Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 110: Trao đổi linh hồn (3)
Ninh Ân âm thầm nói trong lòng, ánh mắt sâu hun hút, si mê.
Nhưng khóe môi lại treo một nụ cười dịu dàng, híp mắt nói: “Làm cho bổn vương một đôi giày da đi.”
Ngu Linh Tê chậm rãi chớp mắt, cười nói: “Được.”
3
Mưa đêm lạnh lẽo, Vệ Thất vẫn không thể thích ứng với chân trái bị tàn phế này.
Hắn trực tiếp tịch biên Tiết phủ, giết hết người trong Triệu phủ không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.
Xem ra dù là kiếp trước hay kiếp này thì sự tàn bạo từ trong xương cốt của hắn vẫn không thay đổi.
Xử lý xong hai nhà Tiết, Triệu, họ là dư đảng còn ẩn nấp trong triều.
May mà đám tay sai không khác với tâm phúc của hắn kiếp trước là bao. Đến khi giết hết những người nên giết, Vệ Thất gọi Chu Uẩn Khanh, Chiết Kích dẫn đầu tâm phúc dàn xếp những bước cuối cùng.
Hắn dựa lưng vào ghế, gương mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng, ngọc bội họa tiết hình rồng lưu chuyển giữa các ngón tay: “Sau này, khi bổn vương chết đi, người giữa miếng ngọc này chính là chủ nhân mới của các ngươi, các ngươi phải kính trọng nàng, bảo vệ nàng. Có ai có ý kiến gì không?”
Tuy mọi người không hiểu chuyện gì nhưng vẫn khom lưng cúi người cùng lúc: “Nguyện nghe theo lời Vương gia sai bảo.”
“Tốt.”
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Vệ Thất sai người trói Tiết Tung và cha con Triệu gia vào ngựa bằng dây thừng, buộc vào cùng nhau rồi lôi về phủ.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, bắt ba kẻ đầu sỏ dập đầu trước Ngu Linh Tê.
Tiết Tung đã mất một chiếc giày, bàn chân rách nát bị ngâm trong nước mưa, máu tươi rỉ ra hòa vào nước mưa. Hắn thở phì phò, chất vật không chịu nổi nhưng khuôn mặt u ám đứng thẳng lưng, không chịu khuỵu gối.
“Đánh gãy chân hắn.”
Vệ Thất lạnh lùng ra lệnh, không nói thêm một câu vô nghĩa nào.
Hắn không biết bản thân còn có thể ở lại thế giới bao lâu nữa, trước khi trở về thế giới của hắn, hắn phải trừ khử tất cả những thứ uy hiếp đến sự bình yên của Tuế Tuế.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Vệ Thất bình thản vươn tay che mắt Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê mím môi, đến khi cánh tay che trước mắt buông xuống, ánh sáng luồng lách vào mắt nàng, hai chân Tiết Tung đã biến dạng, quỳ trong mưa với tư thế vặn vẹo kỳ dị, không thể đứng dậy.
Triệu Huy và Triệu Ngọc Minh đã sợ đến mặt mũi tái nhợt, thị vệ còn chưa ra tay, hai chân đã mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất.
“Vi thần không biết bản thân đã phạm phải tội gì nhưng cầu Vương gia tha mạng! Tha mạng!”
Thấy Nhiếp chính vương không dao động, Triệu Huy như con chó bò trên mặt đất, bò đến trước mặt Ngu Linh Tê rồi dập đầu: “Cháu gái, cháu cầu xin Vương gia! Nể tình ta từng chăm lo cho cháu...!”
Lão ta không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Ngu Linh Tê lập tức nhớ lại nàng đã sống uất ức như thế nào ở Triệu phủ.
Nàng lùi về phía sau, trốn sau bóng lưng cao lớn của Nhiếp chính vương, quay đầu đi.
Ngu Linh Tê không hiểu, nếu Nhiếp chính vương bắt di phu và biểu tỷ quỳ xuống là để xả giận cho nàng, vậy Tiết Tung thì sao?
Đến khi gió thu nổi lên, thổi bay rèm cửa tẩm điện, Ngu Linh Tê nhìn mưa bay lất phất mới giật mình nhận ra.
Hôm nay trời mưa, thảo nào.
Ngày mưa, vết thương trên chân Nhiếp chính vương sẽ tái phát, khi đó hắn sẽ rất thô bạo khát máu.
Cẩn thận suy nghĩ, nàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, cởi đai váy xuống rồi bước lên giường.
Nàng vén chăn chui vào trong, ngáp một cái, phải làm ấm giường trước khi Vương gia trở về. Nàng đã làm chuyện này rất nhiều lần, không việc gì phải thẹn thùng...
Hơn nữa, đáp ứng nhu cầu của hắn là cách sinh tồn của nàng.
Khi Vệ Thất dẫn theo một luồng khí lạnh trở về, Ngu Linh Tê tự giác lăn vào bên trong, nhường nửa giường đã được làm ấm cho hắn.
Chăn đệm vương mùi nữ nhân khiến người ta lưu luyến rung động. Ngu Linh Tê chỉ thò nửa mặt ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp lẳng lặng nhìn hắn.
Vệ Thất nhướng mày, sửa lại chăn cho nàng.
Mặt hắn tái nhợt không còn giọt máu, mím chặt môi, không ôm Ngu Linh Tê để ‘sưởi ấm’ như mọi ngày.
Ngu Linh Tê không biết nên lăn đến, chủ động ôm hắn hay nằm tiếp.
Thấy Nhiếp chính vương dựa vào mép giường, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng, ngập ngừng nói: “Ta tắm rửa rồi, Vương gia có thể lại gần.”
Vệ Thất mở mắt, thản nhiên cười khẽ, nói: “Không cần phải thế, Tuế Tuế.”
Cơn đau từ trong xương cốt vốn là cuộc sống rách nát hắn phải nhận lấy.
Hắn phải cảm nhận thật kỹ, nếu Tuế Tuế không tham dự vào cuộc đời của hắn, hắn sẽ phải sống một cuộc đời không bằng quỷ như thế nào.
Ngu Linh Tê cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn thật sự không có ý định giết người mới vùi mặt vào gối, dịu dàng nói: “Hôm nay Vương gia lạ quá.”
Nàng đã phát hiện ra sự bất thường, Vệ Thất cũng không định giấu nàng.
Im lặng một lúc, hắn khẽ hé đôi môi tái nhợt nói: “Bởi vì ta đến từ một thời gian, không gian khác. Một người được Tuế Tuế sống lại cứu vớt.”
Mắt ngu Linh Tê trừng lớn, ngạc nhiên nhìn hắn.
4
Khi Ngu Linh Tê tỉnh dậy, nàng đang gối đầu trên một cặp đùi rắn chắc, trong lòng còn ôm đôi giày đã làm được một nửa ngày hôm qua.
Còn Ninh Ân chống đầu lên tay dựa bên ghế dài. Hắn cúi đầu, rũ mắt, vuốt ve tóc mai rối bời của nàng.
Ngu Linh Tê ngạc nhiên nhìn sự mệt mỏi nơi đáy mắt hắn. Kiếp trước Ninh Ân bị tật chân tra tấn, thường thức trắng đêm. Dáng vẻ lúc đó của hắn giống như hiện tại, sắc mặt tái nhợt, mí mắt tối tăm, trông vô cùng u ám lạnh lùng.
“Chàng ngồi cả đêm không ngủ à?”
Ngu Linh Tê vươn tay, ra dáng vẽ lại đôi mắt thâm trầm của hắn, vẻ mặt rối rắm.
“Sợ ngủ một giấc dậy sẽ không thấy Linh Tê nữa.”
Ninh Ân cười đến điên cuồng, đáy mắt lại ẩn chứa si mê dịu dàng.
Hắn nắm lấy tay Ngu Linh Tê, vuốt ve từng đầu ngón tay, khẽ hỏi: “Linh Tê nhận ra từ lúc nào”
Ngu Linh Tê cứng đờ.
“Suỵt.”
Ninh Ân ấn môi nàng lại, cúi người nhìn đôi giày trong tay nàng: “Đừng lừa bổn vương, bổn vương đã nhận ra rồi. Hôm qua Linh Tê đã đền bù những tiếc nuối của bổn vương ở kiếp trước, ngay cả đôi giày này cũng giống với đôi tặng cho bổn vương lúc trước.”
Hắn cười nhạt: “Bổn vương không biết để lộ sơ hở ở chỗ nào?”
Ngu Linh Tê kéo ngón tay đang ấn lên môi nàng xuống, nhìn hắn hồi lâu, thở dài: “Chàng gọi ta là Linh Tê, lần đầu chúng ta gặp nhau ở kiếp này không phải ngày 8 tháng 8 âm lịch.”
Hôm qua, khi nàng tỉnh dậy, từ ánh mắt đầu tiên nàng đã nhận ra Ninh Ân có gì đó khác lạ.
Những động tác nhỏ và cách tự xưng của hắn giống với dáng vẻ của kiếp trước hơn.
“Đời này?”
Ninh Ân vô cùng thông minh, nhanh chóng nắm được chỗ quan trọng, nói: “Vậy là Linh Tê cũng giống như bổn vương, sau khi chết đi thì trọng sinh đến thế giới này?”
Không, hắn không hề trọng sinh.
Chỉ cần hắn nhắm mắt ngủ, linh hồn sẽ bị kéo về nơi cũ, hắn chỉ là một kẻ sống nhờ, tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi.
Ánh mắt Ninh Ân tối đi, dịu dàng nói: “Linh Tê à, vậy thì người thay ta có được sự chân thành của nàng, nhìn nàng mặc áo cưới là ai?”
“Là Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê nhăn mày, giải thích: “Không khác gì, hai người vốn là một linh hồn.”
“Không phải.” Ninh Ân lầm bầm.
Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, hắn sẽ phải trở về cơ thể tàn khuyết, cuộc đời tàn khuyết.
Còn một ‘hắn’ khác?
‘Hắn có Linh Tê bầu bạn, không phải chịu bất kỳ sự đau khổ nào...Thời gian không gian khác nhau, vận mệnh khác nhau, sao có thể tính là một người?
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Ninh Ân mỉm cười.
“Chi bằng giết hắn đi.” Hắn bình thản nói.
5
Phủ Nhiếp chính vương, ngoài tẩm điện mưa giông gió bão, trong điện lại là một mảnh bình yên.
“...Tuế Tuế của tương lai cứu Ninh Ân cho nên Ninh Ân của tương lai cũng quay về giúp Tuế Tuế.”
Giọng nói trầm thấp của Vệ Thất tóm tắt câu chuyện của chính mình.
Ngu Linh Tê nghe đến ngớ người.
“Không tin?” Vệ Thất hỏi.
Ngu Linh Tê gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu.
“Ta có thể hỏi Vương gia...không, tương lai của Vương gia một câu không?”
Nàng nói.
Vệ Thất bình thản nhếch môi: “Hỏi.”
Ngu Linh Tê sắp xếp từ ngữ một lúc lâu mới vừa dè dặt vừa mong đợi hỏi: “Trong thế giới ta trọng sinh, cha nương và huynh tỷ của ta còn không?”
Vệ Thất giật mình.
Hắn không ngờ Tuế Tuế không hỏi tiền đồ phú quý, cũng không hỏi nàng có được làm mẫu nghi thiên hạ hay không mà lại hỏi một điều nhỏ nhặt như thế.
Hắn gật đầu: “Còn.”
Mắt Ngu Linh Tê sáng rực.
“Còn hết.” Vệ Thất chắc nịch khẳng định thêm hai chữ.
Hắn vốn không phải là người lo chuyện nhà người khác nhưng nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của Tuế Tuế, hắn vô thức nói: “Ngu Hoán Thần cưới con gái Tô gia, vừa sinh được một cô con gái. Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc phải lòng nhau, đã đính hôn. Cha nàng có công giết địch, được phong làm nhất đẳng Định quốc công, nương nàng vẫn khỏe mạnh...”
Nói đến đây, hắn nhìn qua Ngu Linh Tê rơi nước mắt, nước mắt trượt theo gò má nàng, đâm vào mắt hắn.
“Sao thế?”
Vệ Thất quên đi cơn đau ở chân, vươn tay chạm vào khóe mắt ươn ướt của nàng.
“Vị hôn thê của huynh trưởng thật sự là họ Tô, bọn họ chưa kịp thành thân, huynh trưởng của ta đã...”
Ngu Linh Tê vội lau mắt, sau đó nghẹn ngào cười: “Ta chỉ vui quá...Thật tốt quá!”
Cánh môi nàng run rẩy, nàng vui đầu vào chăn đệm như đã buông được tảng đá ở trong lòng: “Bọn họ còn sống, thật tốt quá!”
Vệ Thất rũ mắt, vỗ lưng nàng như dỗ một đứa trẻ.
Kẻ điên lục thân không nhận (3) cuối cùng lại hiểu ‘huyết mạch thâm tình’(4) đáng quý từ nước mắt của Tuế Tuế.
(3) Lục thân không nhận: mất hết tính người, không nhận người thân
(4) Huyết mạch thâm tình: máu mủ ruột rà, tình thân.
Ngu Linh Tê khóc vì niềm vui ngắn ngủi rồi khôi phục trạng thái bình thường.
Nàng lau gương mặt đẫm nước mắt vào gối, nghèn nghẹn nói: “Để Vương gia chê cười rồi.”
Vệ Thất cong môi, nói: “Chỉ cần ta nhắm mắt lại sẽ rời khỏi đây. Tuế Tuế còn muốn gì thì cứ việc nói.”
Trước khi rời đi, hắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Ngu Linh Tê suy nghĩ rất lâu, lắc đầu nói: “Không còn nữa.”
Nàng đã biết tương lai hạnh phúc ấy, giọng điệu cũng dịu đi. Nàng như đóa hoa được tưới đủ nước, tươi tắn xinh đẹp.
Thấy Vệ Thất nhướng mày, nàng cười: “Thật sự không còn gì nữa.”
Biết trong tương lai, người nhà an toàn, người thân bạn bè đều mạnh khỏe, nàng không còn gì tiếc nuối nữa.
“Ta đi, nàng sẽ phải tiếp tục đối mặt với kẻ điên độc ác kia.”
Vệ Thất không tiếc dùng từ ngữ ác nghiệt nhất để miêu tả chính mình: “Không sợ?”
Ngu Linh Tê còn chưa đáp lời, Vệ Thất đã bật cười.
Tuy Ninh Ân của quá khứ biến mất thì có khả năng Ninh Ân của hiện tại cũng biến mất nhưng nếu sự tồn tại của hắn lại uy hiếp đến tính mạng của Tuế Tuế thì thà để hắn biến mất đi.
Tuế Tuế rời khỏi kẻ điên, có lẽ sẽ gặp được người tốt hơn...Ai mà biết được?
Mắt đen của Vệ Thất sáng lên, cúi người nhẹ nhàng nói: “Ta giết hắn giúp nàng, được không?”
Nhưng khóe môi lại treo một nụ cười dịu dàng, híp mắt nói: “Làm cho bổn vương một đôi giày da đi.”
Ngu Linh Tê chậm rãi chớp mắt, cười nói: “Được.”
3
Mưa đêm lạnh lẽo, Vệ Thất vẫn không thể thích ứng với chân trái bị tàn phế này.
Hắn trực tiếp tịch biên Tiết phủ, giết hết người trong Triệu phủ không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.
Xem ra dù là kiếp trước hay kiếp này thì sự tàn bạo từ trong xương cốt của hắn vẫn không thay đổi.
Xử lý xong hai nhà Tiết, Triệu, họ là dư đảng còn ẩn nấp trong triều.
May mà đám tay sai không khác với tâm phúc của hắn kiếp trước là bao. Đến khi giết hết những người nên giết, Vệ Thất gọi Chu Uẩn Khanh, Chiết Kích dẫn đầu tâm phúc dàn xếp những bước cuối cùng.
Hắn dựa lưng vào ghế, gương mặt tuấn mỹ mà lạnh lùng, ngọc bội họa tiết hình rồng lưu chuyển giữa các ngón tay: “Sau này, khi bổn vương chết đi, người giữa miếng ngọc này chính là chủ nhân mới của các ngươi, các ngươi phải kính trọng nàng, bảo vệ nàng. Có ai có ý kiến gì không?”
Tuy mọi người không hiểu chuyện gì nhưng vẫn khom lưng cúi người cùng lúc: “Nguyện nghe theo lời Vương gia sai bảo.”
“Tốt.”
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Vệ Thất sai người trói Tiết Tung và cha con Triệu gia vào ngựa bằng dây thừng, buộc vào cùng nhau rồi lôi về phủ.
Ánh mắt hắn lạnh như băng, bắt ba kẻ đầu sỏ dập đầu trước Ngu Linh Tê.
Tiết Tung đã mất một chiếc giày, bàn chân rách nát bị ngâm trong nước mưa, máu tươi rỉ ra hòa vào nước mưa. Hắn thở phì phò, chất vật không chịu nổi nhưng khuôn mặt u ám đứng thẳng lưng, không chịu khuỵu gối.
“Đánh gãy chân hắn.”
Vệ Thất lạnh lùng ra lệnh, không nói thêm một câu vô nghĩa nào.
Hắn không biết bản thân còn có thể ở lại thế giới bao lâu nữa, trước khi trở về thế giới của hắn, hắn phải trừ khử tất cả những thứ uy hiếp đến sự bình yên của Tuế Tuế.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Vệ Thất bình thản vươn tay che mắt Ngu Linh Tê.
Ngu Linh Tê mím môi, đến khi cánh tay che trước mắt buông xuống, ánh sáng luồng lách vào mắt nàng, hai chân Tiết Tung đã biến dạng, quỳ trong mưa với tư thế vặn vẹo kỳ dị, không thể đứng dậy.
Triệu Huy và Triệu Ngọc Minh đã sợ đến mặt mũi tái nhợt, thị vệ còn chưa ra tay, hai chân đã mềm nhũn quỳ rạp trên mặt đất.
“Vi thần không biết bản thân đã phạm phải tội gì nhưng cầu Vương gia tha mạng! Tha mạng!”
Thấy Nhiếp chính vương không dao động, Triệu Huy như con chó bò trên mặt đất, bò đến trước mặt Ngu Linh Tê rồi dập đầu: “Cháu gái, cháu cầu xin Vương gia! Nể tình ta từng chăm lo cho cháu...!”
Lão ta không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Ngu Linh Tê lập tức nhớ lại nàng đã sống uất ức như thế nào ở Triệu phủ.
Nàng lùi về phía sau, trốn sau bóng lưng cao lớn của Nhiếp chính vương, quay đầu đi.
Ngu Linh Tê không hiểu, nếu Nhiếp chính vương bắt di phu và biểu tỷ quỳ xuống là để xả giận cho nàng, vậy Tiết Tung thì sao?
Đến khi gió thu nổi lên, thổi bay rèm cửa tẩm điện, Ngu Linh Tê nhìn mưa bay lất phất mới giật mình nhận ra.
Hôm nay trời mưa, thảo nào.
Ngày mưa, vết thương trên chân Nhiếp chính vương sẽ tái phát, khi đó hắn sẽ rất thô bạo khát máu.
Cẩn thận suy nghĩ, nàng đứng dậy đóng cửa sổ lại, cởi đai váy xuống rồi bước lên giường.
Nàng vén chăn chui vào trong, ngáp một cái, phải làm ấm giường trước khi Vương gia trở về. Nàng đã làm chuyện này rất nhiều lần, không việc gì phải thẹn thùng...
Hơn nữa, đáp ứng nhu cầu của hắn là cách sinh tồn của nàng.
Khi Vệ Thất dẫn theo một luồng khí lạnh trở về, Ngu Linh Tê tự giác lăn vào bên trong, nhường nửa giường đã được làm ấm cho hắn.
Chăn đệm vương mùi nữ nhân khiến người ta lưu luyến rung động. Ngu Linh Tê chỉ thò nửa mặt ra, đôi mắt hạnh xinh đẹp lẳng lặng nhìn hắn.
Vệ Thất nhướng mày, sửa lại chăn cho nàng.
Mặt hắn tái nhợt không còn giọt máu, mím chặt môi, không ôm Ngu Linh Tê để ‘sưởi ấm’ như mọi ngày.
Ngu Linh Tê không biết nên lăn đến, chủ động ôm hắn hay nằm tiếp.
Thấy Nhiếp chính vương dựa vào mép giường, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng, ngập ngừng nói: “Ta tắm rửa rồi, Vương gia có thể lại gần.”
Vệ Thất mở mắt, thản nhiên cười khẽ, nói: “Không cần phải thế, Tuế Tuế.”
Cơn đau từ trong xương cốt vốn là cuộc sống rách nát hắn phải nhận lấy.
Hắn phải cảm nhận thật kỹ, nếu Tuế Tuế không tham dự vào cuộc đời của hắn, hắn sẽ phải sống một cuộc đời không bằng quỷ như thế nào.
Ngu Linh Tê cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn thật sự không có ý định giết người mới vùi mặt vào gối, dịu dàng nói: “Hôm nay Vương gia lạ quá.”
Nàng đã phát hiện ra sự bất thường, Vệ Thất cũng không định giấu nàng.
Im lặng một lúc, hắn khẽ hé đôi môi tái nhợt nói: “Bởi vì ta đến từ một thời gian, không gian khác. Một người được Tuế Tuế sống lại cứu vớt.”
Mắt ngu Linh Tê trừng lớn, ngạc nhiên nhìn hắn.
4
Khi Ngu Linh Tê tỉnh dậy, nàng đang gối đầu trên một cặp đùi rắn chắc, trong lòng còn ôm đôi giày đã làm được một nửa ngày hôm qua.
Còn Ninh Ân chống đầu lên tay dựa bên ghế dài. Hắn cúi đầu, rũ mắt, vuốt ve tóc mai rối bời của nàng.
Ngu Linh Tê ngạc nhiên nhìn sự mệt mỏi nơi đáy mắt hắn. Kiếp trước Ninh Ân bị tật chân tra tấn, thường thức trắng đêm. Dáng vẻ lúc đó của hắn giống như hiện tại, sắc mặt tái nhợt, mí mắt tối tăm, trông vô cùng u ám lạnh lùng.
“Chàng ngồi cả đêm không ngủ à?”
Ngu Linh Tê vươn tay, ra dáng vẽ lại đôi mắt thâm trầm của hắn, vẻ mặt rối rắm.
“Sợ ngủ một giấc dậy sẽ không thấy Linh Tê nữa.”
Ninh Ân cười đến điên cuồng, đáy mắt lại ẩn chứa si mê dịu dàng.
Hắn nắm lấy tay Ngu Linh Tê, vuốt ve từng đầu ngón tay, khẽ hỏi: “Linh Tê nhận ra từ lúc nào”
Ngu Linh Tê cứng đờ.
“Suỵt.”
Ninh Ân ấn môi nàng lại, cúi người nhìn đôi giày trong tay nàng: “Đừng lừa bổn vương, bổn vương đã nhận ra rồi. Hôm qua Linh Tê đã đền bù những tiếc nuối của bổn vương ở kiếp trước, ngay cả đôi giày này cũng giống với đôi tặng cho bổn vương lúc trước.”
Hắn cười nhạt: “Bổn vương không biết để lộ sơ hở ở chỗ nào?”
Ngu Linh Tê kéo ngón tay đang ấn lên môi nàng xuống, nhìn hắn hồi lâu, thở dài: “Chàng gọi ta là Linh Tê, lần đầu chúng ta gặp nhau ở kiếp này không phải ngày 8 tháng 8 âm lịch.”
Hôm qua, khi nàng tỉnh dậy, từ ánh mắt đầu tiên nàng đã nhận ra Ninh Ân có gì đó khác lạ.
Những động tác nhỏ và cách tự xưng của hắn giống với dáng vẻ của kiếp trước hơn.
“Đời này?”
Ninh Ân vô cùng thông minh, nhanh chóng nắm được chỗ quan trọng, nói: “Vậy là Linh Tê cũng giống như bổn vương, sau khi chết đi thì trọng sinh đến thế giới này?”
Không, hắn không hề trọng sinh.
Chỉ cần hắn nhắm mắt ngủ, linh hồn sẽ bị kéo về nơi cũ, hắn chỉ là một kẻ sống nhờ, tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi.
Ánh mắt Ninh Ân tối đi, dịu dàng nói: “Linh Tê à, vậy thì người thay ta có được sự chân thành của nàng, nhìn nàng mặc áo cưới là ai?”
“Là Ninh Ân.”
Ngu Linh Tê nhăn mày, giải thích: “Không khác gì, hai người vốn là một linh hồn.”
“Không phải.” Ninh Ân lầm bầm.
Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, hắn sẽ phải trở về cơ thể tàn khuyết, cuộc đời tàn khuyết.
Còn một ‘hắn’ khác?
‘Hắn có Linh Tê bầu bạn, không phải chịu bất kỳ sự đau khổ nào...Thời gian không gian khác nhau, vận mệnh khác nhau, sao có thể tính là một người?
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Ninh Ân mỉm cười.
“Chi bằng giết hắn đi.” Hắn bình thản nói.
5
Phủ Nhiếp chính vương, ngoài tẩm điện mưa giông gió bão, trong điện lại là một mảnh bình yên.
“...Tuế Tuế của tương lai cứu Ninh Ân cho nên Ninh Ân của tương lai cũng quay về giúp Tuế Tuế.”
Giọng nói trầm thấp của Vệ Thất tóm tắt câu chuyện của chính mình.
Ngu Linh Tê nghe đến ngớ người.
“Không tin?” Vệ Thất hỏi.
Ngu Linh Tê gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu.
“Ta có thể hỏi Vương gia...không, tương lai của Vương gia một câu không?”
Nàng nói.
Vệ Thất bình thản nhếch môi: “Hỏi.”
Ngu Linh Tê sắp xếp từ ngữ một lúc lâu mới vừa dè dặt vừa mong đợi hỏi: “Trong thế giới ta trọng sinh, cha nương và huynh tỷ của ta còn không?”
Vệ Thất giật mình.
Hắn không ngờ Tuế Tuế không hỏi tiền đồ phú quý, cũng không hỏi nàng có được làm mẫu nghi thiên hạ hay không mà lại hỏi một điều nhỏ nhặt như thế.
Hắn gật đầu: “Còn.”
Mắt Ngu Linh Tê sáng rực.
“Còn hết.” Vệ Thất chắc nịch khẳng định thêm hai chữ.
Hắn vốn không phải là người lo chuyện nhà người khác nhưng nhìn thấy cặp mắt sáng ngời của Tuế Tuế, hắn vô thức nói: “Ngu Hoán Thần cưới con gái Tô gia, vừa sinh được một cô con gái. Ngu Tân Di và Ninh Tử Trạc phải lòng nhau, đã đính hôn. Cha nàng có công giết địch, được phong làm nhất đẳng Định quốc công, nương nàng vẫn khỏe mạnh...”
Nói đến đây, hắn nhìn qua Ngu Linh Tê rơi nước mắt, nước mắt trượt theo gò má nàng, đâm vào mắt hắn.
“Sao thế?”
Vệ Thất quên đi cơn đau ở chân, vươn tay chạm vào khóe mắt ươn ướt của nàng.
“Vị hôn thê của huynh trưởng thật sự là họ Tô, bọn họ chưa kịp thành thân, huynh trưởng của ta đã...”
Ngu Linh Tê vội lau mắt, sau đó nghẹn ngào cười: “Ta chỉ vui quá...Thật tốt quá!”
Cánh môi nàng run rẩy, nàng vui đầu vào chăn đệm như đã buông được tảng đá ở trong lòng: “Bọn họ còn sống, thật tốt quá!”
Vệ Thất rũ mắt, vỗ lưng nàng như dỗ một đứa trẻ.
Kẻ điên lục thân không nhận (3) cuối cùng lại hiểu ‘huyết mạch thâm tình’(4) đáng quý từ nước mắt của Tuế Tuế.
(3) Lục thân không nhận: mất hết tính người, không nhận người thân
(4) Huyết mạch thâm tình: máu mủ ruột rà, tình thân.
Ngu Linh Tê khóc vì niềm vui ngắn ngủi rồi khôi phục trạng thái bình thường.
Nàng lau gương mặt đẫm nước mắt vào gối, nghèn nghẹn nói: “Để Vương gia chê cười rồi.”
Vệ Thất cong môi, nói: “Chỉ cần ta nhắm mắt lại sẽ rời khỏi đây. Tuế Tuế còn muốn gì thì cứ việc nói.”
Trước khi rời đi, hắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Ngu Linh Tê suy nghĩ rất lâu, lắc đầu nói: “Không còn nữa.”
Nàng đã biết tương lai hạnh phúc ấy, giọng điệu cũng dịu đi. Nàng như đóa hoa được tưới đủ nước, tươi tắn xinh đẹp.
Thấy Vệ Thất nhướng mày, nàng cười: “Thật sự không còn gì nữa.”
Biết trong tương lai, người nhà an toàn, người thân bạn bè đều mạnh khỏe, nàng không còn gì tiếc nuối nữa.
“Ta đi, nàng sẽ phải tiếp tục đối mặt với kẻ điên độc ác kia.”
Vệ Thất không tiếc dùng từ ngữ ác nghiệt nhất để miêu tả chính mình: “Không sợ?”
Ngu Linh Tê còn chưa đáp lời, Vệ Thất đã bật cười.
Tuy Ninh Ân của quá khứ biến mất thì có khả năng Ninh Ân của hiện tại cũng biến mất nhưng nếu sự tồn tại của hắn lại uy hiếp đến tính mạng của Tuế Tuế thì thà để hắn biến mất đi.
Tuế Tuế rời khỏi kẻ điên, có lẽ sẽ gặp được người tốt hơn...Ai mà biết được?
Mắt đen của Vệ Thất sáng lên, cúi người nhẹ nhàng nói: “Ta giết hắn giúp nàng, được không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương