Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 87



Khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, mặt trăng treo cao trên bầu trời đêm, Ngu Trạch cõng Đường Na đi bộ mệt mỏi trên con đường trở về nhà nghỉ. Những ngôi ngôi biệt thự liền kề bề thế kéo dài đến tận phía cuối con đường, biệt thự bọn họ thuê là một trong số đó.

Cô lười biếng nằm trên vai anh, đôi mắt còn hơi hoe đỏ, miệng ngâm nga một bài hát quen thuộc.

Ngu Trạch không khỏi cười mỉm.

Đang ngâm nga, cô đột nhiên dừng lại, vẻ mặt khó hiểu nói: “Đây là 'déjà vu' mà loài bò sát nhỏ hay nói đến sao? Tại sao em lại có cảm giác như chuyện này đã từng xảy ra rồi nhỉ?”

“Có lẽ là em từng mơ thấy.” Ngu Trạch nói.

“Anh gạt em.” Cô vươn tay nhéo má anh: “Anh lén lút cười cái gì?”

Một loạt tiếng meo chói tai cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Ngu Trạch cau mày, cõng Đường Na đi về phía tiếng meo phát ra.

Tại một bãi cỏ nhỏ phía trước không xa, một bầy mèo hoang đang vây lấy một con mèo con, con mèo con bị đánh gục trên mặt đất, một con mèo hoang cắn vào cổ họng nó, một con mèo hoang khác đang dùng móng vuốt đập vào đầu nó, âm thanh rất to, ngay cả khi mèo con đang kêu thảm, âm thanh “bụp” vẫn có thể nghe rõ ràng.

Những con mèo khác không “động chân” lạnh lùng nhìn Ngu Trạch và Đường Na xâm phạm lãnh thổ của chúng.

Ngu Trạch mới vừa đi một bước, chợt nhớ Đường Na bị dị ứng với lông mèo, thế là anh thả cô xuống.

“Đợi anh một lát.” Anh nói với Đường Na rồi quay người sải bước về phía lũ mèo.

Mấy con mèo hoang mà thôi, không cần Đường Na sử dụng ma pháp, cô nhìn Ngu Trạch vừa đi tới, đám mèo hoang có hành vi xấu nhanh chóng chạy đi, để lại một con mèo con bị cắn lông bết bát.

Ngu Trạch kiểm tra một chút, cũng may không có vết thương nghiêm trọng, anh đỡ mèo con đang rên rỉ, hơi đẩy nó về phía trước, nói: “Đi mau.”

Mèo con tiến lên vài bước, sau đó quay đầu lại nhìn Ngu Trạch, kêu meo meo vài tiếng, cuối cùng bước cẩn thận từng bước rời đi.

Thấy nó vẫn có thể đi lại bình thường, Ngu Trạch thở phào nhẹ nhõm, quay lại chỗ Đường Na và cõng cô lên lần nữa.

Đường Na nằm trên lưng anh, chua chua nói: “Thần có thể yêu tất cả mọi người, nhưng anh chỉ có thể yêu em.”

Cô vừa dứt lời thì bị giật rung rung, tiếng cười của Ngu Trạch từ phía trước truyền đến: “Đồ ngốc.”

“Không cho phép nói em là đồ ngốc, đồ bò sát nhỏ đáng ghét này.” Cô tức giận véo má anh.

Khóe miệng Ngu Trạch nở nụ cười, dung túng sự ấu trĩ của cô.

Anh quay trở lại cửa biệt thự, nhấn mật khẩu trên cửa.

Sau khi vào nhà, Đường Na cởi đôi guốc gỗ, vui vẻ chạy trên sàn gỗ nhẵn nhụi, Ngu Trạch vẫn đang cởi giày ở lối vào, bất đắc dĩ nói: “Đừng chạy, cẩn thận ngã bây giờ.”

Cô chạy quanh biệt thự, kích động mở từng phòng ra xem, khi quay lại cửa ra vào, Ngu Trạch vẫn đang cởi giày.

“Giày của anh mọc trên chân anh à?” Cô nói bằng giọng khó có thể tin.

Ngu Trạch liếc nhìn cô một cái, tiếp tục chỉnh lại dây buộc giày, sau khi xác định mỗi dây giày đều ở đúng vị trí và góc độ, anh đặt đôi giày của mình và đôi guốc gỗ mà Đường Na tùy tiện cởi ra vào tủ giày một cách ngay ngắn.

“Mau tới đây! Trong sân có suối nước nóng!” Cô chạy tới, nắm lấy tay anh và kéo anh ra sân sau.

Cánh cửa kéo giữa phòng khách và hiên nhà rộng mở, góc sân rộng trồng một cây hoa anh đào, dưới gốc cây là suối nước nóng lộ thiên, xung quanh là những viên đá tròn, trên mặt nước hơi nóng mịt mù còn dập dềnh mấy cánh hoa hồng hồng.

Sân sau được bao quanh bởi một hàng rào gỗ cao hai mét, bọn họ không thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài cũng không thể nhìn thấy bên trong.

“Em muốn tắm suối nước nóng.” Cô đi về phía suối nước nóng ngoài trời, đưa tay kéo chiếc đai rộng quanh eo.

Mí mắt Ngu Trạch giật một cái, vội vàng bắt lấy Đường Na đang chuẩn bị cởi quần áo ngay tại đây: “Trong tủ quần áo trong phòng ngủ có khăn tắm dùng để tắm suối nước nóng, thay xong rồi quay lại đây.”

Cô chạy một mạch về phía phòng ngủ mà không ngoái đầu lại: “Anh cũng mau thay đồ đi!”

Toàn bộ biệt thự có hai phòng ngủ chính hiện đại, ngoài ra còn có ba phòng ngủ trải trăn đệm nằm dưới đất kiểu Nhật ngày xưa, Ngu Trạch tránh phòng ngủ hiện đại đóng kín cửa... Cảm ơn trời đất, cuối cùng cô cũng có ý thức phải đóng cửa khi thay quần áo.

Anh bước vào phòng ngủ đang mở cửa bên cạnh, sau khi xoay tay đóng nó lại, anh nhanh gọn cởi áo phông trên người.

Chiếc gương soi toàn thân phản chiếu thân hình cường tráng rắn chắc của anh, đường mỹ nhân ngư rõ ràng ẩn trong chiếc quần đen, nước da trắng lạnh, vẻ mặt lạnh lùng, tạo thành sự tương phản rõ nét nhưng lại kết hợp ăn ý với màu đen trên người anh.

Anh ném chiếc áo phông vừa cởi lên giường, vừa mới cởi cúc quần và kéo khóa thì cánh cửa phòng ngủ đóng chặt đột nhiên bị đẩy ra.

Ngu Trạch suýt thì hồn phi phát tán, anh nhanh chóng kéo khóa lên.

“Em lại không gõ...” Anh ngẩng đầu lên, chữ “cửa” kia bị nuốt vào trong cổ họng.

Cô đi chân đất, hai tay hai chân để lộ ra ngoài, chiếc khăn tắm sắp rơi chỉ miễn cưỡng che được chỗ quan trọng cần che, vẻ mặt bực dọc đi về phía anh: “Nó cứ sắp tuột ra ấy!”

Ngu Trạch buộc mình phải rời mắt khỏi bộ ngực trắng nõn mềm mại của cô.

Chẳng thà cả hai đều không hiểu, thế nhưng anh hiểu, cho dù anh không hiểu thì bản năng của anh cũng hiểu, nhưng mà cô không hiểu...

Sự quyến rũ trong vô thức thực sự đáng sợ.

Anh kéo cô lại, nhìn chằm chằm vào bức tường trống trơn, dùng cả hai tay cởi nút khăn lỏng lẻo của cô, kéo chặt lại chiếc khăn và buộc một nút thật chặt sau lưng cô.

Anh nói: “Được rồi.”

Anh rời mắt khỏi bức tường, nhìn cô nhảy nhót trên sàn, kiểm tra độ chặt của chiếc khăn tắm.

Sau khi nhảy xong, cô dường như nhớ tới sự tồn tại của anh, mở to mắt nhìn anh: “Sao anh không thay quần áo?”

“... Em phải ra ngoài trước đã.”

“Vì sao?” Ánh mắt cô dời xuống, dán chặt vào bụng dưới của anh: “Anh tự ti sao?”

Mặt anh tối sầm, dùng sức đẩy cô ra khỏi cửa.

“Một con sâu lớn rồi, có gì mà xấu hổ?”

Cô lẩm bẩm một câu ở bên ngoài cửa, miễn cưỡng rời đi.

Ngu Trạch: “...”

Không làm gì được, bó tay bó chân, cô luôn có thể khiến anh không nói nên lời.

Sau khi Ngu Trạch dùng khăn tắm quấn nửa thân dưới của mình trong phòng ngủ xong, anh mở cửa bước ra ngoài, khi anh đến suối nước nóng lộ thiên trong sân, cô đã ngâm mình trong nước đầy thoải mái.

Ngu Trạch vừa xuống nước, anh còn chưa kịp ngồi yên thì cô đã đặt chân lên đùi anh và nói: “Chân em đau quá.”

“... Rồi?” Ngu Trạch nhìn Đường Na, đã đoán được câu tiếp theo mà khuôn mặt vô tội đó sẽ nói.

Quả nhiên, cô nói: “Xoa bóp cho em đi.”

Ngu Trạch thở dài, đưa tay nắm lấy chân cô, anh mới ấn vài cái, cô liền cười phá lên, hai bàn chân trắng nõn hết đá lại đạp trong nước.

“Nhột chết em rồi ha ha ha...”

Ngu Trạch bị tạt nước đầy mặt: “...”

Anh vươn tay ôm lấy Đường Na đang cười không kìm lại được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em đang chơi anh hả?”

Cô không hề sợ hãi, giống như một con chạch trong nước, trong nháy mắt quấn quanh người anh.

Hai tay Đường Na ôm lấy cổ anh, mái tóc đen của Ngu Trạch bị nước làm ướt, đen như mực, đuôi tóc của cô cũng bị nước làm ướt, tỏa ra ánh vàng lấp lánh.

Cô cười ranh mãnh nói: “Giờ anh mới biết à?”

Khoảng cách của bọn họ gần trong gang tấc, làn da trắng nõn của cô sượt qua da anh, tạo ra một cảm giác vi diệu.

Ngu Trạch nhìn cô không chớp mắt, hầu kết của anh vô thức chuyển động.

“Lúc này, anh nên nói 'Cô gái, em đang đùa với lửa đấy'.”

Cô nhìn lý trí của anh đang dần yếu đi, vẻ đắc ý trên mặt càng đậm hơn.

“Em có biết em đang đùa với lửa không?” Anh khàn giọng nói.

“Em biết.” Cô hôn lên cằm của anh, nói: “Đến thiêu em đi.”

Mặt nước gợn sóng lăn tăn, khi anh đưa tay ra, Đường Na cho rằng cuối cùng cô cũng phá được tường thành lý trí của anh.

Một giây sau, cô lại bị anh ôm vào lòng.

Anh ôm cô, không làm cái gì cả, hai tay đều đặt trên khăn tắm quấn trên lưng cô.

Giọng nói khàn khàn từ bên tai truyền đến, anh nói: “...Anh không nỡ.”

Đường Na chủ động thân mật cũng không xấu hổ, khỏa thân cũng không xấu hổ, nhưng khi nghe những lời này, cô lại cảm thấy hai má nóng bừng. Cô ôm lấy cổ anh, chôn gò má nóng hổi vào hõm vai anh, không nói lời nào.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng hơn một giờ, hai người rời suối nước nóng trở về phòng của mình, khi Ngu Trạch đang thay áo tắm, cánh cửa lại bị đẩy ra mà không hề báo trước.

Ngu Trạch nhanh chóng kéo áo choàng tắm lên, anh đã từ bỏ việc dạy dỗ cô, quyết định lần sau không chỉ đóng cửa mà còn phải khóa trái.

Đường Na với mái tóc vàng ướt sũng, tay cầm máy sấy tóc vui vẻ đi vào: “Sấy tóc cho em đi!”

“Ra ngoài sấy.” Ngu Trạch cầm lấy máy sấy tóc trong tay cô, nắm tay cô đi ra ngoài.

Bọn họ trở lại sân sau, Ngu Trạch cắm máy sấy tóc vào ổ điện gần cửa hiên rồi bảo Đường Na ngồi xuống cạnh đó.

Máy sấy tóc thổi vào mái tóc dài vàng óng của cô, sợi tóc vàng óng tung bay trong gió tạo thành một mảnh hơi nước. Tình cờ gió đêm thổi qua sân sau, cây hoa đào trước mặt cô lay động, vô số cánh hoa anh đào trên cây bị thổi bay, lần lượt rơi xuống suối nước nóng lộ thiên mà bọn họ vừa mới ngâm mình.

“Lần sau chúng ta lại tới đây chơi đi, em thích nơi này.” Cô híp mắt nhìn hoa anh đào tung bay trong bầu trời đêm, không biết phía sau có người cũng đang ngắm nhìn mái tóc vàng bay bay của cô như thưởng thức phong cảnh.

“Được.”

“Ngôi nhà này cũng không tệ lắm.” Cô nói bằng giọng điệu của một người đi siêu thị mua sắm: “Em sẽ mua nó.”

“Anh mua cho em.” Ngu Trạch nói.

“Tiền của anh không phải là tiền của em sao?” Cô không nhìn thấy người, nhưng vẫn không ngăn được cô trợn mắt lên trời.

“...”

Cô nói rất có lý, Ngu Trạch không có lời nào để phản bác.

Cô nói tiếp: “Em còn muốn đến châu Âu mua một tòa lâu đài lớn. Em không cần sống như hoàng đế, chỉ cần như công tước là được rồi.”

“Tùy em” Ngu Trạch sấy khô tóc đến 80%, tắt máy sấy tóc, nói: “Xong rồi.”

Cô đứng dậy lắc lắc mái tóc.

“Em muốn uống sữa bò.” Cô chạy lạch bạch vào bếp.

Ngu Trạch đợi cô uống xong sữa mới đưa cô về giường lớn trong phòng ngủ, sau khi hứa hẹn ngày mai đi chùa Thiên Long chơi, cô mới lưu luyến buông tay áo anh ra.

Anh trở lại phòng ngủ, tắt đèn nằm xuống giường, nghĩ đến mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh vẫn không khỏi mỉm cười.

Trong bóng tối, cánh cửa đột nhiên mở ra, bóng dáng cô gái lẻn vào, bò lên giường anh.

Ngu Trạch cảm thấy bất đắc dĩ, quay đầu nhìn cô: “Bảo em ở trong phòng của mình...”

Anh còn chưa nói xong, dưới ánh trăng liền nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ, thiếu nữ tóc đen ngượng ngùng nhìn anh, trên má có điểm ửng hồng.

Thời gian của Ngu Trạch dường như bị tạm dừng một giây, trong một giây đó, anh ngây người nhìn cô gái nhút nhát, chờ một giây trôi qua, anh bỗng nhiên nhảy xuống giường, động tác nhanh như thể giường đang bốc cháy.

Ngay khi anh định hỏi cô gái đó là ai thì cánh cửa lại mở ra.

Cô gái tóc vàng mặc váy ngủ đi chân trần: “Em không ngủ được...”

Cô nhìn thấy Ngu Trạch đang đứng bên giường, tiếp đó nhìn thấy cô gái tóc đen trên giường.

Ngu Trạch nói: “Không phải như em nghĩ đâu...”

Bên cạnh cô gái tóc vàng bắn ra vô số ngọn lửa nóng bỏng, chúng thắp sáng toàn bộ phòng ngủ mờ tối.

Cô hét lên đầy buồn rầu oán hận: “Tôi muốn giết các người!”

Cô gái tóc đen xa lạ sợ hãi cuộn tròn bên giường, rưng rưng nước mắt cầu khẩn nhìn Ngu Trạch, nhưng ánh mắt Ngu Trạch lại chỉ nhìn chằm chằm góc chăn bông đã bắt đầu cháy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

...Giường cháy thật rồi.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...