Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 32: Hỏi chuyện
Gió thổi qua làm chuông đồng treo trên mái đình cong đầu đao của nhà xây trên mặt nước vang lên leng keng.
Ninh Ân vừa xoay xoay hạt vải giữa các ngón tay vừa nhìn Ngu Linh Tê đang ngơ ngẩn cầm bút, thoáng nhíu mày: “Tiểu thư không thích sao?”
Vấn đề nằm ở chỗ thích hay không thích ư?
Ai nhận được bút lông làm từ tóc cũng sẽ cần chút thời gian để phản ứng.
“Cũng không phải là không thích, chỉ tò mò thôi.”
Ngu Linh Tê cầm thân bút bóng loáng được chạm khắc sơn mài phức tạp, đầu ngón tay trắng nõn cùng sắc sơn đỏ thắm xen lẫn làm nổi bật cho nhau, nàng liếc mắt, nói: “Nếu lần sau ta khen đôi mắt của ngươi đẹp thì sao?”
“Nếu tiểu thư thích thì xẻo mắt ra đưa cho tiểu thư cũng được.”
Ninh Ân nghiêm túc suy tư một hồi nữa mới thong thả nói: “Chỉ e tiểu thư nhân hậu lương thiện, việc xử lý con mắt có hơi phiền phức, không thể dọa tiểu thư được.”
“Không cần.”
Ngu Linh Tê vội vàng dừng đề tài nguy hiểm này lại: “Tóc cắt còn có thể dài ra, chứ nếu không có mắt hay tay chân thì thành không lành lặn rồi. Các bộ phận trên cơ thể sẽ đẹp nhất khi chúng còn sống mà...”
Đang dở lời thì chợt nghe Ninh Ân cười trầm thấp: “Ồ, hóa ra tiểu thư thích sử dụng đồ còn sống.”
Nhờ phúc của hắn, bây giờ Ngu Linh Tê vừa nghe thấy hai chữ “sử dụng” là gò má bất giác nóng lên ngay.
Nàng nhíu mày, có hơi khó xử: “Ý của ta là, ngươi nên yêu quý thân thể của mình một chút.”
Lúc này Ninh Ân lại không cười, con ngươi đen nhánh nhìn hàng lông mi của nàng rất lâu, chẳng rõ có nghe lọt hay không.
Sau một thoáng lặng im, hắn chợt nói: “Tiểu thư có thể dùng bút này viết một bức tranh chữ không?”
Giấy mực đã được chuẩn bị, đặt tại một góc trên mặt chiếc bàn nhỏ.
Có điều, việc lấy phần tóc xinh đẹp của Ninh Ân đi chấm mực làm nàng bỗng dưng thấy có chút không đành lòng.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, trước tiên dùng nước trong làm mềm đầu bút lông, sau đó mới nói: “Muốn ta viết gì?”
Tay phải của Ninh Ân chắp sau lưng, tay trái quấn dải lụa màu trắng hoa mơ đang thong thả ung dung mài thỏi mực, sau một hồi nhớ lại chuyện hôm qua, hắn nói: “Lệ giáp hồng thâm, xạ tề hương mãn[1].”
Đầu bút lông dừng một chút, kéo thành một cái đuôi nhỏ màu đen trên giấy Tuyên Thành.
“Cây bút này vô cùng dẻo dai, thích hợp với lối hành thảo[2] cởi mở phóng khoáng, không hợp viết câu này.”
Ngu Linh Tê giả vờ không hiểu ý đồ của hắn, đặt bút viết một câu trong “Chu Dịch”: Quân tử tàng khí vu thân, đãi thì nhi động[3].
“Quân tử” chính là người có phẩm đức vẹn toàn, cũng là con của vua, giấu mà không lộ, chờ đợi thời cơ. Ninh Ân tự xưng là thông minh, song cũng không rõ Ngu Linh Tê đang viết tầng ý nào.
Động tác mài mực của hắn chậm lại, cười như không cười: “Lời này của tiểu thư có phần coi trọng ta quá rồi.”
“Ánh mắt của ta cực chuẩn, sẽ không nhìn lầm người.”
Ngu Linh Tê thổi khô chữ viết, đưa chữ đã viết xong đến trước mặt Ninh Ân, nở một nụ cười rất mực chân thành: “Cảm ơn bút của ngươi, dùng rất tốt.”
Ninh Ân cụp mắt, từ từ giơ tay lên cầm một đầu khác của tờ giấy Tuyên Thành.
Chữ viết trên giấy phóng khoáng tự nhiên, tựa một dấu ấn rơi vào đáy mắt hắn.
Gió nhẹ thổi dập dờn một hồ nước xuân, lá liễu rì rào.
Mắt của Ninh Ân hơi tối, hắn nheo mắt nhìn cửa nguyệt[4] sau núi giả, một góc áo thuần trắng chợt vụt qua.
Triệu Ngọc Minh đã rời đi giờ quay lại.
Nàng ta vốn định nói bóng gió tình trạng của Cực Lạc hương trên người Ngu Linh Tê, nhưng không ngờ lại chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trong thủy tạ.
Khoảnh khắc thiếu niên mặc y phục đen hơi nghiêng đầu, nàng ta hoảng sợ, vội vàng xoay người rời đi.
Mãi đến lúc ra khỏi cửa hông phủ tướng quân, trong lòng nàng ta vẫn còn nỗi khiếp sợ mà dừng bước chân. Sau một chốc kinh ngạc, sự ghen tị sâu sắc dâng lên.
Thiếu niên trong nhà thủy tạ bị cột hành lang che mất thân hình nên nàng ta không thấy rõ mặt, nom xiêm y thì có lẽ là thị vệ gì đó. Từng cái nhăn mày hay mỗi nụ cười của Ngu Linh Tê dành cho hắn đều toát ra sự tín nhiệm hết sức thân cận, không hề tuân thủ nghiêm ngặt chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân”. (gốc là “nam nữ đại phòng” nhưng ghi rõ ra thế này là ai cũng hiểu)
Lại nhớ đến những thứ nghe được từ chỗ Triệu Tu, tác dụng của Cực Lạc hương...
Triệu Ngọc Minh che khuôn mặt bị trầy da lại, trong lòng dâng lên nỗi mừng thầm u ám.
Từ khi gặp được ánh trăng sáng Tiết Nhị Lang lần đầu vào bữa tiệc ba năm trước, lúc nàng ta đến Ngu phủ chúc thọ, nàng ta đã vương vấn khó quên. Nàng ta tự biết phụ thân chỉ là quan nhỏ không vào được thất phẩm, dòng dõi hơi bần hàn, trong nhà cũng không có huynh đệ ruột đáng tin cậy chống lưng nên chỉ có thể chôn sâu tâm ý xuống đáy lòng.
Nhưng dần dần, phần tâm ý này ngày càng vặn vẹo và phồng to lên trong sự ghen ghét cùng tự ti, rồi từng bước xâm chiếm khiến nàng ta hoàn toàn thay đổi.
Ngu Linh Tê trúng Cực Lạc hương, không thể nào còn sự trong trắng, sạch sẽ hơn mình chỗ nào chứ? Vì sao Tiết Nhị Lang có thể chấp nhận nàng ta mà lại không thể chấp nhận mình?
Bản thân thất thân với Thái Tử, là chịu ơn, còn Ngu Linh Tê lại thất thân với nô bộc thấp hèn mới là sỉ nhục.
Triệu Ngọc Minh từ từ siết chặt ngón tay, nói với thị tỳ nên người: “Hồng Châu, chúng ta đến Tiết phủ một chuyến.”
“Tiểu thư, người còn chưa từ bỏ ý định ư?”
Mặt thị tỳ lộ vẻ khó xử: “Tiết Nhị Lang sẽ không gặp người đâu, mấy lần đến cửa thăm hỏi, hắn chẳng thèm cho người vào cửa bao giờ. Hơn nữa người sắp phải tiến cung, hắn lại càng muốn tránh nghi ngờ.”
Bước chân của Triệu Ngọc Minh dừng lại, không cam lòng mà nói: “Vậy thì hỏi thăm một chút, xem hôm nay lúc nào Tiết công tử ra ngoài, ta ở bên ngoài chặn hắn lại.”
Thấy thị tỳ ậm ừ không nhúc nhích, nàng ta thúc giục: “Ngày mai sẽ không còn cơ hội, mau đi!”
Cho dù dùng cách gì, nàng ta cũng nhất định phải nói những gì mình tận mắt nhìn thấy cho Tiết Sầm biết, để hắn hết ôm hy vọng cưới Ngu Linh Tê.
Trong sương phòng, hương khói từ lư hương hình thú lượn lờ tỏa ra.
Ngu Linh Tê rửa sạch đầu bút lông chạm sơn đỏ kia, dùng vải bông cẩn thận lau khô nước rồi mới đặt trên giá bút hong khô.
Lòng bàn tay hằn vết hoa văn được sơn khắc phức tạp, làm nàng không khỏi cười khẽ: Tên điên nhẹ này vẫn luôn suy nghĩ bất chấp lý lẽ như vậy.
Tóc da trên cơ thể là do cha mẹ ban cho, cũng chỉ lúc kết tóc trong đêm tân hôn cùng tình nhân ân ái mới có thể cắt một ít xuống mang tặng. Chứ dùng tóc làm bút, sao hắn lại nghĩ ra được chứ?
Đang cười thì Ngu Tân Di đẩy cửa đi vào, Ngu Linh Tê lập tức thu tay về.
Ngu Tân Di không phát hiện động tác nhỏ này của nàng, tiện tay đặt đao lên bàn, xoa xoa cổ rồi nói: “Ta vừa mới thấy Triệu Ngọc Minh lén lút chuồn ra từ cửa hông, không làm gì muội chứ?”
“Triệu Ngọc Minh?”
Không phải nàng ta phải đi từ sớm rồi ư?
Nhớ tới gì đó, Ngu Linh Tê hừ một tiếng: “Không sao cả, những thứ mà nàng ta tự cho là nhược điểm kia chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, vốn không thể gây cho ta chút thương tổn nào.”
Chỉ có mấy kẻ lòng dơ bẩn mới suy bụng ta ra bụng người thôi.
Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy bên tiền viện truyền đến tiếng người ầm ĩ.
“Chị, bên ngoài có chuyện gì sao?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Ồ, là Ngu Hoán Thần trở về từ trong cung. Nghe nói bốn huyện Lạc Châu đột nhiên gặp bão, hư hao trăm nghìn mẫu ruộng đất và nhà cửa, thêm cả mấy vạn nạn dân.”
Ngu Tân Di nói: “Hoàng Thượng lệnh Ngu Hoán Thần áp tải lương thực cứu tế, tối nay phải xuất phát rồi.”
“Nhanh vậy ư?”
“Tình hình tai nạn khẩn cấp, dỡ trại trong đêm cũng là chuyện thường.”
Tuy nói như thế, nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao lại giao chuyện vận chuyển cứu tế lương thực như thế cho người của phủ Tướng quân chứ?
Cuối giờ Dậu, trời mới sẩm tối, Ngu Hoán Thần đã chấn chỉnh người và ngựa đâu vào đấy để lên đường.
Ngu Linh Tê cầm theo một chiếc đèn lồng bằng vải lụa đứng trước bậc thềm, suy nghĩ một hồi rồi dặn dò Ngu Hoán Thần đang mặc áo giáp quân phục: “Việc cứu tế liên quan rất rộng, huynh trưởng nhất định phải cẩn thận.”
Ngu Hoán Thần quấn một vòng dây cương lên tay, lớn tiếng cười nói: “Mấy việc nhỏ này cũng không làm xong thì có lỗi với thân phận thiếu tướng quân Ngu gia rồi. Tuế Tuế chớ lo lắng, chờ huynh trở về!”
Dứt lời lại nhìn Ngu Tân Di đang đứng một bên khoanh tay, trầm mặt rồi cứng rắn nói: “Ngu Tân Di, nhớ phải chăm sóc mẹ và muội muội thật tốt!”
“Còn cần ngươi quan tâm à?”
Ngu Tân Di ghét bỏ nói: “Mau cút đi, đừng để muộn giờ.”
Ngu Hoán Thần giơ roi ngựa lên, dẫn theo quân đoàn thân cận của Ngu gia đi về cửa thành.
Ánh đuốc uốn lượn, thoáng chốc đã biến mất ở trong bóng đêm.
...
Gió thổi cả một đêm, mưa nhỏ giọt xuống bậc thềm trống.
Sau cửa hông của tráo phòng [5], Ninh Ân lướt qua thân vệ của Ngu phủ đang làm nhiệm vụ, giẫm lên đám hoa tàn lá rụng vừa dày vừa nặng rồi bước xuống thềm đá.
Trước mặt là một người bán hàng rong đang đi đến, hắn gánh rương hàng, tay cầm trống lắc mà thét to. Nhìn thấy Ninh Ân, hắn vội vàng tiến lên trước rồi ân cần nói: “Lang quân, mua kẹo không?”
Ninh Ân dừng bước chân, quét mắt nhìn mứt và kẹo viên đủ loại màu sắc trong rương hàng, tùy ý hỏi: “Có kẹo mạch nha không?”
“Có có.” Người bán hàng rong vội lấy một tờ giấy dầu ra, múc cho hắn một muỗng kẹo mạch nha.
“Thuộc hạ đã điều hướng dư luận khắp phố dựa theo lời điện hạ phân phó, Ngự Sử Đài đang vạch tội Thái tử thất đức, chỉ đợi thời cơ chín muồi.”
Động tác trên tay của người bán hàng rong không dừng, dùng âm thanh chỉ có hai bên có thể nghe được mà báo cáo: “Ngoài ra, người của phủ tướng quân đang âm thầm tra các mối quan hệ của điện hạ, thuộc hạ sợ Ngu gia tra được điện hạ ở ngay trong phủ của bọn họ, cần phải ra tay...”
“Không cần.” Ninh Ân lấy ra mấy đồng tiền đặt trong ngăn kéo của rương hàng, vẻ mặt bình tĩnh: “Cứ để cho bọn họ tra.”
Để xem Ngu Hoán Thần có cái mạng này không, còn sống để mà về điều tra lai lịch của hắn.
Dù sao thì tuy đầu heo Ninh Đàn kia không có bản lĩnh, nhưng lại rất thù dai.
“Tra một chút về Cực Lạc hương cho ta.” Ninh Ân nở một nụ cười.
“Được rồi.” Người bán hàng rong tươi cười, hai tay dâng kẹo mạch nha đã gói kỹ lên: “Lang quân đi thong thả.”
Ninh Ân đặt bọc kẹo ở sau lưng, lên bậc thềm trong tiếng trống lắc càng lúc càng đi xa, đi về phía nhà thuỷ tạ.
Quả nhiên Ngu Linh Tê đang ở đó luyện chữ.
Gió làm lay động làn váy đỏ nhạt của nàng, như ánh ban mai lay động trong gió.
Tựa như đã sớm biết sẽ gặp hắn nên nàng cố ý không dẫn theo thị tỳ hầu hạ.
Thế là Ninh Ân đi qua đó, đưa tay từ từ mài mực cho nàng.
Dáng vẻ của hắn thong dong, trời sinh đã định là người không phải hầu hạ người khác, nói là mài mực còn không bằng bảo rằng hứng thú đến đây đùa nghịch ngắm cảnh.
“Đi đâu vậy? Hồ Đào nói ngươi không ở tráo phòng.”
Ngu Linh Tê liếc bàn tay với khớp xương thon dài kia, màu da làm nền cho thỏi mực đen ngòm, cảm giác như ngọc lạnh.
Nàng vẫn luôn cảm thấy đôi tay này của Ninh Ân rất thích hợp để đan mười ngón tay vào nhau với người khác...
Ý thức được mình đang suy ngẫm gì, trong lòng Ngu Linh Tê đầy căng thẳng, vội tản đi ý tưởng lung tung rối loạn trong đầu.
"Mua kẹo." Ninh Ân xoa xoa tay một chút, đặt kẹo mạch nha vừa mới mua lên bàn đá, đẩy một cái về phía Ngu Linh Tê.
Sau đó hắn dừng lại một chốc, cụp mắt kéo dài giọng: "Cái tiểu thư dùng không phải bút ta đưa."
Theo tầm mắt của hắn, Ngu Linh Tê liếc nhìn trúc bút nơi tay mình, giả vờ không nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn: "Bút lông kia của ngươi đẹp quá, ta không nỡ dùng."
Ngu Linh Tê không có đam mê dùng tóc viết chữ nên bèn đặt cái bút khắc sơn Ninh Ân tự tay làm ở trong phòng.
Nàng cũng tính toán xong rồi, sau này nếu Ninh Ân đắc thế xong lại không thừa nhận tình xưa, nàng sẽ lấy cây bút kia ra cho hắn xem, đổi lấy một tương lai an nhàn.
"Tiểu thư đang suy nghĩ gì thế? Tròng mắt đảo loạn cả lên."
Hình như Ninh Ân đã nhìn thấu sự không tập trung của nàng, khẽ cười một tiếng.
Ngu Linh Tê gom lại suy nghĩ vẩn vơ của mình, dứt khoát gác bút.
"Vệ Thất, ta có lời muốn hỏi ngươi."
Nàng nhấp môi, dường như đắn đo mất một hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Nếu… Ta là nói nếu, có một người hầu hạ ngươi hai năm rồi bỗng nhiên chết, ngươi sẽ xử lý nàng thế nào?"
Từ hôm qua nàng đã có suy nghĩ này.
Hôm qua Ninh Ân nói hắn không thích mặt của Triệu Ngọc Minh, cho nên Ngu Linh Tê mới lờ mờ đoán ra, lý do khiến Ninh Ân lại dùng gậy vẽ hoa lên mặt Triệu Ngọc Minh sau khi nàng chết ở kiếp trước.
Vì thế nàng nghĩ, có phải nàng sẽ có được đáp án cho điều mình nghi hoặc và để ý ở kiếp trước từ Ninh Ân kiếp này hay không.
Chân mày của Ninh Ân hơi nhíu lại, hình như đang tò mò vì sao nàng lại hỏi việc này.
Nhưng giọng của hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhẹ nhàng nói: "Chết thì chết thôi, đào cái hố chôn là được."
Hắn cũng không biết vì sao mình lại trả lời cái giả thiết nhàm chán này. Có khi bởi ánh mắt lúc này của Ngu Linh Tê chăm chú nghiêm túc quá mức.
"Vậy nếu như, ngay cả hố cũng không có thì sao?" Ngu Linh Tê lại hỏi.
Trực giác mách bảo nàng rằng, câu trả lời tiếp đó của Ninh Ân có lẽ là mấu chốt.
Ninh Ân tư lự một hồi, vê vê viên kẹo trên bàn rồi nói: "Đó chỉ là hạng người vô danh, không đáng để ta hao tâm tốn sức."
Nghe vậy, tim Ngu Linh Tê hơi nghẹn một chút.
Chuyện bản thân để ý lâu như vậy, nhưng với Ninh Ân xem ra chỉ là một câu lạnh như băng "hạng người vô danh, không đáng hao tâm tốn sức".
Bởi vì không đáng hao tâm tốn sức nên mới để cho xác của nàng nằm trong mật thất tối tăm, ngay cả cơ hội xuống mồ để được yên ổn cũng không có?
So với không biết đáp án thì biết rồi càng buồn khổ hơn.
Ngu Linh Tê trừng mắt liếc hắn một cái, cướp lấy viên kẹo mạch nha trong tay hắn rồi nói: "Không cho ngươi ăn."
Ninh Ân ngẩn ngơ.
Nhìn lòng bàn tay trống không, hắn "tặc" một tiếng: Thật hung dữ mà.
Ngu Linh Tê cho rằng chuyện cũng đã qua lâu như vậy, cũng sắp tra ra manh mối hung thủ đầu độc mình rồi, nàng không nên để ý đến đoạn thời gian trở thành cô hồn dã quỷ đó nữa...
Nhưng nghe được đáp án từ chính miệng của Ninh Ân, nàng vẫn khó nén nỗi chua xót trong lòng.
Lạ thật, trước kia nàng nhìn thoáng được chuyện này, cũng đâu có kỳ quái đến thế.
Thấy một mình nàng ngồi đó không nói lời nào, cuối cùng sự lạnh nhạt tản trong mắt Ninh Ân cũng lắng xuống, hóa thành chút nghi ngờ.
Hắn nhìn chằm chằm vào hàng lông mi khẽ run của Ngu Linh Tê một hồi lâu, sau đó mới lột viên kẹo cho nàng rồi đưa đến trước mặt nàng.
Hắn chớp mắt cực chậm, gọi một tiếng: "Tiểu thư?"
Mùi sứa kẹo mạch nha vấn vít trên đầu ngón tay hắn, Ngu Linh Tê nhăn mũi, lại cảm thấy tẻ nhạt.
Tên điên nặng tạo nghiệt kiếp đang so đo với tên điên nhẹ hiện tại điều chi đây?
Nàng liếc Ninh Ân một cái, còn chưa mở miệng thì đã thấy Hồ Đào vội vàng chạy đến, phá vỡ sự yên tĩnh: "Tiểu thư..."
Thấy Ninh Ân ở đây, Hồ Đào có điều kiêng kỵ.
Ngu Linh Tê chỉnh lại cảm xúc xong thì ra hiệu cho nàng ấy: "Nói thẳng đi, chuyện gì?"
"Tiểu thư, Triệu phủ xảy ra chuyện rồi."
Hồ Đào hạ giọng: "Biểu tiểu thư chết rồi."
[1]: Trích Túy bồng lai của Hoàng Đình Kiên.
[2] Hành thảo: một loại kiểu chữ thư pháp đan xen giữa hành thư và thảo thư.
[3]Quân tử giấu tài năng trong người, chờ thời cơ hành động.
[4] Cửa nguyệt: cửa hình tròn giống mặt trăng trong các đình viện cổ xưa.
[5] Tráo phòng: phòng đằng sau chính phòng
Ninh Ân vừa xoay xoay hạt vải giữa các ngón tay vừa nhìn Ngu Linh Tê đang ngơ ngẩn cầm bút, thoáng nhíu mày: “Tiểu thư không thích sao?”
Vấn đề nằm ở chỗ thích hay không thích ư?
Ai nhận được bút lông làm từ tóc cũng sẽ cần chút thời gian để phản ứng.
“Cũng không phải là không thích, chỉ tò mò thôi.”
Ngu Linh Tê cầm thân bút bóng loáng được chạm khắc sơn mài phức tạp, đầu ngón tay trắng nõn cùng sắc sơn đỏ thắm xen lẫn làm nổi bật cho nhau, nàng liếc mắt, nói: “Nếu lần sau ta khen đôi mắt của ngươi đẹp thì sao?”
“Nếu tiểu thư thích thì xẻo mắt ra đưa cho tiểu thư cũng được.”
Ninh Ân nghiêm túc suy tư một hồi nữa mới thong thả nói: “Chỉ e tiểu thư nhân hậu lương thiện, việc xử lý con mắt có hơi phiền phức, không thể dọa tiểu thư được.”
“Không cần.”
Ngu Linh Tê vội vàng dừng đề tài nguy hiểm này lại: “Tóc cắt còn có thể dài ra, chứ nếu không có mắt hay tay chân thì thành không lành lặn rồi. Các bộ phận trên cơ thể sẽ đẹp nhất khi chúng còn sống mà...”
Đang dở lời thì chợt nghe Ninh Ân cười trầm thấp: “Ồ, hóa ra tiểu thư thích sử dụng đồ còn sống.”
Nhờ phúc của hắn, bây giờ Ngu Linh Tê vừa nghe thấy hai chữ “sử dụng” là gò má bất giác nóng lên ngay.
Nàng nhíu mày, có hơi khó xử: “Ý của ta là, ngươi nên yêu quý thân thể của mình một chút.”
Lúc này Ninh Ân lại không cười, con ngươi đen nhánh nhìn hàng lông mi của nàng rất lâu, chẳng rõ có nghe lọt hay không.
Sau một thoáng lặng im, hắn chợt nói: “Tiểu thư có thể dùng bút này viết một bức tranh chữ không?”
Giấy mực đã được chuẩn bị, đặt tại một góc trên mặt chiếc bàn nhỏ.
Có điều, việc lấy phần tóc xinh đẹp của Ninh Ân đi chấm mực làm nàng bỗng dưng thấy có chút không đành lòng.
Ngu Linh Tê bình tĩnh lại, trước tiên dùng nước trong làm mềm đầu bút lông, sau đó mới nói: “Muốn ta viết gì?”
Tay phải của Ninh Ân chắp sau lưng, tay trái quấn dải lụa màu trắng hoa mơ đang thong thả ung dung mài thỏi mực, sau một hồi nhớ lại chuyện hôm qua, hắn nói: “Lệ giáp hồng thâm, xạ tề hương mãn[1].”
Đầu bút lông dừng một chút, kéo thành một cái đuôi nhỏ màu đen trên giấy Tuyên Thành.
“Cây bút này vô cùng dẻo dai, thích hợp với lối hành thảo[2] cởi mở phóng khoáng, không hợp viết câu này.”
Ngu Linh Tê giả vờ không hiểu ý đồ của hắn, đặt bút viết một câu trong “Chu Dịch”: Quân tử tàng khí vu thân, đãi thì nhi động[3].
“Quân tử” chính là người có phẩm đức vẹn toàn, cũng là con của vua, giấu mà không lộ, chờ đợi thời cơ. Ninh Ân tự xưng là thông minh, song cũng không rõ Ngu Linh Tê đang viết tầng ý nào.
Động tác mài mực của hắn chậm lại, cười như không cười: “Lời này của tiểu thư có phần coi trọng ta quá rồi.”
“Ánh mắt của ta cực chuẩn, sẽ không nhìn lầm người.”
Ngu Linh Tê thổi khô chữ viết, đưa chữ đã viết xong đến trước mặt Ninh Ân, nở một nụ cười rất mực chân thành: “Cảm ơn bút của ngươi, dùng rất tốt.”
Ninh Ân cụp mắt, từ từ giơ tay lên cầm một đầu khác của tờ giấy Tuyên Thành.
Chữ viết trên giấy phóng khoáng tự nhiên, tựa một dấu ấn rơi vào đáy mắt hắn.
Gió nhẹ thổi dập dờn một hồ nước xuân, lá liễu rì rào.
Mắt của Ninh Ân hơi tối, hắn nheo mắt nhìn cửa nguyệt[4] sau núi giả, một góc áo thuần trắng chợt vụt qua.
Triệu Ngọc Minh đã rời đi giờ quay lại.
Nàng ta vốn định nói bóng gió tình trạng của Cực Lạc hương trên người Ngu Linh Tê, nhưng không ngờ lại chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trong thủy tạ.
Khoảnh khắc thiếu niên mặc y phục đen hơi nghiêng đầu, nàng ta hoảng sợ, vội vàng xoay người rời đi.
Mãi đến lúc ra khỏi cửa hông phủ tướng quân, trong lòng nàng ta vẫn còn nỗi khiếp sợ mà dừng bước chân. Sau một chốc kinh ngạc, sự ghen tị sâu sắc dâng lên.
Thiếu niên trong nhà thủy tạ bị cột hành lang che mất thân hình nên nàng ta không thấy rõ mặt, nom xiêm y thì có lẽ là thị vệ gì đó. Từng cái nhăn mày hay mỗi nụ cười của Ngu Linh Tê dành cho hắn đều toát ra sự tín nhiệm hết sức thân cận, không hề tuân thủ nghiêm ngặt chuyện “nam nữ thụ thụ bất thân”. (gốc là “nam nữ đại phòng” nhưng ghi rõ ra thế này là ai cũng hiểu)
Lại nhớ đến những thứ nghe được từ chỗ Triệu Tu, tác dụng của Cực Lạc hương...
Triệu Ngọc Minh che khuôn mặt bị trầy da lại, trong lòng dâng lên nỗi mừng thầm u ám.
Từ khi gặp được ánh trăng sáng Tiết Nhị Lang lần đầu vào bữa tiệc ba năm trước, lúc nàng ta đến Ngu phủ chúc thọ, nàng ta đã vương vấn khó quên. Nàng ta tự biết phụ thân chỉ là quan nhỏ không vào được thất phẩm, dòng dõi hơi bần hàn, trong nhà cũng không có huynh đệ ruột đáng tin cậy chống lưng nên chỉ có thể chôn sâu tâm ý xuống đáy lòng.
Nhưng dần dần, phần tâm ý này ngày càng vặn vẹo và phồng to lên trong sự ghen ghét cùng tự ti, rồi từng bước xâm chiếm khiến nàng ta hoàn toàn thay đổi.
Ngu Linh Tê trúng Cực Lạc hương, không thể nào còn sự trong trắng, sạch sẽ hơn mình chỗ nào chứ? Vì sao Tiết Nhị Lang có thể chấp nhận nàng ta mà lại không thể chấp nhận mình?
Bản thân thất thân với Thái Tử, là chịu ơn, còn Ngu Linh Tê lại thất thân với nô bộc thấp hèn mới là sỉ nhục.
Triệu Ngọc Minh từ từ siết chặt ngón tay, nói với thị tỳ nên người: “Hồng Châu, chúng ta đến Tiết phủ một chuyến.”
“Tiểu thư, người còn chưa từ bỏ ý định ư?”
Mặt thị tỳ lộ vẻ khó xử: “Tiết Nhị Lang sẽ không gặp người đâu, mấy lần đến cửa thăm hỏi, hắn chẳng thèm cho người vào cửa bao giờ. Hơn nữa người sắp phải tiến cung, hắn lại càng muốn tránh nghi ngờ.”
Bước chân của Triệu Ngọc Minh dừng lại, không cam lòng mà nói: “Vậy thì hỏi thăm một chút, xem hôm nay lúc nào Tiết công tử ra ngoài, ta ở bên ngoài chặn hắn lại.”
Thấy thị tỳ ậm ừ không nhúc nhích, nàng ta thúc giục: “Ngày mai sẽ không còn cơ hội, mau đi!”
Cho dù dùng cách gì, nàng ta cũng nhất định phải nói những gì mình tận mắt nhìn thấy cho Tiết Sầm biết, để hắn hết ôm hy vọng cưới Ngu Linh Tê.
Trong sương phòng, hương khói từ lư hương hình thú lượn lờ tỏa ra.
Ngu Linh Tê rửa sạch đầu bút lông chạm sơn đỏ kia, dùng vải bông cẩn thận lau khô nước rồi mới đặt trên giá bút hong khô.
Lòng bàn tay hằn vết hoa văn được sơn khắc phức tạp, làm nàng không khỏi cười khẽ: Tên điên nhẹ này vẫn luôn suy nghĩ bất chấp lý lẽ như vậy.
Tóc da trên cơ thể là do cha mẹ ban cho, cũng chỉ lúc kết tóc trong đêm tân hôn cùng tình nhân ân ái mới có thể cắt một ít xuống mang tặng. Chứ dùng tóc làm bút, sao hắn lại nghĩ ra được chứ?
Đang cười thì Ngu Tân Di đẩy cửa đi vào, Ngu Linh Tê lập tức thu tay về.
Ngu Tân Di không phát hiện động tác nhỏ này của nàng, tiện tay đặt đao lên bàn, xoa xoa cổ rồi nói: “Ta vừa mới thấy Triệu Ngọc Minh lén lút chuồn ra từ cửa hông, không làm gì muội chứ?”
“Triệu Ngọc Minh?”
Không phải nàng ta phải đi từ sớm rồi ư?
Nhớ tới gì đó, Ngu Linh Tê hừ một tiếng: “Không sao cả, những thứ mà nàng ta tự cho là nhược điểm kia chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, vốn không thể gây cho ta chút thương tổn nào.”
Chỉ có mấy kẻ lòng dơ bẩn mới suy bụng ta ra bụng người thôi.
Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy bên tiền viện truyền đến tiếng người ầm ĩ.
“Chị, bên ngoài có chuyện gì sao?” Ngu Linh Tê hỏi.
“Ồ, là Ngu Hoán Thần trở về từ trong cung. Nghe nói bốn huyện Lạc Châu đột nhiên gặp bão, hư hao trăm nghìn mẫu ruộng đất và nhà cửa, thêm cả mấy vạn nạn dân.”
Ngu Tân Di nói: “Hoàng Thượng lệnh Ngu Hoán Thần áp tải lương thực cứu tế, tối nay phải xuất phát rồi.”
“Nhanh vậy ư?”
“Tình hình tai nạn khẩn cấp, dỡ trại trong đêm cũng là chuyện thường.”
Tuy nói như thế, nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao lại giao chuyện vận chuyển cứu tế lương thực như thế cho người của phủ Tướng quân chứ?
Cuối giờ Dậu, trời mới sẩm tối, Ngu Hoán Thần đã chấn chỉnh người và ngựa đâu vào đấy để lên đường.
Ngu Linh Tê cầm theo một chiếc đèn lồng bằng vải lụa đứng trước bậc thềm, suy nghĩ một hồi rồi dặn dò Ngu Hoán Thần đang mặc áo giáp quân phục: “Việc cứu tế liên quan rất rộng, huynh trưởng nhất định phải cẩn thận.”
Ngu Hoán Thần quấn một vòng dây cương lên tay, lớn tiếng cười nói: “Mấy việc nhỏ này cũng không làm xong thì có lỗi với thân phận thiếu tướng quân Ngu gia rồi. Tuế Tuế chớ lo lắng, chờ huynh trở về!”
Dứt lời lại nhìn Ngu Tân Di đang đứng một bên khoanh tay, trầm mặt rồi cứng rắn nói: “Ngu Tân Di, nhớ phải chăm sóc mẹ và muội muội thật tốt!”
“Còn cần ngươi quan tâm à?”
Ngu Tân Di ghét bỏ nói: “Mau cút đi, đừng để muộn giờ.”
Ngu Hoán Thần giơ roi ngựa lên, dẫn theo quân đoàn thân cận của Ngu gia đi về cửa thành.
Ánh đuốc uốn lượn, thoáng chốc đã biến mất ở trong bóng đêm.
...
Gió thổi cả một đêm, mưa nhỏ giọt xuống bậc thềm trống.
Sau cửa hông của tráo phòng [5], Ninh Ân lướt qua thân vệ của Ngu phủ đang làm nhiệm vụ, giẫm lên đám hoa tàn lá rụng vừa dày vừa nặng rồi bước xuống thềm đá.
Trước mặt là một người bán hàng rong đang đi đến, hắn gánh rương hàng, tay cầm trống lắc mà thét to. Nhìn thấy Ninh Ân, hắn vội vàng tiến lên trước rồi ân cần nói: “Lang quân, mua kẹo không?”
Ninh Ân dừng bước chân, quét mắt nhìn mứt và kẹo viên đủ loại màu sắc trong rương hàng, tùy ý hỏi: “Có kẹo mạch nha không?”
“Có có.” Người bán hàng rong vội lấy một tờ giấy dầu ra, múc cho hắn một muỗng kẹo mạch nha.
“Thuộc hạ đã điều hướng dư luận khắp phố dựa theo lời điện hạ phân phó, Ngự Sử Đài đang vạch tội Thái tử thất đức, chỉ đợi thời cơ chín muồi.”
Động tác trên tay của người bán hàng rong không dừng, dùng âm thanh chỉ có hai bên có thể nghe được mà báo cáo: “Ngoài ra, người của phủ tướng quân đang âm thầm tra các mối quan hệ của điện hạ, thuộc hạ sợ Ngu gia tra được điện hạ ở ngay trong phủ của bọn họ, cần phải ra tay...”
“Không cần.” Ninh Ân lấy ra mấy đồng tiền đặt trong ngăn kéo của rương hàng, vẻ mặt bình tĩnh: “Cứ để cho bọn họ tra.”
Để xem Ngu Hoán Thần có cái mạng này không, còn sống để mà về điều tra lai lịch của hắn.
Dù sao thì tuy đầu heo Ninh Đàn kia không có bản lĩnh, nhưng lại rất thù dai.
“Tra một chút về Cực Lạc hương cho ta.” Ninh Ân nở một nụ cười.
“Được rồi.” Người bán hàng rong tươi cười, hai tay dâng kẹo mạch nha đã gói kỹ lên: “Lang quân đi thong thả.”
Ninh Ân đặt bọc kẹo ở sau lưng, lên bậc thềm trong tiếng trống lắc càng lúc càng đi xa, đi về phía nhà thuỷ tạ.
Quả nhiên Ngu Linh Tê đang ở đó luyện chữ.
Gió làm lay động làn váy đỏ nhạt của nàng, như ánh ban mai lay động trong gió.
Tựa như đã sớm biết sẽ gặp hắn nên nàng cố ý không dẫn theo thị tỳ hầu hạ.
Thế là Ninh Ân đi qua đó, đưa tay từ từ mài mực cho nàng.
Dáng vẻ của hắn thong dong, trời sinh đã định là người không phải hầu hạ người khác, nói là mài mực còn không bằng bảo rằng hứng thú đến đây đùa nghịch ngắm cảnh.
“Đi đâu vậy? Hồ Đào nói ngươi không ở tráo phòng.”
Ngu Linh Tê liếc bàn tay với khớp xương thon dài kia, màu da làm nền cho thỏi mực đen ngòm, cảm giác như ngọc lạnh.
Nàng vẫn luôn cảm thấy đôi tay này của Ninh Ân rất thích hợp để đan mười ngón tay vào nhau với người khác...
Ý thức được mình đang suy ngẫm gì, trong lòng Ngu Linh Tê đầy căng thẳng, vội tản đi ý tưởng lung tung rối loạn trong đầu.
"Mua kẹo." Ninh Ân xoa xoa tay một chút, đặt kẹo mạch nha vừa mới mua lên bàn đá, đẩy một cái về phía Ngu Linh Tê.
Sau đó hắn dừng lại một chốc, cụp mắt kéo dài giọng: "Cái tiểu thư dùng không phải bút ta đưa."
Theo tầm mắt của hắn, Ngu Linh Tê liếc nhìn trúc bút nơi tay mình, giả vờ không nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn: "Bút lông kia của ngươi đẹp quá, ta không nỡ dùng."
Ngu Linh Tê không có đam mê dùng tóc viết chữ nên bèn đặt cái bút khắc sơn Ninh Ân tự tay làm ở trong phòng.
Nàng cũng tính toán xong rồi, sau này nếu Ninh Ân đắc thế xong lại không thừa nhận tình xưa, nàng sẽ lấy cây bút kia ra cho hắn xem, đổi lấy một tương lai an nhàn.
"Tiểu thư đang suy nghĩ gì thế? Tròng mắt đảo loạn cả lên."
Hình như Ninh Ân đã nhìn thấu sự không tập trung của nàng, khẽ cười một tiếng.
Ngu Linh Tê gom lại suy nghĩ vẩn vơ của mình, dứt khoát gác bút.
"Vệ Thất, ta có lời muốn hỏi ngươi."
Nàng nhấp môi, dường như đắn đo mất một hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Nếu… Ta là nói nếu, có một người hầu hạ ngươi hai năm rồi bỗng nhiên chết, ngươi sẽ xử lý nàng thế nào?"
Từ hôm qua nàng đã có suy nghĩ này.
Hôm qua Ninh Ân nói hắn không thích mặt của Triệu Ngọc Minh, cho nên Ngu Linh Tê mới lờ mờ đoán ra, lý do khiến Ninh Ân lại dùng gậy vẽ hoa lên mặt Triệu Ngọc Minh sau khi nàng chết ở kiếp trước.
Vì thế nàng nghĩ, có phải nàng sẽ có được đáp án cho điều mình nghi hoặc và để ý ở kiếp trước từ Ninh Ân kiếp này hay không.
Chân mày của Ninh Ân hơi nhíu lại, hình như đang tò mò vì sao nàng lại hỏi việc này.
Nhưng giọng của hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhẹ nhàng nói: "Chết thì chết thôi, đào cái hố chôn là được."
Hắn cũng không biết vì sao mình lại trả lời cái giả thiết nhàm chán này. Có khi bởi ánh mắt lúc này của Ngu Linh Tê chăm chú nghiêm túc quá mức.
"Vậy nếu như, ngay cả hố cũng không có thì sao?" Ngu Linh Tê lại hỏi.
Trực giác mách bảo nàng rằng, câu trả lời tiếp đó của Ninh Ân có lẽ là mấu chốt.
Ninh Ân tư lự một hồi, vê vê viên kẹo trên bàn rồi nói: "Đó chỉ là hạng người vô danh, không đáng để ta hao tâm tốn sức."
Nghe vậy, tim Ngu Linh Tê hơi nghẹn một chút.
Chuyện bản thân để ý lâu như vậy, nhưng với Ninh Ân xem ra chỉ là một câu lạnh như băng "hạng người vô danh, không đáng hao tâm tốn sức".
Bởi vì không đáng hao tâm tốn sức nên mới để cho xác của nàng nằm trong mật thất tối tăm, ngay cả cơ hội xuống mồ để được yên ổn cũng không có?
So với không biết đáp án thì biết rồi càng buồn khổ hơn.
Ngu Linh Tê trừng mắt liếc hắn một cái, cướp lấy viên kẹo mạch nha trong tay hắn rồi nói: "Không cho ngươi ăn."
Ninh Ân ngẩn ngơ.
Nhìn lòng bàn tay trống không, hắn "tặc" một tiếng: Thật hung dữ mà.
Ngu Linh Tê cho rằng chuyện cũng đã qua lâu như vậy, cũng sắp tra ra manh mối hung thủ đầu độc mình rồi, nàng không nên để ý đến đoạn thời gian trở thành cô hồn dã quỷ đó nữa...
Nhưng nghe được đáp án từ chính miệng của Ninh Ân, nàng vẫn khó nén nỗi chua xót trong lòng.
Lạ thật, trước kia nàng nhìn thoáng được chuyện này, cũng đâu có kỳ quái đến thế.
Thấy một mình nàng ngồi đó không nói lời nào, cuối cùng sự lạnh nhạt tản trong mắt Ninh Ân cũng lắng xuống, hóa thành chút nghi ngờ.
Hắn nhìn chằm chằm vào hàng lông mi khẽ run của Ngu Linh Tê một hồi lâu, sau đó mới lột viên kẹo cho nàng rồi đưa đến trước mặt nàng.
Hắn chớp mắt cực chậm, gọi một tiếng: "Tiểu thư?"
Mùi sứa kẹo mạch nha vấn vít trên đầu ngón tay hắn, Ngu Linh Tê nhăn mũi, lại cảm thấy tẻ nhạt.
Tên điên nặng tạo nghiệt kiếp đang so đo với tên điên nhẹ hiện tại điều chi đây?
Nàng liếc Ninh Ân một cái, còn chưa mở miệng thì đã thấy Hồ Đào vội vàng chạy đến, phá vỡ sự yên tĩnh: "Tiểu thư..."
Thấy Ninh Ân ở đây, Hồ Đào có điều kiêng kỵ.
Ngu Linh Tê chỉnh lại cảm xúc xong thì ra hiệu cho nàng ấy: "Nói thẳng đi, chuyện gì?"
"Tiểu thư, Triệu phủ xảy ra chuyện rồi."
Hồ Đào hạ giọng: "Biểu tiểu thư chết rồi."
[1]: Trích Túy bồng lai của Hoàng Đình Kiên.
[2] Hành thảo: một loại kiểu chữ thư pháp đan xen giữa hành thư và thảo thư.
[3]Quân tử giấu tài năng trong người, chờ thời cơ hành động.
[4] Cửa nguyệt: cửa hình tròn giống mặt trăng trong các đình viện cổ xưa.
[5] Tráo phòng: phòng đằng sau chính phòng
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương