Dã Điểu
Chương 3: Một năm nữa đã qua
Hứa Nguyện trước giờ chưa từng đánh người.
Cô luôn luôn ngoan ngoãn, ngoại trừ hôm nay bị phạt liền chạy ra ngoài thì việc khác người nhất cô bé làm cho đến khi lớn bây giờ cũng chỉ là khi tốt nghiệp tiểu học, lúc Đào Thục Quân lại một lần so sánh cô cũng đứa trẻ khác, cô không chịu phục trước mặt mọi người liền phản đối lại.
Trước mặt các phụ huynh khác, Đào Thục Quân không phát tác ngay lúc đó.
Chỉ là sau khi về nhà, Hứa Nguyện ngay lập tức bị xách tai xuống dưới tầng. Buổi tối mùa hè trời còn rất nóng, mọi người trong khu dân cư vẫn còn đang ngồi quạt mát dưới bóng cây, tất cả đều nghe thấy Đào Thục Quân mắng: "Tao là mẹ mày còn không thể nói mày chắc? Người ta thi Tiếng Anh thì điểm tuyệt đối, mày đạt có 95 điểm sao không nói được? Giờ thì giỏi rồi! Tự coi mình có bản lĩnh hả?"
Ngày hôm đó về nhà như nào, Hứa Nguyện cũng không nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ lúc bản thân đứng ở dưới tầng, da mặt cứ nóng bừng lên. Không biết là do phơi nắng dưới ánh chiều, hay vì bị người qua đường quây thành một vòng tròn chỉ chỉ trỏ trỏ mà ngượng ngùng xấu hổ.
Căn bản cô chưa từng xảy ra xung đột với ai, tát xong một cái này, Thích Dã còn chưa nói gì, Hứa Nguyện đã sợ tới mức khóc ra tiếng.
"Đừng thế! Đừng thế!" Cô không dám buông tay, nắm chặt tay Thích Dã, nói năng lộn xộn, "Sẽ chết đấy! Nơi này quá cao, cậu sẽ chết!"
Mấy tòa nhà ở phía Bắc không quá cao, bọn họ giờ đang ở bên khu tòa nhà cũ, gần đó có một khu ẩm thực 4 tầng, kém xa so với mấy tòa nhà cao hai - ba mươi tầng ở khu phía Nam.
Nhưng độ cao như vậy cũng có thể dễ dàng cướp đi sinh mệnh một người.
Chứ đừng nói một đứa trẻ như Thích Dã.
Thích Dã vô cớ ăn một bạt tai, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô gái.
Bởi vì cậu còn đang sợ hãi, mơ mơ màng màng, vừa vội lại cuống, so với Thích Tòng Phong uống say lại càng nghe không rõ lời cô nói.
Thích Dã cau mày, cố gắng phân biệt trong chốc lát, rốt cuộc cũng hiểu Hứa Nguyện đang nói gì.
"Buông tay ra." Cậu càng nhíu mặt mày hơn.
Hứa Nguyện nào dám buông ra, vừa nghe xong lời này, cô bé còn cho rằng Thích Dã vẫn còn định nhảy lầu, ngược lại càng nắm chặt hơn: "Đó là bố cậu à? Bọn mình đi báo công an đi, đi báo công an ngay đi! Chú cảnh sát sẽ giải quyết!"
Hứa Nguyện dùng nhiều sức, Thích Dã bị nắm chặt tay, cậu vừa bị một cú đấm đấm mạnh xuống bả vai, giờ chỗ đó nhói lên vì đau..
"Cậu buông tay."
Giọng nói càng trở lên lạnh lùng, "Tôi không phải muốn nhảy lầu."
Có lẽ là bởi vì cả đường chạy trốn gặp quá nhiều tuyết rơi, giọng nói của cậu trai càng khàn hơn, vừa thấp lại trầm, giống như con con dao rỉ sét.
Hứa Nguyện giật mình, theo bản năng buông lỏng tay ra.
"A......" Mới vừa rồi vì quá xúc động nên túm chặt Thích Dã, giờ mọi thứ qua đi, cô cũng không dám giữ chặt cậu nữa, "Vậy vừa rồi cậu..."
Thích Dã liếc mắt nhìn Hứa Nguyện, mặt không chút biểu cảm.
Lúc trước ở ngã tư đường, dưới ánh đèn đường, cậu đã thoáng nhìn cô.
Cô gái không cao lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tái nhợt, nhìn không có chút huyết sắc tưởng như trong suốt. Tuy ăn mặc phong phanh, nhưng bộ đồ ngủ gấu sạch sẽ mặc trên người vừa nhìn đã biết chất liệu tốt, mua ở trung tâm thương mại, không tốn vài trăm đồng ắt chẳng mua được.
Mấy cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé này, hẳn là cãi nhau với người nhà mới có kiểu đêm giao thừa chân trần chạy ra vậy. Hẳn còn không ngờ trên đời này còn có người lớn như Thích Tòng Phong.
Trong đôi mắt đen nhánh của chàng trai không có một tia cảm xúc nào, lạnh nhạt giống như mặt hồ không gợn sóng.
Tuy Hứa Nguyện nghe không hiểu, nhưng rồi cũng nhanh chóng nghĩ có lẽ sự thật cũng không giống mình nghĩ, ngay lập tức trở lên lúng túng. "Xin, xin lỗi! Tôi tưởng cậu định... Xin lỗi!"
Người ta có lòng nướng khoai cho cô, lại đưa cho cô áo bông ấm áp, cô lại khen ngược, tự nhiên cho người ta một cái tát.
Hứa Nguyện vừa kinh hoàng vừa xấu hổ, liên tục xin lỗi: "Xin rồi! Là tôi hiểu nhầm! Là tôi nghĩ sai!"
Thích Dã chẳng chút để ý, cũng không hé răng, thậm chí còn chẳng nhiều thêm một cái liếc mắt về phía cô, chỉ là sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa vọng đến, cậu liền quay đầu nhìn về phía đèn báo cảnh sát xanh đỏ cách đó không xa.
"Tới tìm cậu."
Cậu bình tĩnh nói.
Thích Dã và Thích Tòng Phong dọn về Tây Xuyên đã hai tháng, ngày thường cậu không thiếu bị đánh đòn. Ban đầu còn có hàng xóm tới khuyên vài câu, sau cũng không ai quản nữa.
Hôm nay là đêm giao thừa, lúc cậu bị đánh cũng không kêu ra tiếng, hẳn là không có ai báo công an thay. Đến cuộc sống của mình còn lo không nổi, ai còn rảnh hơi đi lo cho người khác.
Hứa Nguyện theo ánh nhìn của Thích Dã, trong hẻm nhỏ, quả nhiên có hai chiếc xe một trước một sau đi tới. Phía trước lóe lên ánh đèn xe cảnh sát, phía sau là chiếc xe cô biết, chiếc Audi là của nhà cô của Hứa Nguyện.
Đào Thục Quân và Hứa Kiến Đạt hình như không tới.
Không biết là may mắn hay mất mát, Hứa Nguyện trong lúc nhất thời có chút sững sờ. Cô bé ngẩn ngơ không nhúc nhích, Thích Dã nhìn lướt qua: "Đi xuống đi." Đừng gây phiền toái cho cậu.
Nửa câu sau vẫn ngậm trong miệng, chưa thốt ra.
Một cô gái nhỏ đi lạc như cô, bất kể có quan hệ với cậu hay không, cảnh sát bắt gặp đều sẽ hỏi qua vài câu. Cậu không muốn bị cảnh sát dò hỏi, càng không muốn ngồi xe cảnh sát, sau đó bị đưa về ngôi nhà mà cậu vất vả mãi mới thoát ra được.
Hứa Nguyện "Ồ" một tiếng, giơ tay lau vệt nước mắt chảy tràn trên mặt, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Thích Dã không động đậy, lạnh nhạt đứng tại chỗ, cậu nhìn Hứa Nguyện đi vài bước, mắt thấy cô sắp biến mất ở phía bậc thang, đột nhiên cô dừng lại, xoay người chạy về phía cậu.
Thích Dã theo bản năng lùi về sau một bước nhỏ.
Cô gái dường như không nhận ra cậu kháng cự, chạy một mạch đến trước mặt cậu, cởi áo bông màu hồng đào ra, nhét vào trong tay cậu.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.
"Cảm ơn cậu."
Trong tiếng gió tuyết ngày càng dày đặc, Hứa Nguyện nhìn chằm chằm vào mắt Thích Dã, nói từng câu từng chữ một cách nghiêm túc.
Hai mươi phút sau, Hứa Nguyện được cô và chú đưa về nhà.
Lúc vừa vào cửa, Đào Thục Quân đang ngồi trên ghế sofa giống như lúc chiều, nghe thấy động tĩnh Hứa Nguyện vào cửa cũng không hề ngước mắt lên. Bà thậm chí còn xụ mặt, quay người sang một bên.
Hứa Kiến Đạt không ở trong phòng khách.
"Cháu nó cũng về rồi, chị dâu đừng bực bội nữa." Người cô Hứa Kiến Lệ đi tới hoà giải, "Con bé cũng không phải cố ý, chị bớt giận chút."
Đào Thục Quân hừ lạnh một tiếng, vẫn không ngẩng đầu.
"Hứa Nguyện, lại đây." Hứa Kiến Lệ không đả thông được Đào Thục Quân, đành vẫy tay tay với Hứa Nguyện, "Lại đây, ngoan ngoãn nói lời xin lỗi mẹ nào. Con cứ như thế chạy ra ngoài, dọa mọi người sợ hết cả ra."
Chú Trần Hàm ở một bên cũng phụ họa: "Đúng đấy, chú với cô con lái xe vài tiếng bên ngoài. Con là trẻ con, không hiểu nỗi khổ người lớn đâu, mẹ con thường ngày có nghiêm khắc với con cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi. Nếu không chị ấy sao chỉ lo lắng cho con, đâu có để ý Trần Nặc nhà chú chứ?"
Trần Nặc là anh họ Hứa Nguyện, sinh cùng năm với cô bé. Cậu chỉ sớm hơn Hứa Nguyện 4 tháng, hai người từ lúc đi học nhà trẻ đến giờ vẫn luôn học cùng lớp.
(Editor: Bên Trung thì ai sinh trước là anh/chị)
Trần Hàm vừa nói như vậy xong, Đào Thục Quân lập tức ngẩng đầu lên.
"Kiến Lệ à, em không biết lão Hứa quanh năm suốt tháng chạy bên ngoài, một mình chị vất vả như nào đâu." Bà kéo tay Hứa Kiến Lệ, bắt đầu khụt khịt, "Chị nào có yêu cầu gì với con bé, chỉ muốn nó ngoan ngoãn học tập, về sau thi đỗ một trường đại học tốt, này là sai sao?"
"Chị đâu dám hi vọng con bé giống Trần Nặc, lúc nào cũng đứng thứ nhất, ít nhất cũng phải có thái độ gì chứ? Đứa nhỏ này từ lúc lên cấp 2 đến giờ ngày càng ngoan cố bướng bỉnh, bố nó không ở nhà, chị nói cái gì nó cũng phản bác..."
Đào Thục Quân khóc trông đến thương tâm, Hứa Kiến Lệ lại nhìn về phía Hứa Nguyện, thái độ nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Hứa Nguyện, cô biết con là đứa trẻ nghe lời." Cô nói, "Mẹ con chăm sóc con cũng chẳng dễ dàng gì, con phải thông cảm cho mẹ, đừng để tính khí nhỏ nhen của mình làm tổn thương lòng mẹ, con hiểu không?"
Trần Hàm tiếp tục phụ họa: "Đúng vậy, mẹ con vì tốt cho con thôi, có khi chị ấy không chú ý nên cách thức mới hơi cực đoan. Sau Sau này con lớn lên sẽ hiểu, đừng giận mẹ nhé."
Hứa Nguyện ở bên ngoài đông cứng vài tiếng đồng hồ, giờ chợt quay vào trong nhà ấm áp, khuôn mặt bị lạnh cóng giờ bừng một lớp hồng nhạt.
Nhưng giờ phút này, bị mấy người lớn vây quanh, sắc mặt cô bé gần như trắng bệch.
Bọn họ không nói lời gì nặng lời, cũng không hùng hổ doạ người chỉ trích Hứa Nguyện, càng không giống Đào Thục Quân thô bạo đẩy cô ra ngoài cửa. Nhưng không hiểu sao Hứa Nguyện cảm giác thở không nổi, cả người rét run, như thể quay lại khoảng thời gian cách đây không lâu, bản thân đi chân trần trên nền tuyết trắng. . Truyện Full
Hứa Nguyện muốn vì bản thân nói lại vài lời, nhưng đối diện với ánh mắt vừa mang theo khoan dung lại trách cứ của người lớn, môi cô bé lại đông cứng lại, không nói được lời nào.
Cuối cùng, dưới ánh mắt tha thiết của cô chú, cô bé vẫn nói lời xin lỗi với Đào Thục Quân: "Mẹ... con xin lỗi."
"Như này được rồi, hai mẹ con là gần gũi nhất, có gì mà không bỏ qua được chứ." Hứa Kiến Lệ vỗ vai Hứa Nguyện, lại kinh ngạc nói, "Sao người con run quá vậy? Mau về phòng thay quần áo đi. Nhìn đứa nhỏ này này, ở ngoài lâu lạnh cóng rồi."
Người lớn ở trong phòng khách tiếp tục nói chuyện, Hứa Nguyện về phòng mình, thay bộ áo ngủ mới. Hệ thống sưởi sàn trong phòng ấm nóng, cô bé ngồi ở mép giường, cả người vẫn rét run.
Hứa Nguyện vẫn không thể hiểu nổi.
Rõ ràng người bị nhốt ở ngoài cửa không chỗ để đi chính là mình, vì sao tất cả mọi người đều chờ cô xin lỗi?
Cả người lạnh run, Hứa Nguyện tay run rẩy, quấn chặt người trong bộ đồ ngủ mới thay.
"Chíu" một tiếng, một tràng pháo hoa bay cao ngoài cửa sổ, nở tung trên nền trời. Mấy năm nay không cho phép tự ý đốt pháo hoa vào ngày lễ ngày tết, nơi đốt pháo hoa đón năm mới chỉ ở quảng trường thành phố.
Cửa sổ phòng ngủ Hứa Nguyện đối diện hướng quảng trường thành phố, vừa vặn có thể nhìn thấy từng chùm pháo hoa rực rỡ nối đuôi nhau sáng ngời trên nền trời.
Đến 0h.
Năm mới đến rồi.
Khi chùm pháo hoa đầu tiên nổ tung trên không trung, Thích Dã chân dẫm lên tuyết, lặng yên không một tiếng động trở lại dưới khu. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, tầng 6 tối đen như mực, Thích Tòng Phong hẳn là đã ngủ lăn quay như chết.
Nhưng Thích Dã vẫn không lên lầu.
Cậu không định mạo hiểm đi đánh cuộc Thích Tòng Phong có thật thật đang say khướt hay không. Rốt cuộc còn có một khả năng khác - con ma men kia còn ghi hận đang đứng sau cánh cửa, chờ lúc cậu móc chìa khóa ra mở rửa sẽ nhào lên, dùng thắt lưng, ghế dài, chai bia, hay bất cứ thứ nào khác vớ được mà điên cuồng đánh cậu.
Thích Dã không trở về để bị đánh.
Cậu giấu mình ở góc khuất bên ngoài cửa, nín thở trong chốc lát, xác định Thích Tòng Phong đang không lén ở cửa sổ nhìn mình, sau đó mới ôm mình, nhảy nhanh lên xe ba bánh.
Thích Dã lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì mình không dọn thùng sắt lên tầng.
Ở trong gió tuyết vài tiếng đồng hồ, khoai nướng đã chẳng còn độ ấm, Thích Dã hoàn toàn không thèm để ý, nhanh chóng lấy từ trong thùng sắt ra vài củ khoai nướng.
Chần chờ vài giây, cậu lại thả củ to nhất vào lại trong thùng sắt.
Để đề phòng Thích Tòng Phong tùy lúc sẽ đi xuống dưới, Thích Dã không đi vào trong hành lang mà ngồi xổm ở chỗ cửa chắn gió. Một bên vừa ăn mấy của khoai lang nướng nguội ngắt, một bên chịu đựng bả vai và chân đang rất đau đớn, cậu ngẩng nhìn những chùm pháo hoa đầy màu sắc đang nổ không ngừng trên đỉnh đỉnh đầu mình.
Pháo hoa rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt lạnh nhạt gần như hờ hững của cậu bé.
Lại một năm nữa kết thúc.
Chỉ còn 5 năm nữa thôi, cậu có thể hoàn toàn trưởng thành.
Cô luôn luôn ngoan ngoãn, ngoại trừ hôm nay bị phạt liền chạy ra ngoài thì việc khác người nhất cô bé làm cho đến khi lớn bây giờ cũng chỉ là khi tốt nghiệp tiểu học, lúc Đào Thục Quân lại một lần so sánh cô cũng đứa trẻ khác, cô không chịu phục trước mặt mọi người liền phản đối lại.
Trước mặt các phụ huynh khác, Đào Thục Quân không phát tác ngay lúc đó.
Chỉ là sau khi về nhà, Hứa Nguyện ngay lập tức bị xách tai xuống dưới tầng. Buổi tối mùa hè trời còn rất nóng, mọi người trong khu dân cư vẫn còn đang ngồi quạt mát dưới bóng cây, tất cả đều nghe thấy Đào Thục Quân mắng: "Tao là mẹ mày còn không thể nói mày chắc? Người ta thi Tiếng Anh thì điểm tuyệt đối, mày đạt có 95 điểm sao không nói được? Giờ thì giỏi rồi! Tự coi mình có bản lĩnh hả?"
Ngày hôm đó về nhà như nào, Hứa Nguyện cũng không nhớ rõ nữa.
Chỉ nhớ lúc bản thân đứng ở dưới tầng, da mặt cứ nóng bừng lên. Không biết là do phơi nắng dưới ánh chiều, hay vì bị người qua đường quây thành một vòng tròn chỉ chỉ trỏ trỏ mà ngượng ngùng xấu hổ.
Căn bản cô chưa từng xảy ra xung đột với ai, tát xong một cái này, Thích Dã còn chưa nói gì, Hứa Nguyện đã sợ tới mức khóc ra tiếng.
"Đừng thế! Đừng thế!" Cô không dám buông tay, nắm chặt tay Thích Dã, nói năng lộn xộn, "Sẽ chết đấy! Nơi này quá cao, cậu sẽ chết!"
Mấy tòa nhà ở phía Bắc không quá cao, bọn họ giờ đang ở bên khu tòa nhà cũ, gần đó có một khu ẩm thực 4 tầng, kém xa so với mấy tòa nhà cao hai - ba mươi tầng ở khu phía Nam.
Nhưng độ cao như vậy cũng có thể dễ dàng cướp đi sinh mệnh một người.
Chứ đừng nói một đứa trẻ như Thích Dã.
Thích Dã vô cớ ăn một bạt tai, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô gái.
Bởi vì cậu còn đang sợ hãi, mơ mơ màng màng, vừa vội lại cuống, so với Thích Tòng Phong uống say lại càng nghe không rõ lời cô nói.
Thích Dã cau mày, cố gắng phân biệt trong chốc lát, rốt cuộc cũng hiểu Hứa Nguyện đang nói gì.
"Buông tay ra." Cậu càng nhíu mặt mày hơn.
Hứa Nguyện nào dám buông ra, vừa nghe xong lời này, cô bé còn cho rằng Thích Dã vẫn còn định nhảy lầu, ngược lại càng nắm chặt hơn: "Đó là bố cậu à? Bọn mình đi báo công an đi, đi báo công an ngay đi! Chú cảnh sát sẽ giải quyết!"
Hứa Nguyện dùng nhiều sức, Thích Dã bị nắm chặt tay, cậu vừa bị một cú đấm đấm mạnh xuống bả vai, giờ chỗ đó nhói lên vì đau..
"Cậu buông tay."
Giọng nói càng trở lên lạnh lùng, "Tôi không phải muốn nhảy lầu."
Có lẽ là bởi vì cả đường chạy trốn gặp quá nhiều tuyết rơi, giọng nói của cậu trai càng khàn hơn, vừa thấp lại trầm, giống như con con dao rỉ sét.
Hứa Nguyện giật mình, theo bản năng buông lỏng tay ra.
"A......" Mới vừa rồi vì quá xúc động nên túm chặt Thích Dã, giờ mọi thứ qua đi, cô cũng không dám giữ chặt cậu nữa, "Vậy vừa rồi cậu..."
Thích Dã liếc mắt nhìn Hứa Nguyện, mặt không chút biểu cảm.
Lúc trước ở ngã tư đường, dưới ánh đèn đường, cậu đã thoáng nhìn cô.
Cô gái không cao lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh tái nhợt, nhìn không có chút huyết sắc tưởng như trong suốt. Tuy ăn mặc phong phanh, nhưng bộ đồ ngủ gấu sạch sẽ mặc trên người vừa nhìn đã biết chất liệu tốt, mua ở trung tâm thương mại, không tốn vài trăm đồng ắt chẳng mua được.
Mấy cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé này, hẳn là cãi nhau với người nhà mới có kiểu đêm giao thừa chân trần chạy ra vậy. Hẳn còn không ngờ trên đời này còn có người lớn như Thích Tòng Phong.
Trong đôi mắt đen nhánh của chàng trai không có một tia cảm xúc nào, lạnh nhạt giống như mặt hồ không gợn sóng.
Tuy Hứa Nguyện nghe không hiểu, nhưng rồi cũng nhanh chóng nghĩ có lẽ sự thật cũng không giống mình nghĩ, ngay lập tức trở lên lúng túng. "Xin, xin lỗi! Tôi tưởng cậu định... Xin lỗi!"
Người ta có lòng nướng khoai cho cô, lại đưa cho cô áo bông ấm áp, cô lại khen ngược, tự nhiên cho người ta một cái tát.
Hứa Nguyện vừa kinh hoàng vừa xấu hổ, liên tục xin lỗi: "Xin rồi! Là tôi hiểu nhầm! Là tôi nghĩ sai!"
Thích Dã chẳng chút để ý, cũng không hé răng, thậm chí còn chẳng nhiều thêm một cái liếc mắt về phía cô, chỉ là sau khi nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa vọng đến, cậu liền quay đầu nhìn về phía đèn báo cảnh sát xanh đỏ cách đó không xa.
"Tới tìm cậu."
Cậu bình tĩnh nói.
Thích Dã và Thích Tòng Phong dọn về Tây Xuyên đã hai tháng, ngày thường cậu không thiếu bị đánh đòn. Ban đầu còn có hàng xóm tới khuyên vài câu, sau cũng không ai quản nữa.
Hôm nay là đêm giao thừa, lúc cậu bị đánh cũng không kêu ra tiếng, hẳn là không có ai báo công an thay. Đến cuộc sống của mình còn lo không nổi, ai còn rảnh hơi đi lo cho người khác.
Hứa Nguyện theo ánh nhìn của Thích Dã, trong hẻm nhỏ, quả nhiên có hai chiếc xe một trước một sau đi tới. Phía trước lóe lên ánh đèn xe cảnh sát, phía sau là chiếc xe cô biết, chiếc Audi là của nhà cô của Hứa Nguyện.
Đào Thục Quân và Hứa Kiến Đạt hình như không tới.
Không biết là may mắn hay mất mát, Hứa Nguyện trong lúc nhất thời có chút sững sờ. Cô bé ngẩn ngơ không nhúc nhích, Thích Dã nhìn lướt qua: "Đi xuống đi." Đừng gây phiền toái cho cậu.
Nửa câu sau vẫn ngậm trong miệng, chưa thốt ra.
Một cô gái nhỏ đi lạc như cô, bất kể có quan hệ với cậu hay không, cảnh sát bắt gặp đều sẽ hỏi qua vài câu. Cậu không muốn bị cảnh sát dò hỏi, càng không muốn ngồi xe cảnh sát, sau đó bị đưa về ngôi nhà mà cậu vất vả mãi mới thoát ra được.
Hứa Nguyện "Ồ" một tiếng, giơ tay lau vệt nước mắt chảy tràn trên mặt, gật đầu rồi xoay người rời đi.
Thích Dã không động đậy, lạnh nhạt đứng tại chỗ, cậu nhìn Hứa Nguyện đi vài bước, mắt thấy cô sắp biến mất ở phía bậc thang, đột nhiên cô dừng lại, xoay người chạy về phía cậu.
Thích Dã theo bản năng lùi về sau một bước nhỏ.
Cô gái dường như không nhận ra cậu kháng cự, chạy một mạch đến trước mặt cậu, cởi áo bông màu hồng đào ra, nhét vào trong tay cậu.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng ánh mắt lại sáng lấp lánh.
"Cảm ơn cậu."
Trong tiếng gió tuyết ngày càng dày đặc, Hứa Nguyện nhìn chằm chằm vào mắt Thích Dã, nói từng câu từng chữ một cách nghiêm túc.
Hai mươi phút sau, Hứa Nguyện được cô và chú đưa về nhà.
Lúc vừa vào cửa, Đào Thục Quân đang ngồi trên ghế sofa giống như lúc chiều, nghe thấy động tĩnh Hứa Nguyện vào cửa cũng không hề ngước mắt lên. Bà thậm chí còn xụ mặt, quay người sang một bên.
Hứa Kiến Đạt không ở trong phòng khách.
"Cháu nó cũng về rồi, chị dâu đừng bực bội nữa." Người cô Hứa Kiến Lệ đi tới hoà giải, "Con bé cũng không phải cố ý, chị bớt giận chút."
Đào Thục Quân hừ lạnh một tiếng, vẫn không ngẩng đầu.
"Hứa Nguyện, lại đây." Hứa Kiến Lệ không đả thông được Đào Thục Quân, đành vẫy tay tay với Hứa Nguyện, "Lại đây, ngoan ngoãn nói lời xin lỗi mẹ nào. Con cứ như thế chạy ra ngoài, dọa mọi người sợ hết cả ra."
Chú Trần Hàm ở một bên cũng phụ họa: "Đúng đấy, chú với cô con lái xe vài tiếng bên ngoài. Con là trẻ con, không hiểu nỗi khổ người lớn đâu, mẹ con thường ngày có nghiêm khắc với con cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi. Nếu không chị ấy sao chỉ lo lắng cho con, đâu có để ý Trần Nặc nhà chú chứ?"
Trần Nặc là anh họ Hứa Nguyện, sinh cùng năm với cô bé. Cậu chỉ sớm hơn Hứa Nguyện 4 tháng, hai người từ lúc đi học nhà trẻ đến giờ vẫn luôn học cùng lớp.
(Editor: Bên Trung thì ai sinh trước là anh/chị)
Trần Hàm vừa nói như vậy xong, Đào Thục Quân lập tức ngẩng đầu lên.
"Kiến Lệ à, em không biết lão Hứa quanh năm suốt tháng chạy bên ngoài, một mình chị vất vả như nào đâu." Bà kéo tay Hứa Kiến Lệ, bắt đầu khụt khịt, "Chị nào có yêu cầu gì với con bé, chỉ muốn nó ngoan ngoãn học tập, về sau thi đỗ một trường đại học tốt, này là sai sao?"
"Chị đâu dám hi vọng con bé giống Trần Nặc, lúc nào cũng đứng thứ nhất, ít nhất cũng phải có thái độ gì chứ? Đứa nhỏ này từ lúc lên cấp 2 đến giờ ngày càng ngoan cố bướng bỉnh, bố nó không ở nhà, chị nói cái gì nó cũng phản bác..."
Đào Thục Quân khóc trông đến thương tâm, Hứa Kiến Lệ lại nhìn về phía Hứa Nguyện, thái độ nghiêm túc hơn rất nhiều.
"Hứa Nguyện, cô biết con là đứa trẻ nghe lời." Cô nói, "Mẹ con chăm sóc con cũng chẳng dễ dàng gì, con phải thông cảm cho mẹ, đừng để tính khí nhỏ nhen của mình làm tổn thương lòng mẹ, con hiểu không?"
Trần Hàm tiếp tục phụ họa: "Đúng vậy, mẹ con vì tốt cho con thôi, có khi chị ấy không chú ý nên cách thức mới hơi cực đoan. Sau Sau này con lớn lên sẽ hiểu, đừng giận mẹ nhé."
Hứa Nguyện ở bên ngoài đông cứng vài tiếng đồng hồ, giờ chợt quay vào trong nhà ấm áp, khuôn mặt bị lạnh cóng giờ bừng một lớp hồng nhạt.
Nhưng giờ phút này, bị mấy người lớn vây quanh, sắc mặt cô bé gần như trắng bệch.
Bọn họ không nói lời gì nặng lời, cũng không hùng hổ doạ người chỉ trích Hứa Nguyện, càng không giống Đào Thục Quân thô bạo đẩy cô ra ngoài cửa. Nhưng không hiểu sao Hứa Nguyện cảm giác thở không nổi, cả người rét run, như thể quay lại khoảng thời gian cách đây không lâu, bản thân đi chân trần trên nền tuyết trắng. . Truyện Full
Hứa Nguyện muốn vì bản thân nói lại vài lời, nhưng đối diện với ánh mắt vừa mang theo khoan dung lại trách cứ của người lớn, môi cô bé lại đông cứng lại, không nói được lời nào.
Cuối cùng, dưới ánh mắt tha thiết của cô chú, cô bé vẫn nói lời xin lỗi với Đào Thục Quân: "Mẹ... con xin lỗi."
"Như này được rồi, hai mẹ con là gần gũi nhất, có gì mà không bỏ qua được chứ." Hứa Kiến Lệ vỗ vai Hứa Nguyện, lại kinh ngạc nói, "Sao người con run quá vậy? Mau về phòng thay quần áo đi. Nhìn đứa nhỏ này này, ở ngoài lâu lạnh cóng rồi."
Người lớn ở trong phòng khách tiếp tục nói chuyện, Hứa Nguyện về phòng mình, thay bộ áo ngủ mới. Hệ thống sưởi sàn trong phòng ấm nóng, cô bé ngồi ở mép giường, cả người vẫn rét run.
Hứa Nguyện vẫn không thể hiểu nổi.
Rõ ràng người bị nhốt ở ngoài cửa không chỗ để đi chính là mình, vì sao tất cả mọi người đều chờ cô xin lỗi?
Cả người lạnh run, Hứa Nguyện tay run rẩy, quấn chặt người trong bộ đồ ngủ mới thay.
"Chíu" một tiếng, một tràng pháo hoa bay cao ngoài cửa sổ, nở tung trên nền trời. Mấy năm nay không cho phép tự ý đốt pháo hoa vào ngày lễ ngày tết, nơi đốt pháo hoa đón năm mới chỉ ở quảng trường thành phố.
Cửa sổ phòng ngủ Hứa Nguyện đối diện hướng quảng trường thành phố, vừa vặn có thể nhìn thấy từng chùm pháo hoa rực rỡ nối đuôi nhau sáng ngời trên nền trời.
Đến 0h.
Năm mới đến rồi.
Khi chùm pháo hoa đầu tiên nổ tung trên không trung, Thích Dã chân dẫm lên tuyết, lặng yên không một tiếng động trở lại dưới khu. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, tầng 6 tối đen như mực, Thích Tòng Phong hẳn là đã ngủ lăn quay như chết.
Nhưng Thích Dã vẫn không lên lầu.
Cậu không định mạo hiểm đi đánh cuộc Thích Tòng Phong có thật thật đang say khướt hay không. Rốt cuộc còn có một khả năng khác - con ma men kia còn ghi hận đang đứng sau cánh cửa, chờ lúc cậu móc chìa khóa ra mở rửa sẽ nhào lên, dùng thắt lưng, ghế dài, chai bia, hay bất cứ thứ nào khác vớ được mà điên cuồng đánh cậu.
Thích Dã không trở về để bị đánh.
Cậu giấu mình ở góc khuất bên ngoài cửa, nín thở trong chốc lát, xác định Thích Tòng Phong đang không lén ở cửa sổ nhìn mình, sau đó mới ôm mình, nhảy nhanh lên xe ba bánh.
Thích Dã lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì mình không dọn thùng sắt lên tầng.
Ở trong gió tuyết vài tiếng đồng hồ, khoai nướng đã chẳng còn độ ấm, Thích Dã hoàn toàn không thèm để ý, nhanh chóng lấy từ trong thùng sắt ra vài củ khoai nướng.
Chần chờ vài giây, cậu lại thả củ to nhất vào lại trong thùng sắt.
Để đề phòng Thích Tòng Phong tùy lúc sẽ đi xuống dưới, Thích Dã không đi vào trong hành lang mà ngồi xổm ở chỗ cửa chắn gió. Một bên vừa ăn mấy của khoai lang nướng nguội ngắt, một bên chịu đựng bả vai và chân đang rất đau đớn, cậu ngẩng nhìn những chùm pháo hoa đầy màu sắc đang nổ không ngừng trên đỉnh đỉnh đầu mình.
Pháo hoa rực rỡ, chiếu sáng đôi mắt lạnh nhạt gần như hờ hững của cậu bé.
Lại một năm nữa kết thúc.
Chỉ còn 5 năm nữa thôi, cậu có thể hoàn toàn trưởng thành.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương