Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh

Chương 30: Ghen tuông



Vào cuối mùa xuân, cơn mưa lớn đã được tích trữ từ lâu trút xuống như con sóng dữ.

Sau mấy trận sấm chớp như nuốt chửng trời đất, chỉ trong khoảnh khắc, vạn vật mù mịt, sóng khói mênh mông.

Không biết qua bao lâu, mưa dần ngừng rơi, chỉ còn chút ẩm ướt còn sót lại tí tách nhỏ xuống từ những khe rãnh trên nóc nhà.

Trong mật thất vô cùng yên tĩnh, những gì nghe thấy được chỉ là chút tiếng thở phập phồng.

Ánh đèn trên vách tường nhảy nhót, đôi môi bị Ngu Linh Tê cắn rách rỉ ra vết máu, ngay cả lông mi cũng ướt đẫm dính lại thành từng cụm.

Lần phát độc thứ hai quá đau khổ. Tất cả tinh thần của nàng bị tiêu hao gần như hết sạch, giống như chết đi một lần rồi lại hồi sinh trở lại.

Ninh Ân vẫn dùng dải lụa màu hạnh che đi đôi mắt như cũ. Có điều vị trí của dải lụa đã không chỉnh tề như trước, lỏng lẻo xiêu vẹo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Hắn chậm rãi khoan thai đưa ngón tay thon dài mạnh mẽ luồn vào giữa những sợi tóc xõa ra của Ngu Linh Tê, tựa như trấn an, lại tựa như chỉ là tùy ý chơi đùa.

"Ổn rồi sao?”

Ninh Ân cúi đầu men theo hướng của nàng, trên môi còn dính máu tươi máu tươi dây ra trong lúc giải độc khiến cho khuôn mặt quá mức lãnh đạm của hắn tăng thêm vài phần màu sắc.

Ngu Linh Tê gật đầu một cái rồi ngồi dậy, yên lặng sửa sang lại vạt váy nhăn nhúm.

Hơi thở của nàng vẫn có chút không ổn định, cho thấy ngay tại thời khắc này tâm trí của nàng đang không yên.

Ninh Ân nằm nghiêng người một cách tùy ý. Dường như hắn đang suy tư điều gì đó, ngón tay thon dài gõ từng nhịp từng nhịp vào mép ghế dài.

Đừng nói lợi dụng hắn xong thì không chịu nhận mặt nữa đấy?

Đang miên man suy nghĩ, Ninh Ân chợt cảm thấy dải lụa trên mắt buông lỏng ra, sau đó ánh sáng chói lóa tràn vào tầm mắt.

Ninh Ân theo bản năng híp mắt lại, điều đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là thiếu nữ với tóc mai ẩm ướt đang nắm lấy dải lụa nhăn nhúm đó. Nàng đang dùng đôi mắt ngậm nước bình tĩnh nhìn hắn.

Sau khi độc phát, mặt nàng còn nhuộm sắc đỏ, nhưng ánh mắt đã khôi phục một chút tỉnh táo, cứ như vậy mím môi nhìn hắn hồi lâu.

Đây là Ninh Ân sao?

Ngu Linh Tê thất thần trong chốc lát: Cảnh tượng hắn chấp nhận buông bỏ thể diện để giải độc cho mình, nếu là kiếp trước nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

"Tiểu thư sẽ không… muốn tự sát tạ tội tiếp đâu nhỉ?" Ninh Ân lấy đi dải lụa trong tay nàng, giọng nói có chút khàn khàn.

"Không đâu." Suy nghĩ quay trở lại, Ngu Linh Tê lắc đầu.

Đợi đến khi hô hấp không dồn dập nữa, nàng dời tầm mắt ra khỏi đôi môi bị nhuộm đỏ của Ninh Ân.

Dừng một chút, nàng lại bổ sung: "Độc đã phát xong, chết cũng không thay đổi được gì.”

Ninh Ân xoa dải lụa, cười như không cười: "Tiểu thư cũng chưa tổn thất cái gì, đừng nói nặng nề như vậy.”

Ngu Linh Tê không hé răng, chỉ rũ mi mắt ướt át xuống, không nói lời nào thay hắn xoa phẳng chỗ xiêm y bị nắm chặt đến nhăn nhúm. Áo trong bị thấm ướt một khoảng nhỏ, không biết có thể giặt sạch hay không.

"Vệ Thất không phải là công cụ." Giọng nói của Ngu Linh Tê cất lên ngắn ngủi lại nhẹ nhàng mềm mại. Tầm mắt nàng hơi ngừng, sau đó chậm rãi di chuyển lên trên.

Tựa như nhìn xuyên qua cái gì đó, nàng lẳng lặng nhìn vào ánh mắt trắng đen khó phân của Ninh Ân: "Công cụ không có tình cảm.”

Tay Ninh Ân đùa giỡn tóc của nàng, không chút dấu vết dừng lại một chút.

Thật thú vị.

Rõ ràng người chật vật vì độc phát chính là nàng, nhưng phản ứng đầu tiên của nàng không phải trốn tránh cũng không phải chán ghét mà là bình tĩnh quen thuộc đến nỗi giống như đã từng làm việc này vô số lần vì ai đó.

Nụ cười trên khóe miệng Ninh Ân phai nhạt đi một chút. Tầm mắt hắn rủ xuống, sau đó lại ngước mắt lên.

Ninh Ân đưa ngón tay luồn vào tóc nàng rồi nói: "Là ta sơ suất, lần sau nhất định sẽ chú ý một chút.”

Độc này... Còn có lần sau sao?

Không đợi Ngu Linh Tê phản ứng lại, Ninh Ân nắn vuốt vạt áo bị nàng làm ướt, lạnh lùng hỏi: "Chỉ là ta ngược lại rất tò mò, tiểu thư đã từng dùng qua tên nam nhân nào à?”

Từng cử động của nàng đều nhắm đúng vào trọng điểm, tựa như nắm rõ việc giải độc này trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến đây, Ninh Ân không còn yêu thích điều đó nữa, thậm chí có chút muốn giết người.

Ngu Linh Tê không dám nói, tên nam nhân kia chính là bản thân ngài đấy.

Kiếp trước, nàng ở bên cạnh Ninh Ân hai năm mà hắn lại là một chủ nhân vui buồn bất thường, cứ thích giày vò tới giày vò lui. Nếu Ngu Linh Tê không học được cách tìm vui vẻ trong đau khổ thì đã nghẹn uất đến chết đi từ lâu.

Đương nhiên, Ngu Linh Tê tuyệt đối không thể nói ra miệng những lời thật lòng đó.

Ninh Ân quá thông minh, bắt được một chút sơ hở là có thể tìm hiểu rõ nguồn gốc. Đến lúc đó nàng cũng không thể nói dối cho tròn được.

Nàng dứt khoát đổi chủ đề, nhìn quanh bốn phía hỏi: "Đây là nơi nào?”

Lúc trước thần trí mơ hồ, căn bản chưa kịp để ý hoàn cảnh bốn phía. Hiện giờ định thần nhìn kỹ mới biết đây là một căn phòng tối kín bưng không kẽ hở.

"Mật thất.” Ninh Ân trả lời.

Ngu Linh Tê đương nhiên biết đây là mật thất.

Nàng còn muốn truy hỏi thì đã nghe thấy Ninh Ân cười nhạt nói: "Nghe được câu trả lời sẽ phải chết, tiểu thư còn muốn hỏi không?”

Biết hắn sẽ không tiết lộ gì nữa, Ngu Linh Tê chỉ đành hậm hực im lặng.

"Tiểu thư còn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta.”

Ninh Ân lại vòng về đề tài cũ. Giọng điệu của hắn sặc mùi ghen tuông lạnh tanh mà ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

Mắt thấy trốn không thoát, Ngu Linh Tê đỡ cái đầu đang choáng váng, chỉ đành nói mấy câu lấy lệ: "Đó đều là do độc sai khiến. Ta không nhớ rõ mình đã làm gì.”

"Không nhớ sao?”

Ninh Ân gằn từng chữ lặp lại một lần, hỏi nàng: "Có muốn ta giúp tiểu thư tường thuật lại một phen không?”

"Không, cần!”

Đề tài này mà không kết thúc là tiêu mất. Ngu Linh Tê đứng bật dậy nói: "Ra ngoài muộn quá rồi, nên trở về..."

Nhưng cơ thể sau khi độc phát quá mệt mỏi. Nàng vừa thẳng lưng đã lập tức mất hết sức lực ngã xuống đùi Ninh Ân, phải vội vàng bám lấy vai hắn theo bản năng để ổn định thân thể.

Vừa đau vừa tê, hai người đều kêu lên một tiếng.

"Tiểu thư vội cái gì?”

Ninh Ân nghiêm mặt, một tay vững vàng đỡ lấy eo nàng, đầu mày khẽ nhếch, giọng nói rõ ràng khàn hơn một chút.

Ngu Linh Tê giống như bị phỏng, vội vàng đẩy hắn ra đứng dậy.

Ninh Ân không chút đề phòng đã bị nàng đẩy ngửa ra sau, khuỷu tay chống lên giường. Hắn ngẩn ra một lát rồi im lặng nhếch mép cười.

Nụ cười của một thiếu niên mang trong mình sự buông thả đã khiến cho gương mặt hắn diễm lệ hơn, giống như yêu ma mê hoặc người trong đêm tối.

Ngu Linh Tê không biết tình huống quẫn bách này có gì buồn cười. Rõ ràng hắn đã nói “Không nghe không nhìn không nói" rồi mà?

"Tên điên kia không được cười!" Nàng hơi tức giận, nhưng không có sức để bịt miệng hắn.

Hai người bình phục được một chút thì lên đường rời khỏi mật thất.

Mật thất này hẳn là còn có một lối ra khác, không biết đi tới nơi nào nhưng Ninh Ân chưa từng tiết lộ, chỉ đưa nàng trở về.

Mật đạo chật hẹp tối tăm, ngọn lửa trong tay Ninh Ấn Chỉ miễn cưỡng đủ để chiếu sáng một vùng nhỏ.

Thể lực tiêu hao quá nhiều, Ngu Linh Tê vịn tường bước đi một cách khó khăn, hoàn toàn không giống Ninh Ân bước đi như trên mặt đất bằng phẳng.

Mật đạo dài này chôn giấu quá nhiều bí mật, Ngu Linh Tê rất muốn mở miệng hỏi, nhưng suy nghĩ một chút vẫn lựa chọn im lặng.

Tính tình của con người Ninh Ân vừa cảnh giác lại tàn nhẫn như vậy, đối với lãnh địa của mình hẳn là có loại cố chấp không cho người khác xâm phạm. Hắn có thể đưa Ngu Linh Tê vào đây lánh nạn đã là thỏa hiệp cực lớn rồi.

Nếu thử thăm dò thêm không chừng sẽ giẫm lên ranh giới cuối cùng của hắn.

"Tiểu thư đang suy nghĩ gì vậy?”

Trong sự yên tĩnh giày vò này, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Ninh Ân truyền đến từ phía trước. Hắn thốt ra một câu khiến người khác phải kinh hãi: "Đang suy nghĩ nên giết ta như thế nào hay là đang suy nghĩ về mật đạo này?”

Đầu ngón tay Ngu Linh Tê run lên. Nàng ngập ngừng ngước mắt.

"Tiểu thư nên giết ta.”

Nửa bên mặt Ninh Ân chìm trong bóng tối, nửa khuôn mặt được đón ánh sáng kia lại vô cùng khôi ngô sáng sủa. Hắn cầm cây đuốc cười nói: "Ta biết bí mật của tiểu thư, làm ô uế danh dự của tiểu thư, quả thực đáng chết.”

"Cái thứ gọi là danh dự đã biến mất từ lúc ta tự phá hư hôn sự ở Đông Cung rồi.”

Ngu Linh Tê cắn môi, cố hết sức nói: "Ngươi im miệng.”

Ninh Ân nở nụ cười, dường như miễn cưỡng hài lòng với câu trả lời này.

Nhưng khi hắn thật sự không nói thêm gì nữa, Ngu Linh Tê lại cảm thấy khiếp sợ đến nỗi luống cuống.

Mật đạo quá dài, quá yên tĩnh. Ngọn đuốc huơ qua còn chưa kịp thấy rõ lối đi thì bóng tối đã lập tức bao trùm lấy bốn phương tám hướng, giống như có một con thú lớn màu đen ở phía sau đang mở lớn miệng cắn nuốt.

Ngu Linh Tê không thích sự ngột ngạt mà bóng tối mang lại.

Kiếp trước sau khi nàng chết, Ninh Ân đã nhốt thi thể nàng bằng một cái quan tài băng trong căn nhà nhỏ, khiến linh hồn nàng phiêu đãng không có nơi về. Cảm giác run rẩy sợ hãi đó, đời này nàng cũng khó có thể quên được.

Đang loạng choạng bước đi, Ninh Ân phía trước bỗng dừng bước.

Đợi nàng lảo đảo vịn tường chạy tới, hắn đặt đuốc xuống mặt đất, thản nhiên nói: "Ta bế tiểu thư đi ra ngoài.”

Ngu Linh Tê hoảng sợ, vội vàng nói: "Không cần.”

Lúc này nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục, để hắn bế chỉ sợ càng không ra nổi.

Ninh Ân nhìn nàng một cái, hồi lâu sau mới chìa tay ra, "Đưa tay cho ta.”

Bàn tay của hắn thon dài mạnh mẽ, khớp xương cân xứng, trời sinh là đôi tay có thể nắm trọn mọi thứ.

Nhưng ngay lúc này, Ngu Linh Tê có chút để ý đối với bàn tay này. Dù sao thì mới vừa rồi...

Thấy nàng không chịu nhúc nhích, Ninh Ân "chậc" một tiếng cực khẽ rồi lấy dải lụa màu hạnh bạch ra quấn quanh lòng bàn tay nàng hai vòng, còn đầu khác thì nằm trong tay hắn.

Đó là...

Ánh mắt Ngu Linh Tê nóng lên, đó là dải lụa của nàng. Một khắc trước, nó còn nằm trên mắt Ninh Ân, mặc cho nàng dùng đôi môi nóng bỏng trằn trọc hôn xuống.

"Nắm lấy.”

Ninh Ân một tay cầm đuốc, một tay cầm dải lụa kéo nàng đi về phía trước. Mặc dù vẫn là dáng vẻ lãnh đạm bạc bẽo, nhưng bước chân của hắn rõ ràng đã chậm lại rất nhiều.

Ngu Linh Tê nhìn bóng lưng cao lớn kia, cảm xúc xấu hổ qua đi để lại sự trống rỗng vô tận.

Chưa đến mức hối hận, chỉ là ít nhiều cũng có chút phiền muộn.

Sống lại một đời, nàng cho là mình và Ninh Ân sẽ có một khởi đầu khác. Hợp tác vì lợi ích cũng được, buông bỏ quá khứ (1) cũng tốt, duy chỉ có một điều không nên chính là đi theo vết xe đổ của đời trước, hai người cứ mơ mơ hồ hồ ở bên nhau.

Hôm nay là lễ Tắm Phật, nàng vốn định dẫn Ninh Ân xem đèn đuốc và thiện ý của nhân gian. Nhưng kết quả vẫn là hỏng cả rồi.

Không biết đi bao lâu, ánh sáng ẩn hiện xua tan một bụng tâm sự nàng.

Đẩy cửa phòng thiền ra, cây chuối tây bị mưa to gột rửa xanh tươi đến nổi phát sáng.

Ngu Linh Tê buông dải lụa ra, thấp giọng nói: "Cảm ơn.”

Ninh Ân gấp dải lụa lại một cách tự nhiên rồi cầm trong tay. Hắn rủ mắt nhìn gương mặt kiều diễm của nàng, nói: "Biết nên giải thích thế nào chưa?”

"Rồi." Ngu Linh Tê hít mạnh một luồng không khí ẩm ướt hơi lạnh vào mũi để khôi phục sự bình tĩnh, "Đi thôi.”

Có một chiếc ô giấy trước của phòng thiền, không biết ai để ở đó.

Ngu Linh Tê mơ hồ nhớ lại, lúc mình đến nơi này, cái ô vẫn chưa ở đây.

Trái lại Ninh Ân đã nhận ra chiếc ô kia. Hắn thuận tay cầm lên mở ra, đứng chờ nàng ở trước bậc thềm.

Màn mưa trống rỗng mênh mông, dáng người Ninh Ân cầm ô đặc biệt rắn rỏi anh tuấn. Hắn chỉ chỉ vào dưới tán ô của mình.

Ngu Linh Tê bình tĩnh bước vào dưới tán ô. Ninh Ân thấy vậy liền chắp một tay, nghiêng tán ô về phía nàng.

Bên kia.

Tiết Sầm tìm được con đường trúc trước phòng thiền. Hắn nhìn thấy bóng dáng Ngu Linh Tê từ phía xa xa, trong lòng không khỏi vui vẻ, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đang định bước về phía trước chào hỏi, hắn lại thấy bên cạnh nàng còn có một thiếu niên đang cầm ô.

Thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng giống như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ. Tiết Sầm kìm lòng không được dừng bước.

"Công tử, người nọ không phải thiếu niên từng cùng Ngu nhị tiểu thư bị bao vây ở trên vách núi sao?”

Gã sai vặt bên người Tiết Sầm kiễng chân, bất mãn nói: "Vết nhơ như vậy, sao Ngu tướng quân dám giữ hắn ở trong phủ chứ? Còn thân thiết với Ngu nhị tiểu thư như vậy.”

"Nói năng cẩn thận." Tiết Sầm nhìn gã sai vặt của mình.

Gã sai vặt tủi thân: "Nô cũng chỉ bất bình giùm công tử thôi. Ngu nhị tiểu thư rõ ràng không đặt ngài ở trong lòng, ngài còn che chở nàng như vậy..."

"Im miệng." Tiết Sầm hiếm khi trầm giọng, "Những lời này không cho phép ngươi nói với người thứ hai.”

Hắn lại nhìn hướng đường trúc, không tiến lên phía trước truy hỏi rốt cuộc Ngu Linh Tê đi đâu mà biến mất hơn nửa canh giờ.

Chỉ cần nàng bình an là đủ.

Tiết Sầm xoay người rời đi, cũng không cầm ô.

Trên đường mòn đầy trúc, Ninh Ân dừng bước, nhìn về hướng Tiết Sầm rời đi.

Ngu Linh Tê cũng dừng theo, hỏi: "Sao vậy?”

Ninh Ân thu hồi tầm mắt từ Nguyệt Môn trên tường của ngôi chùa, lạnh lùng nhếch môi nói: "Không có gì, có người chướng mắt.”

Sau khi tụ họp với Hồ Đào, nàng ấy quả nhiên cực kỳ lo lắng, không ngừng hỏi vừa rồi Ngu Linh Tê đi đâu.

"Thật sự chỉ là thân thể không thoải mái nên ta đến phòng thiền nghỉ một lát thôi.”

Ở cửa chùa, Ngu Linh Tê phải che hai má hơi nóng, nhỏ giọng giải thích ba lần thì Hồ Đào mới miễn cưỡng bỏ qua.

"Ôi chao, Vệ Thất.”

Hồ Đào dìu Ngu Linh Tê lên xe, ánh mắt thoáng nhìn thấy một mảng trắng ẩn hiện trong tay áo Ninh Ân. Nàng ấy cũng không thấy rõ là băng gạt hay là cái gì, tò mò nói: "Ngươi bị thương sao?”

Ngu Linh Tê nhìn theo tầm mắt Hồ Đào, nhất thời hô hấp chậm lại, "độc" vừa mới áp chế lại vọt lên.

Ninh Ân đúng là đang quấn dải lụa màu hạnh bạch của nàng trên cổ tay, vòng qua mấy vòng giống như băng gạc, còn thắt một cái nút đẹp mắt.

"Cái này à?”

Ninh Ân cười nhìn về phía Ngu Linh Tê, ngón tay út ngoắc lấy một đầu dải lụa, nhẹ nhàng xoa một cách chậm rãi.

Thấy nàng trừng đôi mắt hạnh lên như ý muốn, lúc này hắn mới giấu dải lụa màu trắng kia và trong tay áo, chắp tay nói: "Là kỷ vật của ta.”

Hồ Đào lẩm bẩm hạ rèm xe xuống: "Thật là một tên kỳ quái, đến chùa Kim Vân không xin thăm xin bùa mà lại xin cái này.”

Ngu Linh Tê im lặng không lên tiếng sửa sang lại đầu tóc, không dám để Hồ Đào phát hiện dải lụa của nàng đã biến mất.

Quả nhiên, không nên trêu chọc tên điên này.

(1) Buông bỏ quá khứ: nguyên văn (相忘江湖). Câu nói này vốn chỉ hai con cá bởi vì nước suối đã khô cạn mà buộc phải hô hấp cho nhau. Bọn chúng dùng nước bọt của đối phương để bảo vệ sự ẩm ướt của mình. Trong lúc đó, hai con cá không thể không nhớ đến cuộc sống tự do tự tại của những ngày xưa khi mà chúng nó chưa quen biết nhau. Bây giờ nhiều người dùng câu này để nói đến việc buông bỏ tình cảm mà bản thân cố chấp theo đuổi quá lâu, quên nhau trong chốn hồng trần, không biết gì về nhau nữa (Theo baidu)
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...