Chương 24
Bất thường
“Anh đang nhìn gì thế?” Viên cảnh sát tuần tra phát hiện John đang nhìn chằm chằm phía bên kia đường với vẻ mặt kỳ lạ, trông như thể bị k*ch th*ch bởi điều gì đó.
Nhưng ở đó trống trơn, chẳng có gì cả.
“Tôi vừa nghĩ tới một chuyện, vợ chồng chủ nhà nói nhìn thấy ác quỷ. Đúng vậy, lúc đó không hiểu sao căn nhà lại rung chuyển.”
John vừa ứng phó với cảnh sát tuần tra, vừa đi thẳng qua hai tà thần có vẻ như đang thực hiện “giao dịch khả nghi” trên đường. Luân Đôn lớn như vậy, sao các người lại gặp nhau ở đây chứ?
Lúc này, qua khóe mắt, thám tử nhìn thấy chồng sách mà Gymir đang cầm trên tay trái, và cuốn tiểu thuyết trinh thám mới xuất bản mà Johnson đang ôm trong lòng.
“Khụ khụ!”
John ho dữ dội, nếu anh nhớ không lầm thì cuốn tiểu thuyết này mới được bán vào sáng sớm nay, tức là phải xếp hàng qua đêm để mua nó?
Danh sách sách anh viết, hiệu sách, phiên bản mới của tiểu thuyết… Những manh mối này nhanh chóng được sắp xếp trong đầu John, tự động tạo ra câu trả lời.
Suy ra đây là cuộc gặp gỡ định mệnh xảy ra ở hiệu sách? Trên đầu phố Luân Đôn mờ sương vào đêm khuya, tà thần phát hiện có một đồng loại cũng cải trang thành người, xếp hàng suốt đêm để mua sách? Sở thích chung khơi dậy niềm cảm hứng, giúp mối quan hệ của họ phát triển nhanh chóng, thậm chí không cần người giới thiệu?
John nghĩ với vẻ mặt kỳ quái, anh có nên bước tới đóng vai một người bạn hóm hỉnh vào lúc này không, rồi kêu lên bằng cái giọng đạo đức giả: “Sao chứ, hai người đã biết nhau rồi, tôi vốn định giới thiệu hai người với nhau đấy” cho nó hợp với quy tắc xã giao?
Không, không, anh không muốn lo chuyện bao đồng đâu! John chỉ muốn lấy viên sapphire kia ra, rồi yêu cầu tà thần tránh xa nhà mình nhất có thể, và làm ơn đừng đến tìm anh nữa!
Johnson thấy vẻ mặt John thay đổi liên tục, cảm xúc dao động kịch liệt, y lo ý chí của thám tử không thể chịu đựng được sự k*ch th*ch của hai tà thần cùng một lúc, bèn vội nhắc nhở: “Gymir, chúng ta nên đi thôi.”
Y không chỉ nhắc nhở Gymir cẩn thận đừng g**t ch*t thám tử hữu ích này, mà còn nhắc nhở cả thám tử.
Bóng dáng cả hai dần dần biến mất trong màn sương, để lại John đứng chết trân tại chỗ.
Đợi đã, Gymir, đó chẳng phải là thần Biển trong truyền thuyết của thị trấn Đá Ngầm Đen sao?!
Đá ngầm quái quỷ tỏa ra mùi lưu huỳnh, nước biển đỏ như máu, những xác chết teo tóp chìm sâu dưới cát sỏi…
John đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
“Này!”
Viên cảnh sát tuần tra sốt ruột vỗ vào vai John.
Vụ án kỳ lạ quá, thương tích của người chết không thể mở miệng tả được, vợ chồng chủ nhà đối diện hiện trường khẳng định thủ phạm là ác quỷ, người thuê nhà ở tầng hai thì cho biết là do thú hoang gây ra, người thuê nhà ở tầng ba vốn là một thám tử chẳng ra gì, không chịu hợp tác điều tra lại còn mơ mơ màng màng như nhìn thấy ma.
***
Dù đêm qua có chuyện gì xảy ra thì mặt trời vẫn mọc như thường. Sau khi xua tan gần như một phần sương mù do bụi trộn lẫn với bồ hóng tạo thành, mặt trời tiếp tục đóng vai trò là nguồn sáng bí ẩn không thể thiếu nhưng cũng vô hình của thành phố Luân Đôn.
Dọc theo sông Thames, tiếng chuông nhà thờ vang vọng, mọi người vô thức ngẩng đầu lên, chẳng mấy chốc lại tiếp tục cuộc hành trình. Có những chiếc xe ngựa riêng sang trọng, cũng như những người vô gia cư trên phố.
Mọi người đều thờ ơ với những người khác ngoài mình, cho dù Johnson có đi giữa họ, cũng không cảm thấy mình có gì khác biệt với những con người này.
Johnson cầm bức ảnh trên tay lên, liếc nhìn rồi lặng lẽ cất đi. Với vật làm tin này, Gymir có thể tìm thấy y bất cứ lúc nào, tương tự, y cũng có thể tìm thấy hắn.
Sau khi rời khỏi hiệu sách, cả hai không nói một lời, cứ đi rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn nhau hết sức ăn ý, sau đó chọn hai con đường khác nhau.
Có lẽ cuộc gặp gỡ ở hiệu sách hôm nay diễn ra quá đột ngột. Gymir có lẽ đã nhận ra từ lâu rằng mình không nên sử dụng mấy trò cũ rích của tà thần, nhưng vẫn chưa học được những phương pháp mới… Vì vậy Gymir sẽ không xuất hiện nữa cho đến khi đọc xong những cuốn sách đó.
Johnson suy nghĩ với những cảm xúc phức tạp, quyết định tìm một nơi để đọc sách của con người. Đừng hiểu lầm, là đọc sách viết về truyền thuyết Bắc Âu. Bản thân Johnson không có hứng thú với những huyền thoại do con người viết ra, y chỉ không muốn lần sau gặp nhau sẽ gây ra bất kỳ hiểu lầm nào.
Johnson không có bạn bè, cũng không có loại đồng loại đáng tin cậy để tham khảo. Y lục tung hết cả trí nhớ lên cũng không thấy bao nhiêu ví dụ về đồng loại giao phối, không có tài liệu tham khảo nào cả.
Nhưng không thể nghi ngờ rằng sự tiến bộ của Gymir đã đi trước y hai năm. Vị thần cổ xưa này đã âm thầm theo dõi Johnson bấy lâu nay, thu được rất nhiều thông tin. Mà Johnson hầu như không biết gì về Gymir, ngoại trừ những truyền thuyết xa xôi và mơ hồ đó.
Vào thời điểm sự hiểu lầm được cởi bỏ, tâm trí Johnson toàn là hình ảnh của người cá nổi lên từ biển, ngân nga khe khẽ dưới vầng trăng bạc, dụ dỗ y ngã xuống.
Sau đó, một cảm xúc hoàn toàn mới xuất hiện.
Johnson chưa bao giờ cảm nhận được loại cảm xúc này, nghe nói chỉ có ở con người.
Xấu hổ.
Johnson sửng sốt, đồng thời cũng cảm thấy mới mẻ.
Lý trí khiến Johnson phải suy nghĩ, làm thế quái nào mà y có thể thay đổi tất cả những hình ảnh trong đầu mình sang một hướng khác ngay sau khi mối đe dọa đến tính mạng bị loại bỏ? Y thậm chí còn không muốn từ chối sự cám dỗ đầy mời gọi này, hơi thở nguy hiểm trí mạng dường như đang thúc giục y một cách thiếu kiên nhẫn.
Phải chăng đây là lý do Gymir “đuổi theo” không chút do dự? Sau khi sinh ra mối liên hệ đặc biệt với đồng loại thì có thể trải nghiệm nhiều cảm xúc hơn?
Johnson cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề hơn. Y cởi găng tay, xòe lòng bàn tay phải ra. Một vài xúc tu mềm mại màu đen vươn ra từ mạch máu và tĩnh mạch, chọc thủng da thịt nhưng không có một giọt máu nào chảy ra. Các xúc tu nhanh chóng rút lại, các khớp ngón tay của y hơi xanh, lạnh như băng.
Sau khi đeo lại găng tay, Johnson bước vào thư viện tư nhân trong một tòa nhà theo phong cách Georgian* bên cạnh sông Thames.
* Phong cách kiến trúc Georgian có nguồn gốc từ thời kỳ nữ hoàng Anne nhưng thực sự thịnh vượng dưới thời đại của bốn vị Vua: George I, George II, George III và George IV. Kiến trúc Anh trong thời kỳ này được lấy cảm hứng từ chủ nghĩa cổ điển của Hy Lạp và La Mã cổ đại.
***
Con hẻm bị rào chắn an ninh của Scotland Yard Luân Đôn chặn lại, nửa đoạn đường phía trước chung cư bị chiếm giữ, trên mặt đất còn sót lại vết máu lớn.
Vụ án kỳ lạ này đã được đăng trên các tờ báo lá cải Luân Đôn số ra ngày hôm nay, đồng thời còn chiếm một khoảng bằng lòng bàn tay trong mục tin tức xã hội của Daily Telegraph. Báo chí đã dùng những từ ngữ đáng sợ để bịa ra một kẻ giết người hàng loạt lang thang trong đêm và chuyên phục kích người khác.
Đúng vậy, một kẻ giết người hàng loạt. Có vẻ như kể từ sau loạt vụ án kinh hoàng của Jack the Ripper** ở Whitechapel bốn mươi năm trước, từ này rất được ưa chuộng trên các mặt báo. Bất kể vụ án là gì, chỉ cần liên quan đến một kẻ giết người hàng loạt sẽ khơi dậy những cuộc thảo luận sôi nổi của người dân Luân Đôn.
** Có vẻ như kể từ loạt vụ án kinh hoàng của Jack the Ripper ở Whitechapel bốn mươi năm trước, từ này đã trở thành tin tức được yêu thích. Jack the Ripper là một kẻ giết người hàng loạt không rõ danh tính, hoạt động ở những khu vực có đa phần người nghèo sinh sống, xung quanh khu Whitechapel, Luân Đôn vào năm 1888. Trong cả các hồ sơ vụ án cũng như tường thuật báo chí đương thời, tên sát nhân này còn được gọi với những cái tên như Jack Đồ tể, Sát nhân Whitechapel. Những vụ tấn công được cho là do Jack Đồ tể gây ra phần lớn liên quan đến những gái m** d*m sống và làm việc trong các khu ổ chuột ở East End, Luân Đôn. Nạn nhân thường bị Jack rạch cổ họng rồi cắt xẻo vùng bụng.
“Thật kinh khủng, hôm nay lại có người tới đây chỉ để hóng chuyện thôi.” Bà chủ nhà thấy John quay lại, lập tức than thở.
John xoa xoa cái trán hơi đau, mệt mỏi nói: “Tôi sẽ không về ăn tối sớm trong thời gian này, nếu có thể, xin chuẩn bị cho tôi một miếng bánh mì, đặt lên bàn là được. Nếu tôi không về trước mười giờ tối, bà cứ khóa cửa lại.”
Bà chủ nhà liền thở phào nhẹ nhõm, bà nhất quyết vừa đọc Kinh thánh vừa đợi đến tận khuya như vậy chỉ vì muốn khuyên những người thuê nhà đừng về quá muộn. Vì vụ án mạng xảy ra đêm qua, vợ chồng chủ nhà hoảng loạn bất an đã phải gọi thợ khóa đến lắp dây xích và ổ khóa mới vào cửa căn hộ, đích thân bà chủ nhà giữ chìa khóa, chỉ có một chiếc duy nhất.
John quay lại và liếc nhìn cửa, biết ngay chuyện gì đã xảy ra. Mức độ này không thể coi là lý luận, nó chỉ là quan sát chi tiết và đoán xem người khác chưa nói gì từ biểu cảm của người khác.
“Sáng nay một thanh tra từ Scotland Yard đến, tôi nói cậu là một thám tử, và họ nói…” Vẻ mặt bà chủ nhà hơi kỳ quái.
“Họ nói tôi là một thám tử chẳng ra gì, đã làm hư một nhiệm vụ rất quan trọng.” John dừng chân, anh đứng trên cầu thang rồi quay lại nói: “Chúng ta đều không biết nạn nhân là ai, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, người bên Scotland Yard sẽ không đến nữa, bởi vì họ chẳng hỏi được gì đâu. Nhưng cảnh sát tuần tra sẽ tăng cường tuần tra trên con phố này và các khu vực lân cận, đó là một điều tốt phải không?”
“Đúng, đúng vậy!” Bà chủ nhà lắp bắp.
Bà nhìn John leo lên tầng ba và đóng cửa lại.
Sau đó, ông chủ nhà và nhân viên công ty lần lượt ló đầu ra từ tầng một và tầng hai, rõ ràng là vừa nghe lén.
Bà chủ nhà lẩm bẩm: “Thật ra tôi muốn nói rằng thanh tra đã sai, John rất giỏi, cậu ta thường đoán được những gì tôi chưa nói… Tuy rằng cậu ta không thể so với ông Sherlock Holmes đâu, nhưng mà tốt tính hơn ông Sherlock Holmes đấy!”
Chồng và và nhân viên công ty gật đầu lia lịa. Không ai muốn sống trong một ngôi nhà có một thám tử cứ bắn súng vào tường, kể cả đó là Sherlock Holmes.
“Nhân tiện, John làm hư nhiệm vụ gì vậy?” Nhân viên công ty ban ngày đi làm nên không biết nội dung cuộc nói chuyện.
“Ừm, hình như là tranh chấp thừa kế của nhà Brandon.” Bà chủ nhà mỉa mai nói.
Hóa ra kẻ dở hơi mà các tờ báo tìm đủ cách chế nhạo chính là John? Nhân viên công ty bị sốc, tuần trước anh ta làm mất một tài liệu quan trọng, John đã giúp anh ta giải quyết trong vài giây, còn dọa cho tay đồng nghiệp âm thầm bày trò tìm cách anh ta đi phải sợ hãi, không bao giờ dám quậy phá nữa. Thám tử như vậy ngu ngốc bất tài? Người của Scotland Yard đều mù sao?
Nhân viên công ty do dự một lúc rồi leo lên tầng ba gõ cửa.
“Cửa không khóa, cứ vào đi, có chuyện gì vậy?” John cởi áo khoác ra, đang bận rộn sắp xếp lại những thông tin thu thập được trong cuộc điều tra ngày hôm nay, về tài sản của nhà Brandon.
Nhân viên công ty lấy ra một chiếc túi giấy màu nâu đặt lên bàn.
“Cảm ơn anh giúp đỡ trong chuyện xảy ra tuần trước, hôm nay khi đi ngang qua hiệu sách, tôi thấy… à, tóm lại đây là một món quà Giáng sinh. Nếu đợi đến Giáng sinh mới tặng, tôi sợ anh sẽ tự mua, sau đó món quà sẽ trở thành thứ anh đã có rồi, vậy thì thật tệ.” Nói xong, nhân viên công ty rời đi.
John nhìn chằm chằm vào chiếc túi giấy màu nâu, nhận ra nó là một cuốn sách trong giây lát. Anh có linh cảm chẳng lành, mở ra xem thì đúng là tiểu thuyết trinh thám được tung ra ngày hôm nay.
John: “…”
Tiểu thuyết trinh thám không có gì sai cả, nhưng nó sẽ nhắc nhở anh về những gì đã xảy ra sáng nay. Thứ duyên phận nào đã khiến thần Biển trong huyền thoại Bắc Âu chạy đến Luân Đôn tìm ý trung nhân? Sau một hồi loay hoay, hóa ra mọi người đều “quen biết”!
John rất giận.
Mặc dù cái chết của mục sư Cornell và việc thị trấn Đá Ngầm Đen gặp sóng thần đều có nguyên nhân của nó, còn Johnson và Gymir đều không nhắm vào John, nhưng kết quả là hai người này đã hợp sức gây ra tình cảnh sa sút trong hai năm qua của anh.
Trả lại đá quý gì chứ! Trả lại phí ủy thác gì chứ!
John tức giận nghĩ, tối qua sau khi Gymir rời đi, anh còn phát hiện ra mình mất ba gói thuốc lá!
Ai vào phòng anh lấy trộm thuốc lá? Cả vợ chồng chủ nhà lẫn nhân viên công ty kia đều không hút thuốc! Ngày hôm qua John chỉ rời khỏi phòng trong chốc lát khi án mạng xảy ra, lúc đó Gymir vẫn còn ở đó, ai có thể vào phòng của thám tử và trộm thuốc lá dưới mũi thần Biển?
Ngoài Gymir, không có nghi phạm nào khác!
Thứ tà thần gì vậy?
Sáng nay khi John nghĩ đến thuốc lá, đầu anh không còn đau nữa, rồi anh nhanh chóng khôi phục lại sau cảm giác k*ch th*ch khủng khiếp khi nghe đến cái tên “Gymir”.
John tức giận châm cho mình một điếu thuốc vừa mua, rồi từ từ nhả ra một vòng khói.
Chưa kịp thưởng thức loại thuốc lá cao cấp mà anh đã lâu không hút thì có tiếng gõ cửa nhà. John liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy kim giờ đã gần với số mười La Mã.
“Ai đó?” Bà chủ nhà ở dưới lầu run giọng hỏi, như sợ ma quỷ tìm tới.
Ác quỷ không biết gõ cửa, bọn họ thường đi qua cửa sổ, John tự nhủ, rồi theo bản năng liếc nhìn cửa sổ của mình.
Một phút sau, bà chủ nhà gõ cửa phòng John, ánh mắt bà đầy thương cảm và tội nghiệp, sau lưng bà là một cô gái trẻ.
“Susan?” John nhận ra đây chính là người thợ giặt đến nhà họ hàng ngày.
“Là tên đó, kẻ đã chết chính tên khốn nạn đó.” Vẻ mặt của cô thợ giặt hơi vặn vẹo, nửa như đau đớn nửa lại vui mừng, tựa hồ đã được giải thoát, cô nóng lòng muốn nói: “Tôi nhớ mặt gã! Anh nhờ người chuyển lời nhắn cho tôi, tôi lặng lẽ đến đây xem rồi, may lúc đó trời còn tối, chiếc xe mà Scotland Yard dùng để vận chuyển xác đã bị chặn bởi những hàng người chờ mua sách cách đó vài con phố.”
Nếu thi thể được đưa đi, cô sẽ phải đến Scotland Yard để nhận dạng. Đó không phải là một trải nghiệm tốt lành gì cả. Không thể nhận dạng thi thể mà không có lý do, nhưng một cô thợ giặt như Susan phải đưa ra lý do trước đám đông rồi bị cảnh sát thẩm vấn thì quá xấu hổ, thậm chí cô có thể bị Scotland Yard liệt vào danh sách nghi phạm trong vụ án thiến và giết người bị này.
Bà chủ nhà mang cho Susan một ly sữa nóng.
“Cảm ơn, thưa bà.” Những ngón tay của Susan đỏ bừng vì lạnh, sau khi nói một hơi hết câu xong, cô trở nên rụt rè và thu mình lại.
Bà chủ nhà đóng cửa lại, ngồi vào bàn với Susan.
“Không ngờ người chết lại là…” Bà chủ nhà bàng hoàng, bà biết John đang tìm kiếm kẻ thủ ác cách đây không lâu. “Chúa phù hộ, không phải, là ác quỷ ăn thịt hắn.”
John phớt lờ bà chủ nhà đang cằn nhằn, anh thấy Susan có vẻ bất an, bèn hỏi: “Có chuyện gì khác đã xảy ra à? Bằng không, cô có thể chờ sáng mai quần áo đã ủi xong rồi tới, bây giờ đã muộn, cô sẽ không ra ngoài lúc này.”
Susan rùng mình, lần trước cô gặp nạn là vào ban đêm, nhưng hôm nay khi nhìn thấy cái xác kia, nỗi sợ hãi và ám ảnh trong lòng cô dường như bị một cơn gió mạnh thổi bay đi mất. Khi chạy ra ngoài, đầu cô còn rối tung lên, đến bây giờ mới cảm thấy sợ hãi.
Susan nghiến răng, rồi nói thật nhanh: “Eileen mất tích. Hôm qua con bé đến nhà ông Hank giao quần áo, ông Hank cần bộ đồng phục đó gấp, khả năng cao là con đi ngang qua con hẻm đó… nhưng không thấy Eileen đâu nữa! Các anh lại tìm thấy xác của tên khốn đó ở đây! Tôi đến hỏi ông Hank rồi, ông ấy chưa nhận được quần áo, còn giận dữ mắng tôi một trận, nói sẽ báo cảnh sát, bắt Eileen đền quần áo, nhưng mà Eileen… Tôi không tìm thấy con bé ở đâu cả!”
“Cô ấy trông như thế nào?” John lấy cuốn sổ tay ra. Anh chưa bao giờ gặp thợ giặt tên Eileen này.
Susan lắp bắp miêu tả một lần, chủ yếu là vì cô không biết nhiều chữ, không biết diễn tả như thế nào.
Bà chủ nhà từng gặp cô bé trước đó, ngồi bên cạnh bổ sung.
“…Eileen là người yếu nhất trong số chúng tôi, cũng rất nhút nhát, nó không thể giết kẻ ác bằng kéo hay bất cứ thứ gì khác được.” Susan hoàn toàn không dám đến tìm cảnh sát, cô lo lắng Eileen sẽ bị coi là kẻ sát nhân, rồi bị bắt và treo cổ.
“Liệu có phải là người bảo vệ Eileen, một người yêu nó không?” Bà chủ nhà hỏi.
Susan tuyệt vọng lắc đầu: “Không có người như vậy, Eileen không có tài sản, tuổi cũng không lớn lắm, nhưng nó lại theo một dị giáo!”
“Sao cơ?” Bà chủ nhà lại nghĩ đến thuyết ma quỷ của mình.
“Tôi lo con bé sẽ bị những tín đồ dị giáo đó lừa gạt hoặc làm hại, nên tôi đã từng lặng lẽ đi theo Eileen, hôm nay tôi đến đó tìm Eileen, gặp một người kỳ lạ, cô ấy nói…” Susan lộ ra vẻ sợ hãi khủng khiếp: “Eileen đã thoát khỏi những rắc rối của thế giới này, sẽ sớm lột xác trở thành quyến thuộc của thần.”
John đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó chuyển động trên chiếc khăn mà Susan quàng trên vai.
“Khoan đã.”
John không đến gần Susan, anh bảo bà chủ nhà xem thử: “Đó là cái gì?”
“Chỉ là… khăn quàng?” Bà chủ nhà bối rối, quần áo của Susan rất tồi tàn, trên khăn quàng cổ có những vết vá.
Đồng tử của John đột nhiên co lại. Khi chiếc khăn bị lật qua lại, anh nhìn thấy bươm bướm.
Bướm xám.
***
Một vật nhỏ đang vỗ đập vào cửa kính.
Johnson nhìn lên.
Thư viện tư nhân này rất rộng, phí vào cửa cũng không hề rẻ, ghế trong phòng VIP được bọc đệm nhung dày dặn, ngồi rất thoải mái. Thông thường đây là nơi dành cho những quý ông có địa vị cao, nhưng họ lại thích giết thời gian ở câu lạc bộ chơi bài, nơi họ có thể hút thuốc hơn.
Người thường xuyên lui tới thư viện tư nhân chủ yếu là tầng lớp trung lưu và sinh viên, họ hay đến một mình, người hầu dọn dẹp thư viện không bao giờ làm phiền độc giả, nên đối với Johnson, đây là một nơi rất yên tĩnh. Dù là người có thể nhìn thấy y hay người không thể nhìn thấy y đều sẽ không chủ động bắt chuyện.
Bây giờ đã là đêm khuya, thư viện vắng tanh, đèn đã tắt từ lâu, tối đen như mực. Tầm nhìn của Johnson không bị ảnh hưởng bởi các nguồn sáng, y có thể ngồi trong bóng tối để đọc sách một cách nhàn nhã.
Và giờ, y nghe thấy một âm thanh bất thường. Rất nhỏ, rất dày.
Johnson đặt cuốn sách của mình xuống, bước tới cửa sổ.
Các cửa sổ đều khóa kín, vì sông Thames tối đen, đục ngầu bốc mùi hôi thối khó chịu, cả người dân Luân Đôn và các nhà máy ở thượng nguồn đều xả nước thải, rác thải xuống sông. Vào mùa hè, khi mùi hôi nặng nề nhất, người ta phải đóng đinh thêm tấm gỗ bên ngoài cửa sổ để ngăn chặn hoàn toàn mùi hôi.
Phạch, phạch…
Vài con bướm xám đang đập vào kính, để lại bột vảy vô hình trong mắt con người.
Trong đôi mắt xanh nhạt của Johnson, thứ bột màu tím sẫm kia nhấp nháy như một đường dây rõ ràng, chỉ dẫn phương hướng mà bướm xám đang bay ra.
Đáy sông?
Qua cửa sổ, Johnson nhìn thấy vô số đường màu tím lao ra khỏi mặt sông, từng đàn bướm xám lớn bay về hai bờ sông Thames. Dòng sông chìm trong sương mù, những con bướm này thì quá nhỏ.
“Thì ra nó trốn ở dưới nước.” Johnson tự nhủ.
Nếu không lần theo sức mạnh do Bướm Xám phóng ra để tìm kiếm thì đừng nói là y, ngay cả Gymir đứng đây cũng không thể ngửi thấy được sự tồn tại của đồng loại này!
Mùi hôi thối của sông Thames không phải là mùi tự nhiên, mà nó hòa lẫn với mùi nước thải công nghiệp và chất thải của con người. Chất tạo mùi nhân tạo này mạnh hơn nhiều so với rượu whisky và thuốc lá.
Tuy tà thần không quan tâm đến mùi hôi hay sự bẩn thỉu, nhưng…
Johnson muốn nói, đồng loại này thực sự không biết kén chọn gì cả! Không nên chỉ nằm thẳng xuống đó chỉ vì nó thích hợp để trốn chứ!
Johnson lặng lẽ nhìn đàn bướm xám bay lượn gần bờ sông, phần lớn đàn bướm cũng giống như mấy con đang đập vào cửa kính, không có mục tiêu thích hợp, không tìm được phương hướng, có lẽ vỗ cánh cho đến bình minh sẽ biến mất.
“Hửm?”
Johnson đột nhiên nhìn thấy ánh đèn trên sông.
Ở góc độ con người, nó chỉ là một con thuyền chở hàng bình thường, chiếc đèn lồng treo cũng bình thường. Suy cho cùng, việc chèo thuyền trên sông vào ban đêm rất nguy hiểm, nếu bất cẩn thì có thể va phải những chiếc thuyền khác, hoặc đơn giản là lạc đường rồi lao thẳng lên bờ.
“Bên ngoài chiếc đèn đó được phủ một lớp bột vảy.”
Ngọn đèn mà Johnson nhìn thấy trông như một nguồn sáng màu xanh tím, thu hút một lượng lớn bướm xám bay về phía con thuyền. Hiển nhiên là có kẻ đang dẫn dắt đàn bướm này, hoặc đang sử dụng sức mạnh của tà thần.
Khuôn mặt Johnson đột nhiên nóng bừng, y đưa tay chạm vào, những xúc tu đen nhánh mảnh mai đó lại thò ra khỏi da y. Johnson ngạc nhiên, từ khi sinh ra đến nay y chưa bao giờ cảm thấy “nóng”. Hiện tại đang là nóng, cái nóng khiến y muốn trở về nguyên dạng.
Johnson chợt hiểu ra điều gì đó, kéo rèm lại và rời khỏi cửa sổ.
“Cái tên này… thực sự rắc rối.”
Johnson ngăn chặn những biến đổi của chính mình.
Đồng loại có hóa thân bướm xám này tuy không có ý thức, nhưng theo bản năng, nó đã lựa chọn “tự sinh sôi nảy nở” để mở rộng lãnh thổ của mình. Việc rất nhiều con bướm bay lượn là sự đan xen dày đặc của các xúc tu sức mạnh, chúng phát ra những âm thanh mà người thường không thể nghe thấy, ánh sáng mà người thường không thể nhìn thấy, mùi hương mà người thường không thể ngửi thấy.
Johnson không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, cũng giống như con người nhìn thấy đồng loại bắt đầu theo đuổi mời mọc, họ chắc chắn sẽ nhận được “một số gợi ý”.
“Thật nhức đầu.” Johnson bắt đầu thấy phiền.
Y sẽ không rời Luân Đôn sớm, ít nhất là cho đến khi vụ kiện thừa kế của nhà Brandon kết thúc.
Công bằng mà nói, bất cứ ai cũng có thể đến và sinh sống trong một thành phố của con người, Johnson đã từng chứng kiến con người bị ô nhiễm bởi Bướm Xám, y không có ý xen vào việc của người khác, nhưng đêm nào cũng công khai vỗ cánh phành phạch khắp thành phố thì quá đáng lắm rồi!
Johnson chắc chắn mình có thể chịu đựng được, hoặc có thể bỏ qua, nhưng còn Gymir thì sao? Liệu Gymir sẽ tức giận đến mức lao tới, dâng lũ lên rồi cuốn thẳng kẻ nằm dưới đáy sông Thames này xuống biển, hay đơn giản là đưa y trở về biển?
Johnson: “…”
Không được, không thể đánh cược.
Y muốn nói chuyện với Bướm Xám!
Tức là một trong hai hình thức xã giao thường được tà thần sử dụng, đánh.
——————–
Tác giả nói thế này:
John: Đó, đó chính là Gymir, thần Biển đã phá hủy thị trấn Đá Ngầm Đen.
Ý chí sa sút, rơi vào ảo giác và có xu hướng phát điên.
John: Mẹ kiếp, đêm qua Gymir đã lấy trộm thuốc lá của tôi!!
Khôi phục luôn điểm SAN.
……
Giữa tà thần với tà thần không có tự động “miễn sát thương” lẫn nhau. Họ cũng sẽ bị quấy nhiễu, nhưng do giá trị của họ cao, thường không thể hiện rõ ràng, họ không thể cảm nhận được.
Johnson: Dữ liệu vật lý bị ảnh hưởng và thay đổi.
Johnson mỉm cười thân thiện, đi tìm Bướm Xám.
……
Người dịch: SAN là một khái niệm được đề xuất trong game “Call of Cthulhu” và các tác phẩm phái sinh của nó. Giá trị SAN (Sanity – dịch theo nghĩa đen là sự tỉnh táo) là giá trị của người chơi trong game. Nó có thể được coi là sức mạnh tinh thần ở một mức độ nào đó. Ví dụ, khi bạn nhìn thấy điều gì đó siêu nhiên hoặc điều gì đó quá đáng sợ khiến bạn bị k*ch th*ch tinh thần, SAN của bạn sẽ giảm xuống, lúc này nếu kẻ địch sử dụng đòn tấn công rối loạn tinh thần sẽ dễ dàng thành công.
