Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời
Chương 39
Sau đó quay chụp do một nhân viên trong tổ chế tác của Trần Thao thay chủ trì khẩn cấp, bởi vì chuyện Lý Tĩnh nguyền rủa, tất cả mọi người đều có chút lơ đãng, khó mà phát huy như thường. Trung tâm của câu chuyện - Đường Na càng giống như mắc bệnh nặng, khuôn mặt tái nhợt, không muốn tham gia trò chơi tiết mục, cuối cùng Trần Thao đặc cách cho cô nghỉ ngơi trên xe, Ngu Trạch vì theo cô, cũng ở lại trên xe. Lý do hai người này vắng mặt trong tiết mục giống như Lý Tĩnh, vẫn là "thân thể khó chịu". Trên xe bus dành cho nhân viên công tác trong tổ tiết mục di chuyển không có quay phim, sau khi lấy mic đi rồi, Đường Na ngồi trên ghế dùng sức xé một túi kẹo thỏ trắng. Kẹo là Trần Thao cho, vì trấn an cho cô bớt hoảng sợ. Cô muốn xé gói kẹo, lại phát hiện túi kẹo vô cùng ngoan cố, đang định dùng răng thì bên cạnh có một bàn tay duỗi tới cầm túi kẹo thỏ trắng của cô, dễ dàng xé mở túi kẹo. Ngu Trạch trả túi kẹo thỏ trắng đã xé lại cho cô, hỏi: "Cô làm sao lấy được mấy con hạc giấy kia vậy?" Đường Na đắc ý nhướng mày: "Để đồ của tôi trở lại trong tay tôi còn không đơn giản sao?" Đường Na bỏ kẹo thỏ trắng đã bóc vỏ vào trong miệng, nhai nhóm nhép, nói: "Không lâu nữa, con sâu bọ ngu xuẩn dám tấn công huyết tinh ma nữ sẽ vĩnh viễn tạm biệt công việc MC này rồi." "Chuyện này không chắc sẽ phát sóng đâu." "Ngây thơ." Đường Na ném kẹo trong tay lên cao, chuẩn xác há mồm tiếp được. Cô cắn viên kẹo sữa thơm ngọt, cười híp mắt nhìn về phía Ngu Trạch, nói: "Đánh cược nhé, chuyện này nhất định sẽ huyên náo mọi người đều biết." Vào ban đêm, sau khi trở lại hầm trú ẩn, người ba nhà khác đều tập trung lại trong hầm trú ẩn của Ngu Trạch và Đường Na, lấy phương thức của mình an ủi "Na Na đang đau lòng". Ngu Trạch làm người giám hộ ngược lại bị chen phải tránh sang bên, mà sách tinh với khuôn mặt mặt ủ mày chau lại được đông đảo mọi người hỏi han ân cần. Thật vất vả mọi người giải tán, Ngu Trạch mới có thời gian đi làm chuyện của mình. Anh thay đồ thể thao, đang định đi ra ngoài chạy bộ thì sách tinh ngồi trên giường, dùng âm thanh nức nở nói với anh: "Anh còn muốn ra ngoài chạy bộ ư?" Ngu Trạch tự động bổ sung lời ngầm của cô: "Huyết tinh ma nữ vĩ đại còn đang chảy nước mắt, bò sát nhỏ ngu xuẩn nhà anh to gan lớn mật dám bỏ lại tôi ra ngoài chạy bộ?!" Thông qua hiểu biết với sách tinh trong khoảng thời gian này, Ngu Trạch biết lúc cô nói ra câu này, cô không có ý định từ bỏ ý đồ, cho dù anh phản kháng... Ngoại trừ khiến mình huyết áp lên cao, cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì. Ngu Trạch im lặng thở dài, quay người ngồi xuống mép giường. Anh lẳng lặng nhìn sách tinh, sách tinh cũng dùng cặp mắt to nhìn anh. Đôi mắt của cô cực kỳ sạch sẽ, giống như núi tuyết, tựa như suối trong, giống như thứ gì đó tốt đẹp không nhiễm bụi trần trên thế giới này, mỗi lần nhìn vào mắt của cô, Ngu Trạch đều có suy nghĩ này. Thật là kỳ lạ, rõ ràng cô là tiểu ác ma mưu ma chước quỷ khiến người ta nhức đầu không thôi. Cô nhỏ giọng nhưng kiên định nói: "Em biết tại sao chị Lý Tĩnh không thích em." Ngu Trạch nghe được câu này, lập tức biết "vở kịch buổi tối của sách tinh" bắt đầu. Nếu anh làm như không thấy, giày có thể bị giẫm, thái dương có thể sẽ trọc. ... Anh nên phối hợp với vai diễn của cô, không có cách nào làm như không thấy. Ngu Trạch hỏi: "... Vì sao?" Sách tinh cẩn thận nhét một tờ giấy vào trong tay của anh, anh cúi đầu nhìn, là giấy gói kẹo đầu tiên, bên trong viết: "Dám tổn thương Tử Nhàn..." Anh ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt màu xanh tím trong trẻo của sách tinh. Khuôn mặt cô tràn đầy khờ dại hỏi: "Chị ấy nói anh tổn thương Trương Tử Nhàn, Trương Tử Nhàn là ai?" "Một ngôi sao nữ." Ngu Trạch thả giấy gói kẹo xuống, bế cô lên: "Cô nên tắm rửa nghỉ ngơi rồi." Cô lại hỏi gặng: "Anh làm hại cô ấy sao?" Ngu Trạch ôm cô, đi về phía nhà tắm: "Không." "Vậy tại sao chị ấy lại nói anh tổn thương người khác?" Ngu Trạch nói: "Có lẽ bọn họ mơ cùng giấc mơ ấy." Đường Na suýt chút nữa thì vỗ tay cho Ngu Trạch, một câu hai ý nghĩa này thật sự là tuyệt, một mũi tên trúng hai con chim, chỉ một lần giễu cợt hai người. Đường Na tin tưởng, một câu ý nghĩa sâu xa này nhất định sẽ trở thành một câu hỏi trắc nghiệm cho quần chúng ăn dưa. Sau 24h, bên thủ đô gửi lại kết quả giám định nét chữ. Kết quả giám định là, bút tích trên hạc giấy và bút tích trên vở của Lý Tĩnh là từ cùng một người. Lý Tĩnh không đồng ý với kết quả này, cô ta khóc cũng khóc, ầm ĩ cũng ầm ĩ rồi, cuối cùng vẫn bị Trần Thao vì bình ổn lại sóng gió đuổi khỏi vị trí dẫn chương trình. Trần Thao cố ý thăm hỏi người bốn nhà, yêu cầu bọn họ tạm thời giữ bí mật chuyện này. Đường Na đoán anh ta cũng yêu cầu nhân viên công tác khác giữ kín miệng. Bò sát nhỏ kia đánh cược với cô vì vậy có chút đắc ý vênh váo, lại nói với cô rằng cô nhất định sẽ thua. Nói đùa, huyết tinh ma nữ vĩ đại chưa từng thua được không hả? Mục đích của Trần Thao là kéo quỹ đạo tiết mục đang bị lệnh trở lại đúng quỹ đạo, giống như mọi chuyện cũng chưa từng xảy ra, ngụy trang đây là một tiết mục bố con tràn ngập chân thiện mỹ. Mục đích của Đường Na từ đầu tới đuôi chỉ có một, đó chính là để Ngu Trạch nổi, nổi tiếng và nổi nổi tiếng. Mục đích của bọn họ nhìn như không có gì liên quan, thật ra mục đích bên trong đều bao gồm một chuyện, đó chính là "Tiểu tổ tông nhà tôi" nổi tiếng. Chỉ là so với Trần Thao mà nói, Đường Na càng không từ thủ đoạn. Thật sự là ngu xuẩn, không có xấu xa, làm sao làm nền cho tốt đẹp? Đường Na chẳng thèm ngó tới hành vi bảo thủ của Trần Thao. Nếu đầu óc anh ta bị chậm chạp, vậy để huyết tinh ma nữ giúp anh ta mở mang đi. Hai ngày sau, ghi hình "Tiểu tổ tông nhà ta" kết thúc. Bốn cặp bố con lưu luyến không rời bịn rịn chia tay nhau ở sân bay, hứa hẹn thời gian tụ họp lần sau. Chương Linh Tấn dính bên cạnh Đường Na, bố cậu kêu mấy lần cũng không muốn đi, mắt cậu lom lom nhìn Đường Na, nói: "Na Na, anh lưu số điện thoại cho em, em phải cho gọi điện thoại cho anh nhé." Em gái thiên thần chớp đôi mắt to, ngây thơi nói: "Na Na không có điện thoại." Em gái thiên thần thế mà không có thứ quan trọng như điện thoại ư? Như vậy sao được? Chương Linh Tấn lập tức hào khí hứa hẹn: "Anh tặng em! Em muốn loại nào?" Mắt em gái thiên thần sáng lên, ngọt ngào nói: "Na Na chỉ dùng loại tốt nhất." Chương Linh Tấn bị ánh mắt như nước trong veo của cô nhìn, mình họ gì cũng sắp quên mất tiêu, kích động nói: "Được! Được! Anh đưa điện thoại tốt nhất cho Na Na!" Lúc Chương Linh Tấn bị bố cậu cưỡng chế mang đi, còn dùng sức vẫy tay với Đường Na: "Na Na! Cuối tuần chúng ta cùng đi chơi nhé!" Loading...Nhìn nhóm khách quý lưu luyến không rời, tạm biệt nhau, phó đạo diễn nói với Trần Thao bên cạnh nói: "Nhóm khách quý này đều rất có linh tính, công việc hậu kỳ rất thuận lợi, tụ tập điểm sáng, tất cả mọi người đang tán thưởng lựa chọn khi đó của anh." Trần Thao gượng cười: "... Chỉ tiếc chọn sai người dẫn chương trình." Phó đạo diễn dừng một chút, nói: "Người phụ trách hậu kỳ nhờ tôi hỏi anh, có cắt chuyện Lý Tĩnh vào không?" Trần Thao im lặng, anh ta quay người đi ra ngoài sân bay. Phó đạo diễn đi bên cạnh anh ta, kiên nhẫn chờ anh ta đưa ra câu trả lời. Mãi đến khi hai người ngồi lên xe thương vụ ngoại trừ lái xe chỉ có hai người bọn họ, Trần Thao mới mở miệng: "Anh nghĩ như thế nào?" "Rõ ràng lợi nhiều hơn hại." Phó đạo diễn nói: "Nếu như truyền ra, cái này lại là điểm sáng nhất mùa này, chí ít trong vòng hai năm, người xem cũng sẽ không quên cái tên "Tiểu tông tông nhà tôi"." Giọng Trần Thao lạnh xuống: "Đúng, bởi vì một scandal, mà không phải bản thân tiết mục." Phó đạo diễn im lặng một lát, nói: "Tiểu tổ tông nhà tôi không phải chương trình bố con ngoài trời duy nhất trong nước, chúng ta phải trổ hết tài năng, nhất định phải có một ít điểm bạo khác với những chương trình giải trí bố con ngoài trời khác. Đây chỉ là đề nghị của tôi thôi, đến cùng làm như thế nào, chúng tôi đều nghe theo quyết định của anh." Trần Thao nhìn hàng xe chạy như nước ngoài cửa sổ, rơi vào im lặng. Anh ta là một thương nhân hám lợi, khác biệt duy nhất với thương nhân khác là ở chỗ, anh ta thật lòng yêu quý tác phẩm của mình. Nhưng là bản chức công việc của anh ta vẫn là một thương nhân. Đưa quyết định sau cùng cũng không khó, anh ta vừa muốn mở miệng, điện thoại của phó đạo diễn vang lên. Đối phương nhận điện thoại, không mấy câu thì đổi sắc mặt: "Làm sao cậu biết chuyện Lý Tĩnh?" Trái tim Trần Thao bỗng nhiên nhảy lên một cái, vô ý thức nhìn về phía phó đạo diễn. Sau khi nói vài câu, phó đạo diễn cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc cầm di động ấn mở Weibo: "Chuyện Lý Tĩnh nguyền rủa Ngu Trạch và Đường Na trên hạc giấy đã bị bóc ra trên mạng rồi... Người đăng bài là một tài khoản công chúng tên 'Na cũng quá tuyệt vời'." Trần Thao không hề tức giận, anh ta cẩn thận tự hỏi chuyện này lộ ra ánh sáng sẽ tạo thành ảnh hưởng các bên như thế nào. Sau một lúc lâu, anh ta hỏi: "Tạo thành ảnh hưởng lớn không?" "Đây là một tài khoản công chúng mới mở, nhưng bởi vì đã bạo hai lần vì bị paparazi xác nhận thông tin chính xác, đã có chút danh tiếng trên mạng, lại được rất nhiều tài khoản marketing chia sẻ, trước mắt 'Ngu Trạch Đường Na bị MC nguyền rủa' đã leo lên hotsearch thứ mười bốn rồi." Phó đạo diễn nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Thao: "Chúng ta có cần làm sáng tỏ không?" Trần Thao im lặng, rơi vào suy tư. Một bài bóc phốt còn chưa xác thực còn có thể hấp dẫn nhiều ánh mắt như vậy, có thể nghĩ được nếu sự kiện trong chương trình quả thực giống bài đăng sẽ tác động mạnh mẽ nhường nào. Mục đích ban đầu mà đài truyền hình thủ đô chế tạo tiết mục "Tiểu tổ tông nhà tôi" chính là để khiêu chiến với "Thứ bảy điên cuồng" của đài Hộ Hải, "Thứ bảy điên cuồng" là bá chủ rating của đài Hộ Hải, muốn thuận lợi chiến thắng đối phương trong cuộc đua rating, chuyện Lý Tĩnh chính là vũ khí bí mật đưa tới cửa. Rốt cuộc, Trần Thao mở miệng: "Cứ mặc kệ đi." Phó đạo diễn cho rằng mình nghe lầm, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn Trần Thao. Trần Thao nói: "Cứ mặc kệ đi, nghi ngờ của mọi người lúc này sẽ chuyển hóa thành tỉ lệ người xem sau khi tiết mục phát sóng." "Vậy phía Lý Tĩnh?" "Cô ta?" Trần Thao hừ một tiếng từ trong lỗ mũi. Nếu đã đưa ra quyết định, vậy dứt bỏ dứt khoát thôi, anh ta khinh thường nói: "Cô ta là cái gì, không cần phải để ý đến cô ta. Bản thân gây rắc rối thì tự chịu trách nhiệm." Trần Thao không do dự nữa, giải quyết dứt khoát nói: "Nói với người phụ trách hậu kỳ, nên cắt như thế nào thì cắt như thế, làm sao có điểm bạo thì làm như vậy, tôi muốn để chuyện nguyền rủa phát huy điểm nổi bật và nhiệt độ lớn nhất trong tiết mục!" Ngu Trạch cũng nhận được điện thoại hỏi thăm "sự kiện nguyền rủa". Khi đó anh đang ở trong phòng thu dọn hành lý, điện thoại anh đặt trên giường bỗng nhiên phát ra tiếng chấn động, trên màn hình lóe lên hai chữ "Trần Thao". Anh và Trần Thao mới chia tay ở sân bay khoảng hai giờ, Ngu Trạch ngờ vực rốt cuộc là chuyện gì khiến Trần Thao gọi điện thoại tới lần nữa. Sau khi anh bắt máy, Trần Thao lập tức nói ý đồ của anh ta. Lại có người lên mạng vạch trần chuyện Lý Tĩnh nguyền rủa. Trần Thao mịt mờ nói: "Tạm thời cậu đừng trả lời sự việc này với bên ngoài, hiện tại còn chưa phải lúc, trên mạng mặc dù nghị luận ầm ĩ, nhưng tất cả mọi người không có chứng cứ chứng minh chuyện này là thật, trên đầu sóng ngọn gió, cậu vẫn ít lộ diện thì hơn." Ngu Trạch còn nhớ dáng vẻ Trần Thao dặn đi dặn lại khi chuyện mới xảy ra, tin tức tuồn ra nhanh như vậy, rất có thể là nhân viên nội bộ trực tiếp vạch trần. Anh nhíu mày hỏi: "Biết ai là người vạch trần không?" "Đang điều tra." Trần Thao nói: "Công bố tin tức chính là một tài khoản công chúng tên 'Na cũng quá tuyệt vời', không biết đối phương là thần thánh phương nào, đã liên tiếp nổ tung hai phốt lớn, cộng thêm chuyện này, cô ta đã phát nổ ba phốt lớn... Người này chắc chắn là người trong giới có mối quan hệ rất rộng." Cách nhau một bức tường, "người trong giới" đang xem tivi trong phòng khách hắt hơi một cái. Ngu Trạch cúp điện thoại còn cố ý lên Weibo điều tra xem tài khoản công chúng đã vạch trần. Bài viết đầu tiên của đối phương là vạch trần diễn viên nữ đã kết hôn vượt quá giới hạn, bài viết thứ hai là vạch trần thần tượng nữ chưa kết hôn mà có con, hai bài vạch trần này đều đã được hai paparazi nắm giữ mỗi người một nửa giang sơn xác thực, bài vạch trần thứ ba liên quan tới Ngu Trạch, Đường Na trong lúc quay show bị nhân viên nữ nào đó nguyền rủa. Làm người trong cuộc, Ngu Trạch đương nhiên biết bài viết này cũng là sự thật... Mặc dù bên trong có vài chỗ lệch lạc và khoa trương hơn sự thật. Khác với tin đồn vạch trần khác, mỗi bài tung tin của tài khoản này đều giống như người viết ở hiện trường quan sát. Rốt cuộc "Na cũng quá tuyệt vời" này là thần thánh phương nào? Ngu Trạch ôm hoài nghi, thu dọn nốt hành lý còn lại, cuối cùng cũng có thể ra khỏi phòng nghỉ ngơi một lát. Thôn Tây ở bên dưới núi tuyết, hằng năm nhiệt độ chỉ có mấy độ, lúc mấy người Ngu Trạch đi vừa lúc gặp phải đợt không khí lạnh, sau khi trải qua cuộc sống âm ba độ đến âm mười độ dưới hầm trú ẩn, bây giờ trở lại thủ đô giữa hè, điều hoà không khí thổi mát rượi, Ngu Trạch có ảo giác cuộc sống ở thôn Tây như một giấc mơ. ... Cuộc sống hiện đại thật tốt. Một tiếng quát lớn không hài hòa phá hủy tâm trạng thoải mái, dễ chịu của anh. "Các đồng chí! Tám năm kháng chiến bắt đầu! Lúc địch tập kích mọi người đừng sợ, đều trốn bên trong kênh rạch, nhìn tôi dùng tảng đá làm nổ rơi máy bay đây!" Ngu Trạch: "..." Anh đi nhanh tới, chuyển kênh từ phim truyền hình kháng Nhật mà Đường Na đang xem sang kênh 11 phim tài liệu về thế giới động vật. Đường Na tức giận kêu lên: "Tại sao anh chuyển kênh của tôi!" Ngu Trạch đặt điều khiển lên nóc tủ mà cô không với tới được, nói: "Xem nhiều mấy phim thiểu năng, cô cũng sẽ biến thành thiểu năng." Anh quay người đi tới phòng bếp. Sau lưng truyền đến tiếng nói không phục của sách tinh: "Thật hâm mộ anh, thiểu năng xem cũng sẽ không trở nên thiểu năng hơn được!" Cảm nhận được chuyển động của gió, Ngu Trạch cũng không quay đầu lại, tập mãi thành quen trở tay bắt lấy cái gối bị đáp từ sau tới, tiện tay ném lên cái ghế sô pha mà mình đi ngang qua. Ngu Trạch đi đến mở tủ lạnh trong bếp, lấy ra một chai coca ướp lạnh, vừa vặn nắp vừa nói: "Trần Thao vừa mới gọi điện cho tôi." "Anh ta muốn làm gì?" Ngu Trạch uống hai hớp, đặt chai nước giải khát mát lạnh xuống, nói: "Chuyện Lý Tĩnh bị người ta đưa lên mạng, dạo này chúng ta cần phải cố gắng giảm bớt tần suất đi ra ngoài." Sách tinh nói: "Ảnh hưởng lớn như thế à?" Ngu Trạch nói: "Bài viết do một tài khoản công chúng có danh tiếng không nhỏ đăng, lại thêm sự trợ giúp của tài khoản marketing, việc này đã lên hotsearch rồi." Trần Thao nói với anh chuyện này lên hotsearch thứ mười bốn, nhưng lúc anh lên Weibo xem thì từ khoá đã lên top sáu rồi. Bài vạch trần này tạo thành ảnh hưởng rõ ràng. Sách tinh như có điều suy nghĩ nói: "Thì ra tôi hot rồi." Ngu Trạch nói: "Không phải cô hot, là tài khoản công chúng kia có sức ảnh hưởng lớn." Sách tinh liếc mắt: "Thiểu năng." Ngu Trạch vừa định nói chuyện, điện thoại của anh bỗng nhận được tin nhắn nhận tiền mà ngân hàng gửi tới. Tổ tiết mục "Tiểu tổ tông nhà tôi" chuyển tới một nửa phí biểu diễn hai triệu rưỡi còn lại, bởi vì không có quản lý công ty phân chia, toàn bộ tiền cát-sê năm triệu đều rơi vào túi Ngu Trạch. Nhìn tiền cát-sê tới tài khoản, Ngu Trạch không khỏi nhớ tới những ngày tháng huy hoàng tổ chức concert, lúc phân chia tiền lấy trăm triệu làm đơn vị. Một cái đầu vàng óng chui qua cánh tay anh nhô lên, nhìn chằm chằm điện thoại: "Trong này cũng có cát-sê của tôi." Ngu Trạch cũng không muốn độc chiếm, nể tình sách tinh đã bỏ khá nhiều công sức, anh dự định hào phóng một chút, chia cho cô một nửa. Anh cố ý nói: "Phải, cô có hai triệu rưỡi." Sách tinh chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Ngu Trạch chờ đợi vẻ mặt mừng rỡ của cô. Anh nhìn thấy cô bé tóc vàng ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt rất kỳ lạ. "Anh muốn chia năm năm với tôi? Làm sao mặt của anh còn lớn hơn cái bồn cầu?" Ngu Trạch "..." Đường Na đẩy tay Ngu Trạch ra, cướp điện thoại, nói: "Người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm, người cực khổ kiếm được nhiều, anh ở trong tiết mục làm cái gì?" Thật sự là một bò sát nhỏ có ý nghĩ hão huyền, không tự lượng sức! Nhìn sách tinh ăn nói chính trực, Ngu Trạch có ảo giác từ "người hào phóng" biến thành "người đi ăn chùa ké cát-sê còn chưa thỏa mãn". Anh nói: "... Tôi thắng tất cả trò chơi." Sách tinh nói: "Lãnh đạo quốc gia kiếm được bao nhiêu, công nhân vác gạch kiếm được bao nhiêu? Cái giá của trí tuệ và khổ lực có thể giống nhau ư?" Ngu Trạch: "..." Vì sao cô luôn nói có lý như thế? Kết quả cuối cùng chính là Ngu Trạch nhận được năm trăm nghìn cát-sê, còn bốn triệu rưỡi đều chảy vào tài khoản của Đường Na. Ngu Trạch một phút trước còn cảm khái không có người đại diện không cần chia, hiện tại cảm thấy mình gặp người đại diện không có phép tắc, luật lệ, lòng dạ hiểm độc nhất trong lịch sử. Một tháng sau, "Tiểu tổ tông nhà ta" phát sóng tập đầu tiên như đúng lịch. Giống như Đường Na đoán trước, tập đầu tiên của tiết mục đã thu hút được nhiệt độ thảo luận rất lớn, bất kể là trên Weibo hay là đi dạo xem dư luận giới giải trí, đều có thể nhìn thấy một lượng lớn tin tức có liên quan đến tiết mục, Đường Na tạo thành hứng thú mới nhất, đó chính là ngồi cùng Ngu Trạch xem bình luận trên mạng sau khi tiết mục phát sóng. Trên internet bắt đầu xuất hiện trend mới như "Em không muốn anh bán giày nuôi em", "Doanh nhân máu lạnh cảnh cáo cậu", "Cuộc sống rock", vân vân. Tò mò có từ đâu ư? Tò mò thì đi xem "Tiểu tổ tông nhà tôi". Rating tập đầu tiên rất cao, độ thảo luận trên mạng cũng cao đến mức có thể dùng từ "bạo" để hình dung, trên Weibo "Tiểu tổ tông nhà tôi" lập tức có lượng người xem rất lớn, trong đó không ít V lớn có sức ảnh hưởng. (V lớn: là những người nổi tiếng, có lượt theo dõi cao đã xác mình thân phận) "Tôi ra lệnh cho mọi người đều đi xem "Tiểu tổ tông nhà tôi"! Chia sẻ cho mọi người chín ảnh động của con gái Na Na nhà tôi, để mọi người biết một chút cái gì gọi là đáng yêu!" "Hóng, hóng, hóng, hóng-ing, rốt cuộc chờ được cục cưng Na Na lên sóng. Còn xinh hơn tôi nghĩ nữa, y hệt thiên sứ nhỏ ấy." "Tập một thật sự cười lên cười xuống, đoạn bán giày ấy tôi thật sự cười đau bụng luôn, mọi người đừng xem mỗi Đường Na, kết hợp với vẻ mặt của mấy người lớn khác còn hài hơn, đặc biệt là Ngu Trạch ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" "Đường Na rất biết ăn nói, một cô bé năm tuổi còn biết ăn nói hơn người đã hai mấy tuổi như tôi... QAQ" "Hai cô bé trong tiết mục đều rất biết nói chuyện, Lâm Manh cũng giống bà cụ non, tôi cảm giác cô bé có tính cách thích chăm sóc người khác, lúc ở với Chương Linh Tấn cũng chăm sóc đối phương... Thật ra cô bé còn nhỏ hơn Chương Linh Tấn một chút." "Lâm Manh có tính cách đó rất bình thường, nhìn bố con bé là biết tại sao." "Biểu hiện của Đường Na rất bất ngờ, cô bé là đứa trẻ có năng lực tổ chức ngôn ngữ tốt nhất mà tôi từng thấy, nói ngọt lại biết nhìn sắc mặt người khác, so sánh với người giám hộ của cô bé quả thực là hai cực." "Ngu Trạch cũng không đến mức không chịu nổi như tôi nghĩ, hơi thay đổi cách nhìn về anh ta rồi." "Tôi cảm thấy Ngu Trạch cực kỳ tỉ mỉ và tri kỷ với Đường Na, nhìn ba bố con khác, ngoại trừ Chương Xuân còn có xíu tinh tế, hai người khác quả thực chính là lần đầu tiên chăm con. Hơn nữa Ngu Trạch đối xử với những đứa trẻ khác cũng như thế, cảm giác anh ta thật sự là một người rất cẩn thận." "Chương Linh Tấn thật là một nhân tài... Tôi càng xem Na Na càng thấy giống rùa Denis, trên đời này làm sao có cô bé đáng yêu như vậy được cơ chứ?" "Cặp Tạ Đông Vạn và Tạ Vân hài chết mất, tôi nhìn thấy Tạ Đông Vạn luôn nghĩ đến mấy nhân vật cường tráng chất phác mà anh ấy diễn, không nghĩ tới đằng sau anh ấy lại có tính cách này." "Tôi phát hiện tính cách những đứa trẻ này vừa vặn trái ngược với bố nó, phục Trần Thao rồi, nếu muốn tìm được bốn cặp bố con như thế quá khó khăn." "Tôi không thích Đường Na, quá yếu ớt, nũng nịu, Ngu Trạch ngàn dặm xa xôi mang ga trải giường tơ tằm cho nó, cái này cũng không thể ăn, cái kia cũng không thể đụng, đi hai bước thì thở gấp đòi ôm... Tha thứ tôi nói thẳng, đứa trẻ được cưng chiều quá thế này sẽ chỉ khiến tôi không vui." "Tò mò rốt cuộc bố mẹ Đường Na là ai, người bình thường không nuôi được đứa trẻ "dễ vỡ" thế này?" "Cho dù dưới ống kính Ngu Trạch có tốt đi chăng nữa, chỉ cần tôi nghĩ lại những tin tức kia của anh ta là buồn nôn không chịu được. Kỹ thuật diễn của anh ta tốt thế này, tại sao không đi làm diễn viên luôn đi? Trần Thao quả thực là kẻ điên, những người phụ trách thẩm định ở Cục Quảng Điện mặc kệ hết rồi à?" "Đường Na nói muốn mách chị gái, không ai tò mò chị con bé với Ngu Trạch có quan hệ thế nào ư? Vì sao Đường Na cảm thấy chị gái có thể trút giận thay mình?" "Má ơi, thần tượng hết thời thảm thương như thế sao? Tên ngốc Ngu Trạch nuôi con còn phải bán giày để nuôi?" Một lát sau, chủ Weibo này chia sẻ bài viết của mình: "Xin lỗi mọi người, tôi đi xem ảnh phân tích quần áo của Đường Na, tôi muốn xin lỗi Ngu Trạch vì sự nông nổi của mình." "Trước đó có dưa nói Ngu Trạch bị MC nguyền rủa, ngồi đợi tập tiếp theo, tôi cảm thấy không có khả năng, chờ phát sóng sẽ đến đào mộ." Xem bình luận về chương trình của cư dân mạng trở thành nguồn hạnh phúc gần đây của Đường Na. Lúc chương trình mới phát sóng, ngẫu nhiên có người đặt ra nghi vấn: "Ngu Trạch có thể nhờ chương trình này mà xoay người hay không?" còn bị chế giễu, chờ đến lúc chương trình mỗi tuần hai tập dần dần phát sóng đến tập cuối cùng, không còn ai cảm thấy vấn đề này buồn cười nữa. Mỗi tập phát sóng đều sẽ trăm phần trăm xuất hiện trên hotsearch, có thể thấy rõ Ngu Trạch và Đường Na là người có độ nổi tiếng nhất trong "Tiểu tổ tông nhà tôi". Nhờ chương trình này mà Ngu Trạch có vô số biệt danh, ngoại trừ "Đản Đản", "Bánh Bánh" và "Gà..." mãi cũng không nói hết mà Đường Na đặt ra, còn có "Ông bố già 24 hiếu" và "Con gà nào đó" mà đám antifan suy diễn ra từ "Gà..." thích dùng. Anh cũng nhờ vô số biệt danh mà được gọi là "Ma nam bách biến". Mặc dù đám dân mạng công bố Ngu Trạch có độc, nhưng Ngu Trạch đen mặt nhìn thấy những biệt danh này cảm thấy, đám dân mạng mới là người có độc nhất, đương nhiên... Vẫn kém sách tinh tóc vàng nào đó vừa xem vừa vỗ đùi, vừa xem vừa cười gập bụng rút gân bên cạnh anh. Ngu Trạch rất muốn đánh nát mông cô. Có ít người chỉ đơn thuần theo dõi vì tiết mục "Tiểu tổ tông nhà tôi". Có người lại theo dõi tiết mục vì nghiệm chứng bài bóc phốt của "Na cũng quá tuyệt vời" có thật hay không. Ngày đó rốt cuộc đã đến. Phần giới thiệu tập tiếp theo trong tập "Tiểu tổ tông nhà tôi" mới nhất xuất hiện tiếng khóc đau lòng gần chết của Đường Na và lời bộc bạch của những khách quý khác. "Na Na thích cô như vậy, thế mà cô độc ác quyết tâm nguyền rủa con bé chết sớm! Cô còn là người không? Cô chính là lòng lang dạ sói!" "Muốn điều tra rõ có phải hãm hại hay không rất đơn giản, cầm hạc giấy đi giám định nét chữ là được rồi." "Cô cảm thấy chúng tôi còn có thể yên tâm để người phụ nữ lòng dạ rắn rết ở bên cạnh bọn nhỏ ư?" "Tôi quen người bên cơ quan giám định, tôi nói một tiếng, vừa đi vừa về chỉ cần một ngày là có thể có kết quả." Phần giới thiệu tập tiếp theo này nhanh chóng phát tán trên mạng với tốc độ tên lửa, lại thêm các tài khoản marketing lớn chỉ sợ thiên hạ không loạn mạnh mẽ đẩy, "Tiểu tổ tông nhà tôi" không chỉ lập nên rating cao nhất trong lịch sử đài truyền hình thủ đô, mà lượng đăng tải trên mấy nền tảng video lớn cũng phá kỷ lục chương trình giải trí có lượt truy cập cao nhất mấy năm gần đây. Rất nhiều người đều đang ngẩng đầu mong mỏi tập tiếp theo phát sóng... Chỉ ngoại trừ một người. Nếu tập tiếp thao phát sóng, đối với nhân vật trung tâm sự việc - Lý Tĩnh không khác gì tai hoạ ngập đầu. Nếu như tổ tiết mục không lợi dụng biên tập để đùa giỡn người xem, Lý Tĩnh thật sự nguyền rủa khách quý của tiết mục, như vậy bây giờ Lý Tĩnh đang làm cái gì? Chẳng lẽ cô ta sẽ khoanh tay chịu chết, cứ chờ tiết mục phát sóng chôn vùi thanh danh và nghề nghiệp kiếm sống của cô ta ư? Tất cả quần chúng ăn dưa đều đang chờ mong Lý Tĩnh phản kích, bên dưới bài đăng đã lâu không đổi mới ở Weibo của cô ta tràn đầy người hiểu chuyện nhắn lại. Ai cũng không nghĩ ra bây giờ cô ta ở nơi nào. Trước khi Trương Tử Nhàn mở cửa xe bảo mẫu cũng không nghĩ ra. Lý Tĩnh lại ngồi trong xe của cô ta. Trương Tử Nhàn nhận ra Lý Tĩnh, từ khi đoạn giới thiệu tập sau phát sóng đến nay, tần suất mặt và tên của cô ta xuất hiện trên mạng có thể so với ngôi sao lưu lượng lớn, muốn không biết cũng khó, nhưng Trương Tử Nhàn vẫn nghi ngờ nhìn về phía người đại diện Vương Trinh cũng ngồi trong xe: "... Đây là?" Lý Tĩnh mỉm cười lấy lòng cô ta, tư thái hèn mọn lại thấp thỏm, Vương Trinh nói: "Lên xe hẵng nói." Trương Tử Nhàn ngồi lên xe, lập tức có trợ lý kéo cửa xe từ bên ngoài cho cô ta. Xe bảo mẫu dần dần khởi động, đi về phía đường lớn. "Cô ta nói chuyện nguyền rủa khách quý xôn xao gần đây có liên quan đến em." Vương Trinh nhìn thoáng qua Lý Tĩnh: "Chính cô nói đi." Lý Tĩnh bất an nhìn về phía Trương Tử Nhàn, thần tượng vẫn luôn là mục tiêu cố gắng mỉm cười ôn hoà với cô ta, nụ cười này hóa giải áp lực khẩn trương của cô ta. Từ ngày bị ép rời khỏi chương trình trở đi, Lý Tĩnh vẫn sống trong lo sợ bất an. Cô ta một mực ôm tâm lý may mắn, cảm thấy Trần Thao sẽ không phát sóng đoạn có tính tranh luận như vậy. Nhưng cô ta quên, Trần Thao vốn là người điên, nếu không cũng sẽ không bắt đầu dùng Ngu Trạch có thanh danh hôi thối tới quay chương trình giải trí về bố con! Cô ta liều mạng gọi điện thoại cho Trần Thao, gọi điện thoại cho người phụ trách hậu kỳ của "Tiểu tổ tông nhà tôi", cho tất cả những người mà cô ta cảm thấy có thể giúp đỡ cô ta, nhận được lại không phải âm thanh máy bận thì chính là từ chối nhã nhặn. "Tôi thật sự không ném hạc giấy! Chữ trên đó cũng không phải do tôi viết!" Mặc kệ cô ta nói bao nhiêu lần, cũng không có ai tin tưởng cô ta. Lý Tĩnh tới bước đường cùng, đi tới đài truyền hình của Trương Tử Nhàn muốn chặn chị ấy, có lẽ.... Chị ấy có biện pháp có thể giúp đỡ mình. Dù sao, cô ta là vì ra mặt cho chị ấy mới có thể làm những chuyện đó! Mang vẻ mong đợi, Lý Tĩnh nói chân tướng cho Trương Tử Nhàn, đang nói, nước mắt của cô ta chảy xuống. "... Em thật sự không thể chịu đựng người đàn ông ý chí sắt đá Ngu Trạch trở lại sân khấu một lần nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới anh ta tổn thương chị, em sẽ vừa tức vừa hận, cuối cùng không khống chế nổi bản thân, làm những chuyện sai kia, để người có ý đồ xấu có cơ hội lợi dụng... Bây giờ em rất sợ, nếu như tập tiếp theo phát sóng thật, cuộc đời của em sẽ chấm dứt..." Lý Tĩnh khóc lóc cầu xin Trương Tử Nhàn: "Tử Nhàn, em van chị, chị có thể giúp em một chút không?" Người đại diện Vương Trinh nghe thế, rốt cuộc không vui nói: "Cô tự chủ trương làm việc ngốc, nhấc đá đập chân mình không nói, còn kéo Tử Nhàn của chúng tôi vào! Bây giờ còn đến nhờ Tử Nhàn của chúng tôi giúp đỡ?" Lý Tĩnh bị người đại diện của thần tượng trách cứ không chút nể nang, khó chịu sững sờ tại chỗ, chỉ có nước mắt càng không ngừng rơi. Vương Trinh nói tiếp: "Cô có biết hành vi của cô sẽ khiến Tử Nhàn rất khó xử lý! Nếu đám dân mạng tung tin đồn nhảm Tử Nhàn của chúng tôi có quan hệ không rõ ràng với nghệ sĩ có tin đồn tàng trữ ma tuý, tạo thành ảnh hưởng không tốt tới danh dự của Tử Nhàn, cô có thể chịu trách nhiệm không?" "Đừng nói nữa, chị Trinh, cô ấy cũng không có cách nào." Lý Tĩnh thấy thần tượng của mình rút mấy tờ khăn giấy từ trong hộp khăn giấy trên xe đưa tới, dịu dàng nói với cô ta: "Lau đi." Lý Tĩnh nhận khăn tay, một dòng nước nóng trào dâng trong tim, khóc nghẹn ngào, đứt quãng nói: "Em thật sự không có cách nào... Những con hạc giấy kia, thật sự không liên quan đến em..." Vương Trinh nói: "Chúng tôi biết không liên quan đến cô, nhưng muốn mọi người tin tưởng cô, cô nhất định phải đưa ra chứng cứ, cô có chứng cứ không?" Lý Tĩnh khóc lắc đầu. Trương Tử Nhàn để tay lên gối cô ta, cô ta ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt chân thành tha thiết của thần tượng: "Chị rất muốn giúp em, nhưng chị còn phải cân nhắc công việc của đoàn đội và công ty quản lý... Thật sự xin lỗi." Hi vọng cuối cùng của Lý Tĩnh bị dập tắt, nhưng không giống lúc những người khác từ cuối cô ta, hiện tại cô ta không hề oán hận. Lý Tĩnh khóc nói: "Là em có lỗi với chị... Em thật sự chỉ muốn trút giận cho chị... Xin lỗi chị..." Cô ta từ chối lời đề nghị đưa cô ta về nhà của Trương Tử Nhàn, xuống xe ở nửa đường. Xe bảo mẫu rất nhanh khởi động lần nữa. Sau khi hình ảnh Lý Tĩnh che mặt khóc lóc biến mất khỏi cửa sổ xe, Trương Tử Nhàn thu tầm mắt lại, người đại diện nhìn sắc mặt cô ta không hề thay đổi, yên lặng nuốt lại những lời định nói. Tuy nói trước mặt người khác bọn họ một người đóng vai mặt đỏ, một người đóng vai mặt trắng, nhưng hai bên đều rõ, ai mới là người mặt trắng thật sự. Đến địa điểm chụp tạp chí tiếp theo, Vương Trinh đưa Trương Tử Nhàn vào phòng nghỉ trang điểm riêng, nói: "Ba giờ sau, chị tới đón em. Có chuyện thì liên lạc với chị." Ở trước mặt người ngoài, Trương Tử Nhàn sắc mặt không cảm xúc trên xe không thấy, thay vào đó là Trương Tử Nhàn mỉm cười: "Được ạ, chị Trinh." Người đại diện rời đi, Trương Tử Nhàn ngồi xuống trước gương trang điểm. Ngu Trạch, Ngu Trạch, Ngu Trạch. Cô ta nhìn qua tấm gương, nghiến răng thủ thỉ cái tên ngắn gọn lại nặng nề. Mỗi khi cô ta cho rằng mình sắp lãng quên cái tên này, nó sẽ dùng tình yêu lẫn căm hận đâm thật sâu vào trái tim cô ta. Bất kể cô ta yêu anh hay hận anh, hâm mộ anh hay là xem thường anh, tên của anh mãi mãi quanh quẩn bên tai cô ta, lần lượt nhắc nhở quá khứ đáng thương và đáng buồn của cô ta. Nếu như cô ta ngồi yên mặc kệ, rất có thể anh sẽ nhờ người phụ nữ thành sự không có bại sự có thừa kia Đông Sơn tái khởi, đây không phải cảnh cô ta muốn nhìn thấy, người kia cũng không muốn. Cô ta nhất định phải làm chuyện gì đó, dù cho cô ta không thể ngăn cản tiết mục phát sóng, cũng phải ảnh hưởng dư luận trước một bước, cắt đứt khả năng Ngu Trạch nhờ vào đó nổi tiếng trở lại. Tầm mắt của cô ta di chuyển theo cọ trang điểm trong tay thợ trang điểm, nhìn người trong gương càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng quyến rũ động lòng người. Hai trợ lý nhỏ sau lưng đang xì xào bàn tán: "Ngu Trạch từng có rất nhiều người yêu mến, dù cho nổi tiếng trở lại cũng không có gì lạ lắm." "Tức quá đi mất, sao loại người này có thể nổi tiếng trở lại chứ, anh ta đối với Tử Nhàn..." Mặc dù hai người cố ý thấp giọng, nhưng lại không biết cuộc nói chuyện của hai người vẫn đứt quãng truyền vào tai hai người trước gương trang điểm. Thợ trang điểm chuyên biệt đã hợp tác với Trương Tử Nhàn năm sáu năm đặt đồ nghề xuống, dùng hai tay sửa lại mái tóc thật dài của cô ta, cô ta vừa sửa lại, vừa dùng ánh mắt phức tạp nói: "Bệnh hay quên của khán giả thật nặng, bọn họ quên Ngu Trạch đã từng bởi vì tàng trữ ma tuý phải vào cục cảnh sát Mỹ sao?" Trương Tử Nhàn nở nụ cười khổ sở. Từ trong gương, cô ta thấy rõ mình ngụy trang "mất mát" và "khổ sở" chân thật như vậy, không cần mở miệng nói chuyện, những "người ngoài cuộc" tự cho là thông minh này sẽ tìm vô số cái cớ hợp lý thay cô ta. "Cô vốn là như vậy, cái gì cũng buồn bực ở trong lòng, loại đàn ông cặn bã như Ngu Trạch có gì tốt? Mau chóng quên đi rồi tìm một người khác. Người theo đuổi cô nhiều như vậy, Tử Nhàn của chúng ta xứng đáng có người tốt hơn." Thợ trang điểm rốt cuộc sửa xong mấy sợi tóc mai mới mọc cho Trương Tử Nhàn, vỗ vỗ vai của cô ta, nói: "Được rồi." Trương Tử Nhàn nói cảm ơn xong, xách túi xách đi ra ngoài, sau khi đóng cửa phòng nghỉ, cô ta đứng trước cửa không đi, nghe trong cửa truyền ra giọng nói: "Mấy người xem chương trình kia chưa? Bỏ qua Ngu Trạch một bên không đề cập tới, chương trình này cũng hay lắm đó." "Cô là nhân viên của Tử Nhàn, sao cô có thể đi cống hiến rating cho chương trình có Ngu Trạch được hả? Cô nhìn tôi này, tôi đều chỉ xem người khác thảo luận trên mạng thôi!" "Chị Aanda, chị cảm thấy Tử Nhàn còn thích Ngu Trạch không?" "Hỏi cái này làm cái gì? Chị thấy lá gan của mấy đứa càng lúc càng lớn, cái gì cũng dám hỏi." "Chúng em cũng là bất bình thay Tử Nhàn thôi!" "Đúng đấy, Tử Nhàn tốt như vậy, xinh đẹp, tốt bụng, lại còn thông minh, Ngu Trạch không hài lòng ở điểm nào? Muốn em nói, anh ta còn không xứng với Tử Nhàn của chúng ta đâu!" "Được rồi, dừng lại đi, về sau đừng nói những lời này trong lúc làm việc. Tử Nhàn tốt bụng, không có nghĩa là những người khác cũng dễ nói chuyện, nếu như bị người khác nghe thấy những lời này, các em đều sẽ gặp phiền phức." Sau khi nghe thấy trong cửa truyền đến tiếng trợ lý rầu rĩ đồng ý, Trương Tử Nhàn không cảm xúc quay người đi ra ngoài. Vì tránh tai mắt của người khác, cô ta đi tới đường hầm chạy trốn khẩn cấp rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho người đại diện Vương Trinh. Điện thoại vừa kết nối, cô ta đi thẳng vào vấn đề nói: "Tìm cho em một paparazi đáng tin, em có tin tức quan trọng muốn thả ra." Vương Trinh không nghĩ nhiều đồng ý, có chuyện của Lý Tĩnh, bằng trực giác chị ta đoán được tin tức Trương Tử Nhàn muốn tung ra có liên quan đến Ngu Trạch. Chị ta tập mãi thành quen, không muốn ngăn cản. Ở trong tay chị ta, Trương Tử Nhàn là nghệ sĩ bớt việc nhất, tỉ lệ đầu tư có lãi cao nhất, bởi vậy chị ta vẫn luôn coi trọng cô ta, không ngại cho cô ta tự do lớn nhất. Vương Trinh đồng ý một cách dứt khoát: "Em gửi tin tức muốn tung ra cho chị, chị tìm người thả ra cho em." Sau khi cúp điện thoại, Vương Trinh cho rằng chẳng mấy chốc sẽ nhận được tin tức của Trương Tử Nhàn, không nghĩ tới gần ba giờ, chị ta mới nhận được câu trả lời từ Trương Tử Nhàn. Xem hết "tin nóng" của Trương Tử Nhàn, người đại diện trợn mắt há mồm, vội vàng gọi điện lại cho Trương Tử Nhàn. "Em muốn tung tin tức này? Em xác định? Tại sao em muốn..." Trương Tử Nhàn trả lời rất quả quyết: "Tự em có chừng mực, chị cứ thả tin tức ra đi." Không khuyên nổi Trương Tử Nhàn, sau khi cúp điện thoại, người đại diện vừa giật mình vừa nghi ngờ mà nhìn tin tức Trương Tử Nhàn gửi tới. Chị ta đoán trúng một trong đối tượng tin nóng, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, một đối tượng khác mà Trương Tử Nhàn muốn đăng lại là chính cô ta. Người đại diện lại nhìn một lần nữa, lúc này mới dần ngẫm ra. Nếu như dựa theo sắp xếp của Trương Tử Nhàn thả cái này ra ngoài, đối với cô ta hoàn toàn có lợi mà không có hại, lăng xê ai cũng có thể, đầu năm nay cái gì đều có thể lăng xê, nhưng cho dù có hiệu quả và lợi ích, cũng không nghệ sĩ nào lấy tình cảm thật lòng của mình ra để lăng xê. Người ác độc như thế, người đại diện hành nghề vài chục năm vẫn là lần đầu gặp được. Chị ta cầm điện thoại lên liếc nhìn danh bạ, do dự rất nhiều tên của mấy paparazi, cuối cùng rốt cuộc chọn một cái tên nào đó. Chị ta bấm điện thoại, không bao lâu, đối phương bắt máy. "Vương Trinh?" "Là tôi, người bận rộn, bây giờ cậu có rảnh không?" "Chị Trinh tìm tôi, tôi dám không rảnh sao?" Người đàn ông đầu kia điện thoại trêu đùa: "Không có chuyện không lên điện Tam Bảo, lần này chị tìm tôi, là có mối làm ăn gì cho tôi hả?" "Chúng ta cũng hợp tác mấy lần, trước đó đều rất vui vẻ, tôi cũng không nói nói nhảm, chỗ tôi có tin tức mong cậu thả ra. Yêu cầu của tôi vẫn là như thế, nhất định phải cam đoan không lộ ra nguồn tin." "Tôi làm việc chị còn không yên tâm? Nói đi, muốn bôi đen ai?" "Ngu Trạch." Âm thanh đầu kia điện thoại dừng lại một chút, có chút giật mình nói: "Ngu... Ngu Trạch?" Vương Trinh nói: "Còn có Trương Tử Nhàn." "Tôi không nghe lầm chứ, chị muốn đăng tin nóng của nghệ sĩ của mình? Chị lăng xê cũng không nên lăng xê với Ngu Trạch, Tử Nhàn nhà chị đắc tội chị hả?" "Cậu đừng quan tâm nhiều như vậy, chỉ nói một câu, việc này có nhận hay không?" Người đàn ông sảng khoái nói: "Nhận, có việc sao có thể không nhận. Chị nói một chút chị muốn tung cái gì?" Vương Trong nói những gút mắc giữa Trương Tử Nhàn và Ngu Trạch cho đối phương, bao gồm chuyện Trương Tử Nhàn từng yêu Ngu Trạch sáu năm, móc tim móc phổi vì anh, Ngu Trạch lại lợi dụng cô ta, làm hại Trương Tử Nhàn đau lòng từng cắt cổ tay vì anh. "... Tử Nhàn làm nhiều như vậy vì Ngu Trạch, sau cùng cậu ta lấy cái gì đáp lại? Cậu ta chẳng thèm ngó tới Tử Nhàn, lạnh lùng tuyệt tình, cuối cùng còn có scandal có con gái riêng không thể hiểu được, đây không phải cắm dao vào trái tim Tử Nhàn hay sao? Tôi thật sự không nhịn được cục tức này, muốn công bố sự thật ra để mọi người nhận rõ bộ mặt của tên đàn ông đểu cáng này!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương