Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp
Chương 45: Hứa hẹn nhỏ
Bùi Hướng Dương một đường chạy thẳng đến cổng kí túc xá.
Quanh quẩn trong trí óc cậu đều là "Hạ Sanh đã đến đây" "Hạ Sanh tới rồi sao lại không nói gì với cậu."
Có người chào cậu trước cửa kí túc xá, Bùi Hướng Dương gật gật đầu sau đó chạy một vòng xung quanh cũng không thấy thân ảnh Hạ Sanh đâu cả.
Cuối cùng cậu chỉ tìm được ở chỗ rẽ một đống tàn thuốc. Trong đó còn có một cái vẫn còn một chút ánh lửa chờ một chút mới tắt hẳn là người này mới vừa đi không lâu.
Chỉ trong chớp mắt, tâm tình Bùi Hướng Dương không thể nào diễn tả nổi.
Cậu đã rất vui mừng vì Hạ Sanh không lỡ hẹn, hắn có đến xem cậu biểu diễn. Đồng thời cũng không hiểu được vì sao Hạ Sanh không trực tiếp đến tìm cậu. Thậm chí tình nguyện đứng dưới gió lạnh lâu vậy mà cũng không lên tiếng.
Bùi Hướng Dương mím môi, không hề nghỉ ngợi gì hết mang theo một chút ủy khuất, lửa giận mà gọi điện thoại cho Hạ Sanh.
Lúc này đầu dây bên kia rất mau bắt máy.
Bùi Hướng Dương không biết rằng cậu gọi điện thoại ở nơi này. Mà người được gọi đến thật ra đứng ở gốc cây không đâu xa mà nhìn cậu.
Dưới tán cây không có ánh đèn, cả người Hạ Sanh bị bao phủ như một bóng ma hoàn toàn hòa vào bóng đêm hắc ám.
"Alo, Hạ Sanh ơi."
"Ừ."
"Hạ Sanh, cậu đã đến nơi rồi, vì sao, vì sao lại không nói cho tớ biết vậy?" Bùi Hướng Dương chạy đi gấp gáp dưới chân vẫn còn mang dép lê. Bởi vì hơi thở gấp gáp nên lại bắt đầu nói lắp.
Thiếu niên trong bóng tối, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào một phía. Tuy khoảng cách có xa cấp mấy thì chỉ cần nghe cách nói chuyện của cậu cũng dễ dàng tưởng tượng được, hiện tại đối phương vừa nói vừa mang biểu tình làm nũng cùng ủy khuất.
Trái tim hắn như bị thứ gì đó siết chặt khó chịu đến mức hít thở không thông.
Mấy ngày liên tiếp tích tụ ác ý từ người khác như ngay một khắc này mà hóa thành thực chất găm thẳng vào đầu óc hắn. Hắn cũng không phải không thèm chú ý đến. Mấy sự tình kia bị người đào ra hắn liền như rơi vào hầm băng. Nhưng vì sự tự tôn mãnh liệt làm hắn phải lựa chọn phương thức vừa kiêu căng cũng là lạnh nhạt mọi thứ xung quan để ứng đối.
Chính là trong nháy mắt khi hắn chăm chú nhìn lên Bùi Hướng Dương tại trung tâm ánh sánh. Cảm giác tự ti luôn bị hắn cố tình bỏ qua lại lần thứ hai mãnh liệt nảy lên trong lòng.
Cậu ấy xuất sắc, ấm áp, cực kì giống một tiểu vương tử thực thụ dứng trên sân khấu quang mang vạn trượng. Cho dù hắn có không còn ở bên cạnh Bùi Hướng Dương, vẫn có nhiều vô số kể người thích cậu. Tùy tiện tham gia một buổi biểu diễn đã khiến cho bao nhiêu người lấy hết can đảm đến tỏ tình.
Nắm tay không tự giác siết chặt, đốt ngón tay bị niết đến mức xanh trắng.
Có lẽ đêm mùa đông quá lạnh, toàn thân Hạ Sanh đều phát run.
Không nghe được lời đáp lại, Bùi Hướng Dương lại gọi "Hạ Sanh ơi?"
Giọng nói cậu trong trẻo, lúc kêu tên âm cuối cùng lại có vẻ cực kì mềm. Đây là ngữ điệu mà chỉ có Bùi Hướng Dương mới nói được.
"Ừ."
"Tớ hỏi cậu, vì, vì sao cậu, đã đến rồi, lại không đi tìm tớ."
Rõ ràng bản thân bị người ta lừa, cậu vẫn bướng bỉnh hỏi câu hỏi đó.
Hạ Sanh đứng xa xa nhìn cậu, ngực đột nhiên dâng lên một cỗ mãnh liệt xúc động làm hắn suy nghĩ muốn bỏ hết thảy mà chạy như bay đến bên cạnh Bùi Hướng Dương. Sau khi gắt gao ôm cậu vào lòng, dán vào bên tai hắn nói ra đáp án.
Chính là hắn không thể làm vậy, hắn chỉ là một tên bị hết người này đến người khác vứt bỏ. Đến mức trong lòng vặn vẹo thậm chí còn không thể khống chế được kẻ tội phạm giết người - chính mình.
Nhận thấy Hạ Sanh lại im lặng, Bùi Hướng Dương lại phá lệ có kiên nhẫn.
Cậu tiếp tục hỏi "Lúc nãy người đi theo sau tớ, có phải là cậu không? Có phải cậu đã, nhìn thấy, Lâm Tương Bắc đúng chứ?"
Ngoại trừ nhìn thấy cậu pử cùng Lâm Tương Bắc, Bùi Hướng Dương không thể tưởng tượng được lý do nào tốt hơn để giải thích vì sao Hạ Sanh lại tránh né cậu.
Tuy rằng không biết hai người họ có quen biết nhau hay không, nhưng nhìn vào tình huống khi đó chỉ sợ hai người đều có một quan hệ không dễ giải thích.
Đợi hồi lâu, Bùi Hướng Dương rốt cuộc nghe thấy câu trả lời từ Hạ Sanh.
"Không phải. Tôi có việc, đi về trước."
"Vậy sao." Trong giọng nói cậu có chút mất mát không rõ. Chỉ là sau đó ngữ khi Bùi Hướng Dương lại nhẹ nhàng đi "Vậy hôm nay cậu đến xem tớ đánh đàn, cậu, có thích không?"
Hạ Sanh xa xa nhìn cậu, giống như hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng biểu tình sung sướng trên gương mặt kia. Hầu kết hắn không tự giác lăn lăn "Tôi thấy rồi, đàn rất khá."
Bùi Hướng Dương cao hứng, sau một hồi thì tạm ngừng mà thăm dò hỏi tiếp "Tớ đàn tốt thế, cậu có thể nào, đáp ứng tớ một chuyện không."
"Chuyện gì?"
Thật ra bất kể cậu ấy nói chuyện gì đi nữa, cho dù liên quan đến tính mạng hắn cũng có sẽ làm bằng bất cứ giá nào.
"Cậu đừng đi chơi với những người xấu kia nữa nha, được không?"
Hạ Sanh không nghĩ tới yêu cầu của Bùi Hướng Dương lại là chuyện này.
Sợ đối phương giận dữ, Bùi Hướng Dương vội vàng giải thích: "Không phải tớ muốn can thiệp vào, việc kết bạn của cậu đâu mà. Chỉ là..ừm...."
Cậu còn chưa có nghĩ ra lí do đã bị lời hứa hẹn của thiếu niên đánh gãy.
"Được."
"Vậy cậu lại có thể đáp ứng tớ thêm một chuyện nữa không." Con người chính là sinh vật tham lam, được một tấc lại muốn thêm một thước.
"Cậu nói đi."
"Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ cố gắn học tập lại nhé?"
Trong chớp mắt, Hạ Sanh đột nhiên ý thức được. Thời điểm nào đó mà hắn không biết, Bùi Hướng Dương vẫn giống như khi còn nhỏ vẫn luôn luôn chú ý hắn. Sau khi kì thi công bố điểm Hạ Sanh từ hạng nhất bảng vàng rớt hạng, Bùi Hướng Dương đã nhìn thấy được.
Nguyên Đán cho nên có nhiều học sinh nhân ngày nghỉ đi về nhà, có vài học sinh ở lại trường phần lớn là ngủ lại ký túc hoặc đã ra ngoài chơi.
Khu dạy học tối đen.
Hạ Sanh quay về trường, trực tiếp đi đến khu dạy học. Nhớ đến lời hứa hẹn cùng Bùi Hướng Dương, bây giờ hắn đột nhiên muốn giải hai bộ đề cho bình tĩnh một chút.
Lớp lớn nhất học ở lầu 1, Hạ Sanh vừa mới đi đến cửa lớp đã nghe thấy trong phòng cách đó không xa truyền đến tiếng động.
"Ditmemay! Ai xúi mày dán mấy thứ này!"
"Không uổng công ông đây ngồi xổm lâu vậy, cuối cùng cũng bắt được con chó nhà mày!"
"Hoắc Siêu, định xử lí sao đây? Tự chúng ta hỏi nó hay là đến nói với anh Sanh một tiếng."
"Không thôi thì đưa đến chỗ lão Hà đi? Gần đây trường cũng đang điều tra xem ai là người dán những thứ kia sao, bắt được nó rồi kiểu gì cũng bị xử phạt thôi."
Đèn trên đỉnh đầu đột nhiên bật lên, đám người trong phòng học quay đầu lại. Nam sinh bị Hoắc Siêu đè nặng cũng nhân cơ hội này trốn xuống dưới gầm bàn.
Hoắc Siêu không ngờ Hạ Sanh lại quay về ngay lúc này, hắn kinh ngạc "Anh Sanh? Sao anh lại ở chỗ này?"
Hạ Sanh đứng khoanh tay nghiêng dựa vào cửa kính, ánh mắt trầm tĩnh nhìn mọi việc vừa xảy ra trong phòng.
Hoắc Siêu lấy lại tinh thần, vôi vàng chạy đến bắt người đang trốn dưới gầm bàn. Xách hắn ta như xách một con gà đến trước mặt Hạ Sanh, "Anh Sanh, thằng này hơn nửa đêm còn chạy đến đay dán mấy thứ này nè."
Ánh mắt Hạ Snah lướt qua người nam sinh, đây chỉ là một tên mọt sách vẻ ngoài phổ thông thôi khi bị người khác bắt lấy thì cả người đều phát run.
Hạ Sanh duỗi tay lấy những tờ giấy tên kia dán lên. Trên đó là một phần của tờ báo bị cắt xuống, chính là ảnh chụp Lâm Phương Hà nhảy lầu.
Ý cười trên mặt hắn đọng lại.
Nam sinh này đã từng chứng kiến cảnh Hạ Sanh đánh người ở lớp huấn luyện quân sự nên sợ đến mức ôm đầu, hai chân hắn mềm xuống quỳ trước mặt Hạ Sanh xin tha "Xin, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu. Cầu xin các người, cầu xin các người buông tha tôi đi. Tôi thật sự sai rồi."
Lúc nói chuyện hắn còn không dám nhìn Hạ Sanh. Cái thân thể này của hắn sao mà rắn chắc như Lý Duệ được.
Ánh mắt Hạ Sanh nặng nề ôm lấy cánh tay, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống môi mỏng phun ra hai chữ "Là ai?"
Nam sinh sợ đến mức không dám nói lời nào.
Hoắc Siêu không kiên nhẫn mà đạp cho kẻ kia một đạp, rùa đen rút đầu kia lập tức ngã ra đất.
"Đừng có mà giả chết! Không nghe thấy anh Sanh hỏi cái gì à, là ai ra lệnh cho mày!"
Hoắc Siêu đầu óc có ngu đến mấy cũng nhìn ra được tên này lá gan nhỏ xíu, sau lưng hẳn là có người ra lệnh.
Tên mắt kính sợ lại bị đánhm quỳ trên mặt đất run run xin tha nói "Cầu xin các người đừng hỏi, là do tôi là, do tôi tự làm."
Đám Vương béo giáo huấn một hồi vẫn không tìm ra dấu vết gì.
Hạ Sanh đứng bên ngoài hút thuốc, Hoắc Siêu đi ra theo nói "Không ngờ nhìn nó nhát cáy vậy mà miệng cũng cứng ghê."
Có thể làm ra chuyện này thì chỉ có một người.
Thật ra trong lòng Hoắc Siêu cũng đã có suy đoán nhưng bình thường bọn họ chơi đùa bên ngoài đã chọc ghẹo đến không ít người. Cho nên ngay từ đầu Hoắc Siêu vẫn chưa dám kết luận.
Lúc thấy thái độ của Hạ Sanh, hắn đã thật sự xác định.
"Không phải là trước đó hắn ta đối xử khá tốt với anh sao?"
Hạ Sanh trầm mặc một lát sau đó mới khẽ cười một tiếng.
Trong phòng học truyền đến tiếng thét thảm thiết, tên đeo kính chắc ũng đã bị dày vò đủ rồi.
Hạ Sanh đi vào lớp học, ánh mắt lại dừng trên đống giấy báo bị xé xuống đất.
Hoắc Siêu và Vương Béo liếc mắt cả hai có vẻ quẫn bách.
Cuối cùng vẫn là Vương Béo căng da đầu nói "Anh Sanh à, khoảng thời gian trước đây chúng em thật sự không có cố ý."
Một người nói trước bắt đầu cho mấy người khác nói theo.
Ánh mắt Hạ Sanh lóe lóe, lần đầu tiên có chút ngạc nhiên "Các người không sợ tôi?"
Hạ Sanh tuy có đi quậy phá cùng đám bọn họ nhưng trên thực tế hắn chưa bao giờ thấy bản thân thật sự hòa nhập với đám bọn họ. Hoắc Siêu cùng Vương Bằng, Lý Khiêm thậm chí là Từ Lăng mới chính xác là một nhóm. Còn Hạ Sanh đối với bọn họ chỉ là ôm một tâm lí chơi đùa vui vẻ mà thôi.
Tuy rằng Hoắc Siêu bình thường đối với hắn khá thân thiết, bên này gọi anh bên kia gọi anh tuy nhiên đó chỉ là một sự sùng bái không có mục đích. Chờ đến khi nhìn thấy bộ mặt thật vặn vẹo của hắn bản năng cũng sẽ xu lợi tị hại thôi.
Lần trước hắn đã để đám Hoắc Siêu nhìn thấy một mặt điên cuồng của mình hơn nữa còn có sự việc lần này. Bị xa lánh cũng là điều hiển nhiên hắn đã dự đoán được.
Vì chưa từng mong đợi cho nên trong lòng không có gợn sóng. Vừa nãy trên đường đến đây Hạ Sanh phát hiện, những tờ giấy được dán trên tường có dấu vết bị xé. Có người vẫn yên lặng xử lí mấy thứ này trong khi hắn chưa biết.
Tự nhìn thấy điều này xảy ra, nói rằng không xúc động đều là giả.
Hoắc Siêu tùy tiện ôm lấy đầu vai Hạ Sanh "Sợ cái gì mà sợ." Trước kia hắn không bao giờ dám cùng Hạ Sanh kề vai như thế này, quay đầu vừa chạm vào ánh mắt đối phương lập tức lúng túng buông lỏng tay.
Hoắc Siêu tuy mê chơi nhưng bản chất không xấu, vẫn còn là thằng nhóc lớn xác. Hắn ngượng ngùng sờ sờ cái ót thừa nhận "Ban đầu, có hơi sợ thật. Sau đó nghĩ nghĩ, cái thằng ngu kia không phải tự đến tìm đánh hay sao! Đánh con nít thì có bản lĩnh gì chứ! Nếu em lại bắt gặp loại người như vậy nhất định sẽ cho nó hai đao!"
Vương béo đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió "Thêm hai đao của em nữa nè!"
Không khí đột nhiên tĩnh lặng lại.
Hạ Sanh nhìn đám "hồ bằng cẩu hữu" trước mắt, đột nhiên cười rộ lên.
Những người khác thấy hắn cười thế này tuy rằng có chút khó hiểu nhưng cũng cười theo.
Không khí xung qunah lập tức hòa hoãn không ít, lá gan Hoắc Siêu lại lớn hơn hắn lần nữa ôm cổ bá vai Hạ Sanh nói "Anh Sanh, các anh em bây giờ cũng nói thật hết với anh luôn. Mới đầu đúng thật là ai cũng bất ngờ có một chốc không thể tiêu hóa được chuyện này, bây giờ chúng em muốn nói mootj lời xin lỗi. Đều đã gọi một tiếng 'Anh Sanh' vậy thì cả đời này là anh em của nhau. Mập mạp, Lí Khiêm đúng không!"
Hai người còn lại vội vàng đáp "Đúng đúng đúng!"
Bầu không khí ngưng đọng rốt cuộc bị phá vỡ.
Vương béo và Lý Khiêm trái phải vác nam sinh chân mềm đi đến phòng chủ nhiệm giáo dục.
Hạ Sanh đứng dưới lầu hút thuốc một lát.
Trong đêm đông tiêu điều, gió lạnh càng khiến sườn mặt hắn thêm lăng cốt(?). Ánh mắt thiếu niên u ám, khi hút thuốc cơ bắp thả lỏng bày ra loại tư thái thảnh thơi. Mũi hắn cao thẳng, môi rất mỏng lộ ra một cổ khắc nghiệt không dễ chọc. Khí tràng cường đại, quạnh quẽ. Rất khó để người khác nhìn ra được đây chỉ mới là một học sinh cao trung.
Hoắc Siêu thấy Hạ Sanh đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo "Anh Sanh, tối vậy rồi anh còn muốn đi đâu nữa?"
Hạ Sanh nghiền điếu thuốc dưới đế giày, ngữ khí nhàn nhạt "Đi giải quyết chút phiền toái."
P/s: Cảm ơn đã đọc và bình chọn.
Quanh quẩn trong trí óc cậu đều là "Hạ Sanh đã đến đây" "Hạ Sanh tới rồi sao lại không nói gì với cậu."
Có người chào cậu trước cửa kí túc xá, Bùi Hướng Dương gật gật đầu sau đó chạy một vòng xung quanh cũng không thấy thân ảnh Hạ Sanh đâu cả.
Cuối cùng cậu chỉ tìm được ở chỗ rẽ một đống tàn thuốc. Trong đó còn có một cái vẫn còn một chút ánh lửa chờ một chút mới tắt hẳn là người này mới vừa đi không lâu.
Chỉ trong chớp mắt, tâm tình Bùi Hướng Dương không thể nào diễn tả nổi.
Cậu đã rất vui mừng vì Hạ Sanh không lỡ hẹn, hắn có đến xem cậu biểu diễn. Đồng thời cũng không hiểu được vì sao Hạ Sanh không trực tiếp đến tìm cậu. Thậm chí tình nguyện đứng dưới gió lạnh lâu vậy mà cũng không lên tiếng.
Bùi Hướng Dương mím môi, không hề nghỉ ngợi gì hết mang theo một chút ủy khuất, lửa giận mà gọi điện thoại cho Hạ Sanh.
Lúc này đầu dây bên kia rất mau bắt máy.
Bùi Hướng Dương không biết rằng cậu gọi điện thoại ở nơi này. Mà người được gọi đến thật ra đứng ở gốc cây không đâu xa mà nhìn cậu.
Dưới tán cây không có ánh đèn, cả người Hạ Sanh bị bao phủ như một bóng ma hoàn toàn hòa vào bóng đêm hắc ám.
"Alo, Hạ Sanh ơi."
"Ừ."
"Hạ Sanh, cậu đã đến nơi rồi, vì sao, vì sao lại không nói cho tớ biết vậy?" Bùi Hướng Dương chạy đi gấp gáp dưới chân vẫn còn mang dép lê. Bởi vì hơi thở gấp gáp nên lại bắt đầu nói lắp.
Thiếu niên trong bóng tối, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào một phía. Tuy khoảng cách có xa cấp mấy thì chỉ cần nghe cách nói chuyện của cậu cũng dễ dàng tưởng tượng được, hiện tại đối phương vừa nói vừa mang biểu tình làm nũng cùng ủy khuất.
Trái tim hắn như bị thứ gì đó siết chặt khó chịu đến mức hít thở không thông.
Mấy ngày liên tiếp tích tụ ác ý từ người khác như ngay một khắc này mà hóa thành thực chất găm thẳng vào đầu óc hắn. Hắn cũng không phải không thèm chú ý đến. Mấy sự tình kia bị người đào ra hắn liền như rơi vào hầm băng. Nhưng vì sự tự tôn mãnh liệt làm hắn phải lựa chọn phương thức vừa kiêu căng cũng là lạnh nhạt mọi thứ xung quan để ứng đối.
Chính là trong nháy mắt khi hắn chăm chú nhìn lên Bùi Hướng Dương tại trung tâm ánh sánh. Cảm giác tự ti luôn bị hắn cố tình bỏ qua lại lần thứ hai mãnh liệt nảy lên trong lòng.
Cậu ấy xuất sắc, ấm áp, cực kì giống một tiểu vương tử thực thụ dứng trên sân khấu quang mang vạn trượng. Cho dù hắn có không còn ở bên cạnh Bùi Hướng Dương, vẫn có nhiều vô số kể người thích cậu. Tùy tiện tham gia một buổi biểu diễn đã khiến cho bao nhiêu người lấy hết can đảm đến tỏ tình.
Nắm tay không tự giác siết chặt, đốt ngón tay bị niết đến mức xanh trắng.
Có lẽ đêm mùa đông quá lạnh, toàn thân Hạ Sanh đều phát run.
Không nghe được lời đáp lại, Bùi Hướng Dương lại gọi "Hạ Sanh ơi?"
Giọng nói cậu trong trẻo, lúc kêu tên âm cuối cùng lại có vẻ cực kì mềm. Đây là ngữ điệu mà chỉ có Bùi Hướng Dương mới nói được.
"Ừ."
"Tớ hỏi cậu, vì, vì sao cậu, đã đến rồi, lại không đi tìm tớ."
Rõ ràng bản thân bị người ta lừa, cậu vẫn bướng bỉnh hỏi câu hỏi đó.
Hạ Sanh đứng xa xa nhìn cậu, ngực đột nhiên dâng lên một cỗ mãnh liệt xúc động làm hắn suy nghĩ muốn bỏ hết thảy mà chạy như bay đến bên cạnh Bùi Hướng Dương. Sau khi gắt gao ôm cậu vào lòng, dán vào bên tai hắn nói ra đáp án.
Chính là hắn không thể làm vậy, hắn chỉ là một tên bị hết người này đến người khác vứt bỏ. Đến mức trong lòng vặn vẹo thậm chí còn không thể khống chế được kẻ tội phạm giết người - chính mình.
Nhận thấy Hạ Sanh lại im lặng, Bùi Hướng Dương lại phá lệ có kiên nhẫn.
Cậu tiếp tục hỏi "Lúc nãy người đi theo sau tớ, có phải là cậu không? Có phải cậu đã, nhìn thấy, Lâm Tương Bắc đúng chứ?"
Ngoại trừ nhìn thấy cậu pử cùng Lâm Tương Bắc, Bùi Hướng Dương không thể tưởng tượng được lý do nào tốt hơn để giải thích vì sao Hạ Sanh lại tránh né cậu.
Tuy rằng không biết hai người họ có quen biết nhau hay không, nhưng nhìn vào tình huống khi đó chỉ sợ hai người đều có một quan hệ không dễ giải thích.
Đợi hồi lâu, Bùi Hướng Dương rốt cuộc nghe thấy câu trả lời từ Hạ Sanh.
"Không phải. Tôi có việc, đi về trước."
"Vậy sao." Trong giọng nói cậu có chút mất mát không rõ. Chỉ là sau đó ngữ khi Bùi Hướng Dương lại nhẹ nhàng đi "Vậy hôm nay cậu đến xem tớ đánh đàn, cậu, có thích không?"
Hạ Sanh xa xa nhìn cậu, giống như hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng biểu tình sung sướng trên gương mặt kia. Hầu kết hắn không tự giác lăn lăn "Tôi thấy rồi, đàn rất khá."
Bùi Hướng Dương cao hứng, sau một hồi thì tạm ngừng mà thăm dò hỏi tiếp "Tớ đàn tốt thế, cậu có thể nào, đáp ứng tớ một chuyện không."
"Chuyện gì?"
Thật ra bất kể cậu ấy nói chuyện gì đi nữa, cho dù liên quan đến tính mạng hắn cũng có sẽ làm bằng bất cứ giá nào.
"Cậu đừng đi chơi với những người xấu kia nữa nha, được không?"
Hạ Sanh không nghĩ tới yêu cầu của Bùi Hướng Dương lại là chuyện này.
Sợ đối phương giận dữ, Bùi Hướng Dương vội vàng giải thích: "Không phải tớ muốn can thiệp vào, việc kết bạn của cậu đâu mà. Chỉ là..ừm...."
Cậu còn chưa có nghĩ ra lí do đã bị lời hứa hẹn của thiếu niên đánh gãy.
"Được."
"Vậy cậu lại có thể đáp ứng tớ thêm một chuyện nữa không." Con người chính là sinh vật tham lam, được một tấc lại muốn thêm một thước.
"Cậu nói đi."
"Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ cố gắn học tập lại nhé?"
Trong chớp mắt, Hạ Sanh đột nhiên ý thức được. Thời điểm nào đó mà hắn không biết, Bùi Hướng Dương vẫn giống như khi còn nhỏ vẫn luôn luôn chú ý hắn. Sau khi kì thi công bố điểm Hạ Sanh từ hạng nhất bảng vàng rớt hạng, Bùi Hướng Dương đã nhìn thấy được.
Nguyên Đán cho nên có nhiều học sinh nhân ngày nghỉ đi về nhà, có vài học sinh ở lại trường phần lớn là ngủ lại ký túc hoặc đã ra ngoài chơi.
Khu dạy học tối đen.
Hạ Sanh quay về trường, trực tiếp đi đến khu dạy học. Nhớ đến lời hứa hẹn cùng Bùi Hướng Dương, bây giờ hắn đột nhiên muốn giải hai bộ đề cho bình tĩnh một chút.
Lớp lớn nhất học ở lầu 1, Hạ Sanh vừa mới đi đến cửa lớp đã nghe thấy trong phòng cách đó không xa truyền đến tiếng động.
"Ditmemay! Ai xúi mày dán mấy thứ này!"
"Không uổng công ông đây ngồi xổm lâu vậy, cuối cùng cũng bắt được con chó nhà mày!"
"Hoắc Siêu, định xử lí sao đây? Tự chúng ta hỏi nó hay là đến nói với anh Sanh một tiếng."
"Không thôi thì đưa đến chỗ lão Hà đi? Gần đây trường cũng đang điều tra xem ai là người dán những thứ kia sao, bắt được nó rồi kiểu gì cũng bị xử phạt thôi."
Đèn trên đỉnh đầu đột nhiên bật lên, đám người trong phòng học quay đầu lại. Nam sinh bị Hoắc Siêu đè nặng cũng nhân cơ hội này trốn xuống dưới gầm bàn.
Hoắc Siêu không ngờ Hạ Sanh lại quay về ngay lúc này, hắn kinh ngạc "Anh Sanh? Sao anh lại ở chỗ này?"
Hạ Sanh đứng khoanh tay nghiêng dựa vào cửa kính, ánh mắt trầm tĩnh nhìn mọi việc vừa xảy ra trong phòng.
Hoắc Siêu lấy lại tinh thần, vôi vàng chạy đến bắt người đang trốn dưới gầm bàn. Xách hắn ta như xách một con gà đến trước mặt Hạ Sanh, "Anh Sanh, thằng này hơn nửa đêm còn chạy đến đay dán mấy thứ này nè."
Ánh mắt Hạ Snah lướt qua người nam sinh, đây chỉ là một tên mọt sách vẻ ngoài phổ thông thôi khi bị người khác bắt lấy thì cả người đều phát run.
Hạ Sanh duỗi tay lấy những tờ giấy tên kia dán lên. Trên đó là một phần của tờ báo bị cắt xuống, chính là ảnh chụp Lâm Phương Hà nhảy lầu.
Ý cười trên mặt hắn đọng lại.
Nam sinh này đã từng chứng kiến cảnh Hạ Sanh đánh người ở lớp huấn luyện quân sự nên sợ đến mức ôm đầu, hai chân hắn mềm xuống quỳ trước mặt Hạ Sanh xin tha "Xin, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu. Cầu xin các người, cầu xin các người buông tha tôi đi. Tôi thật sự sai rồi."
Lúc nói chuyện hắn còn không dám nhìn Hạ Sanh. Cái thân thể này của hắn sao mà rắn chắc như Lý Duệ được.
Ánh mắt Hạ Sanh nặng nề ôm lấy cánh tay, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống môi mỏng phun ra hai chữ "Là ai?"
Nam sinh sợ đến mức không dám nói lời nào.
Hoắc Siêu không kiên nhẫn mà đạp cho kẻ kia một đạp, rùa đen rút đầu kia lập tức ngã ra đất.
"Đừng có mà giả chết! Không nghe thấy anh Sanh hỏi cái gì à, là ai ra lệnh cho mày!"
Hoắc Siêu đầu óc có ngu đến mấy cũng nhìn ra được tên này lá gan nhỏ xíu, sau lưng hẳn là có người ra lệnh.
Tên mắt kính sợ lại bị đánhm quỳ trên mặt đất run run xin tha nói "Cầu xin các người đừng hỏi, là do tôi là, do tôi tự làm."
Đám Vương béo giáo huấn một hồi vẫn không tìm ra dấu vết gì.
Hạ Sanh đứng bên ngoài hút thuốc, Hoắc Siêu đi ra theo nói "Không ngờ nhìn nó nhát cáy vậy mà miệng cũng cứng ghê."
Có thể làm ra chuyện này thì chỉ có một người.
Thật ra trong lòng Hoắc Siêu cũng đã có suy đoán nhưng bình thường bọn họ chơi đùa bên ngoài đã chọc ghẹo đến không ít người. Cho nên ngay từ đầu Hoắc Siêu vẫn chưa dám kết luận.
Lúc thấy thái độ của Hạ Sanh, hắn đã thật sự xác định.
"Không phải là trước đó hắn ta đối xử khá tốt với anh sao?"
Hạ Sanh trầm mặc một lát sau đó mới khẽ cười một tiếng.
Trong phòng học truyền đến tiếng thét thảm thiết, tên đeo kính chắc ũng đã bị dày vò đủ rồi.
Hạ Sanh đi vào lớp học, ánh mắt lại dừng trên đống giấy báo bị xé xuống đất.
Hoắc Siêu và Vương Béo liếc mắt cả hai có vẻ quẫn bách.
Cuối cùng vẫn là Vương Béo căng da đầu nói "Anh Sanh à, khoảng thời gian trước đây chúng em thật sự không có cố ý."
Một người nói trước bắt đầu cho mấy người khác nói theo.
Ánh mắt Hạ Sanh lóe lóe, lần đầu tiên có chút ngạc nhiên "Các người không sợ tôi?"
Hạ Sanh tuy có đi quậy phá cùng đám bọn họ nhưng trên thực tế hắn chưa bao giờ thấy bản thân thật sự hòa nhập với đám bọn họ. Hoắc Siêu cùng Vương Bằng, Lý Khiêm thậm chí là Từ Lăng mới chính xác là một nhóm. Còn Hạ Sanh đối với bọn họ chỉ là ôm một tâm lí chơi đùa vui vẻ mà thôi.
Tuy rằng Hoắc Siêu bình thường đối với hắn khá thân thiết, bên này gọi anh bên kia gọi anh tuy nhiên đó chỉ là một sự sùng bái không có mục đích. Chờ đến khi nhìn thấy bộ mặt thật vặn vẹo của hắn bản năng cũng sẽ xu lợi tị hại thôi.
Lần trước hắn đã để đám Hoắc Siêu nhìn thấy một mặt điên cuồng của mình hơn nữa còn có sự việc lần này. Bị xa lánh cũng là điều hiển nhiên hắn đã dự đoán được.
Vì chưa từng mong đợi cho nên trong lòng không có gợn sóng. Vừa nãy trên đường đến đây Hạ Sanh phát hiện, những tờ giấy được dán trên tường có dấu vết bị xé. Có người vẫn yên lặng xử lí mấy thứ này trong khi hắn chưa biết.
Tự nhìn thấy điều này xảy ra, nói rằng không xúc động đều là giả.
Hoắc Siêu tùy tiện ôm lấy đầu vai Hạ Sanh "Sợ cái gì mà sợ." Trước kia hắn không bao giờ dám cùng Hạ Sanh kề vai như thế này, quay đầu vừa chạm vào ánh mắt đối phương lập tức lúng túng buông lỏng tay.
Hoắc Siêu tuy mê chơi nhưng bản chất không xấu, vẫn còn là thằng nhóc lớn xác. Hắn ngượng ngùng sờ sờ cái ót thừa nhận "Ban đầu, có hơi sợ thật. Sau đó nghĩ nghĩ, cái thằng ngu kia không phải tự đến tìm đánh hay sao! Đánh con nít thì có bản lĩnh gì chứ! Nếu em lại bắt gặp loại người như vậy nhất định sẽ cho nó hai đao!"
Vương béo đứng bên cạnh châm ngòi thổi gió "Thêm hai đao của em nữa nè!"
Không khí đột nhiên tĩnh lặng lại.
Hạ Sanh nhìn đám "hồ bằng cẩu hữu" trước mắt, đột nhiên cười rộ lên.
Những người khác thấy hắn cười thế này tuy rằng có chút khó hiểu nhưng cũng cười theo.
Không khí xung qunah lập tức hòa hoãn không ít, lá gan Hoắc Siêu lại lớn hơn hắn lần nữa ôm cổ bá vai Hạ Sanh nói "Anh Sanh, các anh em bây giờ cũng nói thật hết với anh luôn. Mới đầu đúng thật là ai cũng bất ngờ có một chốc không thể tiêu hóa được chuyện này, bây giờ chúng em muốn nói mootj lời xin lỗi. Đều đã gọi một tiếng 'Anh Sanh' vậy thì cả đời này là anh em của nhau. Mập mạp, Lí Khiêm đúng không!"
Hai người còn lại vội vàng đáp "Đúng đúng đúng!"
Bầu không khí ngưng đọng rốt cuộc bị phá vỡ.
Vương béo và Lý Khiêm trái phải vác nam sinh chân mềm đi đến phòng chủ nhiệm giáo dục.
Hạ Sanh đứng dưới lầu hút thuốc một lát.
Trong đêm đông tiêu điều, gió lạnh càng khiến sườn mặt hắn thêm lăng cốt(?). Ánh mắt thiếu niên u ám, khi hút thuốc cơ bắp thả lỏng bày ra loại tư thái thảnh thơi. Mũi hắn cao thẳng, môi rất mỏng lộ ra một cổ khắc nghiệt không dễ chọc. Khí tràng cường đại, quạnh quẽ. Rất khó để người khác nhìn ra được đây chỉ mới là một học sinh cao trung.
Hoắc Siêu thấy Hạ Sanh đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo "Anh Sanh, tối vậy rồi anh còn muốn đi đâu nữa?"
Hạ Sanh nghiền điếu thuốc dưới đế giày, ngữ khí nhàn nhạt "Đi giải quyết chút phiền toái."
P/s: Cảm ơn đã đọc và bình chọn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương