Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 16: Ở cùng một chỗ



Ngu Linh Tê bị đánh thức bởi cơn gió lạnh ẩm ướt.

Nàng cảm thấy toàn thân đau nhức, theo bản năng giật giật cơ thể, lập tức nghe thấy tiếng đá vụn bên cạnh lộp bộp lăn xuống khe sâu.

Ngu Linh Tê hoàn toàn tỉnh táo, kiểm soát lại hơi thở, cơ thể cứng đờ tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Đây là một bệ đá ở giữa vách núi, rộng không quá bốn tấc, dài nửa trượng, tạo thành một vùng trũng nhô ra phía ngoài. Trên đầu có một cây tùng già hình nửa vòng cung vươn cao chắn tầm nhìn từ trên cao xuống, không biết còn cách rừng cây trên đỉnh vách núi bao xa nữa...

Còn bên dưới là vực thẳm sương mù không thể nhìn thấy tận cùng, nếu lỡ bị rơi xuống sẽ tan xương nát thịt.

Nàng quay đầu lại nhìn, thì thấy Ninh Ân đang nằm bất tỉnh bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền.

Ngu Linh Tê nhớ rằng khi nàng rơi xuống vách đá, Ninh Ân đã đuổi theo, bay xuống nắm lấy nàng khi nàng rơi từ lưng ngựa xuống vách núi.

Hắn không nói lời nào, chỉ giữ chặt lấy cổ tay nàng, còn tay kia vì không ngừng bám lấy những viên đá lởm chởm trên vách đá cheo leo mà bị ma sát đến mức trên vách hiện lên một vệt máu dài.

Cuối cùng, hắn leo lên được ngọn tùng núi nghiêng ngả mọc tràn lan ở vách núi, giảm tốc độ rơi xuống của hai người.

Trước khi thể lực cạn kiệt, hắn dùng hết sức ném mình và Ngu Linh Tê lên bệ đá miễn cưỡng có thể chứa được hai người ở trên cao.

Hắn vẫn hôn mê, nằm úp sấp mặt xuống, nửa chân buông thõng bên ngoài trên bệ đá, chiếc áo choàng xộc xệch bị gió núi thổi bay phấp phới, có nguy cơ ngã bất cứ lúc nào.

Còn chưa kịp do dự, Ngu Linh Tê đã vội vàng ngồi quỳ gối nghiêng người, dùng hết sức lôi thiếu niên gầy gò rắn rỏi lên, hướng vào bên trong vách đá.

Dùng sức lật người Ninh Ân lại, Ngu Linh Tê phát hiện trên xương mày hắn có vết thương rất nhỏ, năm ngón tay trái của hắn còn bị thương tới mức máu thịt lẫn lộn, hẳn là bị thương do tìm vật bám vào khi rơi xuống.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Ninh Ân, hắn đã bị thương.

Cho dù có bản thân nàng đã can thiệp vào kiếp này, hắn vẫn thường xuyên bị thương, kiếp trước không có người chăm sóc hắn, còn không biết hắn sống như thế nào nữa.

Giữa không trung tiếng gió rít từng hồi, mây đen cuồn cuộn ngập trời, cây tùng ở trên đỉnh đầu bị thổi rào rào.

Ngu Linh Tê cảm thấy rõ ràng rằng phần cứng rắn nhất trong trái tim nàng đang mềm đi, tan chảy, và cuối cùng tràn ngập cả lòng nàng.

Đôi mắt nàng hơi ửng đỏ, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo vỗ nhẹ lên má Ninh Ân, khàn giọng gọi: “Này, tỉnh lại...”

Ngay khi đầu ngón tay vừa chạm vào má, Ninh Ân đột nhiên mở mắt ra. Đôi mắt lạnh lùng chết chóc như dã thú, đen như mực không phản chiếu chút ánh sáng nào.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, đôi mắt lạnh lẽo không chút dao động của Ninh Ân dần dần có thần, rơi vào gương mặt nhợt nhạt bị lạnh cóng của Ngu Linh Tê.

“Tiểu thư.” Hắn gọi một tiếng, sau đó ngồi dậy.

Ngu Linh Tê nhìn thấy cánh tay trái của hắn bị vặn ngược ra sau trong một tư thế không tự nhiên, lòng bàn tay thì bị trầy xước không biết bao nhiêu chỗ, máu chảy đầm đìa.

Đôi mắt nàng trầm xuống, lẩm bẩm nói: “Tay của ngươi...”

Ánh mắt của Ninh Ân nhìn theo tầm mắt Ngu Linh Tê và rơi xuống cánh tay trái đang buông thõng xuống một cách yếu ớt của hắn, sau đó hắn cong môi lên nở một nụ cười vô tâm: “Không sao, chỉ là gãy tay mà thôi.”

Gãy tay... mà thôi?

Ngu Linh Tê nghẹn họng, run giọng nói: “Tên điên, ngươi có biết mình đang ở trong tình huống gì hay không?”

Mặt Ninh Ân không chút cảm xúc, đưa bàn tay lên trên khớp vai trái, kéo mạnh một cái.

Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc rùng rợn vang lên, những khớp xương bị trật được hắn lắp lại, cứ như cơ thể hắn là một con búp bê rối có thể tháo rời được vậy.

“Ngươi……”

Ngu Linh Tê nhất thời không nói nên lời, lông mày và ánh mắt lãnh đạm của thiếu niên trước mặt không hề có chút cảm giác đau đớn nào, giống hệt bộ dạng của hắn ở kiếp trước.

Nhưng Ngu Linh Tê không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại nàng còn cảm thấy có chút chua xót khó diễn tả.

Ninh Ân cố gắng cử động cánh tay trái của mình, thấy nó miễn cưỡng có thể sử dụng được, hắn nhìn quanh và nói: “Tiểu thư, chúng ta đang bị mắc kẹt ở giữa vách đá, cách mặt đất khoảng hai mươi thước, không thể tránh gió và khí lạnh, cũng không có nước và thức ăn..."

Hắn nhìn Ngu Linh Tê: “Người bình thường sẽ chết trong ba ngày.”

Khi hắn nói “chết”, trong giọng nói không có chút ngập ngừng hay sợ hãi, gần như là chết lặng.

Trái tim Ngu Linh Tê như bị chặn lại, cuộn mình dựa vào vách tường đá lởm chởm, nhẹ giọng nói “Ừm”.

Ninh Ân liếc nhìn nàng một cái.

Cơ thể mỏng manh của thiếu nữ đang run lên vì lạnh, nhưng đôi mắt của nàng vẫn bình tĩnh, xinh đẹp mong manh nhưng kiên nhẫn.

Ánh mắt hắn hiện lên chút hứng thú, dựa vào vách đá bên cạnh nàng, khom lưng hỏi: “Tiểu thư không sợ sao?”

Ngu Linh Tê thầm nghĩ, kiếp trước nhờ có ngươi mà ta đã từng chứng kiến tất ​​cả những cảnh tượng kinh thiên động địa, nguy hiểm hiện tại thật sự không có gì đáng nói.

“Đừng sợ.”

Nàng vùi đôi môi tái nhợt đang đông cứng vào trong vòng tay, có tâm an ủi Ninh Ân: “Tỷ tỷ và Sầm ca ca sẽ đến cứu chúng ta.”

Nghe thấy tên Tiết Sầm, đôi mắt Ninh Ân đen lại như mực.

Cái tên đó thực sự vừa vướng víu vừa dư thừa.

“Ngươi không nên bị mắc kẹt ở đây với ta.”

Vừa nghĩ tới đây, giọng nói nhỏ nhẹ khàn khàn của thiếu nữ lại truyền đến, âm thanh run run nói: “Nhân lúc trời bây giờ còn chưa mưa, vách đá còn khô ráo, nếu có thể trèo lên thì ngươi có thể trèo lên đi. Sau đó thì đi tìm người đến cứu ta.”

Mặc dù cánh tay của hắn đã bị thương, nhưng nàng biết rằng sức mạnh cánh tay của Ninh Ân rất đáng kinh ngạc, đánh cược một phen có lẽ có thể sống.

Nghe vậy, động tác xoa đầu ngón tay của Ninh Ân hơi dừng lại.

Chỗ bệ đá này chỉ cách đỉnh vách núi mười thước, với năng lực của hắn quả thực có thể trèo lên trên trốn thoát. Nhưng nếu làm như vậy thì mọi thứ mà hắn làm sẽ trở nên không có ý nghĩa.

Nếu hắn đã quyết định từ bỏ mục tiêu là Ninh Tử Trạc và chọn nàng thì hắn sẽ làm cho quyết định của mình phát huy được lợi ích lớn nhất có thể. Một con dã thú xuất sắc bất cứ lúc nào cũng không thể buông tha cho con mồi đã đến miệng.

Khi hắn ngước mắt lên lần nữa, Ninh Ân nở một nụ cười sạch sẽ.

Hắn cởi bỏ chiếc áo choàng bông màu đỏ trên người xuống, giơ cánh tay phải sạch sẽ phủi bụi trên áo, sau đó nhẹ nhàng quấn chiếc áo choàng quanh người Ngu Linh Tê.

“Ta bị thương, nên sẽ ở bên cạnh tiểu thư, không đi đâu cả.”

Hắn đi lại gần nàng, vẻ mặt ngạc nhiên của Ngu Linh Tê hiện lên trong đôi mắt đen láy: “Chỉ cần có thể ở bên cạnh tiểu thư thì không có gì phải sợ hết.”

Cơn gió thổi mạnh lướt qua như dao, mở ra ký ức bụi bặm.

Ở kiếp trước, khi bệnh ở chân Ninh Ân tái phát, hắn cũng sẽ ôm chặt nàng gần như không thể thở nổi như thế này.

Khi không thể chịu đựng được nữa, nàng sẽ di chuyển một cách nhẹ nhàng để điều chỉnh nhịp thở.

Nhưng cho dù nàng làm động tác chậm rãi và nhẹ nhàng thế nào, Ninh Ân vẫn sẽ tỉnh lại với sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói: “Đánh gãy tay chân hay ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích, nàng chọn một cái đi.”

Vì vậy Ngu Linh Tê không dám cử động nữa.

Ninh Ân bật cười, cánh tay suýt chút bẻ gãy eo nàng, nói với vẻ điên cuồng bệnh hoạn: “Ở yên bên cạnh bổn vương, nàng không được phép đi nơi nào hết.”

Đôi mắt đen lạnh băng đen tối trong trí nhớ giống như đang chồng chéo trước mắt nàng, dần dần rõ ràng hơn.

Bất kể điều hắn nói là thật hay giả, Ngu Linh Tê đều bị hắn thuyết phục.

Nàng đang mang trong mình quá nhiều những sự hối tiếc trong quá khứ, đã không còn sức lực mà đi so đo hay phản bác bất cứ điều gì, nên nàng lặng lẽ chia một nửa chiếc áo choàng lớn choàng qua vai Ninh Ân.

Hai người nằm cuộn tròn giữa vách núi, như hai con chim đi lạc, rúc vào nhau để giữ ấm trước giông tố.

Màn đêm giống như một con dã thú khổng lồ xâm nhập vách núi, Ngu Linh Tê còn không đợi được viện binh đến, thì một trận mưa to đã ập tới càng làm cho mọi chuyện trở nên càng tồi tệ hơn.

Vách đá tối đen như mực và yên tĩnh, những hạt mưa lạnh giá dày đặc rơi xuống trên hai người, một chiếc áo choàng ướt đẫm và dính mưa hoàn toàn không thể chống lại cái lạnh.

Ngu Linh Tê cảm thấy như trong xương mình đều bị ướt và lạnh, nàng bắt đầu trở nên không tỉnh táo và có dấu hiệu sốt cao.

Hơi thở nàng trở nên nóng rực, cơ thể nàng càng lúc càng nặng và lạnh hơn.

Nàng không thể nhận ra người ngồi bên cạnh mình là Ninh Ân hay người nào khác, nàng vô thức tìm kiếm một nơi ấm áp, càng ngày càng dịch sát vào trong lòng hắn.

Ngu Linh Tê không biết trận mưa đêm qua tạnh từ lúc nào, nàng vừa lạnh, vừa đói, vừa sốt cao, nhanh chóng bị mất đi ý thức.

Nàng cảm thấy cơ thể như bị rơi xuống một hầm băng, lại như cả người bị cho vào chảo rán, cổ họng vừa khô rát vừa đau.

Ở phía chân trời một tia sáng bình minh mỏng manh đã xuất hiện, Ninh Ân đưa một tay ra sau đầu, nhắm mắt nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì nghe thấy môi anh đào của thiếu nữ nóng bỏng trong ngực hé mở, giọng nói nức nở thấp thấp nói mớ cái gì.

Ghé tai lại gần, mới biết câu nói nàng đang lặp lại mãi chính là: “Vương gia, ta khát...”

Lông mi Ninh Ân khẽ nhúc nhích, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo như ban đêm, khàn giọng hỏi: “Vương gia gì cơ?”

Khi đưa tai lại gần, Ngu Linh Tê đã ngậm chặt hàm răng và không thể nói thêm được gì nữa.

Cụm từ “Vương gia” kia dường như chỉ là một ảo ảnh do tiếng gió mang lại.

Ninh Ân suy nghĩ, trong triều không có nhiều hoàng thân được phong làm thân vương, quận vương, người đáp ứng đủ điều kiện và có quan hệ với Ngu Linh Tê chỉ có Ninh Tử Trạc, tiểu quận vương ở Nam Dương, hai người đã làm quen với nhau trong bãi săn trong hai ngày qua.

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, hắn bỗng cảm thấy vai mình nặng xuống, Ngu Linh Tê nghiêng đầu và hoàn toàn không có ý thức.

Trong cơ thể nàng vốn đã có bệnh, bây giờ còn không ăn uống và bị dính mưa gặp gió, chỉ sợ là không chống đỡ nổi

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ninh Ân di chuyển các khớp ngón tay của mình và lấy ra thanh kiếm ngắn được giấu trong bao cổ tay.

Ánh sáng của lưỡi kiếm hiện lên trong đôi mắt của hắn, lạnh lẽo đến đáng sợ.

...

Trong rừng rậm dưới đáy vực, hàng chục người đang cầm đuốc bước trên con đường núi lầy lội để tìm kiếm.

Ngu Tân Di mặt đầy bùn, giọng nói đều khàn đi vì gọi lớn nhưng vẫn không tìm được tung tích của muội muội.

Ngựa của hai người đứng ở mép vách núi, nhưng người lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, tìm khắp vách núi, đáy vực vài lần nhưng đều không tìm được người.

Muội muội cơ thể yếu đuối lại có bệnh nếu lại gặp mưa gió, làm sao có thể sống nổi qua đêm nay?

Nghĩ đến đây, Ngu Tân Di hung hăng nắm chặt tay, đập mạnh vào thân cây to bên cạnh, khiến thân cây lung lay, trong mắt tràn đầy tự trách.

Đôi mắt Tiết Sầm cũng đỏ bừng, giọng nói trong trẻo cũng trở nên khàn khàn do mệt mỏi cả đêm: “Ngu Đại tiểu thư, đừng quá nóng lòng, hiện tại không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất.”

Thị vệ của Tiết phủ cầm ngọn đuốc đi về phía trước, trầm giọng nói: “Nhị thiếu gia, thung lũng này chúng nô tài đã được tìm kiếm khắp nơi rồi, vách núi cao đến mấy chục thước, Ngu tiểu thư có thể đã...”

Hắn ta còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy Tiết Sầm trầm giọng ngắt lời: “Nàng ấy sẽ không có chuyện gì! Nếu còn ai lại nói nhảm nữa thì xử lý ngay tại chỗ!”

Tiết Sầm ngày thường luôn dịu dàng ấm áp, đây là lần đầu tiên hắn tức giận đến mức khiến người hầu nhà họ Tiết sợ đến mức quỳ gối xuống, vội vàng nói “Tuân lệnh.”

Chân trời trắng xóa một đường, gió ngừng lại, mưa tích tụ từ lá cây trong rừng rơi xuống trán Tiết Sầm.

Hắn đưa tay lên hứng lấy giọt mưa lạnh lẽo, ánh mắt nhìn theo hạt mưa nhìn hướng lên trên, hắn mắt dán chặt vào vách núi đầy mưa và sương mù.

Ngu Tân Di nhìn theo tầm mắt của hắn, lập tức hiểu ra, trong mắt lóe lên một tia sáng ngời: “Còn có một chỗ chưa tìm kiếm.”

Trên vách đá, bệ đá.

Ngu Linh Tê vừa khát vừa đói, lưỡi nàng khô rát, trong lúc mơ màng đột nhiên nàng cảm thấy một làn hơi ấm áp từ từ thấm ướt môi nàng.

Nàng muốn há miệng hứng lấy “sương đêm”, nhưng hai hàm răng run rẩy khép chặt lại như vỏ sò, nàng không còn sức để mở miệng ra.

Người ở bên cạnh dường như cũng nhận ra vấn đề này và sương đêm ấm áp trong lúc khó khăn này tạm thời rời đi

Chỉ sau một lát, bóng đen lại cúi xuống, một thứ gì đó mềm mại và ấm áp dính vào đôi môi khô ráp và run rẩy của nàng, sau đó một cái gì đó có nhiệt độ và trơn trượt cạy hàm răng của nàng ra, mang theo chất lỏng ấm áp có mùi gỉ sắt nồng nặc đút vào trong miệng nàng.

Chất lỏng thật sự rất khó uống, Ngu Linh Tê vô thức nhíu mày, cố gắng cử động, nhưng một ngón tay cũng không nhấc lên được.

Lông mi run rẩy mở ra một khe, ánh ban mai mờ mịt, trong tầm mắt mơ hồ, nàng chỉ thấy được khuôn mặt tuấn tú của Ninh Ân được phóng đại vô hạn.

Môi hắn còn đỏ hơn cả chiếc áo choàng họ đang khoác, hắn đang đưa một cái gì đó từng ngụm từng ngụm vào, lấp đầy cái bụng bỏng rát của nàng.

Điều cuối cùng Ngu Linh Tê nhớ được là đôi mắt đen láy không chút ham muốn của Ninh Ân.

...

Khi tỉnh dậy lần nữa, Ngu Linh Tê đã nằm trên chiếc giường êm ái.

Khi nàng mở mắt ra và nhìn thấy mái nhà quen thuộc của mình, ánh nến trên bàn mờ ảo, bên ngoài cửa sổ là một mảnh đêm đen.

Nàng vừa ngồi dậy đã thấy Hồ Đào mừng đến mức đánh vỡ cái chén trong tay, nàng ấy chạy ra cửa mừng rỡ nói: “Tướng quân! Phu nhân! Thiếu tướng quân! Đại tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi!”

Ngu Linh Tê mờ mịt ngẩng đầu dậy, ấn cái đầu đang lơ mơ của mình, nhấp nhấp môi, ngay lập tức nếm được mùi vị của những thứ còn sót lại trên đầu lưỡi, một vị ngọt tanh khó tả.

Giống như... mùi máu.

“Tuế Tuế!”

Ngu Linh Tê chưa bao giờ thấy dáng vẻ lo lắng của nương như vậy, bà gần như ngã nhào vào giường nhỏ của nàng, nắm lấy tay nàng hỏi: “Con của ta, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi!”

“Nương, con không sao.”

Đầu óc Ngu Linh Tê còn chưa thực sự tỉnh táo lắm, nên trong vô thức nàng nở một nụ cười ngoan ngoãn, thoải mái nói: “Chỉ là một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn thôi, nương, người đừng khóc.”

“Sao con dám nói đó chỉ là “tai nạn nhỏ”? Con đã hôn mê một ngày một đêm rồi!”

Đôi mắt của Ngu Tân Di đỏ hoe vì đã ba ngày không ngủ, ngồi ở trước giường nhỏ ôm chặt lấy muội muội của mình: “Nha đầu thối, muội làm tỷ sợ muốn chết có biết hay không!”

“Muội không sao, dù sao cũng...”

Nhìn bốn phía xung quanh, Ngu Linh Tê hỏi: “Thiếu niên đã cứu muội ở đâu rồi?”

Sắc mặt của Ngu Tân Di hơi đông cứng lại.

Nàng ấy buông Ngu Linh Tê ra và không được tự nhiên ho nhẹ một cái: “Tiết Sầm là người đầu tiên tìm thấy muội bị mắc kẹt ở giữa vách đá và cũng không tìm thấy bất kỳ thiếu niên nào.”

“Làm sao có thể như thế được?”

Ngu Linh Tê nhớ rất rõ Ninh Ân đã nhảy ra khỏi vách đá để bắt nàng như thế nào, cách mà hắn che chắn cho nàng khỏi gió và mưa trên vách đá, và thậm chí...

Nàng mím môi nghi ngờ nhìn Ngu Tân Di: “Tỷ tỷ, tỷ nói thật đi, chuyện gì đã xảy ra.”

Ngu Tân Di bản tính ngay thẳng không giỏi nói dối, thấy muội muội nghi ngờ hỏi, nàng ấy giậm chân: “Trời ơi, Ngu Hoán Thần, huynh tới giải thích đi!”

Muội muội đã đến tuổi cập kê, vì vậy Ngu Hoán Thần không thể đi vào phòng ngủ, hắn ta chỉ đứng sau tấm bình phong nói.

Sau một hồi im lặng, hắn ta trả lời: “Tuế Tuế, muội là một nữ hài tử, ở với nô lệ một ngày một đêm, nếu chuyện này truyền đi ra ngoài sẽ không tốt đối với danh tiếng của muội.”

“Cho nên, các người liền vì một cái thanh danh tốt, với Tiết nhị thiếu gia dòng dõi cao, thay ta vùi lấp việc này?”

Ngu Linh Tê hít một hơi, vén chăn bông xuống giường “Hắn đang ở đâu?”

“Tuế Tuế, muội còn đang bệnh...”

“Thiếu niên đã cứu ta ở đâu?”

Một khoảnh khắc im lặng.

Ngu phu nhân cuối cùng không thể chịu đựng được, đưa mắt ra hiệu với nhi tử.

Sau đó Ngu Hoán Thần mới thở dài: “Theo lý mà nói, hắn hủy hoại thanh danh của muội muội, thì chỉ có cách biến mất khỏi thế giới này mới có thể ngăn chặn tổn thất. Nhưng dù sao hắn ta cũng đã cứu muội, nên huynh đã thưởng cho hắn ta rất nhiều tiền bạc và lịch sự mà đem hắn ta đưa ra khỏi phủ...”

Lời còn chưa dứt, Ngu Linh Tê đã loạng choạng bước xuống giường, lao nhanh ra khỏi cửa.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...