Cứu Vớt Thiếu Niên Tài Hoa Bạc Mệnh
Chương 8: Mềm lòng
Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, người Ngu Linh Tê lắc lư một cái, suýt thì bị va vào đầu.
Nàng không khỏi nhíu mày, vén rèm xe lên hỏi: “Sao vậy?”
“Tiểu thư, có một người nằm giữa đường ở đoạn đằng trước.” Tiếng của mã phu chật vật át tiếng gió bấc thét gào.
Ngu Linh Tê ngước mắt nhìn lên, nương theo ánh sáng của đèn lồng nhìn về phía đó thì thấy ở đằng trước, cách chỗ họ không xa đúng là có một bóng gì đấy màu đen phủ một lớp tuyết mỏng bên trên. Nếu không nhờ mã phu tinh mắt thì e là người kia đã bị xe ngựa nghiến nát.
Chắc là ai đó say rượu. Ngu Linh Tê phỏng đoán.
Trước đây trong kinh thành, năm nào cũng có người say rượu ngã xuống nền đất phủ tuyết, nếu không được phát hiện kịp thời thì sẽ bị chết cóng.
Dù sao cũng là một mạng người, Ngu Linh Tê nói: “Lay hắn tỉnh lại, khiêng vào chỗ nào đó ấm áp khuất gió.”
Thị vệ nhận lệnh, cầm đèn đi về phía người nằm trên nền tuyết.
Chẳng bao lâu sau, thị vệ chạy về, bước chân trở nên vội vã, lộn xộn hẳn.
“Tiểu thư! Đó không phải là người say mà là một thiếu niên bị thương nặng!”
Nhờ phúc của Ninh Ân, hiện tại hễ nghe thấy hai chữ “thiếu niên” là Linh Tê lại bất giác thót tim.
Nhưng nghĩ lại thì chắc không có chuyện trùng hợp đến vậy, nàng thả lỏng tâm trạng, xoay người chui ra khỏi xe ngựa.
Gió tuyết xoáy trên mặt đất suýt nữa thổi bay mũ trùm của áo choàng của nàng.
Thị vệ vội bung dù che gió tuyết cho nàng.
Mới đi được vài bước, Ngu Linh Tê đã cảm thấy không ổn.
Nàng dừng chân đứng lại, chần chừ một lát rồi lấy chiếc đèn lồng thị tòng cầm, giơ đèn gần hơi để soi cho tỏ…
Ánh sáng ấm chiếu xa ba thước rọi lên mặt đất, soi rõ khuôn mặt thiếu niên quen thuộc nhưng tái nhợt. Ánh đèn lắc lư lướt qua đôi mắt đen thâm trầm, không thể soi thấy trong đó chút ấm áp nào.
Giữa ngợp trời tuyết lớn, thiếu nữ cao quý xinh đẹp giẫm lên ánh sáng đi về phía hắn, trong tầm mắt tối tăm của hắn xuất hiện một bóng dáng còn đẹp hơn cả ánh trăng.
Đèn lồng rơi xuống nền tuyết, phù một tiếng, tắt ngúm.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân lại chật vật đối mặt với nhau một lần nữa trong đêm gió tuyết đan xen này.
Nàng đã năm lần bảy lượt bắt gặp dáng vẻ của Ninh Ân khi lâm vào cảnh khó khăn. Chẳng biết đây là ông trời trừng phạt Ninh Ân hay là trừng phạt nàng.
Muôn lời muốn nói cô đọng lại thành hai tiếng: Nghiệt duyên.
Hắn trốn từ thành Dục Giới Tiên ra và bị đuổi giết tới tận đây sao?
Tình hình đằng sau chuyện này là thế nào không phải vấn đề quan trọng, Ngu Linh Tê không có tâm trí đâu để phỏng đoán.
Nàng chỉ muốn giải quyết phiền toái trước mắt này nên cau mày hỏi: “Y quán gần đây nhất cách bao xa? Khiêng hắn đi đi, nhanh lên.”
“Bẩm tiểu thư, cách khoảng hai dặm.”
Thị vệ trả lời: “Có điều, chắc hẳn người này bị nội thương, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương không thể di chuyển tùy ý.”
Không thể đuổi đi, không thể nhúc nhích, đừng bảo là phải để hắn nằm đây chờ chết nhé?
Nàng đang nghĩ xem có thể đổi sang đi đường khác được không thì thị vệ hấp tấp nói: “Tiểu thư, hắn ngất rồi.”
...
Đã lâu lắm rồi Ninh Ân không nằm mơ thấy người phụ nữ ấy.
Hắn đi giữa cảnh trong mơ tối tăm, ướt lạnh cho tới khi trước mặt xuất hiện cánh cổng cung điện quen thuộc, Luvevaland chấm co, một tia sáng ấm áp chiếu ra từ khe cửa soi sáng bậc thềm loang lổ máu trước mặt.
Hắn phớt lờ những vết máu ấy, đi lững thững trên bậc thềm bằng đá, cánh cổng của cung điện tự động từ từ mở ra trước mắt hắn. Luvevaland chấm co. Giữa biển ánh sáng màu vàng cam chói mắt, có một người phụ nữ mặc trang phục trong cung có mái tóc dài thướt tha.
Nhìn thấy Ninh Ân, người phụ nữ quay khuôn mặt mơ hồ lại, dang hai tay ra với hắn, cười đầy ốm yếu: “Lại đây với mẫu phi, mẫu phi dẫn con đi.”
Đối với một người mà hơi ấm trên người đang bị xói mòn với tốc độ rất nhanh thì ánh sáng ấm áp và chiếc ôm ấy chắc chắn có sức hấp dẫn trí mạng.
Nhưng Ninh Ân không hề có động tĩnh gì, thậm chí hắn còn cười mỉa mai: “Không.”
“Vì sao?” Giọng người phụ nữ có phần u oán.
“Bởi vì,” hắn hé cánh môi mỏng, nói như tự hành hạ bản thân, “mẫu phi đã chết rồi.”
Nụ cười trên môi người phụ nữ bỗng chốc cứng đờ.
Trên lồng ngực của bà ta xuất hiện một con dao găm, máu tươi nhanh chóng loang ra trên vạt áo được thêu thùa đẹp đẽ giống như đóa hoa đồ mi nở rộ…
Trong cảnh tượng đẫm máu ấy, Ninh Ân mở mắt tỉnh lại, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là nóc xe ngựa lắc lư nhè nhẹ.
Phản ứng đầu tiên của hắn là sờ thử con dao găm trong tay áo nhưng không ngờ lại sờ thấy đệm êm, trên người còn đắp một chiếc áo choàng nho nhỏ màu xanh nhạt của nữ hài.
Máu đã ngừng chảy, vết xương gãy đã được nối lại, quấn một lớp băng vải dày.
Trong không gian nhỏ ngập tràn mùi hương ấm áp, không hề hòa hợp với mùi máu tanh nồng trên người hắn.
Mùi hương thiếu nữ ngọt dịu là mùi hương hắn ngửi thấy lần thứ hai.
Ninh Ân nhớ tới bóng dáng xinh đẹp hắn nhìn thấy sau cùng trước khi hôn mê, hắn hơi nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu mảnh mai ngồi dựa vào vách xe, cách xa hắn.
Hàng mi của nàng hơi cụp xuống, đằng sau tấm lụa mỏng che mặt nhẹ nhàng lắc lư thấp thoáng như ẩn như hiện cặp mắt trong veo như làn nước mùa thu, vô cùng ấm áp dưới ánh đèn.
Không biết đằng sau mạng che mặt là dung nhan đẹp đẽ vô song tới nhường nào.
Chủ nhân của đôi mắt ấy phát hiện ra hắn đã tỉnh lại, nàng ngẩn ra.
Ngu Linh Tê không ngờ Ninh Ân lại tỉnh lại nhanh như vậy. Người bình thường bị thương như thế này thì chẳng chết cũng tàn phế, có nhẹ cũng phải hôn mê mất mấy ngày.
Thế nhưng Ninh Ân chỉ bất tỉnh chưa đầy một khắc đồng hồ đã tỉnh lại, trong đôi mắt đẹp đen láy không hề có chút ánh sáng nào, khiến người ta nhìn thấy phải run sợ trong lòng.
Ngu Linh Tê nhướng mày, vẻ dịu dàng biến thành ba phần hờn giận.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói cũng trở nên nghiêm và trầm, không rõ là đang giận dỗi ai.
Quả thật là một người phụ nữ vừa mâu thuẫn vừa thú vị. Lần nào gặp mặt, nàng cũng không hoảng hốt thì lại giận dỗi.
Nhưng lần nào người ra tay cứu giúp cũng đều là nàng.
Huống hồ họ Ngu không hề phổ biến, người có thể sử dụng cao thủ trong quân làm thị vệ trong kinh thành này chỉ có một nhà…
Mấy lần gặp mặt, bất kể là do ý trời hay do bàn tay con người sắp đặt, nàng luôn ẩn giấu bí mật gì đó mà hắn không biết.
Suy nghĩ lướt nhanh qua đầu, cánh môi mỏng tái nhợt của Ninh Ân mấp máy, khàn khàn nói: “Cô nương biết ta.”
Đời này, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói chuyện, điều hắn nói khiến Ngu Linh Tê giật nảy mình.
Nàng suýt nữa tưởng rằng Ninh Ân cũng có trí nhớ của kiếp trước, khám phá ra lớp ngụy trang vụng về của nàng.
Nhưng ngay sau đó, Ninh Ân lại thều thào nói: “Nếu không, vì sao lại cứu ta hai lần?”
Ngu Linh Tê thở phào một hơi, phản ứng của hắn không có vẻ gì là có trí nhớ kiếp trước.
Vả lại, câu đầu tiên người bình thường nói sau khi được cứu không phải là cảm ơn sao, làm gì có ai lại nói tới chuyện này?
Ngu Linh Tê tức tới độ bật cười, cơn bướng bỉnh trỗi dậy, nàng khăng khăng phủ nhận: “Ai cứu ngươi? Chẳng qua thấy ngươi nằm chắn đường, cảm thấy vướng víu mà thôi.”
Ninh Ân nhìn nàng, không nói gì, nhưng Ngu Linh Tê có cảm giác ánh mắt đó đã nhìn thấu hết thảy.
Ở kiếp trước cũng vậy, nàng chẳng thể lừa nổi hắn bất kỳ chuyện gì, Ngu Linh Tê sợ nhất là nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng hơi hối hận vì đã ngồi chung một chiếc xe ngựa với hắn, giá hắn ngất thêm hai khắc đồng hồ nữa thì tốt.
May là xe ngựa dừng lại, thị vệ bẩm báo: “Tiểu thư, tới y quán rồi.”
Ngu Linh Tê như thể trút được gánh nặng, nàng nghiêm mặt nói: “Ngươi tỉnh rồi thì mau mau xuống xe đi, đến từ đâu thì quay lại đó.”
Hầu kết của Ninh Ân trượt lên trượt xuống, giọng nói của hắn trầm hơn: “Không thể quay lại.”
Bao nhiêu cảm xúc xoắn xuýt trong lòng Ngu Linh Tê đều bị chặn hết lại, nàng nghĩ thầm: Chẳng lẽ hắn thực sự trốn từ thành Dục Giới Tiên tới đây?
“Bất kể ngươi có dự định gì đều không liên quan gì tới ta.” Ngu Linh Tê khẽ nâng cằm: “Xuống xe đi.”
Thấy nàng tỏ thái độ kiên quyết, Ninh Ân đành phải gắng gượng ngồi dậy, Luvevaland chấm co, gấp gọn chiếc áo choàng có mùi hương dìu dịu lại, để sang một bên, vịn vách xe, gian nan chậm rãi đứng dậy.
Ngực hắn bị thương, động tác xoay người xuống xe chẳng khác gì cực hình đối với hắn.
Chỉ mới một thoáng thôi mà môi hắn đã tái thêm một chút, chóp mũi lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ngu Linh Tê kiên quyết quay đầu đi chỗ khác, giả bộ như không nhìn thấy.
Lúc này, đêm đã khuya, y quán đã đóng cửa.
Dưới mái hiên đọng tuyết, ngọn đèn tàn kéo dài chiếc bóng gầy gò tịch liêu của Ninh Ân.
“Chờ một chút.” Ngu Linh Tê tức giận gọi hắn đứng lại.
Ninh Ân quay đầu lại, phát hiện ra không biết Ngu Linh Tê đã xuống xe ngựa từ lúc nào, một tay nàng cầm một chiếc dù giấy có vẽ hoa mai đỏ, tay kia cầm chiếc áo choàng hắn vừa gấp lại.
Hắn chậm chạp chớp chớp bờ mi, tỏ ra hoài nghi.
Ngu Linh Tê mềm lòng nhưng lúc mở miệng thì đã bình tĩnh trở lại: “Chiếc áo choàng này dính máu rồi, ta không dùng nữa.”
Nàng nhét chiếc áo choàng vào tay Ninh Ân.
Nàng nghĩ ngợi rồi để luôn cây dù xuống cạnh chân hắn.
Trên mặt giấy dù màu trắng có vẽ những đóa mai đỏ rực.
Một suy nghĩ ấp ủ trong lòng hắn cuồn cuộn trào dâng, cuối cùng chiến thắng sự lý trí đáng sợ của Ninh Ân.
Ánh mắt hắn xao động, hắn gần như bật thốt ra khỏi miệng: “Đưa ta đi cùng đi.”
Ngu Linh Tê khựng chân, không tin nổi, quay đầu lại nhìn hắn.
Dáng vẻ của Ninh Ân yếu ớt nhưng nghiêm túc, mắt hắn sâu không nhìn thấy đáy.
Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống, hắn khàn giọng nói lại một lần nữa: “Đưa ta đi cùng đi, ta sẵn sàng làm bất kỳ chuyện gì.”
Đèn lồng bị thổi lắc lư qua trái qua phải, hai người đứng cách nhau chừng một trượng, xung quanh chỉ có tiếng gió tuyết ù ù thổi lướt qua.
Một lúc lâu sau, Ngu Linh Tê giấu vẻ ngạc nhiên đi, ánh mắt tỏ ra kiên quyết, nàng nói: “Tiếc là ta không cần ngươi.”
Nàng quay người đi về phía xe ngựa. Ninh Ân mím môi, lập tức đuổi theo mấy bước.
Nghe thấy tiếng bước chân ngã lảo đảo sau lưng, Ngu Linh Tê không thể nhịn nổi nữa, nàng quay đầu lại quát: “Không được đi theo ta nữa!”
Thế là Ninh Ân đứng yên bất động như một thanh kiếm gãy cắm trong tuyết.
Thế nhưng, đến khi Ngu Linh Tê leo lên xe ngựa, lên đường về Ngu phủ thì thị vệ lại thận trọng nói với nàng: “Người kia vẫn đi theo, chẳng lẽ định ăn vạ sao?”
Lại nữa! Ninh Ân hồi trẻ là loại tính chó vừa điên vừa cố chấp hay sao?
Ngu Linh Tê vén rèm xe lên nhìn lại thì thấy giữa gió tuyết mênh mông mù mịt, một chiếc dù giấy có vẽ hoa mai đỏ đang gian nan dịch chuyển trong đêm đen sâu thẳm.
Quả nhiên bệnh điên chẳng phải chuyện một sớm một chiều ma ra, hắn thực sự không cần cả mạng sống nữa rồi.
Thôi, tùy hắn vậy.
Ngu Linh Tê nghĩ, tối nay là chuyện ngoài ý muốn, nên làm gì thì mình đều đã làm rồi, mình không có gì phải thẹn với lương tâm.
Nàng về tới Ngu phủ lúc đã rất khuya, thị tòng châm đèn lồng đi ra đón nàng.
Lúc xuống xe, Ngu Linh Tê cố ý ngoái lại nhìn, không thấy bóng dáng tập tễnh cầm dù kia đâu nữa.
Tuyết lớn phủ lên con đường tối om dài tít tắp, nàng không rõ lòng mình thấy thoải mái hay nặng nề.
Nàng đứng một lát rồi dặn dù phu xe: “Dọn sạch vết máu trong xe, thay đệm mới, đừng để người khác nhận ra.”
Vừa bước vào cửa, Ngu phu nhân lập tức lo lắng bước tới đón nàng, sốt ruột hỏi: “Tuế Tuế, sao về muộn vậy con? Nghe nói đường Vĩnh Ninh xảy ra hoả hoạn, con có bị làm sao không?”
“Con không sao cả nương ạ, chẳng qua đi đường vòng, đường xa hơn một chút.”
Ngu phủ sáng trưng đèn, lòng bàn tay của nương ấm áp, Ngu Linh Tê nở nụ cười: “Nương không chịu được gió, mau về phòng nghỉ ngơi thôi ạ.”
Giờ Hợi, tuyết ngừng.
Ngu Linh Tê tắm rửa xong đi ra, khép vạt áo choàng lại, ôm lò sưởi tay vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Nàng không khỏi nghĩ tới bóng dáng thiếu niên bị xe ngựa bỏ lại đằng sau kia.
Liệu có phải là vết thương nặng thêm nên bị ngã gục xuống đường rồi không?
Nếu vậy thì cũng là do hắn tự chuốc lấy!
Ngu Linh Tê nằm trên sập, trở mình nghĩ: Ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn rồi.
Gió bấc thét gào, thổi khung cửa sổ rung lên bần bật. Chẳng bao lâu sau, ngoài viện có tiếng người xôn xao.
Ngu Linh Tê chưa ngủ được bao lâu đã bị đánh thức, không khỏi day trán, hỏi vọng ra ngoài: “Ồn ào chuyện gì vậy?”
Thị tỳ gác đêm ngái ngủ, cầm đuốc soi thử, nói: “Bẩm tiểu thư, ngoài cửa có một tên ăn mày vô lại, bọn sai vặt đuổi mãi không chịu đi nên bọn họ vào đây xin thị vệ Thanh Tiêu giúp.”
Ăn mày?
Khoan đã...
Một suy nghĩ nho nhỏ lướt qua trong lòng, Ngu Linh Tê mặc áo xuống giường, tiện tay lấy chiếc áo choàng trên giá gỗ mặc thêm vào, nói khẽ: “Châm đèn đi, ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Trời đông giá rét, Ngu Linh Tê đi vội vàng, thị tòng châm đèn, cuống quýt đuổi theo, luôn miệng nói: “Tiểu thư, trời lạnh đường trơn, tiểu thư đi chậm một chút!”
Ngu Linh Tê dường như không buồn để ý, sai người mở cửa hông ra.
Vừa đi ra ngoài một bước, nàng lập tức giật mình.
Trên thềm đá ở cửa ra vào có một chiếc dù giấy vẽ hình mai đỏ quen mắt, bên cạnh chiếc dù giấy là thiếu niên áo đen ngồi khoanh tay co mình trong góc tối.
Hàng mi của hắn đọng sương tuyết, Luvevaland chấm co, sắc mặt hắn tái nhợt gần như cùng một màu với tuyết, không còn chút sức sống nào.
Thị tòng canh cửa chần chừ nói: “Tiểu thư, người này có gọi thế nào cũng không dậy, chắc đã chết rét rồi, thật là xúi quẩy...”
Ngu Linh Tê giơ tay ngăn lời thị vệ lại.
Ai chết thì chết chứ Ninh Ân sao có thể chết được.
Ba năm nữa, người đàn ông này sẽ trở thành ác mộng của hoàng thành.
Nàng cúi người, mái tóc dài màu mực mềm mại xõa từ trên bờ vai xuống, nàng đưa tay kiểm tra thử hơi thở của Ninh Ân.
Ngón trỏ mới vừa đưa tới chóp mũi cao của Ninh Ân thì hắn đã mở mắt, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào nàng, thoáng ánh lên một chút sững sờ vì đẹp.
Mặc dù yếu ớt nhưng quả thực hắn vẫn còn sống.
Họ bốn mắt nhìn nhau, một con vật có bộ lông mượt mà chui từ trong ngực hắn ra, run rẩy kêu “meo” một tiếng.
Ngu Linh Tê nhìn theo ánh mắt của hắn, đó là một con mèo hoang cực kỳ bẩn thỉu, mặt nó chi chít vết thương, hắn ôm nó trong lòng, dùng hơi ấm cơ thể để ủ ấm cho nó.
Ngu Linh Tê bỗng thấy cảm xúc ngổn ngang trăm mối, dòng suy nghĩ bất giác lạc về ký ức xa xôi kiếp trước.
Nàng nhớ kiếp trước Ninh Ân có nuôi một con lang khuyển (1), lần nào đi săn cũng dẫn nó đi cùng.
Một lần đi săn thú trở về, không biết con lang khuyển đó vật lộn với con thú rừng nào mà bị thương nặng, nằm thoi thóp gần chết, trông hết sức đau đớn.
Ninh Ân bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu chú chó thân yêu.
Khi Ngu Linh Tê cho rằng Ninh Ân sẽ dốc hết khả năng để cứu con lang khuyển này thì lại nghe rắc khẽ một tiếng, Luvevaland chấm co, hắn không chút do dự bẻ gãy cổ con lang khuyển.
Con chó đáng thương ấy thậm chí chẳng kịp nức nở tiếng nào.
Ngu Linh Tê cảm thấy vừa đáng sợ vừa khó hiểu, run run hỏi: “Không phải Vương gia thích con chó săn này nhất sao? Tại sao lại nỡ…”
Ninh Ân vuốt mắt cho con chó, thong thả lau ngón tay, đáp: “Nó không sống nổi, để nó sống thoi thóp chỉ khiến nó thêm đau đớn.”
Dù biết rõ đầu óc của Ninh Ân bất thường, không biết tôn trọng sinh mệnh nhưng Ngu Linh Tê vẫn khó tránh khỏi cảm thấy thương xót.
Nàng ốm yếu nhiều bệnh tật như vậy, ngày ngày chỉ sống tạm bợ theo di nguyện của người thân, về bản chất không có gì khác con chó săn bị thương kia.
Nhiều lần nàng đã muốn hỏi Ninh Ân tại sao hắn không giết một kẻ vô dụng ốm yếu như nàng đi?
Giống như khi hắn giết con chó săn sắp chết vậy.
Cho tới tận lúc nàng chết, thắc mắc này vẫn không hề có lời giải.
Giờ đây, nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt, trong lòng Ngu Linh Tê mới mơ hồ hiểu ra.
Tên điên có thể lạnh lùng giết chết con chó thân yêu của mình cũng đã từng liều mình bảo vệ một con mèo hoang.
Ánh đèn màu vàng kim hắt lên chiếc áo choàng lông trên người Ngu Linh Tê, Luvevaland chấm co, nàng mấp máy môi hỏi: “Vì con mèo này nên ngươi mới không theo kịp xe ngựa của ta sao?”
Ninh Ân cúi đầu nhìn xuống, ngầm thừa nhận.
Ngu Linh Tê không nói gì suốt một lúc lâu, nàng đi mấy bước về phía cửa nhà rồi lại dừng lại.
Nàng không quay người lại nhưng dặn dò thị vệ: “Mang người này vào cho ta!”
Ở góc nàng không nhìn thấy, cánh môi tái nhợt của thiếu niên nhẹ nhàng cong lên.
(1) Lang khuyển là giống chó có hình dáng giống chó sói, không phải sản phẩm lai tạo giữa chó và sói, có đặc điểm hình thái to khỏe, tai dựng, mõm nhọn, đuôi thẳng hoặc hơi cong, bao gồm nhiều giống nhỏ hơn như chó Côn Minh, chó béc giê Đức,…
Nàng không khỏi nhíu mày, vén rèm xe lên hỏi: “Sao vậy?”
“Tiểu thư, có một người nằm giữa đường ở đoạn đằng trước.” Tiếng của mã phu chật vật át tiếng gió bấc thét gào.
Ngu Linh Tê ngước mắt nhìn lên, nương theo ánh sáng của đèn lồng nhìn về phía đó thì thấy ở đằng trước, cách chỗ họ không xa đúng là có một bóng gì đấy màu đen phủ một lớp tuyết mỏng bên trên. Nếu không nhờ mã phu tinh mắt thì e là người kia đã bị xe ngựa nghiến nát.
Chắc là ai đó say rượu. Ngu Linh Tê phỏng đoán.
Trước đây trong kinh thành, năm nào cũng có người say rượu ngã xuống nền đất phủ tuyết, nếu không được phát hiện kịp thời thì sẽ bị chết cóng.
Dù sao cũng là một mạng người, Ngu Linh Tê nói: “Lay hắn tỉnh lại, khiêng vào chỗ nào đó ấm áp khuất gió.”
Thị vệ nhận lệnh, cầm đèn đi về phía người nằm trên nền tuyết.
Chẳng bao lâu sau, thị vệ chạy về, bước chân trở nên vội vã, lộn xộn hẳn.
“Tiểu thư! Đó không phải là người say mà là một thiếu niên bị thương nặng!”
Nhờ phúc của Ninh Ân, hiện tại hễ nghe thấy hai chữ “thiếu niên” là Linh Tê lại bất giác thót tim.
Nhưng nghĩ lại thì chắc không có chuyện trùng hợp đến vậy, nàng thả lỏng tâm trạng, xoay người chui ra khỏi xe ngựa.
Gió tuyết xoáy trên mặt đất suýt nữa thổi bay mũ trùm của áo choàng của nàng.
Thị vệ vội bung dù che gió tuyết cho nàng.
Mới đi được vài bước, Ngu Linh Tê đã cảm thấy không ổn.
Nàng dừng chân đứng lại, chần chừ một lát rồi lấy chiếc đèn lồng thị tòng cầm, giơ đèn gần hơi để soi cho tỏ…
Ánh sáng ấm chiếu xa ba thước rọi lên mặt đất, soi rõ khuôn mặt thiếu niên quen thuộc nhưng tái nhợt. Ánh đèn lắc lư lướt qua đôi mắt đen thâm trầm, không thể soi thấy trong đó chút ấm áp nào.
Giữa ngợp trời tuyết lớn, thiếu nữ cao quý xinh đẹp giẫm lên ánh sáng đi về phía hắn, trong tầm mắt tối tăm của hắn xuất hiện một bóng dáng còn đẹp hơn cả ánh trăng.
Đèn lồng rơi xuống nền tuyết, phù một tiếng, tắt ngúm.
Ngu Linh Tê và Ninh Ân lại chật vật đối mặt với nhau một lần nữa trong đêm gió tuyết đan xen này.
Nàng đã năm lần bảy lượt bắt gặp dáng vẻ của Ninh Ân khi lâm vào cảnh khó khăn. Chẳng biết đây là ông trời trừng phạt Ninh Ân hay là trừng phạt nàng.
Muôn lời muốn nói cô đọng lại thành hai tiếng: Nghiệt duyên.
Hắn trốn từ thành Dục Giới Tiên ra và bị đuổi giết tới tận đây sao?
Tình hình đằng sau chuyện này là thế nào không phải vấn đề quan trọng, Ngu Linh Tê không có tâm trí đâu để phỏng đoán.
Nàng chỉ muốn giải quyết phiền toái trước mắt này nên cau mày hỏi: “Y quán gần đây nhất cách bao xa? Khiêng hắn đi đi, nhanh lên.”
“Bẩm tiểu thư, cách khoảng hai dặm.”
Thị vệ trả lời: “Có điều, chắc hẳn người này bị nội thương, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương không thể di chuyển tùy ý.”
Không thể đuổi đi, không thể nhúc nhích, đừng bảo là phải để hắn nằm đây chờ chết nhé?
Nàng đang nghĩ xem có thể đổi sang đi đường khác được không thì thị vệ hấp tấp nói: “Tiểu thư, hắn ngất rồi.”
...
Đã lâu lắm rồi Ninh Ân không nằm mơ thấy người phụ nữ ấy.
Hắn đi giữa cảnh trong mơ tối tăm, ướt lạnh cho tới khi trước mặt xuất hiện cánh cổng cung điện quen thuộc, Luvevaland chấm co, một tia sáng ấm áp chiếu ra từ khe cửa soi sáng bậc thềm loang lổ máu trước mặt.
Hắn phớt lờ những vết máu ấy, đi lững thững trên bậc thềm bằng đá, cánh cổng của cung điện tự động từ từ mở ra trước mắt hắn. Luvevaland chấm co. Giữa biển ánh sáng màu vàng cam chói mắt, có một người phụ nữ mặc trang phục trong cung có mái tóc dài thướt tha.
Nhìn thấy Ninh Ân, người phụ nữ quay khuôn mặt mơ hồ lại, dang hai tay ra với hắn, cười đầy ốm yếu: “Lại đây với mẫu phi, mẫu phi dẫn con đi.”
Đối với một người mà hơi ấm trên người đang bị xói mòn với tốc độ rất nhanh thì ánh sáng ấm áp và chiếc ôm ấy chắc chắn có sức hấp dẫn trí mạng.
Nhưng Ninh Ân không hề có động tĩnh gì, thậm chí hắn còn cười mỉa mai: “Không.”
“Vì sao?” Giọng người phụ nữ có phần u oán.
“Bởi vì,” hắn hé cánh môi mỏng, nói như tự hành hạ bản thân, “mẫu phi đã chết rồi.”
Nụ cười trên môi người phụ nữ bỗng chốc cứng đờ.
Trên lồng ngực của bà ta xuất hiện một con dao găm, máu tươi nhanh chóng loang ra trên vạt áo được thêu thùa đẹp đẽ giống như đóa hoa đồ mi nở rộ…
Trong cảnh tượng đẫm máu ấy, Ninh Ân mở mắt tỉnh lại, điều đầu tiên đập vào mắt hắn là nóc xe ngựa lắc lư nhè nhẹ.
Phản ứng đầu tiên của hắn là sờ thử con dao găm trong tay áo nhưng không ngờ lại sờ thấy đệm êm, trên người còn đắp một chiếc áo choàng nho nhỏ màu xanh nhạt của nữ hài.
Máu đã ngừng chảy, vết xương gãy đã được nối lại, quấn một lớp băng vải dày.
Trong không gian nhỏ ngập tràn mùi hương ấm áp, không hề hòa hợp với mùi máu tanh nồng trên người hắn.
Mùi hương thiếu nữ ngọt dịu là mùi hương hắn ngửi thấy lần thứ hai.
Ninh Ân nhớ tới bóng dáng xinh đẹp hắn nhìn thấy sau cùng trước khi hôn mê, hắn hơi nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu mảnh mai ngồi dựa vào vách xe, cách xa hắn.
Hàng mi của nàng hơi cụp xuống, đằng sau tấm lụa mỏng che mặt nhẹ nhàng lắc lư thấp thoáng như ẩn như hiện cặp mắt trong veo như làn nước mùa thu, vô cùng ấm áp dưới ánh đèn.
Không biết đằng sau mạng che mặt là dung nhan đẹp đẽ vô song tới nhường nào.
Chủ nhân của đôi mắt ấy phát hiện ra hắn đã tỉnh lại, nàng ngẩn ra.
Ngu Linh Tê không ngờ Ninh Ân lại tỉnh lại nhanh như vậy. Người bình thường bị thương như thế này thì chẳng chết cũng tàn phế, có nhẹ cũng phải hôn mê mất mấy ngày.
Thế nhưng Ninh Ân chỉ bất tỉnh chưa đầy một khắc đồng hồ đã tỉnh lại, trong đôi mắt đẹp đen láy không hề có chút ánh sáng nào, khiến người ta nhìn thấy phải run sợ trong lòng.
Ngu Linh Tê nhướng mày, vẻ dịu dàng biến thành ba phần hờn giận.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói cũng trở nên nghiêm và trầm, không rõ là đang giận dỗi ai.
Quả thật là một người phụ nữ vừa mâu thuẫn vừa thú vị. Lần nào gặp mặt, nàng cũng không hoảng hốt thì lại giận dỗi.
Nhưng lần nào người ra tay cứu giúp cũng đều là nàng.
Huống hồ họ Ngu không hề phổ biến, người có thể sử dụng cao thủ trong quân làm thị vệ trong kinh thành này chỉ có một nhà…
Mấy lần gặp mặt, bất kể là do ý trời hay do bàn tay con người sắp đặt, nàng luôn ẩn giấu bí mật gì đó mà hắn không biết.
Suy nghĩ lướt nhanh qua đầu, cánh môi mỏng tái nhợt của Ninh Ân mấp máy, khàn khàn nói: “Cô nương biết ta.”
Đời này, đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói chuyện, điều hắn nói khiến Ngu Linh Tê giật nảy mình.
Nàng suýt nữa tưởng rằng Ninh Ân cũng có trí nhớ của kiếp trước, khám phá ra lớp ngụy trang vụng về của nàng.
Nhưng ngay sau đó, Ninh Ân lại thều thào nói: “Nếu không, vì sao lại cứu ta hai lần?”
Ngu Linh Tê thở phào một hơi, phản ứng của hắn không có vẻ gì là có trí nhớ kiếp trước.
Vả lại, câu đầu tiên người bình thường nói sau khi được cứu không phải là cảm ơn sao, làm gì có ai lại nói tới chuyện này?
Ngu Linh Tê tức tới độ bật cười, cơn bướng bỉnh trỗi dậy, nàng khăng khăng phủ nhận: “Ai cứu ngươi? Chẳng qua thấy ngươi nằm chắn đường, cảm thấy vướng víu mà thôi.”
Ninh Ân nhìn nàng, không nói gì, nhưng Ngu Linh Tê có cảm giác ánh mắt đó đã nhìn thấu hết thảy.
Ở kiếp trước cũng vậy, nàng chẳng thể lừa nổi hắn bất kỳ chuyện gì, Ngu Linh Tê sợ nhất là nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng hơi hối hận vì đã ngồi chung một chiếc xe ngựa với hắn, giá hắn ngất thêm hai khắc đồng hồ nữa thì tốt.
May là xe ngựa dừng lại, thị vệ bẩm báo: “Tiểu thư, tới y quán rồi.”
Ngu Linh Tê như thể trút được gánh nặng, nàng nghiêm mặt nói: “Ngươi tỉnh rồi thì mau mau xuống xe đi, đến từ đâu thì quay lại đó.”
Hầu kết của Ninh Ân trượt lên trượt xuống, giọng nói của hắn trầm hơn: “Không thể quay lại.”
Bao nhiêu cảm xúc xoắn xuýt trong lòng Ngu Linh Tê đều bị chặn hết lại, nàng nghĩ thầm: Chẳng lẽ hắn thực sự trốn từ thành Dục Giới Tiên tới đây?
“Bất kể ngươi có dự định gì đều không liên quan gì tới ta.” Ngu Linh Tê khẽ nâng cằm: “Xuống xe đi.”
Thấy nàng tỏ thái độ kiên quyết, Ninh Ân đành phải gắng gượng ngồi dậy, Luvevaland chấm co, gấp gọn chiếc áo choàng có mùi hương dìu dịu lại, để sang một bên, vịn vách xe, gian nan chậm rãi đứng dậy.
Ngực hắn bị thương, động tác xoay người xuống xe chẳng khác gì cực hình đối với hắn.
Chỉ mới một thoáng thôi mà môi hắn đã tái thêm một chút, chóp mũi lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ngu Linh Tê kiên quyết quay đầu đi chỗ khác, giả bộ như không nhìn thấy.
Lúc này, đêm đã khuya, y quán đã đóng cửa.
Dưới mái hiên đọng tuyết, ngọn đèn tàn kéo dài chiếc bóng gầy gò tịch liêu của Ninh Ân.
“Chờ một chút.” Ngu Linh Tê tức giận gọi hắn đứng lại.
Ninh Ân quay đầu lại, phát hiện ra không biết Ngu Linh Tê đã xuống xe ngựa từ lúc nào, một tay nàng cầm một chiếc dù giấy có vẽ hoa mai đỏ, tay kia cầm chiếc áo choàng hắn vừa gấp lại.
Hắn chậm chạp chớp chớp bờ mi, tỏ ra hoài nghi.
Ngu Linh Tê mềm lòng nhưng lúc mở miệng thì đã bình tĩnh trở lại: “Chiếc áo choàng này dính máu rồi, ta không dùng nữa.”
Nàng nhét chiếc áo choàng vào tay Ninh Ân.
Nàng nghĩ ngợi rồi để luôn cây dù xuống cạnh chân hắn.
Trên mặt giấy dù màu trắng có vẽ những đóa mai đỏ rực.
Một suy nghĩ ấp ủ trong lòng hắn cuồn cuộn trào dâng, cuối cùng chiến thắng sự lý trí đáng sợ của Ninh Ân.
Ánh mắt hắn xao động, hắn gần như bật thốt ra khỏi miệng: “Đưa ta đi cùng đi.”
Ngu Linh Tê khựng chân, không tin nổi, quay đầu lại nhìn hắn.
Dáng vẻ của Ninh Ân yếu ớt nhưng nghiêm túc, mắt hắn sâu không nhìn thấy đáy.
Hầu kết của hắn trượt lên trượt xuống, hắn khàn giọng nói lại một lần nữa: “Đưa ta đi cùng đi, ta sẵn sàng làm bất kỳ chuyện gì.”
Đèn lồng bị thổi lắc lư qua trái qua phải, hai người đứng cách nhau chừng một trượng, xung quanh chỉ có tiếng gió tuyết ù ù thổi lướt qua.
Một lúc lâu sau, Ngu Linh Tê giấu vẻ ngạc nhiên đi, ánh mắt tỏ ra kiên quyết, nàng nói: “Tiếc là ta không cần ngươi.”
Nàng quay người đi về phía xe ngựa. Ninh Ân mím môi, lập tức đuổi theo mấy bước.
Nghe thấy tiếng bước chân ngã lảo đảo sau lưng, Ngu Linh Tê không thể nhịn nổi nữa, nàng quay đầu lại quát: “Không được đi theo ta nữa!”
Thế là Ninh Ân đứng yên bất động như một thanh kiếm gãy cắm trong tuyết.
Thế nhưng, đến khi Ngu Linh Tê leo lên xe ngựa, lên đường về Ngu phủ thì thị vệ lại thận trọng nói với nàng: “Người kia vẫn đi theo, chẳng lẽ định ăn vạ sao?”
Lại nữa! Ninh Ân hồi trẻ là loại tính chó vừa điên vừa cố chấp hay sao?
Ngu Linh Tê vén rèm xe lên nhìn lại thì thấy giữa gió tuyết mênh mông mù mịt, một chiếc dù giấy có vẽ hoa mai đỏ đang gian nan dịch chuyển trong đêm đen sâu thẳm.
Quả nhiên bệnh điên chẳng phải chuyện một sớm một chiều ma ra, hắn thực sự không cần cả mạng sống nữa rồi.
Thôi, tùy hắn vậy.
Ngu Linh Tê nghĩ, tối nay là chuyện ngoài ý muốn, nên làm gì thì mình đều đã làm rồi, mình không có gì phải thẹn với lương tâm.
Nàng về tới Ngu phủ lúc đã rất khuya, thị tòng châm đèn lồng đi ra đón nàng.
Lúc xuống xe, Ngu Linh Tê cố ý ngoái lại nhìn, không thấy bóng dáng tập tễnh cầm dù kia đâu nữa.
Tuyết lớn phủ lên con đường tối om dài tít tắp, nàng không rõ lòng mình thấy thoải mái hay nặng nề.
Nàng đứng một lát rồi dặn dù phu xe: “Dọn sạch vết máu trong xe, thay đệm mới, đừng để người khác nhận ra.”
Vừa bước vào cửa, Ngu phu nhân lập tức lo lắng bước tới đón nàng, sốt ruột hỏi: “Tuế Tuế, sao về muộn vậy con? Nghe nói đường Vĩnh Ninh xảy ra hoả hoạn, con có bị làm sao không?”
“Con không sao cả nương ạ, chẳng qua đi đường vòng, đường xa hơn một chút.”
Ngu phủ sáng trưng đèn, lòng bàn tay của nương ấm áp, Ngu Linh Tê nở nụ cười: “Nương không chịu được gió, mau về phòng nghỉ ngơi thôi ạ.”
Giờ Hợi, tuyết ngừng.
Ngu Linh Tê tắm rửa xong đi ra, khép vạt áo choàng lại, ôm lò sưởi tay vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.
Nàng không khỏi nghĩ tới bóng dáng thiếu niên bị xe ngựa bỏ lại đằng sau kia.
Liệu có phải là vết thương nặng thêm nên bị ngã gục xuống đường rồi không?
Nếu vậy thì cũng là do hắn tự chuốc lấy!
Ngu Linh Tê nằm trên sập, trở mình nghĩ: Ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn rồi.
Gió bấc thét gào, thổi khung cửa sổ rung lên bần bật. Chẳng bao lâu sau, ngoài viện có tiếng người xôn xao.
Ngu Linh Tê chưa ngủ được bao lâu đã bị đánh thức, không khỏi day trán, hỏi vọng ra ngoài: “Ồn ào chuyện gì vậy?”
Thị tỳ gác đêm ngái ngủ, cầm đuốc soi thử, nói: “Bẩm tiểu thư, ngoài cửa có một tên ăn mày vô lại, bọn sai vặt đuổi mãi không chịu đi nên bọn họ vào đây xin thị vệ Thanh Tiêu giúp.”
Ăn mày?
Khoan đã...
Một suy nghĩ nho nhỏ lướt qua trong lòng, Ngu Linh Tê mặc áo xuống giường, tiện tay lấy chiếc áo choàng trên giá gỗ mặc thêm vào, nói khẽ: “Châm đèn đi, ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”
Trời đông giá rét, Ngu Linh Tê đi vội vàng, thị tòng châm đèn, cuống quýt đuổi theo, luôn miệng nói: “Tiểu thư, trời lạnh đường trơn, tiểu thư đi chậm một chút!”
Ngu Linh Tê dường như không buồn để ý, sai người mở cửa hông ra.
Vừa đi ra ngoài một bước, nàng lập tức giật mình.
Trên thềm đá ở cửa ra vào có một chiếc dù giấy vẽ hình mai đỏ quen mắt, bên cạnh chiếc dù giấy là thiếu niên áo đen ngồi khoanh tay co mình trong góc tối.
Hàng mi của hắn đọng sương tuyết, Luvevaland chấm co, sắc mặt hắn tái nhợt gần như cùng một màu với tuyết, không còn chút sức sống nào.
Thị tòng canh cửa chần chừ nói: “Tiểu thư, người này có gọi thế nào cũng không dậy, chắc đã chết rét rồi, thật là xúi quẩy...”
Ngu Linh Tê giơ tay ngăn lời thị vệ lại.
Ai chết thì chết chứ Ninh Ân sao có thể chết được.
Ba năm nữa, người đàn ông này sẽ trở thành ác mộng của hoàng thành.
Nàng cúi người, mái tóc dài màu mực mềm mại xõa từ trên bờ vai xuống, nàng đưa tay kiểm tra thử hơi thở của Ninh Ân.
Ngón trỏ mới vừa đưa tới chóp mũi cao của Ninh Ân thì hắn đã mở mắt, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào nàng, thoáng ánh lên một chút sững sờ vì đẹp.
Mặc dù yếu ớt nhưng quả thực hắn vẫn còn sống.
Họ bốn mắt nhìn nhau, một con vật có bộ lông mượt mà chui từ trong ngực hắn ra, run rẩy kêu “meo” một tiếng.
Ngu Linh Tê nhìn theo ánh mắt của hắn, đó là một con mèo hoang cực kỳ bẩn thỉu, mặt nó chi chít vết thương, hắn ôm nó trong lòng, dùng hơi ấm cơ thể để ủ ấm cho nó.
Ngu Linh Tê bỗng thấy cảm xúc ngổn ngang trăm mối, dòng suy nghĩ bất giác lạc về ký ức xa xôi kiếp trước.
Nàng nhớ kiếp trước Ninh Ân có nuôi một con lang khuyển (1), lần nào đi săn cũng dẫn nó đi cùng.
Một lần đi săn thú trở về, không biết con lang khuyển đó vật lộn với con thú rừng nào mà bị thương nặng, nằm thoi thóp gần chết, trông hết sức đau đớn.
Ninh Ân bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu chú chó thân yêu.
Khi Ngu Linh Tê cho rằng Ninh Ân sẽ dốc hết khả năng để cứu con lang khuyển này thì lại nghe rắc khẽ một tiếng, Luvevaland chấm co, hắn không chút do dự bẻ gãy cổ con lang khuyển.
Con chó đáng thương ấy thậm chí chẳng kịp nức nở tiếng nào.
Ngu Linh Tê cảm thấy vừa đáng sợ vừa khó hiểu, run run hỏi: “Không phải Vương gia thích con chó săn này nhất sao? Tại sao lại nỡ…”
Ninh Ân vuốt mắt cho con chó, thong thả lau ngón tay, đáp: “Nó không sống nổi, để nó sống thoi thóp chỉ khiến nó thêm đau đớn.”
Dù biết rõ đầu óc của Ninh Ân bất thường, không biết tôn trọng sinh mệnh nhưng Ngu Linh Tê vẫn khó tránh khỏi cảm thấy thương xót.
Nàng ốm yếu nhiều bệnh tật như vậy, ngày ngày chỉ sống tạm bợ theo di nguyện của người thân, về bản chất không có gì khác con chó săn bị thương kia.
Nhiều lần nàng đã muốn hỏi Ninh Ân tại sao hắn không giết một kẻ vô dụng ốm yếu như nàng đi?
Giống như khi hắn giết con chó săn sắp chết vậy.
Cho tới tận lúc nàng chết, thắc mắc này vẫn không hề có lời giải.
Giờ đây, nhìn thấy những gì diễn ra trước mắt, trong lòng Ngu Linh Tê mới mơ hồ hiểu ra.
Tên điên có thể lạnh lùng giết chết con chó thân yêu của mình cũng đã từng liều mình bảo vệ một con mèo hoang.
Ánh đèn màu vàng kim hắt lên chiếc áo choàng lông trên người Ngu Linh Tê, Luvevaland chấm co, nàng mấp máy môi hỏi: “Vì con mèo này nên ngươi mới không theo kịp xe ngựa của ta sao?”
Ninh Ân cúi đầu nhìn xuống, ngầm thừa nhận.
Ngu Linh Tê không nói gì suốt một lúc lâu, nàng đi mấy bước về phía cửa nhà rồi lại dừng lại.
Nàng không quay người lại nhưng dặn dò thị vệ: “Mang người này vào cho ta!”
Ở góc nàng không nhìn thấy, cánh môi tái nhợt của thiếu niên nhẹ nhàng cong lên.
(1) Lang khuyển là giống chó có hình dáng giống chó sói, không phải sản phẩm lai tạo giữa chó và sói, có đặc điểm hình thái to khỏe, tai dựng, mõm nhọn, đuôi thẳng hoặc hơi cong, bao gồm nhiều giống nhỏ hơn như chó Côn Minh, chó béc giê Đức,…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương