Đã Đi Cùng Anh Qua Một Thoáng Thanh Xuân
Chương 2: Kim Ngân_Việt Nam mảnh đất ngỡ xa lạ mà thân quen
-Sao???Ông bảo tôi về ở cùng người đàn ông bội bạc đã phản bội mẹ tôi và con đàn bà cướp chồng người khác sao??Theo ông tôi là loại người như thế nào???-Ngân,ai dạy con có thái độ hỗn láo ấy???-Nếu được ÔNG dạy chắc tôi cũng k láo như thế này đâu.Ông quên vợ cũ của ông bị tai nạn chết khi tôi chỉ 11 tuổi à???Ngân cố nhấn mạnh chữ ông để bố cô rõ-...Chưa để bố cô kịp nói cô đã nói:-Mà ông muốn tôi về ở cùng có ý gì???Sợ tôi loan tin với báo chí chính Chủ tịch tập đoàn Vasle-tập đoàn top 10 đứng Châu Á là bố của tôi bỏ con để lấy vợ hay sợ báo chí vây quanh hỏi về đứa con của vợ trước hoặc sợ xấu mặt khi bị tôi bôi bác...hay có ý gì xấu sao???Tôi...Bỗng người đàn ông trung niên đứng bật dậy,giơ cánh tay to lớn định tát cô nhưng cô k né,k tránh chỉ đứng đấy hứng chịu cái tát của ông.Tại sao cô phải sợ chứ???Loại đàn ông này có đáng k??Cô chịu đau mãi rồi,cả thể xác lẫn tinh thần...vậy cái tát của ông ta có là gì.Sức kiên định của cô quá lớn khiến người đàn ông trước mặt phải rụt tay lại,tức giận đập xuống bàn khiến cốc nước lọc của cô rơi xuống đất...Vỡ tan.-Đồ tồi.Nói xong cô cầm túi xách rồi bỏ điRa khỏi quán cô đi bộ đến một khu mộ nhỏ,nơi này thật yên ắng.Đảo mắt nhìn quanh...kia rồi mộ củ mẹ-người phụ nữ mà cả đời này cô luôn kính trọng,muốn nhìn thấy dù chỉ 1 lần nữa.Đến bên cạnh mộ mẹ,cô mở túi xách trên tay ra,lấy 1 chai rượu nhỏ,tưới nhẹ lên vòm cỏ xung quanh.Thở dài,Ngân cất nhẹ giọng nói với mẹ:-Mẹ,con về rồi đây.Bây h con đã thành đạt như mẹ mong muốn rồi...dù kiếm chưa được quá nhiều tiền nhưng cũng k thiếu thốn lắm đâu.Con có thể trả tiền rượu cho mẹ,mua cho mẹ ngôn tình nữa mặc dù chúng k hay nhưng chỉ cần mẹ thích...nhất định con sẽ mua cho mẹ thật nhiều...Ngước nhìn lên bia mộ,người phụ nữ có khuôn mặt hiền hậu là mẹ cô,mẹ khá giống cô về khuôn mặt nhưng lại khác về tính cách.Mẹ hay cười,hay khóc nhưng cô thì k,cô ít cười và dường như k bao giờ khóc.Khóc là một đặc quyền của phụ nữ nhưng...cô gần như phủ nhận về điều đó.Cô không cho phép mình được khóc.Mẹ là người nhẫn nhục mặc dù bị người khác khinh bỉ,miệt thị nhưng mẹ vẫn k nói gì chỉ cố gắng chịu đựng.Cô ghét bị người khác đè lên đầu,nếu ai dám xúc phạm đến cô,cô sẽ cho họ biết tay dù ngày xưa cô chẳng có gì.Chỉnh bởi tính cách ấy bây giờ cô mới thành công,mới xây dựng được sự nghiệp như bây h.Mẹ cô thích ngôn tình,mẹ bảo chúng lãng mạn.Chúng thật tệ,cô từng nghĩ thế và bây h vẫn vậy...thật k thực tế chút nào...Hôm nay có lịch hẹn với đối tác vì vậy cô phải về sớm,nhìn mẹ xong cô nói nhỏ:-Con về nhé,khi nào rảnh con sẽ ra đây,với mẹ!!!Mỉm cười nhẹRời khỏi khu mộ đầy ảm đạm,cô bắt taxi về biệt thự ở một chỗ vắng.Cô k thích ồn ào,vì vậy cô đã bỏ số tiền lớn để mua đất và xây căn biệt thự trong con phố thưa,ít người qua lại.Trên đường về,cô đưa mắt ra xung quanh.Hơn 7 năm rồi cô mới trở về.Nó đẹp hơn,tiện nghi nhiều hơn nhưng có lẽ cái hình ảnh ngày xưa,mảnh đất chữ S này vẫn khắc ghi sâu trong tim cô.Con phố nơi bố cô-người đàn ông bội bạc rời bỏ cô và mẹ đi theo sự giàu sang,quyền quý kia.Hay con đường nhỏ nơi cô đi học về là hàng chục đứa nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt khinh bỉ cùng mấy lời phỉ báng,là nơi mẹ con cô hay qua lại,là ánh mắt đau khổ của mẹ khi nghe thấy tiếng chế nhạo của mọi người xung quanh,lời những câu nói mang những hàm ý độc địa mà hồi ấy cô còn quá nhỏ để hiểu được.Nơi đây,mãnh đất Việt Nam này ngỡ không quen à lại thật quen,ngỡ xa lạ mà thật quen thuộc...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương