ ai! Có lẽ do ánh mắt Yến Trục Quang quá sắc bén, những người trừng nàng không thể kiên trì được bao lâu, nhịn không được dời đi tầm mắt, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu khó chịu. “Làm tốt lắm, ký chủ đại nhân, dùng ánh mắt chết chóc của ngươi hù chết bọn họ đi.” Hệ thống ở một bên vỗ tay đốt lửa, hệ thống cũng có thể cảm giác được ánh mắt của những người này, trong lòng nó cũng nghẹn một cổ hỏa khí. Ký chủ đại nhân nhà nó lợi hại như vậy, mấy tiểu thí hài đó cũng dám kỳ thị ký chủ? Đến lúc đó nhất định phải cho đám tiểu thí hài này đẹp mặt! Cố Sâm nói xong đoạn vừa rồi, liền gọi riêng Yến Trục Quang: “Chiêu tân tiểu hội lần này nếu là bởi vì ngươi dựng lên, vậy cũng từ ngươi bắt đầu đi.” Yến Trục Quang đang đứng cuối cùng trên chủ tọa quảng trường, Cố Sâm lên tiếng, nàng nhanh chóng đi lên phía trước, đối mặt đám thiếu niên che trước nàng kia, đôi mắt một chút cũng không chớp. Nàng không thỏa hiệp thì phải có người thỏa hiệp, dù trong lòng không phục, đám người phía trước vẫn tách ra một đường để Yến Trục Quang thuận lợi thông qua. Giờ phút này, Yến Trục Quang đứng trước tất cả các thiếu niên sắp nhập môn kiểm tra đo lường, nghe được Cố chưởng môn nói, đáp một tiếng: “Vâng!” Hiện tại phía trước Thanh Phong Quảng Trường đã dâng lên một khối màn ngọc trong suốt thật lớn, hai vị trưởng lão đứng dưới màn ngọc, trước mặt mỗi người có một chiếc bàn thấp, trên bàn đặt một mặt gương cùng một quả cầu bằng ngọc màu trắng, không biết dùng để làm gì. Dưới vô số ánh nhìn chăm chú, Yến Trục Quang đi vài bước về phía trước, vị trưởng lão trước mặt có quả cầu bằng ngọc mở miệng: “Ngươi tới đây.” Yến Trục Quang đi đến đối diện hắn, dựa theo hắn chỉ huy, đem hai bàn tay đặt trên quả cầu bằng ngọc, thả lỏng đầu óc, cái gì cũng không nghĩ. Chỉ chốc lát sau, quả cầu bằng ngọc kia liền có phản ứng. Trưởng lão nhẹ "di" một tiếng, tấm màn ngọc kia cũng chiếu ra cùng một phản ứng với quả cầu bằng ngọc. Trên màn ngọc xuất hiện một viên hạt giống màu đen, không bao lâu liền phá xác nảy mầm, lớn lên phát triển lá to, hóa thành một cây xanh non tươi mát, trong màn ngọc kia giống như còn có gió nhẹ thổi qua, khiến cho tiểu mầm mới sinh kia lắc lắc. Trưởng lão vuốt râu cười: “Thế nhưng mang đặc thù thể chất, ngươi là mộc linh thân thể, không tồi.” Chỉ cần trong linh căn có một nhánh là mộc hệ, cho dù là Tam Linh Căn, cũng coi như là thiên phú không tồi. Không chỉ những người khác kinh ngạc, Vân Mật Tuyết trên khán đài cũng có chút kinh hỉ, lúc trước chỉ giúp Yến Trục Quang kiểm tra đo lường linh căn, mộc hệ Thiên Linh Căn đã là tuyệt hảo thiên phú, lúc đó cũng không cho nàng kiểm tra đo lường thể chất. Đặc thù thể chất không dễ dàng xuất hiện như vậy, khả năng hi hữu này cùng Thiên Linh Căn không phân cao thấp, mà khi hai thứ cùng kết hợp, có thể tưởng tượng có bao nhiêu hiếm thấy. “Nhưng đừng đến lúc đó trong linh căn không có Mộc Linh Căn đi.” Không biết là từ chỗ nào bay tới một câu như vậy, thế nhưng còn có người mở miệng phụ họa. Dù là tính tình tốt như Vân Mật Tuyết, rốt cuộc cũng không nhịn được mà nhíu mày. Những người này tâm tư không khỏi có chút quá mức đen tối, vì sao cứ muốn đem người ta nghĩ theo hướng xấu? Loại thể chất có nguyên tố đặc thù tuy rằng quý hiếm, nhưng yêu cầu về linh căn cũng rất cao, nếu linh căn cùng thể chất không tương xứng, người này cơ hồ liền phế đi, trừ phi phế bỏ đặc thù thể chất, bằng không hoàn toàn đoạn tuyệt con đường tu chân. Giờ phút này, Yến Trục Quang kiểm tra đo lường thể chất xong đang hướng đến gương kiểm tra đo lường linh căn. Tầm mắt từ bốn phương tám hướng đặt trên chiếc gương được trưởng lão mở ra, ánh mắt tràn đầy hưng phấn xem náo nhiệt, mà tu sĩ môn phái khác, thiếu niên sắp kiểm tra đo lường, cùng với trưởng bối của những thiếu niên đó trong lòng ý nghĩ đều là: Nhất định không được có Mộc linh căn! Có lẽ chính là sợ cái gì thì tới cái đó, cây non còn chưa biến mất trên màn ngọc, một mảnh chói mắt lục quang đại thịnh! Cùng cây non kia cơ hồ hòa hợp thành nhất thể, chọc cho đôi mắt bọn họ phát đau. Mộc hệ Thiên Linh Căn! Mộc linh thân thể! Phong Hoa Tiên Tông ra đời một tuyệt thế thiên phú! Yến Trục Quang thu hồi tay, quay đầu, thật mạnh lướt qua những tầm mắt nóng rực, hướng về ánh mắt nhu hòa của nữ tử đang ở thượng vị kia. Nàng gợi lên khóe môi, giơ lên một nụ cười tự tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương