Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 48: Điên rồi
Mỗi đêm, thị vệ của Ngu phủ đều sẽ đúng giờ tuần tra xung quanh, hôm nay lại tìm thấy một đống bùi nhùi và giấy dầu dùng để gói bánh ở ngay góc phố.
Đám thị vệ cảm thấy nghi ngờ nên đã lập tức báo cho Ngu Hoán Thần.
“Có người từng theo dõi ở đây suốt mấy ngày, mục tiêu có lẽ là ta.”
Ngu Hoán Thần sờ giấy dầu, vê nát vụn thức ăn trong tay: “Lục soát kỹ khắp nơi cho ta.”
Thị vệ nhận lệnh đi lục soát, không bao lâu đã có kết quả.
Bọn họ đã tìm thấy vài giọt máu ở trong đống đồ lặt vặt cuối hẻm cách đó bảy tám trượng.
“Vết máu vẫn còn mới, không quá nửa canh giờ.”
Thị vệ bẩm báo: “Chỉ có điều, xung quanh lại không có dấu vết ẩu đả, cũng không thấy có người bị thương hoặc thi thể nào cả.”
Ngu Hoán Thần nhíu chặt đôi mày kiếm.
Người nọ đã bỏ chạy hay đã dọn dẹp sạch sẽ hiện trường rồi?
Là do người của Đông cung hay Yêm đảng ra tay?
Cho dù là người của ai ra tay thì chắc chắn cũng không có ý tốt...
Nhớ tới người vợ cùng đứa em gái út vừa vui vẻ ngồi xe ngựa ra ngoài, Ngu Hoán Thần lập tức biến sắc.
“Không tốt.”
Y đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng rời đi: “Mau chuẩn bị ngựa cho ta.”
...
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn nên ra ngoài vẫn cảm thấy oi bức.
Tô Hoàn kéo Ngu Linh Tê tới Ẩm Băng Lâu ngồi uống nước ô mai lạnh và nước đu đủ, đợi tới khi mặt trời lặn, gió đêm bắt đầu thổi thì mới lên xe ngựa về phủ.
Trên chiếc bàn dài trong xe, chậu băng bằng đồng đang tỏa ra hơi lạnh, ướp lạnh một chán sữa chua nho.
Nhưng quả nho mà Ninh Ân thường mua đều rất chua nhưng hắn lại có thể ăn rất bình thường còn Ngu Linh Tê chỉ nhìn thôi đã thấy ê răng rồi.
Đúng lúc nàng được uống thử món sữa chua nho ở Ẩm Băng Lâu, cảm thấy món này rất thơm mùi sữa, ngon hơn so với những thứ sơn hào hải vị mà Ninh Ân từng mua nên tiện tay mua thêm một phần, định mang về cho hắn ăn thử.
“Tuế Tuế, muội cảm thấy miếng băng ngọc này phối với sợi dây đeo màu xanh lá này hay phối với sợi dây màu xanh đậm kia đẹp hơn?”
Tô Hoàn cầm mấy sợi dây đeo có hình dáng khá giống nhau, cảm thấy rất do dự.
Ngu Linh Tê đậy lại chậu băng, cầm hai sợi dây đeo, nói: “Màu xanh lá mát mẻ, nhưng dù sao huynh trưởng cũng là võ tướng, dùng màu xanh đậm sẽ chững chạc hơn...”
Nàng còn chưa nói xong thì đã nghe người lái xe kêu lên, xe ngựa cũng đột nhiên dừng lại.
Ngu Linh Tê và Tô Hoàn đụng vào nhau, cả hai đều hừ nhẹ một tiếng.
“Thiếu phu nhân, tiểu thư.”
Thanh Tiêu đứng ngoài xe nói: “Phía trước có mấy chiếc xe của tiêu thương bị ngã, chặn hết đường đi, thuộc hạ đã sai người đi xử lý, mời thiếu phu nhân và tiểu thư chờ một lát.”
Ngu Linh Tê vén rèm xe, nhìn về phía trước.
Cách đó khoảng một trượng, một chiếc xe đẩy bán dưa đụng trúng một chiếc xe bò chở đầy đậu nành, cả dưa lẫn đậu đều rơi đầy đất khiến một đám con nít và ăn mày tới cướp, tình hình rất là hỗn loạn.
Xe ngựa của Ngu phủ bị chặn trên cầu đá giữa đường Tuyên Bình và đường Vĩnh Ninh. Cây cầu rất hẹp, vì vậy nên xe ngựa khó mà quay đầu lại được.
Bên bờ sông dưới cầu, cành liễu bay phấp phới.
Gã sai vặt ở Tiết phủ lau mồ hôi trên cằm, nhìn xung quanh nói: “Công tử, cầu bị chặn rồi, chúng ta phải đổi đường khác rồi ạ.”
Tiết Sầm ngồi ngay ngắn, trên gương mặt trong sáng không hề có chút vẻ nóng vội, nhìn thẳng về phía chiếc xe ngựa của Ngu phủ đang dừng trên cầu.
Tia nắng chiều ánh lên mặt nước, lóng lánh tỏa sáng.
Một chú chim không tên lướt ngang mặt nước, đậu lại trên cành liễu bên hồ.
Tô Hoàn thấy Ngu Linh Tê vẫn luôn nhìn cảnh chủ xe bò và chủ xe dưa cãi vả ở đầu cầu, mở miệng trấn an nàng: “Đừng lo, trên cầu rất nhanh sẽ được xử lý xong thôi, sẽ không làm chậm trễ giờ về phủ đâu.”
Nắng chiều ấm áp ánh vào mắt Ngu Linh Tê, vô cùng rực rỡ, nàng suy tư nói: “Muội không phải đang lo việc đó.”
Nàng chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chỉ có một chiếc xe dưa và một chiếc xe đậu thôi, cũng không phải là hàng hóa quan trọng gì nhưng vì sao lại cần tới năm sáu gã đàn ông cường tráng vận chuyển chứ?
Bọn họ chặn trước cầu cãi nhau, dường như cũng không quan tâm lắm tới số dưa và đậu rơi đầy đất mà lại luôn liếc nhìn về phía xe ngựa của Ngu phủ.
Hơn nữa, trời nóng như vậy, tôi tớ của những tiểu thương bình thường khác đều vén tay áo lên nhưng những người này lại ăn mặc rất kín đáo.
Ngu Linh Tê bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Nàng hạ màn xe xuống, quát khẽ: “Thanh Tiêu, mau xuống cầu.”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Một mũi tên đâm rách màn xe, bắn thẳng vào dưới chân Ngu Linh Tê.
Lấy mũi tên làm tín hiệu, đám người buôn bán dưa đậu mới vừa nãy còn đang giả vờ cãi vả lập tức lộ vẻ hung hãn, rút ra dao giấu dưới xe đẩy, chém chết hai tên thị vệ trước mặt rồi chạy tới vây đánh xe ngựa.
Thanh Tiêu lập tức rút kiếm, hét lên: “Bảo vệ tiểu thư và thiếu phu nhân.”
Thành xe bền chắc bị tám cái móc câu phá hỏng, gỗ vụn bay khắp nơi, Ngu Linh Tê và Tô Hoàn cũng vì vậy mà bại lộ trước mặt đám côn đồ.
Đám người đứng vây xem sợ hãi la hét chói tai, chạy tán loạn thoát thân, có người còn chạy đi báo quan.
Cách đó mười trượng, gã sai vặt của Tiết gia lạnh toát cả người, run chân nói: “Công, công tử, có người xấu hành thích... Công tử?”
Trong xe ngựa trống rỗng, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tiết nhị lang nữa.
...
Hành thích là chuyện xảy ra thường ngày với Ninh Ân của kiếp trước, ngay cả xe ngựa mà hắn ngồi cũng được cải tạo đặc biệt, chỉ cần nhấn vào cơ quan thì xung quanh xe ngựa sẽ dâng lên tường đồng vách sắt, chỉ chừa một lỗ nhỏ để thể, có thể ngăn chặn được tất cả đao kiếm.
Lúc đó, Ngu Linh Tê còn thường xuyên oán thầm xe ngựa của phủ Nhiếp Chính vương hệt như một cổ quan tài.
Nhưng bây giờ, nàng cực kỳ hoài niệm cỗ “quan tài” có thể ngăn chặn mọi đao kiếm đó của Ninh Ân.
Thấy trên xe là hai người phụ nữ mà không phải Ninh Hoán Thần, đám người hành thích có chút bất ngờ nhưng cũng không rảnh để ý nhiều đến vậy.
Đã làm đến nước này thì chỉ đành giết người diệt khẩu.
Nghe tiếng mũi tên xé gió vọt tới, Ngu Linh Tê theo bản năng giơ tay ôm Tô Hoàn đã bị dọa ngẩn người nằm rạp xuống đáy xe.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy tay trái đau đớn, máu tươi lập tức tuôn ra, nhuộm đỏ tay áo nàng.
“Tuệ Tuệ!”
Tô Hoàn nằm dưới người nàng lập tức trợn tròn mắt, sợ tới mức khóc nấc lên: “Muội bị thương rồi.”
“Chỉ bị tên xẹt ngang qua thôi, muội không sao.”
Ngu Linh Tê ra hiệu cho Tô Hoàn nằm yên, đôi mắt hạnh xinh đẹp, sạch sẽ càng thêm trầm tĩnh, nàng nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, đừng sợ.”
Tô Hoàn là hạnh phúc mà kiếp trước huynh trưởng nàng bỏ lỡ, kiếp này vất vả lắm mới có thể hạnh phúc bên nhau, nàng không cho phép bất cứ ai tổn thương tỷ ấy.
“Dẫn tiểu thư và thiếu phu nhân đi mau.”
Thanh Tiêu vừa liều chết ngăn cản đám thích khách không ngừng lao đến vừa hét lên với phu xe.
Phu xe vừa mới cầm dây cương thì con ngựa vừa bị trúng tên hoảng sợ kia đã chồm người hí vang lên.
Gọng xe gãy lìa, tất cả đồ đạc trong xe ngựa đều bị hất ra ngoài.
Tô Hoàn được Ngu Linh Tê che chở, xoay người lăn dưới đất, trong chớp mắt đã được đám thị vệ còn sót lại của Ngu phủ kéo lên.
Ngu Linh Tê bị thương, không thể bám vào chỗ nào cả, bị hất văng ra khỏi xe ngựa, bay thẳng xuống nước.
“Tuệ Tuệ!”
“Nhị muội muội!”
Thời gian dường như ngừng trôi, Tiết Sầm xen lẫn trong đám người đang chạy loạn, như một con cá ngược dòng, cố sức vươn tay về phía Ngu Linh Tê đang rơi xuống cầu.
Chỉ có điều, hắn cách nàng quá xa.
Tiết Sầm chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngu Linh Tê như một chiếc lá rụng rơi vào trong nước.
Tiết Sầm ngẩn người, liều mạng nhào về phía con mương nhưng lại bị gã sai vặt kịp thời chạy tới ôm lại.
“Nhị công tử, không được.”
Gã sai vặt dùng hết sức ôm hắn, sợ hắn sẽ nhảy xuống nước ảnh hưởng đến tính mạng, lớn tiếng nói: “Ngài quên mất rằng ngài không biết bơi ư?”
“Buông tay!”
Tiết Sầm là con cháu quý tộc tao nhã nhưng lại không biết hắn lấy đâu ra sức, ném ra gã sai vặt, nhảy xuống nước.
Hắn nhắm mắt lại, cố nén sự sợ hãi đối với nước, cứng đờ bước từng bước, lội đến chỗ nước sâu tới ngực nơi Ngu Linh Tê rơi xuống, cố gắng tìm kiếm.
“Công tử... Công tử, ngài mở mắt ra nhìn thử đi.”
Gã sai vặt cũng nhảy xuống theo, kéo tay áo Tiết Sầm: “Ngài không cần tìm nữa, đã có người cứu Nhị cô nương lên rồi.”
Tiết Sầm mở mắt, chỉ thấy chàng trai áo đen kia không biết xuất hiện từ khi nào đã nhảy xuống cầu cứu Ngu Linh Tê.
Hắn xuất hiện đúng lúc đến vậy, lại liều chết quên mình đến thế.
Dưới ánh chiều tà, Ngu Linh Tê ướt đẫm vịn vai chàng trai, cực kỳ tin tưởng dựa vào lòng hắn, hai người hệt như một đôi uyên ương trong khổ nạn.
Tiết Sầm cứng đờ, sóng nước nhộn nhạo nâng lên cẩm bào xanh nhạt mà hắn quý trọng, như sương mù làm hắn hoa mắt.
Hắn quen biết Nhị muội muội mười năm nhưng dường như luôn tới chậm một bước.
“Công tử?” Gã sai vặt dè dặt đỡ hắn.
Tiết Sầm nhếch môi, ách giọng nói: “Đi thôi.”
Hắn gian nan xoay người lại, đỡ bờ đê đứng lên rồi lại tuột xuống.
Tay hắn không chút sức, chỉ mới một lát thôi mà hắn không còn chút sức để lên bờ.
Không biết ai ra tay nhưng mưa tên từ sau nóc nhà lại bỗng nhiên ngừng.
Ngay sau đó, thi thể của ba gã bắn tên lăn xuống từ nóc nhà, rơi mạnh xuống đất.
Ninh Ân ôm Ngu Linh Tê lên bờ, nhẹ nhàng đặt nàng dựa vào gốc cây liễu.
“Vệ Thất.”
Quần áo của Ngu Linh Tê ướt đẫm, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Mặc dù rất chật vật nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại đong đầy ý cười và cả sự dịu dàng, tin tưởng, dường như chỉ cần thấy hắn, nàng sẽ không sợ mưa tên bão kiếm nữa.
Cằm Ninh Ân dính nước, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt sáng lạng đầy ý cười của nàng một hồi rồi mới cởi áo ngoài phủ lên người nàng.
“Tại sao không bơi?”
Giọng nói của hắn trầm thấp mà dịu êm, cũng chính là điềm báo trước khi hắn nổi giận.
“Ta quên, quên mất...”
Ngu Linh Tê ôm chặt hộp gỗ trong tay, trong hộp là miếng ngọc mà nàng đã lựa kỹ để tặng Ninh Ân.
Lúc nãy, khi ngựa bị giật mình hất văng đồ, nàng không biết bám vào đâu, chỉ theo bản năng mà ôm lấy chiếc hộp đựng mặc ngọc này.
“Còn sữa chua nho nữa...”
Nhớ tới hộp băng bị hất đổ, Ngu Linh Tê tràn đầy tiếc nuối.
Cánh tay tê dại khiến nàng không còn sức, hộp gỗ theo đó rơi khỏi tay, lăn xuống đất.
Ngu Linh Tê định đi nhặt lại chiếc hộp nhưng bỗng cảm thấy chóng mặt, ngã người về phía trước.
Ninh Ân kịp thời đỡ nàng, nhướn mày, xé rách ống tay áo trái của nàng, để lộ ra vết thương đang chảy máu.
Máu chảy ra không phải màu đỏ tươi mà lại như màu đỏ pha tím.
“Sao lại bị thương?” Ninh Ân trầm giọng hỏi.
“Bị mũi tên quẹt trúng...”
Ngu Linh Tê còn chưa nói xong thì Ninh Ân đã xé đi ống tay áo của nàng, cột chặt mảnh vải vào tay nàng ngăn máu chảy ra.
Ngay sau đó, hắn cúi người, đặt môi lên vết thương của nàng.
Vết thương của nàng nóng rát, nhưng môi của Ninh Ân lại lạnh như băng.
Nàng còn chưa kịp hoảng hốt bao lâu thì đã đau tới tỉnh táo lại, Ninh Ân đang ra sức hút máu trên tay nàng, sau đó phun ra một ngụm máu màu đỏ pha tím.
Ngu Linh Tê thở gấp, nhìn sắc mặt âm trầm của Ninh Ân đã đoán được mũi tên mà đám thích khách kia bắn ra chắc chắn có bôi chất kịch độc.
Ninh Ân chưa bỏ qua, tiếp tục hút máu độc thêm hai, ba lần nữa...
Từng ngụm máu độc văng lên miếng ngọc đen rơi ra từ hộp gỗ, mặc nhuộm máu lại dần dần biến đỏ, đẹp một cách lạ thường.
Ngu Linh Tê nhớ tới kiếp trước, sau khi nàng chết, Ninh Ân đã dẫn người tới diệt cả Triệu phủ.
Ninh Ân chẳng hề để tâm tới dáng vẻ run lẩy bẩy cầm cổ ngọc trấn gia dâng lên cho của di phụ nàng, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Nghe nói ngọc nhiễm máu mới được xem là cực phẩm hiếm thấy.”
Thì ra lại là thật.
Ngu Linh Tê còn có tâm trạng đùa giỡn, vươn tay nhẹ nhàng lau vết máu dính trên khóe mắt Ninh Ân.
Nhưng tay nàng quá run, chỉ một vết máu nhỏ cũng lau không xong, ngược lại càng lau lại càng bẩn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Nàng dứt khoát từ bỏ, dựa đầu vào vai Ninh Ân, nhẹ giọng hỏi: “Vệ Thất, ta sẽ chết, đúng không?”
Ninh Ân híp mắt, rồi lại mở to mắt nhìn nàng.
Hắn đứng ngược nắng, đôi môi lạnh lùng dính máu tím, ánh mắt lạnh băng, đen tối nhiễm chút đỏ kỳ dị, hệt như miếng ngọc ban nãy.
Ngu Linh Tê đã không còn sức nhìn kỹ trong mắt hắn rốt cuộc đang có cảm xúc gì.
Tê liệt từ cánh tay lan đến toàn thân, xâm chiếm của đầu óc nàng.
“Ninh Ân, ta chưa bao giờ đòi huynh thứ gì...”
Gió đêm nhẹ thổi, lông mi nàng run rẩy, như đang rất buồn ngủ, nàng dịu dàng nói với hắn: “Nếu ta chết, huynh có thể đừng... giấu ta ở mật thất không, ta sợ tối.”
“Suỵt, đừng nói gì cả.” Ninh Ân đột nhiên giơ tay đè lên môi nàng.
Hắn cúi người, kề sát môi bên nàng, vừa cố chấp lại vừa dịu dàng nói: “Tiểu thư sẽ không chết, không có ai có thể giết chết tiểu thư.”
Ngu Linh Tê không thích mùi máu tanh, vì vậy đã lâu rồi hắn không giết người.
Chỉ có điều...
“Nhắm mắt lại đi.”
Ninh Ân giơ tay che mắt Ngu Linh Tê, nhẹ giọng nói: “Đợi ta dọn sạch đường đã.”
Sợi mi như lông chim của Ngu Linh Tê nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Ninh Ân vén tóc mai ướt đẫm của nàng ra sau tai, sau đó đứng dậy, đi về phía đao kiếm.
Ngu Linh Tê lặng lẽ mở mắt ra. Trong ánh nhìn mơ hồ, nàng chỉ thấy thi thể của thích khách như những cái sủi cảo nở bung ra, liên tục rơi xuống cầu, chìm vào trong nước.
Tất cả chỉ xảy ra trong phút chốc.
Người như Ninh Ân, càng mất khống chế thì vẻ mặt lại càng bình tĩnh.
Hắn giữ lại tên thích thách dùng cung tên có bôi độc kia đến cuối cùng, giơ lên kiếm, chỉ thẳng vào mặt đối phương.
“Là cái tay nào của ngươi làm nàng bị thương hả? Tay trái sao?”
Thích khách vừa định bỏ chạy thì cảm thấy bên tai trái truyền đến sự lạnh lẽo.
Gã ta mở to mắt nhìn cánh tay cầm cung của mình bay giữa trời, vẽ ra một vệt máu dài dưới ánh chiều tà.
Ninh Ân chậm rãi bước về phía trước, đạp gã ta dưới chân, di chuyển mũi kiếm về phía tay phải của gã ta: “Hay là tay phải?”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp đầu cầu, tiếp theo đó là chân trái, chân phải...
Từng đóa hoa máu bắn lên khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng, đẹp đẽ của Ninh Ân, nở rộ trong đôi mắt tối đen của hắn, vừa xinh đẹp lạ thường lại có vẻ điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên mà hắn không thích cảm giác mau lẹ khi giết người, mà chỉ vì giận cá chém thớt.
Sự tức giận trong lòng hắn nảy sinh từ sự khủng hoảng khi sắp mất đi Ngu Linh Tê.
Hắn từng cảm thấy cái chết là thứ không đáng nhắc tới nhất trên đời, cho dù là thứ hắn không nỡ nhất thì sau khi đã chết, chỉ cần đông lạnh lại thì dường như chẳng khác gì lúc sống.
Nhưng khi nghe Ngu Linh Tê hỏi “Ta sắp chết phải không?”, một kẻ xấu xa, không tim không phổi như hắn lại chỉ có thể vụng về dùng sự im lặng để che giấu khủng hoảng.
Ánh mắt nàng trong veo, xinh đẹp, giọng nói mềm nhẹ lại kiên định, lúc cười lên thì ngay cả từng sợi tóc cũng dường như đang phát sáng...
Nếu nàng chết, những thứ đó cũng sẽ mất đi.
Tinh thần mất đi sẽ trở thành một hòn đá vô dụng xám đen, chỉ có sống dưới trời đêm mới có thể tỏa sáng.
Ninh Ân đâm thêm một kiếm vào thi thể đã sớm không còn động đậy gì của gã thích khách kia, nhếch môi mỉm cười.
Rốt cuộc, hắn đã hiểu rõ một việc: Ngu Linh Tê không giống những người khác.
Cho dù tất cả mọi người đều chết, đều hóa thành tro bụi thì nàng cũng phải sống, phải mãi kiêu ngạo, tỏa sáng.
Chưa tới nửa tách trà, trên cầu chỉ còn lại một mình Thanh Tiêu.
Ninh Ân quay lại nhìn hắn, con ngươi ngược sáng nhuộm đầy đỏ tươi.
Một người thị vệ trung thành đã từng ra trận như Thanh Tiêu cũng không khỏi bị sát ý trong mắt Ninh Ân ép tới mức lùi lại nửa bước, hắn hắng giọng nói: “Vệ Thất, ngươi...”
Thanh Tiêu đóng sầm mắt, ngã xuống đất.
Nắng chiều gom lại tia nắng cuối cùng, bóng tối từ hướng Tây Bắc dần tràn đến.
Lúc Ngu Hoán Thần dẫn theo thân vệ chạy đến trên cầu Vĩnh Ninh thì thấy cảnh như vậy.
Xương cốt đôi đầy sau trận quyết chiến, nước trong kênh Vĩnh Ninh vẫn dập dờn, nhiễm đầy sắc đỏ chói lọi hơn cả ánh chiều tà từ đống thi thể tuôn ra.
Mà khắp cả cây cầu không có lấy một sinh vật còn sống.
Tên thị vệ tên Vệ Thất kia đang ôm chặt đứa em gái út bị thương ngất xỉu của y tới, gió thổi đêm bay vạt áo tối tăm ngăn nắp của hắn, dường như hắn không phải đang bước qua núi xác biển máu mà đang dạo ngang một vườn hoa xinh đẹp.
Hắn vừa là Thần, vừa là Tu La.
Một tên thị vệ không thể nào khiến người khác có cảm giác đè nén tới vậy được.
Ngu Hoán Thần nhanh chóng xuống ngựa, đi tìm Tô Hoàn trước. Sau khi thấy Tô Hoàn bị dọa sợ ngất xỉu ở cuối cầu, y đưa tay dò xét hơi thở của Tô Hoàn rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Vệ Thất, thả Tuệ Tuệ xuống, ta sẽ dẫn muội ấy...”
Ninh Ân không thèm dừng bước, ôm Ngu Linh Tê lên ngựa, giơ tay quất vào mông ngựa đi thẳng.
Ngu Hoán Thần ôm vợ, không thể phân thân đuổi theo được nên chỉ đành nhíu mày: Hắn định dẫn Tuế Tuế đi đâu vậy?
Đám thị vệ cảm thấy nghi ngờ nên đã lập tức báo cho Ngu Hoán Thần.
“Có người từng theo dõi ở đây suốt mấy ngày, mục tiêu có lẽ là ta.”
Ngu Hoán Thần sờ giấy dầu, vê nát vụn thức ăn trong tay: “Lục soát kỹ khắp nơi cho ta.”
Thị vệ nhận lệnh đi lục soát, không bao lâu đã có kết quả.
Bọn họ đã tìm thấy vài giọt máu ở trong đống đồ lặt vặt cuối hẻm cách đó bảy tám trượng.
“Vết máu vẫn còn mới, không quá nửa canh giờ.”
Thị vệ bẩm báo: “Chỉ có điều, xung quanh lại không có dấu vết ẩu đả, cũng không thấy có người bị thương hoặc thi thể nào cả.”
Ngu Hoán Thần nhíu chặt đôi mày kiếm.
Người nọ đã bỏ chạy hay đã dọn dẹp sạch sẽ hiện trường rồi?
Là do người của Đông cung hay Yêm đảng ra tay?
Cho dù là người của ai ra tay thì chắc chắn cũng không có ý tốt...
Nhớ tới người vợ cùng đứa em gái út vừa vui vẻ ngồi xe ngựa ra ngoài, Ngu Hoán Thần lập tức biến sắc.
“Không tốt.”
Y đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng rời đi: “Mau chuẩn bị ngựa cho ta.”
...
Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn lặn nên ra ngoài vẫn cảm thấy oi bức.
Tô Hoàn kéo Ngu Linh Tê tới Ẩm Băng Lâu ngồi uống nước ô mai lạnh và nước đu đủ, đợi tới khi mặt trời lặn, gió đêm bắt đầu thổi thì mới lên xe ngựa về phủ.
Trên chiếc bàn dài trong xe, chậu băng bằng đồng đang tỏa ra hơi lạnh, ướp lạnh một chán sữa chua nho.
Nhưng quả nho mà Ninh Ân thường mua đều rất chua nhưng hắn lại có thể ăn rất bình thường còn Ngu Linh Tê chỉ nhìn thôi đã thấy ê răng rồi.
Đúng lúc nàng được uống thử món sữa chua nho ở Ẩm Băng Lâu, cảm thấy món này rất thơm mùi sữa, ngon hơn so với những thứ sơn hào hải vị mà Ninh Ân từng mua nên tiện tay mua thêm một phần, định mang về cho hắn ăn thử.
“Tuế Tuế, muội cảm thấy miếng băng ngọc này phối với sợi dây đeo màu xanh lá này hay phối với sợi dây màu xanh đậm kia đẹp hơn?”
Tô Hoàn cầm mấy sợi dây đeo có hình dáng khá giống nhau, cảm thấy rất do dự.
Ngu Linh Tê đậy lại chậu băng, cầm hai sợi dây đeo, nói: “Màu xanh lá mát mẻ, nhưng dù sao huynh trưởng cũng là võ tướng, dùng màu xanh đậm sẽ chững chạc hơn...”
Nàng còn chưa nói xong thì đã nghe người lái xe kêu lên, xe ngựa cũng đột nhiên dừng lại.
Ngu Linh Tê và Tô Hoàn đụng vào nhau, cả hai đều hừ nhẹ một tiếng.
“Thiếu phu nhân, tiểu thư.”
Thanh Tiêu đứng ngoài xe nói: “Phía trước có mấy chiếc xe của tiêu thương bị ngã, chặn hết đường đi, thuộc hạ đã sai người đi xử lý, mời thiếu phu nhân và tiểu thư chờ một lát.”
Ngu Linh Tê vén rèm xe, nhìn về phía trước.
Cách đó khoảng một trượng, một chiếc xe đẩy bán dưa đụng trúng một chiếc xe bò chở đầy đậu nành, cả dưa lẫn đậu đều rơi đầy đất khiến một đám con nít và ăn mày tới cướp, tình hình rất là hỗn loạn.
Xe ngựa của Ngu phủ bị chặn trên cầu đá giữa đường Tuyên Bình và đường Vĩnh Ninh. Cây cầu rất hẹp, vì vậy nên xe ngựa khó mà quay đầu lại được.
Bên bờ sông dưới cầu, cành liễu bay phấp phới.
Gã sai vặt ở Tiết phủ lau mồ hôi trên cằm, nhìn xung quanh nói: “Công tử, cầu bị chặn rồi, chúng ta phải đổi đường khác rồi ạ.”
Tiết Sầm ngồi ngay ngắn, trên gương mặt trong sáng không hề có chút vẻ nóng vội, nhìn thẳng về phía chiếc xe ngựa của Ngu phủ đang dừng trên cầu.
Tia nắng chiều ánh lên mặt nước, lóng lánh tỏa sáng.
Một chú chim không tên lướt ngang mặt nước, đậu lại trên cành liễu bên hồ.
Tô Hoàn thấy Ngu Linh Tê vẫn luôn nhìn cảnh chủ xe bò và chủ xe dưa cãi vả ở đầu cầu, mở miệng trấn an nàng: “Đừng lo, trên cầu rất nhanh sẽ được xử lý xong thôi, sẽ không làm chậm trễ giờ về phủ đâu.”
Nắng chiều ấm áp ánh vào mắt Ngu Linh Tê, vô cùng rực rỡ, nàng suy tư nói: “Muội không phải đang lo việc đó.”
Nàng chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chỉ có một chiếc xe dưa và một chiếc xe đậu thôi, cũng không phải là hàng hóa quan trọng gì nhưng vì sao lại cần tới năm sáu gã đàn ông cường tráng vận chuyển chứ?
Bọn họ chặn trước cầu cãi nhau, dường như cũng không quan tâm lắm tới số dưa và đậu rơi đầy đất mà lại luôn liếc nhìn về phía xe ngựa của Ngu phủ.
Hơn nữa, trời nóng như vậy, tôi tớ của những tiểu thương bình thường khác đều vén tay áo lên nhưng những người này lại ăn mặc rất kín đáo.
Ngu Linh Tê bỗng nhiên có dự cảm không tốt.
Nàng hạ màn xe xuống, quát khẽ: “Thanh Tiêu, mau xuống cầu.”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Một mũi tên đâm rách màn xe, bắn thẳng vào dưới chân Ngu Linh Tê.
Lấy mũi tên làm tín hiệu, đám người buôn bán dưa đậu mới vừa nãy còn đang giả vờ cãi vả lập tức lộ vẻ hung hãn, rút ra dao giấu dưới xe đẩy, chém chết hai tên thị vệ trước mặt rồi chạy tới vây đánh xe ngựa.
Thanh Tiêu lập tức rút kiếm, hét lên: “Bảo vệ tiểu thư và thiếu phu nhân.”
Thành xe bền chắc bị tám cái móc câu phá hỏng, gỗ vụn bay khắp nơi, Ngu Linh Tê và Tô Hoàn cũng vì vậy mà bại lộ trước mặt đám côn đồ.
Đám người đứng vây xem sợ hãi la hét chói tai, chạy tán loạn thoát thân, có người còn chạy đi báo quan.
Cách đó mười trượng, gã sai vặt của Tiết gia lạnh toát cả người, run chân nói: “Công, công tử, có người xấu hành thích... Công tử?”
Trong xe ngựa trống rỗng, hoàn toàn không thấy bóng dáng của Tiết nhị lang nữa.
...
Hành thích là chuyện xảy ra thường ngày với Ninh Ân của kiếp trước, ngay cả xe ngựa mà hắn ngồi cũng được cải tạo đặc biệt, chỉ cần nhấn vào cơ quan thì xung quanh xe ngựa sẽ dâng lên tường đồng vách sắt, chỉ chừa một lỗ nhỏ để thể, có thể ngăn chặn được tất cả đao kiếm.
Lúc đó, Ngu Linh Tê còn thường xuyên oán thầm xe ngựa của phủ Nhiếp Chính vương hệt như một cổ quan tài.
Nhưng bây giờ, nàng cực kỳ hoài niệm cỗ “quan tài” có thể ngăn chặn mọi đao kiếm đó của Ninh Ân.
Thấy trên xe là hai người phụ nữ mà không phải Ninh Hoán Thần, đám người hành thích có chút bất ngờ nhưng cũng không rảnh để ý nhiều đến vậy.
Đã làm đến nước này thì chỉ đành giết người diệt khẩu.
Nghe tiếng mũi tên xé gió vọt tới, Ngu Linh Tê theo bản năng giơ tay ôm Tô Hoàn đã bị dọa ngẩn người nằm rạp xuống đáy xe.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy tay trái đau đớn, máu tươi lập tức tuôn ra, nhuộm đỏ tay áo nàng.
“Tuệ Tuệ!”
Tô Hoàn nằm dưới người nàng lập tức trợn tròn mắt, sợ tới mức khóc nấc lên: “Muội bị thương rồi.”
“Chỉ bị tên xẹt ngang qua thôi, muội không sao.”
Ngu Linh Tê ra hiệu cho Tô Hoàn nằm yên, đôi mắt hạnh xinh đẹp, sạch sẽ càng thêm trầm tĩnh, nàng nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu, đừng sợ.”
Tô Hoàn là hạnh phúc mà kiếp trước huynh trưởng nàng bỏ lỡ, kiếp này vất vả lắm mới có thể hạnh phúc bên nhau, nàng không cho phép bất cứ ai tổn thương tỷ ấy.
“Dẫn tiểu thư và thiếu phu nhân đi mau.”
Thanh Tiêu vừa liều chết ngăn cản đám thích khách không ngừng lao đến vừa hét lên với phu xe.
Phu xe vừa mới cầm dây cương thì con ngựa vừa bị trúng tên hoảng sợ kia đã chồm người hí vang lên.
Gọng xe gãy lìa, tất cả đồ đạc trong xe ngựa đều bị hất ra ngoài.
Tô Hoàn được Ngu Linh Tê che chở, xoay người lăn dưới đất, trong chớp mắt đã được đám thị vệ còn sót lại của Ngu phủ kéo lên.
Ngu Linh Tê bị thương, không thể bám vào chỗ nào cả, bị hất văng ra khỏi xe ngựa, bay thẳng xuống nước.
“Tuệ Tuệ!”
“Nhị muội muội!”
Thời gian dường như ngừng trôi, Tiết Sầm xen lẫn trong đám người đang chạy loạn, như một con cá ngược dòng, cố sức vươn tay về phía Ngu Linh Tê đang rơi xuống cầu.
Chỉ có điều, hắn cách nàng quá xa.
Tiết Sầm chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngu Linh Tê như một chiếc lá rụng rơi vào trong nước.
Tiết Sầm ngẩn người, liều mạng nhào về phía con mương nhưng lại bị gã sai vặt kịp thời chạy tới ôm lại.
“Nhị công tử, không được.”
Gã sai vặt dùng hết sức ôm hắn, sợ hắn sẽ nhảy xuống nước ảnh hưởng đến tính mạng, lớn tiếng nói: “Ngài quên mất rằng ngài không biết bơi ư?”
“Buông tay!”
Tiết Sầm là con cháu quý tộc tao nhã nhưng lại không biết hắn lấy đâu ra sức, ném ra gã sai vặt, nhảy xuống nước.
Hắn nhắm mắt lại, cố nén sự sợ hãi đối với nước, cứng đờ bước từng bước, lội đến chỗ nước sâu tới ngực nơi Ngu Linh Tê rơi xuống, cố gắng tìm kiếm.
“Công tử... Công tử, ngài mở mắt ra nhìn thử đi.”
Gã sai vặt cũng nhảy xuống theo, kéo tay áo Tiết Sầm: “Ngài không cần tìm nữa, đã có người cứu Nhị cô nương lên rồi.”
Tiết Sầm mở mắt, chỉ thấy chàng trai áo đen kia không biết xuất hiện từ khi nào đã nhảy xuống cầu cứu Ngu Linh Tê.
Hắn xuất hiện đúng lúc đến vậy, lại liều chết quên mình đến thế.
Dưới ánh chiều tà, Ngu Linh Tê ướt đẫm vịn vai chàng trai, cực kỳ tin tưởng dựa vào lòng hắn, hai người hệt như một đôi uyên ương trong khổ nạn.
Tiết Sầm cứng đờ, sóng nước nhộn nhạo nâng lên cẩm bào xanh nhạt mà hắn quý trọng, như sương mù làm hắn hoa mắt.
Hắn quen biết Nhị muội muội mười năm nhưng dường như luôn tới chậm một bước.
“Công tử?” Gã sai vặt dè dặt đỡ hắn.
Tiết Sầm nhếch môi, ách giọng nói: “Đi thôi.”
Hắn gian nan xoay người lại, đỡ bờ đê đứng lên rồi lại tuột xuống.
Tay hắn không chút sức, chỉ mới một lát thôi mà hắn không còn chút sức để lên bờ.
Không biết ai ra tay nhưng mưa tên từ sau nóc nhà lại bỗng nhiên ngừng.
Ngay sau đó, thi thể của ba gã bắn tên lăn xuống từ nóc nhà, rơi mạnh xuống đất.
Ninh Ân ôm Ngu Linh Tê lên bờ, nhẹ nhàng đặt nàng dựa vào gốc cây liễu.
“Vệ Thất.”
Quần áo của Ngu Linh Tê ướt đẫm, lộ ra da thịt trắng như tuyết.
Mặc dù rất chật vật nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn lại đong đầy ý cười và cả sự dịu dàng, tin tưởng, dường như chỉ cần thấy hắn, nàng sẽ không sợ mưa tên bão kiếm nữa.
Cằm Ninh Ân dính nước, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt sáng lạng đầy ý cười của nàng một hồi rồi mới cởi áo ngoài phủ lên người nàng.
“Tại sao không bơi?”
Giọng nói của hắn trầm thấp mà dịu êm, cũng chính là điềm báo trước khi hắn nổi giận.
“Ta quên, quên mất...”
Ngu Linh Tê ôm chặt hộp gỗ trong tay, trong hộp là miếng ngọc mà nàng đã lựa kỹ để tặng Ninh Ân.
Lúc nãy, khi ngựa bị giật mình hất văng đồ, nàng không biết bám vào đâu, chỉ theo bản năng mà ôm lấy chiếc hộp đựng mặc ngọc này.
“Còn sữa chua nho nữa...”
Nhớ tới hộp băng bị hất đổ, Ngu Linh Tê tràn đầy tiếc nuối.
Cánh tay tê dại khiến nàng không còn sức, hộp gỗ theo đó rơi khỏi tay, lăn xuống đất.
Ngu Linh Tê định đi nhặt lại chiếc hộp nhưng bỗng cảm thấy chóng mặt, ngã người về phía trước.
Ninh Ân kịp thời đỡ nàng, nhướn mày, xé rách ống tay áo trái của nàng, để lộ ra vết thương đang chảy máu.
Máu chảy ra không phải màu đỏ tươi mà lại như màu đỏ pha tím.
“Sao lại bị thương?” Ninh Ân trầm giọng hỏi.
“Bị mũi tên quẹt trúng...”
Ngu Linh Tê còn chưa nói xong thì Ninh Ân đã xé đi ống tay áo của nàng, cột chặt mảnh vải vào tay nàng ngăn máu chảy ra.
Ngay sau đó, hắn cúi người, đặt môi lên vết thương của nàng.
Vết thương của nàng nóng rát, nhưng môi của Ninh Ân lại lạnh như băng.
Nàng còn chưa kịp hoảng hốt bao lâu thì đã đau tới tỉnh táo lại, Ninh Ân đang ra sức hút máu trên tay nàng, sau đó phun ra một ngụm máu màu đỏ pha tím.
Ngu Linh Tê thở gấp, nhìn sắc mặt âm trầm của Ninh Ân đã đoán được mũi tên mà đám thích khách kia bắn ra chắc chắn có bôi chất kịch độc.
Ninh Ân chưa bỏ qua, tiếp tục hút máu độc thêm hai, ba lần nữa...
Từng ngụm máu độc văng lên miếng ngọc đen rơi ra từ hộp gỗ, mặc nhuộm máu lại dần dần biến đỏ, đẹp một cách lạ thường.
Ngu Linh Tê nhớ tới kiếp trước, sau khi nàng chết, Ninh Ân đã dẫn người tới diệt cả Triệu phủ.
Ninh Ân chẳng hề để tâm tới dáng vẻ run lẩy bẩy cầm cổ ngọc trấn gia dâng lên cho của di phụ nàng, chỉ nhẹ nhàng cười nói: “Nghe nói ngọc nhiễm máu mới được xem là cực phẩm hiếm thấy.”
Thì ra lại là thật.
Ngu Linh Tê còn có tâm trạng đùa giỡn, vươn tay nhẹ nhàng lau vết máu dính trên khóe mắt Ninh Ân.
Nhưng tay nàng quá run, chỉ một vết máu nhỏ cũng lau không xong, ngược lại càng lau lại càng bẩn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trục Lãng
2. Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
3. Cùng Em Vươn Tới Những Vì Sao
4. Bức Màn Hôn Nhân
=====================================
Nàng dứt khoát từ bỏ, dựa đầu vào vai Ninh Ân, nhẹ giọng hỏi: “Vệ Thất, ta sẽ chết, đúng không?”
Ninh Ân híp mắt, rồi lại mở to mắt nhìn nàng.
Hắn đứng ngược nắng, đôi môi lạnh lùng dính máu tím, ánh mắt lạnh băng, đen tối nhiễm chút đỏ kỳ dị, hệt như miếng ngọc ban nãy.
Ngu Linh Tê đã không còn sức nhìn kỹ trong mắt hắn rốt cuộc đang có cảm xúc gì.
Tê liệt từ cánh tay lan đến toàn thân, xâm chiếm của đầu óc nàng.
“Ninh Ân, ta chưa bao giờ đòi huynh thứ gì...”
Gió đêm nhẹ thổi, lông mi nàng run rẩy, như đang rất buồn ngủ, nàng dịu dàng nói với hắn: “Nếu ta chết, huynh có thể đừng... giấu ta ở mật thất không, ta sợ tối.”
“Suỵt, đừng nói gì cả.” Ninh Ân đột nhiên giơ tay đè lên môi nàng.
Hắn cúi người, kề sát môi bên nàng, vừa cố chấp lại vừa dịu dàng nói: “Tiểu thư sẽ không chết, không có ai có thể giết chết tiểu thư.”
Ngu Linh Tê không thích mùi máu tanh, vì vậy đã lâu rồi hắn không giết người.
Chỉ có điều...
“Nhắm mắt lại đi.”
Ninh Ân giơ tay che mắt Ngu Linh Tê, nhẹ giọng nói: “Đợi ta dọn sạch đường đã.”
Sợi mi như lông chim của Ngu Linh Tê nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn, nàng ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Ninh Ân vén tóc mai ướt đẫm của nàng ra sau tai, sau đó đứng dậy, đi về phía đao kiếm.
Ngu Linh Tê lặng lẽ mở mắt ra. Trong ánh nhìn mơ hồ, nàng chỉ thấy thi thể của thích khách như những cái sủi cảo nở bung ra, liên tục rơi xuống cầu, chìm vào trong nước.
Tất cả chỉ xảy ra trong phút chốc.
Người như Ninh Ân, càng mất khống chế thì vẻ mặt lại càng bình tĩnh.
Hắn giữ lại tên thích thách dùng cung tên có bôi độc kia đến cuối cùng, giơ lên kiếm, chỉ thẳng vào mặt đối phương.
“Là cái tay nào của ngươi làm nàng bị thương hả? Tay trái sao?”
Thích khách vừa định bỏ chạy thì cảm thấy bên tai trái truyền đến sự lạnh lẽo.
Gã ta mở to mắt nhìn cánh tay cầm cung của mình bay giữa trời, vẽ ra một vệt máu dài dưới ánh chiều tà.
Ninh Ân chậm rãi bước về phía trước, đạp gã ta dưới chân, di chuyển mũi kiếm về phía tay phải của gã ta: “Hay là tay phải?”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp đầu cầu, tiếp theo đó là chân trái, chân phải...
Từng đóa hoa máu bắn lên khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng, đẹp đẽ của Ninh Ân, nở rộ trong đôi mắt tối đen của hắn, vừa xinh đẹp lạ thường lại có vẻ điên cuồng.
Đây là lần đầu tiên mà hắn không thích cảm giác mau lẹ khi giết người, mà chỉ vì giận cá chém thớt.
Sự tức giận trong lòng hắn nảy sinh từ sự khủng hoảng khi sắp mất đi Ngu Linh Tê.
Hắn từng cảm thấy cái chết là thứ không đáng nhắc tới nhất trên đời, cho dù là thứ hắn không nỡ nhất thì sau khi đã chết, chỉ cần đông lạnh lại thì dường như chẳng khác gì lúc sống.
Nhưng khi nghe Ngu Linh Tê hỏi “Ta sắp chết phải không?”, một kẻ xấu xa, không tim không phổi như hắn lại chỉ có thể vụng về dùng sự im lặng để che giấu khủng hoảng.
Ánh mắt nàng trong veo, xinh đẹp, giọng nói mềm nhẹ lại kiên định, lúc cười lên thì ngay cả từng sợi tóc cũng dường như đang phát sáng...
Nếu nàng chết, những thứ đó cũng sẽ mất đi.
Tinh thần mất đi sẽ trở thành một hòn đá vô dụng xám đen, chỉ có sống dưới trời đêm mới có thể tỏa sáng.
Ninh Ân đâm thêm một kiếm vào thi thể đã sớm không còn động đậy gì của gã thích khách kia, nhếch môi mỉm cười.
Rốt cuộc, hắn đã hiểu rõ một việc: Ngu Linh Tê không giống những người khác.
Cho dù tất cả mọi người đều chết, đều hóa thành tro bụi thì nàng cũng phải sống, phải mãi kiêu ngạo, tỏa sáng.
Chưa tới nửa tách trà, trên cầu chỉ còn lại một mình Thanh Tiêu.
Ninh Ân quay lại nhìn hắn, con ngươi ngược sáng nhuộm đầy đỏ tươi.
Một người thị vệ trung thành đã từng ra trận như Thanh Tiêu cũng không khỏi bị sát ý trong mắt Ninh Ân ép tới mức lùi lại nửa bước, hắn hắng giọng nói: “Vệ Thất, ngươi...”
Thanh Tiêu đóng sầm mắt, ngã xuống đất.
Nắng chiều gom lại tia nắng cuối cùng, bóng tối từ hướng Tây Bắc dần tràn đến.
Lúc Ngu Hoán Thần dẫn theo thân vệ chạy đến trên cầu Vĩnh Ninh thì thấy cảnh như vậy.
Xương cốt đôi đầy sau trận quyết chiến, nước trong kênh Vĩnh Ninh vẫn dập dờn, nhiễm đầy sắc đỏ chói lọi hơn cả ánh chiều tà từ đống thi thể tuôn ra.
Mà khắp cả cây cầu không có lấy một sinh vật còn sống.
Tên thị vệ tên Vệ Thất kia đang ôm chặt đứa em gái út bị thương ngất xỉu của y tới, gió thổi đêm bay vạt áo tối tăm ngăn nắp của hắn, dường như hắn không phải đang bước qua núi xác biển máu mà đang dạo ngang một vườn hoa xinh đẹp.
Hắn vừa là Thần, vừa là Tu La.
Một tên thị vệ không thể nào khiến người khác có cảm giác đè nén tới vậy được.
Ngu Hoán Thần nhanh chóng xuống ngựa, đi tìm Tô Hoàn trước. Sau khi thấy Tô Hoàn bị dọa sợ ngất xỉu ở cuối cầu, y đưa tay dò xét hơi thở của Tô Hoàn rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Vệ Thất, thả Tuệ Tuệ xuống, ta sẽ dẫn muội ấy...”
Ninh Ân không thèm dừng bước, ôm Ngu Linh Tê lên ngựa, giơ tay quất vào mông ngựa đi thẳng.
Ngu Hoán Thần ôm vợ, không thể phân thân đuổi theo được nên chỉ đành nhíu mày: Hắn định dẫn Tuế Tuế đi đâu vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương