Dạ Hành
Chương 19: Bức Ảnh
CHƯƠNG 19: BỨC ẢNH Có thể là một đôi khác. Trong tạp chí của người mù có viết, loại giày nhỏ này là vật rất tốt để nuôi dưỡng quỷ thiếp, xuất hiện những cái tương tự cũng không phải là hiếm. Nhưng nếu như chính là nó thì sao? Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này: Không được, bây giờ đi vào, ban ngày đến sợ không tra được gì nữa rồi. Lâm Đông biết tôi nói có lý, nhưng anhta sợ hãi. Anh ta đỏ bừng khuôn mặt lí nhí: “Hay là tôi đợi anh ở ngoài rừng?” Tôi ném cho anh ta một ánh mắt kì thị, một mình đi vào khu rừng. Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Màn đêm đen kịt. Chỉ có tiếng bước chân và hơi thở của tôi. Vừa đi đến bìa rừng đã thấy một luồng gió ùa tới khiến tôi có chút lạnh. Bây giờ đang là giữa hè, thế nhưng đứng ở bìa rừng lại thấy lạnh như vậy, âm khí nặng nề trong rừng gần bằng khu quan tài trên ngọn núi sau thôn rồi, e rằng trong đó đã chết không ít người. Trong lòng bỗng chốc căng thẳng hơn, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Đi vào trong lại không nhìn thấy xác chết nữ treo trên cây đâu, đôi giày dưới đất cũng không thấy nữa. Sau lưng truyền đến đến âm thanh la hét sợ hãi của Lâm Đông: “Thanh Đồng.” Tôi quay người lại thì nhìn thấy một sợi dây thừng rơi từ trên cây xuống, doạ tôi hồn bay phách tán, còn chưa kịp phản ứng lại, sợi dây đã cuốn chặt vào cổ tôi. Sức lực của sợi dây rất lớn. Cuốn được vào cổ tôi liền dùng sức kéo lên, tôi cũng nặng hơn sáu mươi năm cân, nhưng cũng không thể nào dãy dụa nổi, chốc lát đã bị kéo lên cao. Cả người bị treo trên không trung. Lâm Đông lao đến muốn giữ lấy chân tôi, nhưng dây thừng kéo quá nhanh, anhta chỉ nắm được vào không khí. Tôi bị kéo lên rất cao, phải đến hơn ba mét. Không thở được là một chuyện, nhưng trên cả đó vẫn là sự sợ hãi, kinh hoàng. Tôi liều mạng dùng tay gỡ sợi dây đang quấn quanh cổ ra, nhưng vì không chạm đất nên không thể tạo ra một chút sức lực nào, hai chân chỉ đành ra sức vùng vẫy. Tôi nhìn thấy đôi giày dưới đất liền hét lên: “Đôi giày, đôi giày.” Lâm Đông đứng ngay bên dưới tôi, anh ta nhảy lên mấy lần đều không thể với đến tôi, nghe thấy tôi hét đôi giày liền cúi xuống nhìn, bên cạnh bỗng dưng xuất biện một đôi giày đỏ không nhiễm chút bụi nào được xếp gọn gàng bên cạnh. Tôi hét lên: “Đá nó đi, mau đá nó.” Lâm Đông là cảnh sát hình sự, kĩ năng phản ứng khi gặp nguy hiểm rất nhanh nhạy, anh lập tức giơ chân đá bay chiếc giày đó đi. Đôi giày bị đá đi. Sợi dây siết lấy cổ tôi cũng tự dưng không còn sức lực nữa. Sợi dây lỏng ra, còn tôi thì trực tiếp rơi xuống đất. Lâm Đông đứng ngay dưới tôi, nghe thấy tiếng tôi rơi xuống, vừa đúng lúc đè lên người anh ta, cả hai chúng tôi đều ngã xuống đất. May là có anh ta đỡ cho ở dưới, nếu không ngã từ độ cao ba mét xuống chắc chắn cũng đủ thảm. Lúc tôi ngã xuống liền ngẩng đầu lên nhìn, sợi dây không ngừng leo lên rồi biến mất trong tán cây, tôi lập tức thu lại ánh mắt nhìn về phía đôi giày. Đôi giày bị Lâm Đông đá về một bên cũng không thấy đâu nữa rồi. Chúng tôi nhanh chóng bò dậy, hớt ha hớt hải chạy ra khỏi khu rừng. Quá doạ người rồi. May là không bị đuổi theo. Hai chúng tôi chạy liền một mạch về xe, thần kinh đang căng thẳng mới buông lỏng được đôi chút, chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều là bộ dạng kinh hồn bạt vía. Lâm Đông nói: “Bây giờ phải làm sao?” Trong khu rừng đó quá đáng sợ, mà tôi lại vừa bị treo lên như vậy, ban nãy nếu như không phải Lâm Đông đi vào theo, có lẽ tôi đã bị treo chết ở đó rồi. Tôi nói: “Về nhà trước đã.” Về đến nhà Lâm Đông vẫn chưa hồi thần được, anh đi đến tủ lạnh lấy ra hai lon bia, ném cho tôi một lon, anh vừa mở nắp lon vừa ném lại mấy câu mắng chửi: Mẹ nó doạ người quá mà, mưa bom bão đạn ông đây cũng không sợ, thế mà ban nãy suýt bị doạ chết. Tôi cũng thuận tay bật nắp lon ra, nhưng vẫn đang mải miết nghĩ về chuyện đôi giày. Lâm Đông hỏi: “Sao anh biết đá đôi giày đi sẽ có tác dụng.” Nói thật tôi cũng không biết, lúc đó chỉ là bản năng cảm thấy rằng sợi dây thừng và đôi giày có liên quan đến nhau. Tôi nặn ra một nụ cười: “Không ngờ anh cũng rất là nghĩa khí đó chứ, may mà có anh ta theo vào, nếu không bây giờ tôi đã trở thành con ma bị treo chết rồi.” Lâm Đông nhìn tôi nhăn mày lại. Chúng tôi thương lượng sáng ngày mai lại vào rừng một lần nữa. Lúc đi ngủ, tôi lăn đi lăn lại trên đệm cũng không tài nào ngủ được. Thủ đoạn của thầy âm dương quá đáng sợ, người bị treo lên một nửa như tôi bất cứ lúc nào cũng có thể chết, còn không thể nào minh oan được. Tôi nhất định phải mạnh mẽ hơn. Nếu không cho dù có tìm thấy Nhất Diệp cũng chỉ là đi nộp mạng. Nghĩ đến đây tôi liền giở quyển sách người mù đưa cho tôi ra xem. Ngày thứ hai. Mới sáng sớm điện thoại trong nhà đã vang lên, là cục cảnh sát gọi đến, nói thi thể người con gái hôm qua Lâm Đông bắn chết đã bị trộm đi rồi. Họ muốn Lâm Đông quay lại đồn cảnh sát. Tôi kiểm tra vết thương hộ Lâm Đông, thấymàu đen bên trên dường như đã nhạt đi một chút liền nói: “Hiệu quả cũng được đó chứ, từ nay mỗi ngày ba bữa đều phải ăn xôi.” Lâm Đông gật đầu. Tôi nhắc nhở anh ấy: “Bảo đồng nghiệp cũng bị thương của anh cũng phải ăn.” Điều này có chút phiền phức, đồng nghiệp của anh ấy chưa chắc đã chịu ăn, nhưng tôi cũng không quản được cái này, để Lâm Đông tự mình phiền não đi. Lâm Đông nói: “Thanh Đồng, đến đồn cảnh sát cùng tôi, tôi định gọi anh em cùng lên núi Tây Sơn, người đông dương khí nhiều, đi cùng cũng có cái mà giúp đỡ lẫn nhau.” Quả thật hai người đi có chút nguy hiểm. Đi đến cục cảnh sát thành phố Tây Xuyên, nghe nói Lý Trưởng Vũ đã ra viện rồi, nhưng hôm nay vẫn chưa thể đi làm. Lâm Đông đi vào chưa bao lâu liền đưa mười mấy vị cảnh sát ra xuất phát. Ngồi trên chiếc xe cảnh sát hú còi ầm ĩ. Chỉ thấy oai phong cực kì doạ người. Tôi ngồi ở ghế phụ cùng xe Lâm Đông, phút chốc có cảm giác vô cùng vĩ đại. Xe cảnh sát lao một mạch đến khu rừng Tây Sơn. Cảnh sắc ở khu rừng Tây Sơn ban ngày khác hoàn toàn so với hôm qua, tiếng chim hót lảnh lót, gió nhẹ lướt qua, vô cùng thoải mái. Chúng tôi cùng nhau đi vào trong khu rừng. Có đến mười mấy người mặc đồng phục cảnh sát đi theo. Khu rừng không quá to, chẳng mấy chốc đã lục soát hết một lượt, hoàn toàn trống rỗng, chẳng có gì cả. Lâm Đông đi đến bên cạnh tôi nói: “Lẽ nào dịch chuyển đi rồi?” Tôi gật đầu: “Có khả năng này.” Hôm qua chúng tôi lao vào cũng có nghĩa là đã đánh rắn động cỏ rồi, vị thầy âm dương kia vì mục đích bảo vệ rất có thể đã dịch chuyển cái xác đó đi. Bùn đất dưới chân có chút kì lạ. Màu sắc cực kì đen. Tôi nắm lấy một chút đem lên ngửi, chỉ toàn là mùi đất, có lẽ là bột cacbon, tôi dùng giày dê dê một chút, đống đất tản ra lộ ra một khoảng trắng. Lâm Đông đi cùng tôi cũng hết sức kinh ngạc. Vôi! Tôi nói: “Bột cacbon trống ẩm, vôi trống mục nữa, xem ra cái này chắc là dùng để dưỡng thi.” Nhắm mắt lại, thực hiện thi triển về đằng trước. Ở chỗ không xa dưới mặt đất hiện lên ánh sáng đen, tiến lên mấy bước, dưới đất lại phát ra ánh sáng đen. Lâm Đông hỏi: “Sao rồi?” Tôi chỉ mấy chỗ phát ra ánh sáng đen cho anh ta: “Ở đây, ở đây, và ở đây nữa, đào lên xem.” Lâm Đông gật đầu, trước khi xuất phát chúng tôi đã đoán ta đối phương có khả năng chôn xác chết nên đã mang theo xẻng Lạc Dương. Anh ta gọi mấy nhân viên cảnh sát đến đào lên. Bùn đất rất mềm, đào không quá tốn sức, chiếc xẻng Lạc Dương trong tay Lâm Đông đánh xuống keng lên một tiếng, dường như chạm vào một vật gì đó rất cứng, anh quỳ xuống dùng tay bới đống đất ra xem. Một ngón tay đen thui khô quắt, từ hình dáng và độ dài có thể thấy là ngón tay út! Lâm Đông sợ đến hét lên: “Mẹ ơi!” Ánh mắt của tất cả nhân viên cảnh sát đều bị anh ta thu hút, nhìn thấy ngón tay lộ ra một đốt trong đống đất đó đều nở nụ cười thiện cảm. Lâm Đông trí dũng song toàn thế nhưng lại bị một cỗ thi thể doạ cho sợ. Nếu là trước kia thì chắc chắn Lâm Đông sẽ không sợ hãi, nhưng trải qua chuyện hai ngày hôm nay, thần kinh kiên cường của anh ta cũng sắp nổ tung không chịu nổi nữa rồi. Sau khi đào lên toàn bộ. Bên dưới là một cỗ thi thể đen xì khô cằn, bởi vì lớp bột cacbon và vôi ở trên đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc pháp y kiểm tra độ tuổi nạn nhân. Từ hình dạng bộ xương có thể thấy là xác của một cô gái. Hơn nữa phần bụng còn hơi nhô lên. Cô gái này trước khi chết có lẽ là đang mang thai. Là một cảnh sát Lâm Đông rất mẫn cảm, anh ta nói với tôi: “Chuyện gì vậy, tại sao đều là phụ nữ có thai, Trần Maituyết, thi thể hôm qua, còn có cả hôm nay.” Tôi nói: “Đào hai chỗ còn lại lên xem.” Tình hình đúng như dự đoán. Hai chỗ còn lại cũng đào lên được thi thể, độ mục nát đều không giống nhau, nhưng đều là giới tính nữ và đang mang thai. Điều này khiến tôi nhớ đến nội dung trong quyển sách của người mù. Nuôi quỷ thai! Nếu thật sự là như vậy thì tên thầy âm dương này cũng thiếu tình người quá rồi, thông thường quỷ thai hình thành nên đều do sự vô ý, anh ta lại giết phụ nữ đang mang thai để nuôi quỷ thai. Nghĩ thôi đã thấy nổi hết da gà. Có điều dựa vào tình hình trước mắt có thể thấy, anh ta vẫn chưa thành công. Mấy thi thể nữ này đào lên vẫn chưa biến thành lệ quỷ, đương nhiên cũng không thể nuôi được quỷ thai. Lâm Đông nói: “Đem những thi thể này về, kiểm tra thân phận.” Hôm nay cũng coi như là bất ngờ nhưng không nguy hiểm, Lâm Đông cũng không phải tay không trở về, anh ta đã nói trước với lãnh đạo rồi, nếu tay không trở về thì thật không biết nên báo cáo ra sao. May mà đào ra được mấy cỗ thi thể. Về đến đồn cảnh sát, thông qua đối chiếu DNA, thân phận của một xác chết nữ rất nhanh được xác nhận. Nói ra cũng là trùng hợp, đó chính là cháu gái của bà lão bên đối diện Tôn Lan. Bởi vì bà lão đã báo cảnh sát rồi nên bên cảnh sát điều tra án mất tích đã thu thập lại DNA của Tôn Lan, cho nên mới có thể xác nhận thân phận nhanh như vậy. Lâm Đông rất lo lắng, anh ta không biết có nên đem tin tức này nói cho bà Ôn hay không. Anh ta lo bà lớn tuổi rồi không chịu được. Chúng tôi gõ cửa nhà bà Ôn, thấy là tôi và Lâm Đông, bà liền mời chúng tôi vào trong. Giữa phòng khách là miếu thờ. Miếu thờ rất kì lạ, tôi không nhận ra là thần thánh phương nào, một thân áo đỏ, ánh mắt phẫn nộ, trông rất doạ người. Ánh sáng trong nhà rất kém, tất cả các cửa sổ đều đóng chặt, đến rèm cửa cũng được kéo xuống. Ban ngày mà cứ như ban đêm vậy. Bà Ôn mời chúng tôi ngồi xuống, bà nói: “Có phải cháu gái tôi có tin tức rồi không.” Lâm Đông do dự một hồi, sau đó lại lắc đầu. Bà Ôn lộ ra biểu cảm buồn thương, vành mắt đỏ lên, bà nói: “Cảnh sát Lâm, cậu đừng lừa tôi nữa, bình thường cậu thấy tôi đến trốn còn không kịp, sao có thể chủ động đến đây được.” Không ngờ bà Ôn lại suy nghĩ được như vậy. Lâm Đông cũng chẳng thể nào giấu nổi nữa, anh đem câu chuyện nói ra. Bà Ôn nghe được suýt thì ngồi không vững, bắt đầu khóc lóc đau thương, liên tục đánh vào lồng ngực mình, tuyệt vọng nói: Cháu gái tôi chết oan quá, oan quá. Lâm Đông nói: “Cháu đến là để điều tra vụ án, bắt hung thủ về quy án.” Bà Ôn khống chế cảm xúc nói: “Cảnh sát Lâm, cậu muốn hỏi gì, tôi biết thì nhất định sẽ nói cho cậu nghe.” Lâm Đông hỏi: “Trước khi mất tích Tôn Lan có qua lại với những ai?” Bà Ôn đáp: “Bạn bè của nó tôi đều không biết, à đúng rồi, tôi nhớ trước khi sảy ra chuyện con bé rất vui mừng, nói là vừa kiếm được một người bạn trai, nụ cười luôn nở trên môi.” Lúc Tôn Lan chết đang mang đứa con trong bụng. Lâm Đông nói: “Bà biết bạn trai cô ấy là ai không?” Bà Ôn đáp: “Các cậu đợi chút, tôi nhớ có bức ảnh của Trương Tiểu Lan và bạn trai nó, lúc đó nó rất vui mừng lấy cho tôi xem, sau đó thì cất ở trong phòng nó rồi.” Bà Ôn đứng dậy đi vào phòng của Tôn Lan. Một lúc sau, bà đi ra cầm theo một quyển album. Bên trong đều là ảnh của Tôn Lan, là một cô gái khá thanh tú. Lật được một nửa, bà Ôn dừng lại, chỉ vào bức ảnh Tôn Lan chụp cùng một người đàn ông nói: “Đây chính là bạn trai Tiểu Lan.” Tôi nhìn theo, tròng mắt phút chốc căng ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương