Đá Dữ - Thiên Đường Phóng Trục Giả

Chương 6



Chương 6

Cảnh khốn khó

Phòng khám của bác sĩ Abel là một tòa nhà hai tầng. Cùng chất liệu là đá màu nâu xám, nhưng có diện tích nhỏ hơn nhiều so với nhà thờ.

John thấy sáu người ​​​​khác sống sót sau vụ đắm tàu ở đây, trợ lý của bác sĩ Abel đang cho họ uống thuốc. Anh bước tới và cẩn thận phân biệt khuôn mặt của họ, tìm thấy thuyền trưởng, lái chính, hai thủy thủ và hai hành khách của tàu Gió Tây.

Tất cả họ đều bị sốt cao, hôn mê bất tỉnh.

Vì lo lắng họ sẽ vùng vẫy trong tình trạng hôn mê rồi đè lên những chỗ bị gãy, bác sĩ Abel còn trói chân hoặc tay của họ.

Tệ nhất có lẽ là thuyền trưởng, toàn thân ông ta bị trói chặt bằng dây, nửa dựa trên giường chứ không nằm được, nghe nói là do gãy hai cái xương sườn, nếu cử động chỗ thì xương gãy có thể làm tổn thương nội tạng.

“Họ thế nào rồi?”

“Không ổn.” Bác sĩ Abel thở dài: “Viêm phổi rất nặng, đây là triệu chứng thường gặp ở những người bị đuối nước. Ngoài ra, vết thương trên cơ thể họ đã ngấm nước biển, đang hoại tử, tôi đã nạo phần thịt thối ra ngoài, giờ chỉ có thể trông chờ vào sự phù hộ của Chúa.”

Vừa nói, bác sĩ vừa nhìn John với ánh mắt kỳ lạ. Dù cũng bị rơi xuống biển, nhưng người đàn ông này may mắn đến mức vô lý, anh không hề bị thương ngoài da, trông chẳng giống như ở cùng một chiếc thuyền với những người kia.

John: “…” Có những điều không cần phải nói, chỉ cần nhìn vào mắt là có thể nhận ra. Nhưng anh không thể giải thích chuyện này, đành phải giả vờ như không biết.

John nhờ bác sĩ Abel viết một lá thư chứng minh rằng anh đã được cứu khỏi một vụ đắm tàu.

Vốn dĩ anh định nhờ mục sư Cornell, nhưng bây giờ mục sư già…

“Tình trạng của mục sư thế nào rồi? Thuốc sẽ có tác dụng trong bao nhiêu ngày?”

“Cơn bệnh đột ngột này có thể sẽ khỏi ngay sau khi người ta tỉnh dậy, hoặc có thể không bao giờ khỏi.” Bác sĩ Abel tiếc nuối nói. Thấy John trông rất tệ, ông ta tiện đường an ủi: “Nhưng tôi nghĩ có rất nhiều hy vọng bình phục, suy cho cùng, sức khỏe của mục sư Cornell vẫn luôn tốt mà.”

Đúng là như vậy, John thầm nghĩ.

Theo hồ sơ của Giáo hội, năm nay mục sư Cornell đã 76 tuổi. Người điên tuy rằng rất mạnh, nhưng mục sư già vừa rồi đã đầy ngã bác sĩ chỉ bằng một tay, cần ba người hợp sức mới có thể đè lão xuống, thể lực và tiềm lực này thật sự dữ dội đấy.

“Mong mục sư sớm bình phục”.

John cảm thấy đau đầu khi nghĩ về nhiệm vụ của mình. Vì anh biết mục sư già không bị bệnh tâm thần. Johnson tới lần thứ nhất, thì sẽ tới lần thứ hai, không còn trông cậy vào mục sư già được nữa.

Nhưng không sao cả, John đã có kế hoạch B. Anh phải tìm cơ hội xem kỹ các tài liệu và thư từ trong phòng của mục sư Cornell, sau đó bắt chước chữ viết tay của ông ta, làm giả một bức thư là xong. Điều quan trọng nhất để làm giả loại thư tay này là con dấu, tiếp theo là chữ viết tay. Con dấu đang ở trong phòng làm việc, vừa rồi John đã nhìn thấy vị trí của nó.

Tất nhiên, việc làm giả thư từ là phạm pháp, nhưng vì khách hàng dám trực tiếp yêu cầu thám tử đến gặp mục sư Cornell, điều đó có nghĩa là giấy chứng nhận rửa tội không có vấn đề gì, ít nhất mục sư Cornell sẽ không phủ nhận, nên John bây giờ chỉ là… tùy cơ ứng biến.

John xoa trán, cảm ơn trợ lý của bác sĩ đã bưng đồ ăn tới.

“Có bao nhiêu người trên tàu của cậu?” Bác sĩ Abel vừa hỏi vừa viết thư về vụ đắm tàu.

“Chỉ có ba hành khách, thủy thủ cộng thêm thuyền trưởng, tổng cộng có bảy người, không tìm được thì… có thể gặp nạn rồi.”

John nói bằng giọng nặng nề, vừa nhét một miếng khoai tây nướng vào miệng, anh liền phát hiện ánh sáng trong phòng làm việc đang mờ dần.

Anh lập tức đi tới cửa sổ. Bầu trời bị mây đen che phủ hoàn toàn, chỉ trong một thời gian ngắn, trời tối đến mức người ta thậm chí không thể nhìn thấy ngón tay của mình.

“Tệ quá, chủ quán rượu bảo tôi phải về trước khi trời tối, bây giờ là ba giờ chiều rồi.” John tự nhủ.

Chẳng mấy chốc John đã mất đi hứng thú tự giễu mình, bởi vì đứng bên cửa sổ phòng khám, anh có thể nhìn thấy rõ ràng sự thay đổi của mặt biển bên dưới. Nước biển như nồi súp đang sôi, sóng cuồn cuộn không ngừng.

Ba cột khói đen xám từ từ “bốc lên”, khiến người ta nghi ngờ có một con tàu hơi nước ẩn dưới đáy biển đang xả làn khói dày đặc thông qua ống khói của nó. Khói đen rất dễ thấy, nhìn từ xa trông như được nối liền với những đám mây đen treo thấp trên bầu trời.

“Đúng là núi lửa thật rồi!”

Cảm nhận được điều bất thường, bác sĩ Abel cũng đến bên cửa sổ nhìn quanh, rồi tái mặt vì sợ hãi. Ông ta vội vàng gọi tên trợ lý, gọi người thu dọn hành lý.

“Trong phòng khám vẫn còn bệnh nhân.” John nhắc nhở.

“Không kịp nữa đâu.” Bác sĩ Abel toát mồ hôi hột: “Chúng ta không thể khiêng nổi nhiều người như vậy. Nếu núi lửa phun trào, cả thị trấn sẽ không thể trốn thoát. Ngay cả những ngôi nhà trên sườn đồi cũng sẽ bị dung nham và đá vụn phun trào phá hủy.”

John chạy xuống theo bác sĩ, nhắc nhở: “Cầu và đường dẫn ra ngoài thị trấn Đá Ngầm Đen đã bị lũ cuốn trôi rồi.”

“Đi được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tôi biết một con đường mòn trên núi.” Bác sĩ Abel hốt hoảng nhét tài sản, giấy tờ vào vali.

Lúc này nữ tu đột nhiên chạy vào: “Bác sĩ, không xong rồi, mục sư Cornell tỉnh lại, giật đứt dây rồi chạy như điên xuống núi.”

“Cái gì?”

Bác sĩ bàng hoàng, ông ta đã dùng biện pháp mạnh để khống chế bệnh nhân tâm thần, vậy mà mục sư vẫn có thể thoát ra được? Nhưng lúc này không có thời gian đuổi theo, bác sĩ Abel vội vàng bảo nữ tu ra xem bên ngoài có chuyện gì.

John vẫn còn nhớ tới con dấu và thư của mục sư già, tình thế cấp bách, anh chỉ có thể làm trộm một lần.

Vài phút sau, John mang theo một xấp thư được bọc kín (để làm giả và so sánh) cùng với con dấu, vội vã theo bác sĩ Abel đang xách một chiếc vali ra ngoài.

“Nữ tu đâu?”

“Cô ấy không chịu đi, đang cầu nguyện.”

“Trợ lý của ông đâu?”

“Cậu ấy nhất quyết đòi về nhà gặp bà nội.” Bác sĩ Abel không ngoái lại, chạy thẳng về phía trước.

John liếc nhìn những người đang nằm trong phòng phòng khám, lòng do dự, nhưng anh cũng biết lúc này do dự đồng nghĩa với cái chết, nên anh nhanh chóng cởi trói cho họ, để ít nhất họ có thể chạy được khi thảm họa xảy ra. Mặc dù họ đều bất tỉnh, vết thương của họ sẽ trở nên trầm trọng hơn nếu cử động, nhưng nếu lỡ như vậy thì sao?

John hành động rất nhanh, khi anh chạy ra ngoài, vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của bác sĩ Abel.

Mặt đất rung chuyển ầm ầm, mây đen xám xịt lóe lên một màu đỏ sậm kỳ dị. Một cơn gió biển thổi qua, mùi lưu huỳnh nồng nặc gắt mũi. Một vết nứt đột nhiên xuất hiện trên đường phố và tiếp tục mở rộng.

Bác sĩ Abel bị trượt chân, ngã xuống vũng nước đọng, cả người đầy bùn.

Người trong nhà cũng chạy ra ngoài, thị trấn trở nên hỗn loạn. Có người hét lớn tên người thân của mình, người khác khóc vì sợ hãi.

Nước đọng trên đường chảy vào các vết nứt, nhưng không thể lấp đầy được. Các vết nứt vẫn đang bốc khói. Những loại khí đó rõ ràng là độc hại, người hít chúng vào đều thấy chóng mặt.

“Đi thôi! Đừng lãng phí thời gian, đi nhanh lên!” Cảnh sát trưởng Alson một tay ôm một đứa bé đang khóc, tay kia đỡ một bà già, hét lên bằng hết sức mình.

Khi John chạy đến cửa quán rượu, anh nhìn thấy lão Jack.

“Cuối cùng cậu cũng quay lại.” Chủ quán rượu không mang theo hành lý gì, ông ta xách theo một túi khoai tây và cá khô, thấy hai tay John trống không, bèn dứt khoát nhét cho anh một túi rồi quay người đi về vác thêm một túi bắp cải.

Vết nứt trên mặt đất càng ngày càng lớn, lúc đầu chỉ có một chân lọt vào, nhưng hiện tại đủ cho một người rơi vào.

RẦM!

Một tiếng động lớn vang lên, John vội vàng quay lại, phát hiện đám bụi khổng lồ bao trùm khu vực gần bờ biển.

“Nhà sập xuống đất, đừng nhìn nữa.” Chủ quán rượu thúc giục, quan trọng là phải trốn thoát. Tuy nhiên, ông ta vẫn nhất quyết mang theo đồ ăn khi chạy trốn.

“Hù… ùng ục…phụp phụp…”

Những âm thanh kỳ lạ phát ra từ sâu trong vết nứt.

John biết đây có thể là chuyển động của dung nham núi lửa, cũng có thể là âm thanh của đá nổ tung do nhiệt độ cao, nhưng âm thanh đó thực sự rất đáng sợ, nghe như tiếng một con quái thú khổng lồ đang thở, hơi thở của nó dần dần trở nên nặng nề hơn.

Nó đang thức dậy.

Nó đang vươn vai.

ẦM ẦM!

Xa xa, một dãy nhà khác đổ sập, không ai dám quay đầu lại, tất cả cùng chạy nhanh hơn.

Bóng chồng lại xuất hiện trước mắt John. Anh không biết là do ảnh hưởng của tiếng động lạ hay do khí độc từ lòng đất bốc lên. Ù tai, nhịp tim tăng lên, bước đi trở nên nặng nề và chậm chạp.

Không biết đã chạy bao lâu, tiếng ù ù bên tai đột nhiên dừng lại, John cảm thấy mình như bị điếc, anh không nghe thấy gì. Đúng lúc anh đang kinh ngạc, một tiếng ngân nga trầm trầm truyền tới.

Như sương mù trôi trên biển.

Giống như một ốc đảo mùa xuân gặp phải trong sa mạc.

Âm thanh này tuyệt diệu đến mức không thể tưởng tượng nổi, khiến cho tất cả lỗ chân lông của người ta mở ra, họ vô thức lần theo dấu vết của nó.

“Không đúng!”

John đập mạnh vào trán để ngăn mình bị mất ý thức.

Anh phát hiện mọi người đều đã ngừng cử động, quay đầu lại và đứng ngây người. Cảnh tượng này vừa kỳ quái vừa đáng sợ, tất cả mọi người, nam nữ già trẻ đều đứng cứng đờ tại chỗ như mất hồn.

Bác sĩ Abel cầm vali trên tay, chủ quán rượu vác bắp cải, cảnh sát trưởng Alson đỡ một bà già… Họ quay đầu về cùng một hướng, rồi từ từ quay cả người lại, đi về hướng đó như thể đang mộng du.

“Tỉnh lại!” John chộp lấy chủ quán rượu, dùng củ khoai tây đập vào đầu ông ta.

Chủ quán rượu rùng mình một cái rồi bừng tỉnh, sau đó bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.

John lại đi đánh bác sĩ, chủ quán rượu cũng vội vàng dùng bắp cải đập cảnh sát trưởng. Số người tỉnh táo dần dần tăng lên, nhưng vẫn có nhiều người mộng du đi ngược trở lại.

Bà lão bên cạnh cảnh sát trưởng Alson hoảng sợ hét lên: “Siren… đây là tiếng hát của Siren, không được đi, nếu đi sẽ không bao giờ trở lại!”

Lúc này, một bóng người xuất hiện ở cuối đường, chặn trước mặt những người bị mộng du.

Diện chiếc áo choàng lữ hành màu xám và đội chiếc mũ nhung đen, trông y như thể vừa xuống xe ngựa, chuẩn bị bước vào nhà hát opera ở Luân Đôn.

Là Johnson!

Tim John đập thình thịch.

Nhưng sau khi Johnson xuất hiện, một cơn gió lạnh cuốn theo những bông tuyết ập đến, khiến người bị mộng du tỉnh giấc vì lạnh.

“Chuyện gì thế?”

“Hình như tôi nghe thấy tiếng hát?”

Johnson bước nhanh đến, vượt qua những người vẫn còn bối rối.

“Anh là ai?” Cảnh sát trưởng Alson hỏi theo bản năng, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.

“Rời khỏi nơi này, có chuyện gì sau này lại nói.” Johnson trả lời ngắn gọn. Giọng nói của y rất bình tĩnh, rất đáng tin cậy, khiến mọi người vô tình tuân theo mệnh lệnh của y.

John lặng lẽ tránh xa y.

Johnson liếc nhìn anh nhưng không nói gì.

John nghi ngờ rằng tên này không phải là con người, nhưng vào thời điểm quan trọng này, rõ ràng y đã cứu được hầu hết người dân thị trấn, anh không thể đưa ra bất kỳ lời chất vấn nào.

Chẳng mấy chốc, mọi người chạy ra khỏi thị trấn Đá Ngầm Đen, đối mặt với những sườn núi lầy lội và nước đọng.

“Sắp rồi, đi về phía trước, tìm thuyền chèo qua, hoặc vượt qua sườn núi…”

Giọng bác sĩ Abel đột ngột ngừng lại.

Phía trước hiện ra một cái rãnh không đáy, nó như một con rắn uốn lượn ngoằn ngoèo, rộng hơn ba mươi thước Anh và vẫn đang mở rộng, đồng thời kéo dài ra xa, chia cắt hoàn toàn thị trấn Đá Ngầm Đen với thế giới bên ngoài.

Chạy thẳng một đường đến đây, tưởng chừng có thể trốn thoát, kết quả lại chứng kiến ​​cảnh tượng này, rất nhiều người đã gục ngã.

Họ ôm đầu, gục xuống đất và khóc lóc.

John đạp xuống đất vài lần, nói với bác sĩ Abel còn đang choáng váng: “Cơn chấn động hình như đã dừng lại, núi lửa phun trào có giống như một chú chim con chui ra khỏi vỏ không, gây náo động rồi nằm nghỉ nửa tiếng trước khi phun trào trở lại?”

——————–

Tác giả nói thế này:

  1. Tất nhiên đó không phải núi… không đơn thuần là núi lửa đâu.
  2. Penicillin được phát hiện vào năm 1928, nó là loại kháng sinh xuất hiện sớm nhất.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...