Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 106: Kiếp trước (4)
Bóng đêm đen như mực, trong phòng ngủ vẫn đèn đuốc sáng trưng như bình thường.
"Vương gia, ta sai rồi.''
Dưới ánh sáng màu vàng cam, gương mặt tinh xảo xinh xắn của Ngu Linh Tê đẹp tựa như tiên nữ vậy, đôi mắt ngậm nước của nàng hàm chứa sự thấp thỏm.
Ninh Ân thong thả xoa xoa khớp ngón tay, rũ mắt nhìn nàng và nói: "Sai chỗ nào, nói ta nghe xem?''
Chỉ cần nàng chịu nói mấy lời xuôi tai như lúc trước, rồi từ nay về sau ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn, thì Ninh Ân sẽ không trách móc chuyện hôm nay nàng lén gặp riêng với tên họ Tiết nữa.
Hắn luôn dùng cách uy hiếp để giữ nàng lại bên cạnh mình.
Chỉ là khi đó Ninh Ân vẫn chưa phát hiện rằng, hóa ra hắn đã bắt đầu sợ việc mất nàng từ lâu rồi.
Hắn vẫn lạnh lùng quả quyết như thế, cao cao tại thượng mà chờ đợi lời ngon tiếng ngọt từ nàng.
Nhưng sau khi cúi người một lúc, Ngu Linh Tê chỉ nhỏ giọng nói một câu: "Sai ở chỗ chưa được Vương gia cho phép đã ra ngoài nói chuyện cũ với huynh trưởng kết nghĩa.''
Nàng cố ý nói thêm bốn chữ "huynh trưởng kết nghĩa'', đúng là giấu đầu hở đuôi.
Hay lắm, ngay cả khi đã đến lúc sắp không thể bảo vệ nổi mình như vậy nữa, thế mà nàng vẫn còn cầu xin thay cho Tiết Sầm.
Nụ cười của Ninh Ân càng tươi hơn, nhưng đáy mắt thì lại trở nên lạnh lẽo, sự lạnh nhạt bao phủ lấy khắp đôi mắt của hắn.
Rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng Ngu Linh Tê vẫn kiên trì giơ bàn tay run rẩy của mình lên, khó nhọc chạm vào đai lưng của hắn, hai hàng lông mi dài chớp chớp cứ như là cánh bướm đang rung động trong gió.
Ninh Ân ung dung nhìn nàng loay hoay.
Hắn cũng không biết mình nên châm biếm ai bây giờ nữa, nên chỉ có thể dùng vẻ ngoài thờ ơ lạnh nhạt che giấu đi sự âm u đang cuồn cuộn trong lòng.
Hóa ra vì Tiết Sầm, Ngu Linh Tê có thể làm đến nỗi này.
Hắn luôn cho rằng Ngu Linh Tê khác biệt, vì nàng không còn chỗ nào để đi nữa, chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.
Nhưng Ngu Linh Tê lại giống như ả nữ nhân điên kia vậy, miệng thì nói sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với hắn, nhưng thực chất thì bất cứ lúc nào cũng muốn bỏ rơi hắn.
Giống như lúc này đây, rõ ràng là nàng đang quỳ ngay trước mặt, sáng như ánh mặt trời, nhưng hắn lại cảm thấy mình chưa từng thực sự có được nàng.
Vết thương cũ năm xưa ở ngực hơi đau nhói, một lần nữa Ninh Ân cảm nhận được mùi vị khi bị phản bội, bây giờ nó còn sâu sắc hơn cả vết chém trong ngôi miếu đổ nát lúc trước.
Khí huyết hắn sôi trào, hai mắt thâm sâu lạnh lùng, từ trở về Hoàng cung làm Vương gia đến giờ, hắn đã lâu rồi không mất khống chế như lúc này.
Càng kề bên sự mất không chế thì lại càng muốn chứng minh bản thân mình có thể nắm tất cả mọi thứ trong tay.
"Cười lên đi.''
Trong màn trướng mờ tối, Ninh Ân nâng tay chạm vào môi Ngu Linh Tê, ép nàng nở một nụ cười trông chẳng ra gì.
Nàng chỉ có thể cười với hắn, cho dù rằng nụ cười này là bị ép buộc.
Hắn tự tay lau đi giọt máu chảy ra từ môi nàng, dùng những lời đê tiện nhất một cách biếng nhác để nhắc nhở nàng về hoàn cảnh hiện tại của mình.
Trước kia đến cả lời nói tệ hơn hắn cũng từng nói rồi. Nói rất quá đáng, khi đó Ngu Linh Tê sẽ rầm rì kề đến ngăn chặn những câu nói ngông cuồng của hắn...
Hắn là kẻ xấu mà, trời sinh kẻ xấu đã thích bắt nạt kẻ yếu rồi.
Hơn nữa, hắn rất thích dáng vẻ Ngu Linh Tê khóe mắt đỏ hoe nhưng rồi lại không thể làm gì khác, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng lần này, Ngu Linh Tê lại đạp hắn ra.
Nàng đá vào vết thương cũ ở chân trái của hắn, sức không lớn, nhưng lại đủ để thổi bùng ngọn lửa giận của hắn lên.
Trước kia Linh Tê không phải như vậy, nàng luôn luôn thuận theo hắn, dịu dàng mà lại săn sóc. Nhưng từ sau khi gặp họ Tiết xong, đến cả chuyện qua loa cho có lệ nàng cũng không chịu làm.
Thậm chí Ninh Ân cũng không biết nguồn gốc cơn giận của mình là do sự nhục nhã từ vết thương cũ, hay là sự chống đối của Ngu Linh Tê.
"Bây giờ mới bắt đầu ghét bản vương sao, có phải là hơi trễ rồi không?''
Mặt Ninh Ân tối sầm lại.
Hắn quá tức giận bèn nắm lấy mắt cá chân của nàng để uy hiếp, thế nên vẫn chưa phát hiện ra đôi môi đang tái nhợt, thiếu sức sống dưới lớp son môi của nàng.
Đợi đến khi hắn phát hiện mọi chuyện không bình thường, thì tất cả đều đã quá muộn rồi.
Mùi tanh nóng bỏng bị phun lên trước vạt áo của Ninh Ân, tiếng đe dọa đầy châm biếm bỗng ngưng lại.
Ánh nến chập chờn, màn trướng phấp phới, hắn ngỡ ngàng nâng tay chạm vào khoé môi của Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê nhắm chặt hai mắt lại, miệng vẫn còn phun từng ngụm máu tươi, ngay cả trong xoang mũi cũng có một hàng máu màu hồng đen đầy bắt mắt đang trào ra.
Ninh Ân vội vàng ấn huyệt cầm máu cho nàng, nhưng lại không thể dừng được... Nhiều máu như thế, đến cả vạt áo và cổ tay áo của hắn cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ mực quỷ quyệt, có lau thế nào cũng không thể sạch.
Chỉ trong phút chốc, cơ thể của nàng đã nhanh chóng yên tĩnh lại, đầu ngón tay không còn sức lực rơi xuống khỏi cánh tay của hắn.
Lông mi Ninh Ân run lên, theo bản năng nắm chặt lấy tay nàng.
"Linh Tê.''
Hắn gọi nàng, nhưng trả lời hắn chỉ có sự yên tĩnh vô tận.
Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng ngủ bị đá văng ra từ bên trong.
Thị vệ đang đứng canh trong sân lập tức rút đao, nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Chính Vương máu đen đầy người thì lại chuyển thành sợ hãi.
"Đến Thái Y viện.''
Ninh Ân ôm lấy Ngu Linh Tê đã được bọc trong áo choàng, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ: "Kêu dược lang đến đây.''
Nhưng Nhiếp Chính Vương là một người què mà! Không có gậy chống, sao chân của hắn có thể chịu đựng nổi sức nặng khi ôm một người và còn đang bước rất nhanh nữa?
Sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, có người thấp thỏm nhắc nhở: "Vương gia, dược lang đã rời kinh dạo chơi từ hai năm trước rồi...''
Còn chưa nói xong, cơ thể của thị tòng đã bay ra ngoài, đập vào cây cột trên hành lang rồi lăn lông lốc ngã xuống mặt đất.
Máu đen bắn tung tóe trên mặt Ninh Ân, làm hắn cứ như Tu La đi ra từ trong bóng đêm.
Vì thế mọi người đều nhanh chóng chạy như bay đi sắp xếp công việc, không ai dám nói nhiều thêm một chữ nữa.
Chỉ chốc lát thôi trên khuôn mặt lạnh lẽo của Ninh Ân đã xuất hiện mồ hôi lạnh, vết thương ở chân năm xưa không thể chịu đựng nổi sức nặng của hai người, nó đang kêu gào đến độ làm cả cơ thể như bị kim chích.
Hắn lảo đảo mấy bước rồi nhanh chóng ổn định cơ thể lại, ôm Ngu Linh Tê lên xe ngựa.
Hắn cẩn thận đặt Ngu Linh Tê ngồi ở bên cạnh mình, sau đó muốn tự tay vén sợi tóc bị máu đen làm dính ở khóe miệng của nàng ra, nhưng khi thấy hai bàn tay cũng đang tràn ngập máu của mình thì dừng lại, không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Đừng sợ.''
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm chặt của Ngu Linh Tê, vẫn ung dung cương quyết như trước: "Không sao cả.''
Tất cả các đại phu có nhiều kinh nghiệm trong Thái Y viện đều bị kéo đến, nơm nớp lo sợ quỳ dưới chân Ninh Ân, bó tay không có cách nào.
Không phải là do bọn họ không đủ y thuật, mà là dù có Hoa Đà tái thế thì cũng không thể cứu được một người chết đâu!
"Theo triệu chứng của phu nhân thì hình như là độc bị bộc phát. Ngâm châm bạc không kiểm tra được thứ gì cả, có khi là bệnh nặng rồi bộc phát mà chết...''
Không biết là chữ nào trong lời nói của người này đã chọc giận Ninh Ân, lưỡi dao dưới cây gậy chống bỗng dưng bắn ra, tên thái y kia lập tức trừng to mắt rồi ngã xuống, một đống máu đỏ sẫm lan tràn ra dưới cơ thể.
"Lang băm.'' Ninh Ân lạnh nhạt rút lưỡi dao dưới cây gậy trở về.
"Xin Vương gia tha mạng! Xin tha mạng!''
Trong Thái Y viện tràn ngập tiếng kêu rên.
...
Trước rạng sáng, Ninh Ân đưa Ngu Linh Tê về Vương phủ.
Cơ thể của nàng trở nên rất lạnh, giờ nhiệt độ cơ thể nàng còn lạnh hơn cả khi bệnh cũ ở chân của hắn tái phát nữa.
Ninh Ân ôm nàng vào tịnh thất để tắm nước nóng, Linh Tê thích sạch sẽ như thế, cơ thể không thể máu me nhầy nhụa mãi vậy được.
Hơi nước rất nhiều, tia sáng giao nhau giữa sáng sớm và đêm tối nối tiếp nhau xuyên thấu qua hai ô cửa sổ rồi rọi vào trong nước ao, làm xuất hiện hoa văn hình vảy bạc.
Hắn tháo thắt lưng, từ từ ôm Ngu Linh Tê vào trong ao nước, hơi nước màu trắng bạc mềm mại bị tản ra, rồi lại nhẹ nhàng bao bọc lấy hai người.
Ninh Ân cầm khăn ẩm, dịu dàng lau máu trên cơ thể cho Ngu Linh Tê, nhưng dù có ngâm thế nào, tắm thế nào thì cơ thể của nàng vẫn có màu trắng bệch khác thường, không còn ửng đỏ như khi ngâm nước nóng lúc trước nữa.
"Trời sắp sáng rồi.''
Ninh Ân đặt nàng ngồi lên trên bậc thềm trong bể tắm, duỗi tay đẩy hai mắt đang nhắm chặt của nàng ra, giọng khàn khàn và âm u: "Nếu còn không tỉnh lại thì bản vương sẽ giết sạch toàn bộ người quen của nàng đấy.''
"Có nghe thấy chưa?''
Hắn nắm lấy chiếc cằm lạnh như băng của Ngu Linh Tê, uy hiếp nàng một cách quen thuộc.
Ngu Linh Tê tựa vào thành ao ướt sũng, cơ thể bị mất chỗ dựa, nàng chìm vào trong nước.
Ninh Ân biến sắc, vội vàng ôm nàng vào lòng, đỡ nàng ngồi ổn định lại một lần nữa.
"Sao lại nhát gan thế.''
Hắn cười nhạo một tiếng, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào Ngu Linh Tê.
Hồi lâu sau, hắn nói với giọng khàn khàn: "Tỉnh lại đi, bản vương sẽ không dọa nàng nữa.''
Đương nhiên là Ngu Linh Tê không thể mở miệng đáp lại rồi.
Ninh Ân nhớ cơ thể nàng rất yếu, lần nào cũng ở trong bể tắm được một khắc là đã than ngắn thở dài, chóng mặt không đứng nổi.
Hắn sợ khiến nàng ngộp nên cứ cách mỗi một khắc là sẽ lại đưa Ngu Linh Tê ra ngoài bể tắm.
Nhưng vừa ra ngoài chỉ bằng khoảng thời gian một chén trà là cơ thể của Ngu Linh Tê lại bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Ninh Ân bèn kiên nhẫn ôm nàng vào lại trong ao, cho đến khi cơ thể của nàng được nhuộm lấy nhiệt độ từng khiến người ta say mê kia.
Tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào qua ô cửa sổ, Ninh Ân biết giờ đã đến lúc Ngu Linh Tê trang điểm thay quần áo rồi.
Giờ này mỗi ngày, nàng đều sẽ ăn mặc sạch sẽ rực rỡ, dịu dàng mềm mại đi đến thỉnh an, sau đó nấu một chén trà xanh cho hắn.
Ninh Ân ôm Ngu Linh Tê trở về phòng ngủ, mở hộp gương lược trên bàn trang điểm ra, giúp nàng đánh phấn tô son.
Đôi môi đỏ bừng che lấp đi sự tái nhợt, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của nàng. Mái tóc mượt mà như lụa ở đằng sau được xõa tung, im lặng tựa như đang ngủ.
Khi mặc quần áo, tầm mắt của Ninh Ân bỗng dừng lại ở phía sau bờ lưng của Ngu Linh Tê, trên lớp da thịt trắng nõn trơn tru kia giờ đã xuất hiện vài nốt chấm màu tím nho nhỏ.
Hắn lấy tay đè lại, gương mặt ung dung dần dần trở nên nghiêm trọng.
Ninh Ân đứng dậy, kêu người nhanh chóng dùng hàn ngọc và băng cứng làm một chiếc giường băng tinh xảo ra rồi đưa vào bên trong mật thất.
Ngu Linh Tê ăn mặc chỉnh tề nằm trên đó, cơ thể nàng được bao bọc bởi một lớp sương lạnh màu xanh nhạt, đẹp cứ tựa như là tiên nữ được sinh ra từ trong băng tuyết vậy.
Ninh Ân rất vừa lòng, trong mắt hắn phản chiếu sự lạnh lẽo của băng tuyết, mềm mại mà thơ ơ nói: "Đến tối sẽ đến thăm nàng.''
Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa nhận ra mình khó chịu như thế nào.
Ai hãm hại Ngu Linh Tê thì giết kẻ đó là được.
Chưa đến hai ngày, cấp dưới đã tra ra được là chén trà mà Ngu Linh Tê dùng ở Triệu phủ có vấn đề.
Mặc dù Triệu gia đã phá hủy vật chứng trước rồi, nhưng phủ Nhiếp Chính Vương vẫn có đủ quan hệ và thủ đoạn để tra ra được đầu mối để lại.
Ngày thứ ba, Ninh Ân đến Triệu phủ.
Triệu gia bị giết sạch trong tay hắn, chỉ chốc lát thôi nơi này đã trở thành địa ngục nhân gian.
Hắn không giết Triệu Ngọc Trà, bởi vì nếu là người đáng trách nhất thì càng phải chừa lại từ từ tra tấn, dùng khổ hình sống không bằng chết với kẻ đó.
"Vương gia, ta sai rồi.''
Dưới ánh sáng màu vàng cam, gương mặt tinh xảo xinh xắn của Ngu Linh Tê đẹp tựa như tiên nữ vậy, đôi mắt ngậm nước của nàng hàm chứa sự thấp thỏm.
Ninh Ân thong thả xoa xoa khớp ngón tay, rũ mắt nhìn nàng và nói: "Sai chỗ nào, nói ta nghe xem?''
Chỉ cần nàng chịu nói mấy lời xuôi tai như lúc trước, rồi từ nay về sau ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn, thì Ninh Ân sẽ không trách móc chuyện hôm nay nàng lén gặp riêng với tên họ Tiết nữa.
Hắn luôn dùng cách uy hiếp để giữ nàng lại bên cạnh mình.
Chỉ là khi đó Ninh Ân vẫn chưa phát hiện rằng, hóa ra hắn đã bắt đầu sợ việc mất nàng từ lâu rồi.
Hắn vẫn lạnh lùng quả quyết như thế, cao cao tại thượng mà chờ đợi lời ngon tiếng ngọt từ nàng.
Nhưng sau khi cúi người một lúc, Ngu Linh Tê chỉ nhỏ giọng nói một câu: "Sai ở chỗ chưa được Vương gia cho phép đã ra ngoài nói chuyện cũ với huynh trưởng kết nghĩa.''
Nàng cố ý nói thêm bốn chữ "huynh trưởng kết nghĩa'', đúng là giấu đầu hở đuôi.
Hay lắm, ngay cả khi đã đến lúc sắp không thể bảo vệ nổi mình như vậy nữa, thế mà nàng vẫn còn cầu xin thay cho Tiết Sầm.
Nụ cười của Ninh Ân càng tươi hơn, nhưng đáy mắt thì lại trở nên lạnh lẽo, sự lạnh nhạt bao phủ lấy khắp đôi mắt của hắn.
Rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng Ngu Linh Tê vẫn kiên trì giơ bàn tay run rẩy của mình lên, khó nhọc chạm vào đai lưng của hắn, hai hàng lông mi dài chớp chớp cứ như là cánh bướm đang rung động trong gió.
Ninh Ân ung dung nhìn nàng loay hoay.
Hắn cũng không biết mình nên châm biếm ai bây giờ nữa, nên chỉ có thể dùng vẻ ngoài thờ ơ lạnh nhạt che giấu đi sự âm u đang cuồn cuộn trong lòng.
Hóa ra vì Tiết Sầm, Ngu Linh Tê có thể làm đến nỗi này.
Hắn luôn cho rằng Ngu Linh Tê khác biệt, vì nàng không còn chỗ nào để đi nữa, chỉ có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.
Nhưng Ngu Linh Tê lại giống như ả nữ nhân điên kia vậy, miệng thì nói sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với hắn, nhưng thực chất thì bất cứ lúc nào cũng muốn bỏ rơi hắn.
Giống như lúc này đây, rõ ràng là nàng đang quỳ ngay trước mặt, sáng như ánh mặt trời, nhưng hắn lại cảm thấy mình chưa từng thực sự có được nàng.
Vết thương cũ năm xưa ở ngực hơi đau nhói, một lần nữa Ninh Ân cảm nhận được mùi vị khi bị phản bội, bây giờ nó còn sâu sắc hơn cả vết chém trong ngôi miếu đổ nát lúc trước.
Khí huyết hắn sôi trào, hai mắt thâm sâu lạnh lùng, từ trở về Hoàng cung làm Vương gia đến giờ, hắn đã lâu rồi không mất khống chế như lúc này.
Càng kề bên sự mất không chế thì lại càng muốn chứng minh bản thân mình có thể nắm tất cả mọi thứ trong tay.
"Cười lên đi.''
Trong màn trướng mờ tối, Ninh Ân nâng tay chạm vào môi Ngu Linh Tê, ép nàng nở một nụ cười trông chẳng ra gì.
Nàng chỉ có thể cười với hắn, cho dù rằng nụ cười này là bị ép buộc.
Hắn tự tay lau đi giọt máu chảy ra từ môi nàng, dùng những lời đê tiện nhất một cách biếng nhác để nhắc nhở nàng về hoàn cảnh hiện tại của mình.
Trước kia đến cả lời nói tệ hơn hắn cũng từng nói rồi. Nói rất quá đáng, khi đó Ngu Linh Tê sẽ rầm rì kề đến ngăn chặn những câu nói ngông cuồng của hắn...
Hắn là kẻ xấu mà, trời sinh kẻ xấu đã thích bắt nạt kẻ yếu rồi.
Hơn nữa, hắn rất thích dáng vẻ Ngu Linh Tê khóe mắt đỏ hoe nhưng rồi lại không thể làm gì khác, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng lần này, Ngu Linh Tê lại đạp hắn ra.
Nàng đá vào vết thương cũ ở chân trái của hắn, sức không lớn, nhưng lại đủ để thổi bùng ngọn lửa giận của hắn lên.
Trước kia Linh Tê không phải như vậy, nàng luôn luôn thuận theo hắn, dịu dàng mà lại săn sóc. Nhưng từ sau khi gặp họ Tiết xong, đến cả chuyện qua loa cho có lệ nàng cũng không chịu làm.
Thậm chí Ninh Ân cũng không biết nguồn gốc cơn giận của mình là do sự nhục nhã từ vết thương cũ, hay là sự chống đối của Ngu Linh Tê.
"Bây giờ mới bắt đầu ghét bản vương sao, có phải là hơi trễ rồi không?''
Mặt Ninh Ân tối sầm lại.
Hắn quá tức giận bèn nắm lấy mắt cá chân của nàng để uy hiếp, thế nên vẫn chưa phát hiện ra đôi môi đang tái nhợt, thiếu sức sống dưới lớp son môi của nàng.
Đợi đến khi hắn phát hiện mọi chuyện không bình thường, thì tất cả đều đã quá muộn rồi.
Mùi tanh nóng bỏng bị phun lên trước vạt áo của Ninh Ân, tiếng đe dọa đầy châm biếm bỗng ngưng lại.
Ánh nến chập chờn, màn trướng phấp phới, hắn ngỡ ngàng nâng tay chạm vào khoé môi của Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê nhắm chặt hai mắt lại, miệng vẫn còn phun từng ngụm máu tươi, ngay cả trong xoang mũi cũng có một hàng máu màu hồng đen đầy bắt mắt đang trào ra.
Ninh Ân vội vàng ấn huyệt cầm máu cho nàng, nhưng lại không thể dừng được... Nhiều máu như thế, đến cả vạt áo và cổ tay áo của hắn cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ mực quỷ quyệt, có lau thế nào cũng không thể sạch.
Chỉ trong phút chốc, cơ thể của nàng đã nhanh chóng yên tĩnh lại, đầu ngón tay không còn sức lực rơi xuống khỏi cánh tay của hắn.
Lông mi Ninh Ân run lên, theo bản năng nắm chặt lấy tay nàng.
"Linh Tê.''
Hắn gọi nàng, nhưng trả lời hắn chỉ có sự yên tĩnh vô tận.
Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng ngủ bị đá văng ra từ bên trong.
Thị vệ đang đứng canh trong sân lập tức rút đao, nhưng khi nhìn thấy Nhiếp Chính Vương máu đen đầy người thì lại chuyển thành sợ hãi.
"Đến Thái Y viện.''
Ninh Ân ôm lấy Ngu Linh Tê đã được bọc trong áo choàng, sắc mặt lạnh lẽo đến đáng sợ: "Kêu dược lang đến đây.''
Nhưng Nhiếp Chính Vương là một người què mà! Không có gậy chống, sao chân của hắn có thể chịu đựng nổi sức nặng khi ôm một người và còn đang bước rất nhanh nữa?
Sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, có người thấp thỏm nhắc nhở: "Vương gia, dược lang đã rời kinh dạo chơi từ hai năm trước rồi...''
Còn chưa nói xong, cơ thể của thị tòng đã bay ra ngoài, đập vào cây cột trên hành lang rồi lăn lông lốc ngã xuống mặt đất.
Máu đen bắn tung tóe trên mặt Ninh Ân, làm hắn cứ như Tu La đi ra từ trong bóng đêm.
Vì thế mọi người đều nhanh chóng chạy như bay đi sắp xếp công việc, không ai dám nói nhiều thêm một chữ nữa.
Chỉ chốc lát thôi trên khuôn mặt lạnh lẽo của Ninh Ân đã xuất hiện mồ hôi lạnh, vết thương ở chân năm xưa không thể chịu đựng nổi sức nặng của hai người, nó đang kêu gào đến độ làm cả cơ thể như bị kim chích.
Hắn lảo đảo mấy bước rồi nhanh chóng ổn định cơ thể lại, ôm Ngu Linh Tê lên xe ngựa.
Hắn cẩn thận đặt Ngu Linh Tê ngồi ở bên cạnh mình, sau đó muốn tự tay vén sợi tóc bị máu đen làm dính ở khóe miệng của nàng ra, nhưng khi thấy hai bàn tay cũng đang tràn ngập máu của mình thì dừng lại, không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Đừng sợ.''
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm chặt của Ngu Linh Tê, vẫn ung dung cương quyết như trước: "Không sao cả.''
Tất cả các đại phu có nhiều kinh nghiệm trong Thái Y viện đều bị kéo đến, nơm nớp lo sợ quỳ dưới chân Ninh Ân, bó tay không có cách nào.
Không phải là do bọn họ không đủ y thuật, mà là dù có Hoa Đà tái thế thì cũng không thể cứu được một người chết đâu!
"Theo triệu chứng của phu nhân thì hình như là độc bị bộc phát. Ngâm châm bạc không kiểm tra được thứ gì cả, có khi là bệnh nặng rồi bộc phát mà chết...''
Không biết là chữ nào trong lời nói của người này đã chọc giận Ninh Ân, lưỡi dao dưới cây gậy chống bỗng dưng bắn ra, tên thái y kia lập tức trừng to mắt rồi ngã xuống, một đống máu đỏ sẫm lan tràn ra dưới cơ thể.
"Lang băm.'' Ninh Ân lạnh nhạt rút lưỡi dao dưới cây gậy trở về.
"Xin Vương gia tha mạng! Xin tha mạng!''
Trong Thái Y viện tràn ngập tiếng kêu rên.
...
Trước rạng sáng, Ninh Ân đưa Ngu Linh Tê về Vương phủ.
Cơ thể của nàng trở nên rất lạnh, giờ nhiệt độ cơ thể nàng còn lạnh hơn cả khi bệnh cũ ở chân của hắn tái phát nữa.
Ninh Ân ôm nàng vào tịnh thất để tắm nước nóng, Linh Tê thích sạch sẽ như thế, cơ thể không thể máu me nhầy nhụa mãi vậy được.
Hơi nước rất nhiều, tia sáng giao nhau giữa sáng sớm và đêm tối nối tiếp nhau xuyên thấu qua hai ô cửa sổ rồi rọi vào trong nước ao, làm xuất hiện hoa văn hình vảy bạc.
Hắn tháo thắt lưng, từ từ ôm Ngu Linh Tê vào trong ao nước, hơi nước màu trắng bạc mềm mại bị tản ra, rồi lại nhẹ nhàng bao bọc lấy hai người.
Ninh Ân cầm khăn ẩm, dịu dàng lau máu trên cơ thể cho Ngu Linh Tê, nhưng dù có ngâm thế nào, tắm thế nào thì cơ thể của nàng vẫn có màu trắng bệch khác thường, không còn ửng đỏ như khi ngâm nước nóng lúc trước nữa.
"Trời sắp sáng rồi.''
Ninh Ân đặt nàng ngồi lên trên bậc thềm trong bể tắm, duỗi tay đẩy hai mắt đang nhắm chặt của nàng ra, giọng khàn khàn và âm u: "Nếu còn không tỉnh lại thì bản vương sẽ giết sạch toàn bộ người quen của nàng đấy.''
"Có nghe thấy chưa?''
Hắn nắm lấy chiếc cằm lạnh như băng của Ngu Linh Tê, uy hiếp nàng một cách quen thuộc.
Ngu Linh Tê tựa vào thành ao ướt sũng, cơ thể bị mất chỗ dựa, nàng chìm vào trong nước.
Ninh Ân biến sắc, vội vàng ôm nàng vào lòng, đỡ nàng ngồi ổn định lại một lần nữa.
"Sao lại nhát gan thế.''
Hắn cười nhạo một tiếng, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm vào Ngu Linh Tê.
Hồi lâu sau, hắn nói với giọng khàn khàn: "Tỉnh lại đi, bản vương sẽ không dọa nàng nữa.''
Đương nhiên là Ngu Linh Tê không thể mở miệng đáp lại rồi.
Ninh Ân nhớ cơ thể nàng rất yếu, lần nào cũng ở trong bể tắm được một khắc là đã than ngắn thở dài, chóng mặt không đứng nổi.
Hắn sợ khiến nàng ngộp nên cứ cách mỗi một khắc là sẽ lại đưa Ngu Linh Tê ra ngoài bể tắm.
Nhưng vừa ra ngoài chỉ bằng khoảng thời gian một chén trà là cơ thể của Ngu Linh Tê lại bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Ninh Ân bèn kiên nhẫn ôm nàng vào lại trong ao, cho đến khi cơ thể của nàng được nhuộm lấy nhiệt độ từng khiến người ta say mê kia.
Tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào qua ô cửa sổ, Ninh Ân biết giờ đã đến lúc Ngu Linh Tê trang điểm thay quần áo rồi.
Giờ này mỗi ngày, nàng đều sẽ ăn mặc sạch sẽ rực rỡ, dịu dàng mềm mại đi đến thỉnh an, sau đó nấu một chén trà xanh cho hắn.
Ninh Ân ôm Ngu Linh Tê trở về phòng ngủ, mở hộp gương lược trên bàn trang điểm ra, giúp nàng đánh phấn tô son.
Đôi môi đỏ bừng che lấp đi sự tái nhợt, làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của nàng. Mái tóc mượt mà như lụa ở đằng sau được xõa tung, im lặng tựa như đang ngủ.
Khi mặc quần áo, tầm mắt của Ninh Ân bỗng dừng lại ở phía sau bờ lưng của Ngu Linh Tê, trên lớp da thịt trắng nõn trơn tru kia giờ đã xuất hiện vài nốt chấm màu tím nho nhỏ.
Hắn lấy tay đè lại, gương mặt ung dung dần dần trở nên nghiêm trọng.
Ninh Ân đứng dậy, kêu người nhanh chóng dùng hàn ngọc và băng cứng làm một chiếc giường băng tinh xảo ra rồi đưa vào bên trong mật thất.
Ngu Linh Tê ăn mặc chỉnh tề nằm trên đó, cơ thể nàng được bao bọc bởi một lớp sương lạnh màu xanh nhạt, đẹp cứ tựa như là tiên nữ được sinh ra từ trong băng tuyết vậy.
Ninh Ân rất vừa lòng, trong mắt hắn phản chiếu sự lạnh lẽo của băng tuyết, mềm mại mà thơ ơ nói: "Đến tối sẽ đến thăm nàng.''
Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa nhận ra mình khó chịu như thế nào.
Ai hãm hại Ngu Linh Tê thì giết kẻ đó là được.
Chưa đến hai ngày, cấp dưới đã tra ra được là chén trà mà Ngu Linh Tê dùng ở Triệu phủ có vấn đề.
Mặc dù Triệu gia đã phá hủy vật chứng trước rồi, nhưng phủ Nhiếp Chính Vương vẫn có đủ quan hệ và thủ đoạn để tra ra được đầu mối để lại.
Ngày thứ ba, Ninh Ân đến Triệu phủ.
Triệu gia bị giết sạch trong tay hắn, chỉ chốc lát thôi nơi này đã trở thành địa ngục nhân gian.
Hắn không giết Triệu Ngọc Trà, bởi vì nếu là người đáng trách nhất thì càng phải chừa lại từ từ tra tấn, dùng khổ hình sống không bằng chết với kẻ đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương