Chương 52
Ác mộng
Gian gác mái lơ lửng giữa không trung, bên dưới là vực thẳm vô tận.
Những làn sương đen bốc lên từ sàn nhà, những bức tường không ngừng uốn cong khiến người ta choáng váng.
Hans cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhìn thẳng vào con quái vật màu đen ở gác mái.
Hans đã từng xem rất nhiều hình ảnh minh họa về quái vật trong sách tranh của giáo phái bí mật, hầu hết đều xuất phát từ những giấc mơ… Đó cũng là nơi con người dễ tiếp xúc với tiếp xúc với sức mạnh huyền bí nhất.
Khi con người ngủ, tâm trí của họ có thể lang thang đến những nơi mà họ thậm chí không biết, có thể tiếp xúc và trao đổi với tâm trí của các sinh vật khác. Có thể là thực vật, cũng có thể là động vật, nguy hiểm nhất là quyến thuộc của tà thần… Ác mộng thường xảy ra trước bờ vực nguy hiểm, con người sẽ nhanh chóng tỉnh dậy, những người không may mắn sẽ bị sức mạnh huyền bí quấn lấy, khiến họ yếu ớt và bệnh nặng.
Giáo phái bí mật mà Hans gia nhập đã chữa trị căn bệnh này cho con người từ thế kỷ XII. Ngoài việc cầu nguyện và uống nước thánh, họ còn đưa cho bệnh nhân mặt dây chuyền hộ mệnh, nghe bệnh nhân kể về những gì mình thấy trong cơn ác mộng, hướng dẫn bệnh nhân cách thoát khỏi sự đeo bám của giấc mơ. Tuy nhiên, loại dịch vụ này chỉ dành cho giới quý tộc và doanh nhân giàu có.
Lãnh đạo cấp cao của giáo phái quan tâm nhiều hơn đến ký tự huyền bí và các di tích cổ xưa, các thành viên bình thường cũng ưa thích việc tăng cường sức mạnh cho bản thân hơn là đi lý giải giấc mơ của người khác. Những người giỏi giải mộng thường là những thành viên nữ của giáo phái, họ dịu dàng và giàu lòng kiên nhẫn… Đồng thời, địa vị của phụ nữ trong giáo phái cũng không cao.
Hans học những kỹ năng này từ mẹ mình, cha anh mất sớm vì hy sinh cho giáo phái, tổ tiên của anh đều là thành viên của giáo phái. Cuộc sống vốn dĩ rất nghèo khó nên mẹ của Hans không còn mong đợi con mình có những năng lực phi thường nữa, bà mong con mình sẽ được giới quý tộc đánh giá cao nhờ khả năng giải mộng này, rồi thoát ly khỏi giáo phái, phục vụ những kẻ quyền thế. Đàn ông có thể làm thư ký, bác sĩ gia đình cho quý tộc, nhưng phụ nữ thì không.
Trực tiếp rời bỏ giáo phái không phải là một lựa chọn sáng suốt. Cuộc sống của người dân thường sẽ càng khó khăn hơn, họ sẽ không còn khả năng tự bảo vệ mình. Kết quả là Hans phát hiện ra ở trong giáo phái này, có quá nhiều người tính toán như mẹ mình.
Tuy nhiên, vẻ ngoài của Hans khi trưởng thành rất đáng thất vọng, anh quá cao, dáng người to lớn cường tráng, chỉ cần trừng mắt một cái là có thể dọa trẻ con khóc, không thích hợp làm bác sĩ.
Điều quan trọng hơn là với ngoại hình to như con gấu, anh không có cách nào để hòa nhập vào xã hội thượng lưu. Hans không còn cách nào khác là phải từ bỏ con đường làm bác sĩ. Nhưng như thế không có nghĩa là anh đã quên kỹ năng và khả năng giải mã giấc mơ. Bây giờ nó chẳng hữu ích đấy thôi?
Con quái vật màu đen cố thủ ở gác mái im lặng nhìn Hans.
Nó dùng các chi giống như dây leo để giữ chặt Linde đang gào thét. Hành động này khiến nó trông giống con người hơn, trong khi Linde đang bị mắc kẹt giữa những cơn ác mộng lại giống một con quái vật phi lý trí hơn.
“Ông có muốn sống không?” Hans cao giọng hơn.
Linde ngừng vùng vẫy, khuôn mặt biến dạng của gã lộ rõ sự khao khát và mong đợi.
Hans kiên trì nói chuyện với Linde, vì Linde là chủ nhân của giấc mơ này.
“Xin lỗi đi, còn gì có thể quan trọng hơn mạng sống của chính mình chứ?” Hans khuyên nhủ.
Linde chậm rãi cúi đầu, lẩm bẩm: “Xin lỗi, xin lỗi…”
Sự chú ý của con quái vật trên gác mái lại quay trở về với Linde.
Linde bỗng gầm lên, cơ thể gã không ngừng giãn nở, đầu áp vào trần nhà, giọng gã vang vọng dữ dội trong giấc mơ: “Không! Tất cả đều không phải là thật! Chúng mày là lũ dối trá!”
Gác mái sụp đổ tan tành trong phút chốc, sương mù màu đen bao phủ giấc mơ, chỉ còn lại tiếng cười hoang dại của Linde.
Tấm ván mà Hans đang túm lấy đã rơi xuống theo anh, anh rất lo lắng.
Anh đã đọc về những bệnh nhân như vậy trong sách cổ, nhìn thì có vẻ họ đã đột phá phong tỏa của cơn ác mộng, nhưng trên thực tế, họ đã khiến cơn ác mộng trở nên phức tạp hơn… Giấc mơ càng đơn giản thì nguồn gốc càng rõ ràng, giải quyết cũng sẽ càng dễ dàng.
Bây giờ thì xin lỗi không còn giải quyết được mọi chuyện nữa rồi.
Hans nặng nề ngã xuống đất. Anh ngước lên thì thấy đây là một chiếc xe ngựa, bên ngoài là khung cảnh miền quê nước Anh.
Linde thời thơ ấu ngồi trên xe ngựa, vẻ mặt u ám, hai tay nắm chặt.
“Khi nào tôi có thể về nhà?”
Ngồi cạnh là Brandon Lớn, vẫn giữ bộ dạng đã chết đi, lão nói bằng giọng lạnh lùng: “Mục sư Cornell đã mang theo con trai ta, tài sản của ta, họ ra biển rồi. Nếu ông ta không thể mang về thứ ta muốn, ta sẽ không trả lại cậu.”
“Đồ điên! Các người điên hết rồi!” Linde nhảy dựng lên, hét.
Brandon Lớn không phản ứng.
Khi Hans nhìn thấy cảnh tượng này, anh biết rằng đây hoàn toàn chỉ là tưởng tượng của Linde.
Khi còn nhỏ, Linde không dám phản đối gì cả, chỉ cảm thấy chán nản, nên mới trút hết mọi phẫn nộ trong giấc mơ. Cơ thể đột biến của Linde đánh vỡ cỗ xe, gã xé nát Brandon Lớn thành từng mảnh.
Giấc mơ lại trở nên mơ hồ, Hans lại bắt đầu rơi xuống.
Sau đó là ở trong phòng sách của Brandon Lớn, biết không có tin tức gì về đoàn thám hiểm của mục sư Cornell, lão trút giận lên Linde, dọa giết Linde. Linde lại bùng nổ.
Cảnh tượng trong giấc mơ biến đổi lần thứ tư, đây là phòng bệnh của Brandon Lớn, lão sắp chết. Linde cười điên dại.
Vào lần thứ năm, Linde mưu sát người anh trai trên danh nghĩa của mình, con trai cả của Brandon Lớn, người thừa kế gia tộc.
“…Là tao! Tất cả những gì tao có đều là do tao đã nỗ lực để có được! Nhà Brandon nợ tao! Cha tao cũng nợ tao!” Linde hét lên với vẻ mặt dữ tợn: “Họ đối xử với tao như một con sâu tội nghiệp, một thứ rác rưởi vô dụng! Bọn họ đáng chết! Gia tộc Brandon còn muốn khởi kiện đòi tài sản? Đây là những thứ thuộc về tao!”
Đầu Hans đau như búa bổ, anh phải ôm lấy trán mình.
Những giấc mơ đến rồi đi, Linde nói tới nói lui, nhưng thực ra cũng chỉ có cùng một ý nghĩa. Linde không muốn xin lỗi, gã cảm thấy mình đúng.
“Đứa bé kia thì sao?” Hans không nhịn được hỏi.
Linde đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Hans.
Hans cảm thấy có lẽ mình không thích hợp làm bác sĩ thật, vì sự kiên nhẫn của anh ngày càng mất đi. Hans muốn lập tức bỏ mặc tên này, nhưng anh vẫn bị mắc kẹt trong giấc mơ này, khi sự việc được giải quyết xong thì anh mới có thể thoát ra được!
“Quả thực là ông rất bất hạnh, nhưng ông cũng đã giành được đủ thứ đền bù cho mình, nhưng đứa bé kia thì sao? Nó đã làm gì có lỗi với ông?”
“Đền bù đủ rồi? Tức cười, cái mà tao cần phải tranh giành sao gọi là đền bù được?”
Linde gào thét, cơ thể gã biến dạng ngày càng nghiêm trọng hơn. Gã hủy diệt mọi thứ trong tầm mắt như một con thú hoang, Hans phải liên tục né tránh các đòn tấn công của Linde.
“Nếu không có con quái vật kia, con ác quỷ kia! Tất cả những chuyện này có thể xảy ra sao? Thật nực cười, bọn họ thực sự tin rằng có thể có được sức mạnh của thần bằng cách hiến tế một con quái vật cho thần! Đồ điên! Con quái vật do lão điên sinh ra đã khiến bọn tin vào lời nói dối này, nó chính là nguyên nhân gây ra tai họa!”
Hans càng nghe càng cảm thấy không ổn.
Hiến tế? Thần? Sức mạnh?
Người bình thường có thể coi những lời này là lời nói điên rồ của Linde, nhưng Hans xuất thân từ một giáo phái bí mật, thì sẽ không bỏ qua điểm đáng ngờ trong đó.
“Đứa trẻ đó trông như thế nào?” Hans lớn tiếng hỏi.
Linde hoàn toàn không nghe được tiếng của anh, chỉ lo tấn công và cắn xé.
Hans ngừng chạy, giơ nắm đấm đánh Linde một trận điên cuồng. Vóc dáng to như gấu giờ đây đã đóng một vai trò rất lớn.
Thú hoang à? Đánh!
Răng nanh sắc nhọn à? Bẻ!
Hans không quan tâm đến vết thương do bị cắn trên người, anh nhấc bổng Linde lên, ném gã xuống đất như một cái túi vải rồi dùng chân giẫm lên.
“Nói chuyện đàng hoàng được không?”
“…”
Linde tựa hồ đã kiệt sức, bóng dáng của gã lúc thì rõ ràng, lúc thì mơ hồ. Giấc mơ cũng chuyển sang màu xám trắng như bị phai màu.
Hans nhận ra rằng mình đã đánh hơi quá tay. Anh bực bội nghĩ mình quả thật không thích hợp làm nhà trị liệu ác mộng, may mà gã này không phải là người có quyền lực gì, nếu không giáo phái sẽ trừng phạt anh thật nặng.
“Này!” Hans lại nhấc Linde lên, lắc lắc.
Lúc này, trong không gian giấc mơ đột nhiên xuất hiện rất nhiều dây leo màu đen, ngăn không cho nó sụp đổ.
Một đứa trẻ mà anh không nhìn rõ khuôn mặt đang đứng đằng xa, nhìn chằm chằm vào Hans.
Hans lùi lại một bước, anh bắt đầu hoảng sợ.
“Cậu, cậu không phải là sản phẩm do Linde tưởng tượng ra! Cậu không phải là con quái vật hiện ra từ trái tim Linde sau khi ông ta rơi vào giấc mơ nguy hiểm và bị ô nhiễm!”
Trước đó Hans không sợ con quái vật gác mái, vì dù trông nó đáng sợ đến đâu thì tất cả đều sinh ra từ ác ý của Linde, Linde cho rằng đối phương thật đáng ghét thì hình ảnh của người đó xuất hiện trong giấc mơ sẽ càng đáng sợ hơn.
Bây giờ rõ ràng Linde đã bất tỉnh, giấc mơ sắp sụp đổ, mạng sống của Linde sẽ tan biến theo nó, nhưng con quái vật gác mái lại xuất hiện!
Nó còn ngăn cản giấc mơ sụp đổ.
Nó không muốn Linde chết một cách đơn giản như vậy.
Đây là sinh vật đã xâm chiếm giấc mơ của Linde, một con quái vật thực sự.
Nói cách khác, chính con quái vật gác mái thống trị giấc mơ này chứ không phải Linde.
Hans: “…” Dằn vặt bấy lâu, thế mà anh nhận nhầm mục tiêu điều trị.
Hans thất vọng ngồi bệt xuống đất. Chạy trốn là thoát không được rồi, anh phải tìm cách.
Từ những lời Linde nói, không khó để thấy rằng có nguyên nhân khiến con quái vật gác mái bám chặt lấy Linde. Cơ thể ban đầu của nó có thể là đứa trẻ bị giam ở gác mái rồi sau đó bị đưa đi hiến tế.
Hans đương nhiên biết “hiến tế” này có nghĩa là gì, cũng biết “thần” là cái gì. Bởi vậy mà anh mới cảm thấy sợ hãi, điều này có nghĩa là hiến tế đã thành công, đối phương ít nhất cũng là một quyến thuộc của tà thần.
Hans nghĩ đến chuỗi sự kiện xảy ra ở Venice ngày hôm nay, anh nghi ngờ rằng tất cả chúng đều có liên quan đến nhau… Vào buổi xế chiều, Con mắt Hoa Hồng phát hiện ra tung tích của tồn tại huyền bí, khu rừng dưới nước rung chuyển, tháp chuông cháy và con quái vật bên trong, anh rơi vào cơn ác mộng sau khi nhìn thấy bản thể của con quái vật.
Vì Venice, vì giáo phái… Vì mẹ, anh phải phá giải cơn ác mộng này!
Hans lấy lại bình tĩnh, anh ném Linde sang một bên, kiên quyết bước về phía đứa trẻ.
Đứa bé mặc một bộ quần áo tồi tàn, để lộ đôi tay ở ngoài. Có hai mảng giống như khối u trên khuỷu tay nó, trên cơ thể nó có nhiều vết sẹo màu nâu sẫm, cùng với nhiều vết lở loét. Tóc thưa thớt, suy dinh dưỡng, mí mắt dày một cách kỳ lạ, như một con búp bê rách nát trong nhà kho.
Đứa trẻ mở mắt ra. Con ngươi màu xanh lam nhạt, đôi mắt trong veo và điềm tĩnh.
Từ đôi mắt này, Hans xác định đây chính là bản thể của quái vật gác mái. Cùng lúc đó, trái tim Hans thắt lại. Nếu anh nhớ không lầm thì dáng vẻ và biểu cảm này… chính là “vật tế bẩm sinh” mà giáo phái và các học giả huyền bí học từng ghi nhận.
Những người như vậy không biết sợ hãi từ khi ra đời. Đặc điểm ngoại hình kỳ lạ sẽ xuất hiện từ khi mới chào đời, không thể che giấu được.
Những kẻ say mê nghiên cứu tồn tại huyền bí sẽ tìm kiếm những người có ngoại hình này trên khắp thế giới, mong muốn có được sức mạnh phi thường thông qua việc dùng vật tế này làm vật trung gian.
——————–
Tác giả nói thế này:
Người không biết sợ hãi từ khi ra đời … Đó là bởi vì vỏ não không tiết ra một số hormone nhất định, cũng có người cho rằng một phần nào đó trong bộ não gặp vấn đề.
Đây là rối loạn di truyền lặn, có đặc điểm bên ngoài là hội chứng không biết sợ, nếu bị thương, vết thương sẽ chuyển sang màu đen, làn da kém sắc và xuất hiện nhiều vết phát ban khác nhau.
Chương 53
Hai chiều
“Hử?”
Johnson đột nhiên dừng bước.
Ai đó đã chạm vào điểm cuối của sức mạnh mở rộng của y, cảm giác này thật lạ lùng.
Con kiến tầm thường đang cố gắng nhón chân lên chạm vào bản thể của thần linh, hoàn toàn không biết rằng mình đang bước vào cõi chết.
***
Hans nửa quỳ trên mặt đất. Dù vậy, anh vẫn cao hơn đứa trẻ rất nhiều, để nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nhạt vô cảm kia, Hans chỉ có thể cúi đầu, ôm lấy vai nó mà nói: “Đừng tiếp tục chờ đợi lời xin lỗi từ một thứ súc vật, điều đó không đáng đâu.”
Cảnh tượng trong giấc mơ lại thay đổi, họ trở về căn gác mái đổ nát và tối tăm.
Roi ngựa của Linde rơi xuống sàn, gã nằm trên mặt đất với khuôn mặt bầm tím sưng vù, răng mất vài chiếc.
Sự biến dạng trên cơ thể Linde cũng biến mất. Gã bây giờ trông giống như một đứa trẻ bị đánh đập dã man, bộ dạng nhếch nhác, ánh mắt sợ hãi, muốn kêu cứu nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh kỳ lạ, vì má sưng quá lớn nên mắt trái chỉ còn là một khe hở, còn mắt phải thì sưng đến nỗi không thấy đâu nữa.
Hans: “…”
Những tổn thương trong giấc mơ không được phục hồi nhanh chóng sau khi chuyển cảnh à? Tại sao vết thương được giữ nguyên vẹn thế?
Hans đưa mắt nhìn về phía đứa trẻ kỳ quặc trên gác mái, ngập ngừng hỏi: “Tôi đoán sai à? Cậu không quan tâm đến lời xin lỗi của Linde nữa, chỉ muốn ai đó đánh ông ta thôi?”
Nếu điều này có thể chữa lành một trái tim tan vỡ, một đứa trẻ tội nghiệp bị tà thần ô nhiễm và biến thành quái vật, thì Hans nghĩ mình có thể đánh thêm vài hiệp nữa, dù sao cũng không cần tốn nhiều công sức.
“Họ… dùng cậu làm vật tế cho vị thần nào vậy?” Hans bức thiết hỏi, anh nhanh chóng nhận ra sự liều lĩnh của mình, cố gắng nói chậm lại: “Thật ra trên đời này có rất nhiều quyến thuộc của tà thần, trong đó có một số còn lưu giữ ký ức của con người giống như cậu vậy, chỉ cần thần của họ hoàn toàn ngủ say, họ sẽ không bị khống chế…”
Gác mái ngập trong những âm thanh sột soạt kỳ lạ. Những dây leo đen cứ kéo dài mãi, biến nơi này thành một hang ổ quái dị, kín như bưng.
Hans theo bản năng muốn lao ra ngoài, chạy trốn khỏi nơi khủng khiếp này. Nhưng nghĩ đến con quái vật đáng sợ xuất hiện ở Venice, anh nghiến răng chống lại bản năng sợ hãi, vẫn bất động. Việc có thể thoát khỏi giấc mơ này hay không đã không còn quan trọng nữa, không thể bỏ qua manh mối. Nếu có thể cứu được linh hồn của một đứa trẻ vô tội, còn cứu được cả thành phố này thì thật đáng giá.
Nghĩ đến đây, Hans cố gắng hết sức phớt lờ những biến đổi xung quanh, anh nóng lòng hỏi: “Cậu đang ở đâu, ra khỏi giấc mơ này rồi tôi sẽ tìm cậu, tôi sẽ không lừa cậu, nhất định sẽ tìm…”
Mọi thứ bỗng tối đen như mực, mọi âm thanh đều biến mất.
Hans cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, đứa trẻ đó đã không biến mất.
Cộp, cộp.
Tiếng bước chân vang lên từ thế giới yên lặng chết chóc.
Có ai đó đã bước vào giấc mơ này.
Không, phải là có thứ gì đó đã lần theo cơn ác mộng để tìm đến đây.
Hans căng thẳng đến mức không thở được. Anh thậm chí còn có một cảm giác hoang đường… như thể mình là một kẻ buôn người đang bắt cóc một đứa trẻ, không may đụng phải người giám hộ của nó.
Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên khiến toàn thân anh run rẩy: “Anh đang tìm ai?”
Bóng tối rút đi như thủy triều.
Đứa trẻ có vẻ ngoài kỳ quái đứng trước mặt anh, miệng phát ra giọng nói của một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn khác với vẻ ngoài.
“Anh muốn đưa ta đi đâu?”
Hans há miệng, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Anh cảm thấy tất cả xương cốt trong cơ thể mình đang kêu gào, thúc giục anh chạy trốn.
Anh lùi lại từng bước một.
Trường hợp tồi tệ nhất! Trường hợp kinh khủng nhất!
Đứa trẻ này không phải là quyến thuộc của tà thần, mà đã bị tà thần nuốt chửng hoàn toàn.
Tà thần không thể giữ lại ký ức vật tế, đây là một cái bẫy?
Gác mái rung chuyển dữ dội, giấc mơ đang tan vỡ.
Hans nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ Linde.
Mặt đất của gác mái biến thành một cơn lốc màu xám khổng lồ, đứa trẻ bị cơn lốc nuốt chửng.
Nơi trung tâm lốc xoáy, dường như có một người đàn ông đang đứng ở đó.
Giọng nói của y như xa như gần, bóng dáng cũng mờ ảo.
“Anh muốn cứu đứa trẻ này? Đáng tiếc, anh đã đến muộn năm mươi năm.”
Đầu Hans quay cuồng như thể bị ai đó dùng gậy đánh mạnh.
Sau đó dưới chân anh trống rỗng, anh rơi xuống vực thẳm vô tận.
***
“Em phát hiện ra cái gì?” Gymir thò đầu sang. Vài cái bóng mảnh và dài lặng lẽ quấn quanh bàn tay Johnson, hơi kéo y về phía mình.
Nhờ màn đêm che chắn, vài sợi dây leo mềm mại mọc ra từ tay áo Johnson, ngăn cản mấy cái bóng không biết điều kia bò cao hơn lên cánh tay y.
“Một con người đã đột nhập vào… giấc mơ mà em đã tạo ra.”
Johnson suy nghĩ ba giây, xác định người kia không mất mạng tại chỗ.
Nhưng Linde có vẻ đã chết. Khi y bước vào giấc mơ đó, Linde chỉ còn thoi thóp. Sự xuất hiện của Johnson làm giấc mơ mất cân bằng hoàn toàn, khiến Linde bốc hơi và biến mất ngay lập tức như sương mù bị mặt trời chiếu vào.
Johnson thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, phát hiện mình bị quấn quanh bởi một cái bóng khổng lồ.
“Sao lại có con người? Con người mà ta không biết? Hắn đặc biệt à?” Gymir bất mãn hỏi.
Johnson để mặc cái bóng của Gymir xoa lên cổ mình, y nhìn đám đông hỗn loạn ở đằng xa, nghiêm túc nói: “Đó là manh mối tự mình tìm đến, một manh mối giúp chúng ta không cần phải lang thang khắp nơi trong thành phố tối tăm.”
“Ồ?” Động tác của Gymir khựng lại.
“Đó chính là giáo phái bí mật chúng ta đang tìm kiếm, em chắc chắn.” Johnson đáp.
Gymir nghiêng đầu, thắc mắc tại sao hắn và Johnson ở bên nhau từ đầu đến cuối, vậy tại sao manh mối lại không chạy vào tay mình?
“Em đã làm gì?” Gymir hỏi một cách tò mò và khiêm tốn, cố gắng học một số thủ thuật ngụy trang làm con người để phá án.
Johnson im lặng, nên nói thế nào nhỉ?
“Anh còn nhớ Linde Brandon không? Kẻ được cứu khỏi bệnh viện ở Luân Đôn hai năm trước!”
Nhắc đến cái tên Brandon thì Gymir có ấn tượng. Màn biểu diễn của lũ kiến lần đó thật đặc sắc, quá hay ho.
Johnson giải thích lại phát hiện của mình, Gymir hơi cau mày: “…Ý em nói, người đã cứu Linde rất có thể là giáo phái bí mật đang bảo vệ Venice?”
“Ít nhất thì gã đã mượn sức mạnh của giáo phái này để che giấu bản thân, thủ đoạn này rất hiệu quả, em không ngờ gã đang ở gần mình đến vậy.” Johnson điềm tĩnh hơn Gymir một chút, y biết con người đã đạt được những thành tựu to lớn trong lĩnh vực huyền bí học. Thành tích này tuy không có gì đáng nói trước thần cổ xưa, nhưng chỉ cần không bị thần “nhìn vào” thì những thủ thuật nhỏ này lại rất hiệu quả.
“Anh ta lạc vào cơn ác mộng bị thống trị bởi sức mạnh của em, giấc mộng thuộc về Linde, con người này hiểu về hiến tế, biết về mối quan hệ giữa tà thần và quyến thuộc, đồng thời còn có thể… chữa trị ác mộng?” Johnson nói nói đến đây thì không chắc chắn cho lắm, bởi vì sau khi con người kia cố gắng thuyết phục Linde mà không có kết quả, anh ta đã giơ nắm đấm lên đánh Linde một trận tơi tả.
Phương pháp này có thể giúp con người thoát khỏi ác mộng à?
Hình như là không?
Johnson sờ sờ chóp mũi, gạt đi nghi hoặc này, tiếp tục phân tích: “Nếu không có liên hệ thì không thể tiến vào giấc mơ, cho dù có đi nhầm vào cũng không thể. Chúng ta mới đến thành phố này, người có liên hệ với chúng ta chỉ có thể là thành viên của giáo phái bí mật, đặc biệt là người trước đó đã dùng vật chưa rõ kia để nhìn lén chúng ta. Trừ khi có nhiều giáo phái trong thành phố này, , nếu không thì nơi con người đó đang nằm chắc chắn là nơi trú chân của giáo phái bí mật mà chúng ta đang tìm kiếm.”
Gymir xoa ngón tay đang đặt trên vai Johnson, trầm ngâm nói: “Có lý đấy, Linde bị nguyền rủa và người nhìn thấy con quái vật tháp chuông đều bị tổn thương tinh thần khá lớn, cần một nơi an toàn và kín đáo để hồi phục, khi họ bất tỉnh, có thể cơ thể họ đang ở rất gần nhau, nên đã bước lầm vào giấc mơ…”
Nơi này quả thực là vùng trung tâm của giáo phái! Chỉ riêng hiệu ứng chia cách có thể “cắt đứt liên hệ” của Linde thôi đã rất quý giá rồi.
“Tìm được không?”
Cần phải dịch câu hỏi của Gymir ra thành: Có thể tìm ra nơi ẩn náu đó mà không phá hủy các tòa nhà của thành phố không?
“Được.” Johnson nói với nét mặt lạ lùng: “Phải cảm ơn sai lầm của con người kia, lời hứa của anh ta đã làm sâu sắc thêm mối liên hệ, chỉ đúng hướng cho em.”
Hans cho rằng đứa trẻ trên gác mái là quyến thuộc của tà thần, anh muốn tìm hiểu nguồn gốc sức mạnh của tà thần xâm chiếm thành phố bằng cách thuyết phục nó. Rất thiếu thận trọng, hành động cảm tính, hứa hẹn lung tung. Tuy nhiên, mong muốn cứu đứa trẻ lúc đó lại là thật lòng.
Johnson giấu đi cảm xúc trong mắt, bình tĩnh nói: “Là một con kiến biết phát sáng.”
“Vậy chúng ta còn chờ đợi gì nữa?”
***
Hans nằm trên sàn đá cứng ngắc. Ý thức của anh dường như đã trở thành một bóng ma, trôi nổi trong hầm ngục.
Chiếc đèn treo bằng thủy tinh ở lối vào hầm ngục lóe lên màu đỏ chói mắt, đồng thời phát ra âm thanh vừa kỳ lạ vừa đáng sợ.
Không lâu sau, một nhóm người mặc áo choàng xám xông vào hầm ngục, tay cầm vũ khí có khắc ký tự rune, tỏ ra hết sức lo lắng.
Hans vội nói chuyện với họ, nhưng không ai nhìn thấy Hans.
Nhóm người áo choàng xám xác nhận Hans ở trong phòng không sao, rồi lập tức đi đến căn phòng cuối cùng của hầm ngục. Hans cũng bay theo.
Căn phòng này được trang bị những vật dụng đơn giản hàng ngày, có một chiếc giường và một chiếc bàn, khác hẳn với căn phòng mà Hans đang nằm, nhìn là biết có người sống ở đó lâu dài. Nhưng những bức tường đá phủ đầy những dòng chữ lộn xộn, một số được viết bằng ngón tay thấm đẫm máu.
Thù hận, đồ điên, Brandon, quái vật… Bốn chữ này được viết không biết bao nhiêu lần, nhiều chữ cái chồng lên nhau làm người ta nhìn mà choáng váng.
Một thi thể không đầu nằm vắt ngang qua căn phòng. Cái đầu không bay ra ngoài, cũng không nổ tung. Hình ảnh không hề thảm thiết như trong tưởng tượng. Cái xác trông giống như bị thứ gì đó đốt cháy phần đầu hơn, bên cạnh thi thể còn sót lại một ít tro đen cháy đen.
Nhóm người áo choàng xám cẩn thận lấy đồ dùng ra, niêm phong toàn bộ tro và xác chết.
“…Người đàn ông tội nghiệp cuối cùng đã được giải thoát!”
“Nghe nói là người Luân Đôn?”
“Im đi, nếu không nên tò mò thì đừng tò mò.” Người cầm đầu áo choàng xám nghiêm giọng quát.
Hans biết người thủ lĩnh này, theo độ tuổi, lẽ ra anh nên gọi ông ta là chú Andreas, nhưng dù có gọi thế nào thì ông ta cũng phớt lờ anh.
Trước khi rời đi, thủ lĩnh Andreas đã đến bên giường của Hans, nhờ bác sĩ trong giáo phái chữa trị cho Hans.
“Cậu ta vẫn tạm ổn, chỉ là đôi mắt…” Bác sĩ vạch mí mắt Hans ra, nhìn vào đôi mắt bị phủ vảy trắng rồi ngập ngừng nói: “Có lẽ là không khôi phục được.”
Andreas gật đầu, ghìm giọng nói: “Thế đã là may mắn rồi, anh cũng biết đấy… Nếu nó sống sót, có thể Giáo chủ sẽ bắt nó tiếp tục sử dụng Con mắt Hoa Hồng, nhưng hiện tại mắt nó có vấn đề thì không còn nguy cơ như vậy nữa.”
“Quái vật lần này là gì, có làm cho Venice bị hủy diệt không?”
“Tôi không biết.” Andreas sa sầm mặt đáp.
Hans muốn nói với Andreas rằng quái vật xông vào thành phố lần này có liên quan đến xác chết vừa rồi. Anh cũng muốn thừa nhận sai lầm ngu ngốc của mình, anh đã chọc giận một tà thần trong giấc mơ.
Hans cố gắng gào thét, đuổi theo Andreas, nhưng lại bị chặn ở lối vào hầm ngục. Hans cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đang ở trong một trạng thái tinh thần đặc biệt, ý thức của anh bị phân tán khắp hầm ngục, anh có thể “nhìn thấy” hoặc “nghe thấy” những gì xảy ra ở đây.
Nhưng người khác không thể nhìn thấy anh.
Hans vừa đau đớn vừa hối hận.
Lúc này, một cơn gió lạnh vô hình thổi vào hầm ngục, trên tường xuất hiện một lớp sương trắng thật mỏng.
Trước khi chiếc đèn treo thủy tinh kia kịp đổi màu và gửi “cảnh báo” ra bên ngoài, nó đã vỡ toang. Bột màu đỏ thẫm bay lả tả khắp trong hầm ngục như tuyết rơi, rồi bị đông cứng trong lớp băng dày.
Sương trắng che phủ ký tự rune, cái lạnh dập tắt ngọn đuốc.
Hầm ngục vốn phải phải tối tăm, nay lại có lớp băng lấp lánh màu hoa hồng đỏ chiếu sáng xung quanh, tựa như trong một giấc mơ.
Cộp, cộp.
Lại là tiếng bước chân đó.
Ý thức của Hans dường như bị xua đuổi, càng lúc càng co lại, cuối cùng bị ép vào trong cơ thể đang nằm trên chiếc giường đá, kinh hoàng nhìn bóng tối bên ngoài căn phòng đá.
Tà thần đến rồi.
……
Trong thế giới của Cthulhu có một câu nói rất quan trọng, cảm xúc lâu đời nhất và mạnh mẽ nhất của con người là nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi lâu đời nhất và mạnh mẽ nhất đến từ những điều chưa biết.
Tôi không biết có cuốn tiểu thuyết nào khác có bối cảnh như vậy không, nhưng tóm lại suy nghĩ đầu tiên của tôi là, nếu ai đó sinh ra mà không sợ hãi thì sao?
Tất nhiên, thể xác và tinh thần của người này không thể chống lại sức mạnh của tà thần, giống như sự sống tiến đến gần mặt trời sẽ chỉ có thể hóa thành tro bụi.
Nhưng trong hoàn cảnh đặc biệt, liệu một câu chuyện đặc biệt có xảy ra không? Đây là cách nhân vật chính Johnson của chúng ta xuất hiện.
