Dạ Hành
Chương 22: Nhìn Thấy Rồi
CHƯƠNG 22: NHÌN THẤY RỒI Tiên Tiên nhập chức năm 1993 cũng đồng nghĩa với việc cô ta mới học ở trường đại học Kiến An không lâu thì đã bị đuổi, sau đó cô ta đến nhà xưởng dệt này làm việc. Nhưng đến ngày 23 tháng 8 năm 1995 cô ta đã chuyển đi và xin nghỉ việc. Nhìn thấy thời gian cô ta rời khỏi đây, lòng tôi và Lâm Đồng khẽ lay động. Đưa tang sư phụ ngày mùng 6 tháng 6 năm 1995, cũng có thể nói ngày đó sau khi xảy ra chuyện cô ta vẫn trở về hơn nữa còn làm thủ tục nghỉ việc. Đây là một phát hiện trọng đại! Lâm Đông có chút kích động nói: “Nhất định phải tìm ra cô gái này, cô ta biết chuyện đã xảy ra ngày hôm đó với thôn Phong Môn.” Lâm Đông không biết nội tình nhưng tôi thì lại biết rất rõ. Chuyện xảy ra trong thôn không tránh khỏi liên quan đến cô ta, Tiên Tiên vì sao cô lại phải làm như vậy? Tôi vừa cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng rất lo lắng. Ảnh của Tiên Tiên phía dưới thông linh thuật phát ra ánh sáng xanh lục nói lên điều gì? Cộp cộp cộp... Căn nhà vắng vẻ, yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Có người? Không phải nói rằng tầng này ma quỷ lộng hành không ai dám vào sao? Tôi và Lâm Đông nhìn nhau, đều có thể nhìn thấy sự kinh hoảng trong mắt đối phương. Lẽ nào... Cộp! Cộp! Cộp! Tiếng bước chân chậm rãi tới gần. Tôi lo lắng đến mức tim sắp vọt ra khỏi cổ họng, Lâm Đông còn rút khẩu súng lục bên hông ra, nếu như thật sự là quỷ thì rút súng ra cũng chả để làm gì. Tôi nghe thấy tiếng có người gọi: “Cảnh sát Lâm.” Có ba người đến, một người nữ tên Lưu Diễm, hơn bốn muơi tuổi, trước đây là trưởng phòng giờ là phó quản đốc, đi cùng bà là hai nhân viên bảo an. Một người tên Trần Bân, là đội trưởng đội bảo an. Người còn lại tên tiểu Trần. Hai chúng tôi nhẹ nhàng thở ra, cười khổ một cách bất đắc dĩ. Lưu Diễm và hai bảo an bước vào phòng tư liệu, hỏi: “Sao thế, tìm thấy rồi chứ?” Lúc này tôi mới nhớ đến tư liệu đang rơi dưới đất, nhặt lên rồi nói: “Tìm thấy rồi.” Lưu Diễm đáp: “Tìm được là tốt rồi, tư liệu nhân sự nơi này đều do tôi quản lý, quản đốc lo lắng hai người không tìm được nên bảo tôi vào đây.” Bà không dám vào một mình nên đành tìm thêm hai nhân viên bảo an vào cùng. Lâm Đông nói: “Trần Tiên Tiên chuyển đi là do bà làm thủ tục sao?” Lưu Diễm trả lời: “Chuyển đi? Ai nói với cậu là cô ta chuyển đi?” Lâm Đông và tôi đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Lưu Diễm đáp: “Lẽ nào các cậu không phải đến để điều tra nguyên nhân cái chết của Trần Tiên Tiên sao?” Nguyên nhân cái chết? Tôi nghe xong trong lòng cả kinh, Tiên Tiên chết rồi, thật sự chết rồi, tôi liền kích động truy hỏi: “Chuyện là thế nào? Tiên Tiên chết rồi? Sao cô ấy lại chết?” Vẻ mặt Lưu Diễm hiện rõ sự mơ hồ: “Vậy các cậu... các cậu không phải đến để điều tra nguyên nhân cái chết của Trần Tiên Tiên à, vậy mà quản đốc còn nói...” Tôi kích động hỏi: “Tôi hỏi bà, sao Tiên Tiên lại chết?” Lưu Diễm biết mình đã lỡ miệng nói ra như vậy rồi nên bây giờ chỉ còn cách thành thật khai báo: “Trần Tiên Tiên rất đẹp, là hoa khôi của xưởng chúng tôi, được rất nhiều cán bộ công nhân viên chức theo đuổi. Nhưng cô ấy luôn giữ mình trong sạch chưa từng kết giao với bọn họ. Ấy vậy mà một cô gái luôn giữ mình trong sạch lại đột nhiên mang thai.” Tôi kêu lên: “Cái gì? Tiên Tiên mang thai? Là tên khốn nào làm?” Lẽ nào là tình một đêm? Tên khốn nạn đốn mạt này dám làm bậy như vậy, lại nghĩ đến hành động thân mật của hắn với Tiên Tiên, càng nghĩ càng thấy khả nghi. Lưu Diễm nói: “Chúng tôi cũng không biết, làm sao hỏi cô ấy đều không nói, chỉ nói bị người ta lừa, không bao lâu sau cô ấy liền treo cổ tự sát ở ngọn cậu phía sau” Tôi nói: “Tự sát rồi sao?” Lâm Đông lại hỏi: “Vậy vừa nãy bà nói chúng tôi đến điều tra nguyên nhân cái chết của Trần Tiên Tiên là như nào?” Lưu Diễm trả lời: “À, là như này, ban đầu chúng tôi nghĩ rằng một cô gái bị người ta làm cho lớn bụng rồi lại bị vứt bỏ một cách vô tình vì quá đau lòng nên đã thắt cổ tự tử, lý do này rất thuyết phục cũng rất hợp lý. Nhưng cảnh tượng khi đó lại rất kỳ quái, cô ấy mặc một bộ đồ màu đỏ thẫm, trên dây thừng còn có vết máu trông rất dọa người.” Lâm Đông vừa nghe liền biết Lưu Diễm đang nói dối. E rằng xưởng dệt vì muốn chối bỏ trách nhiệm nên đã truyền tin rằng Trần Tiên Tiên tự sát. Nhưng tâm tư của tôi lúc này chỉ đặt trên câu nói của cùng của bà ta, mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm, trên dây thừng còn có vết máu. Đây, đây chẳng phải sẽ biến thành lệ quỷ sao? Tôi phát hiện một tình hình vô cùng quỷ dị, phòng hồ sơ chỉ có năm người, sao lại có cảm giác chật chội như vậy, dường như có thêm một người. Tôi và Lâm Đông đứng bên trong, hai nhân viên bảo an đứng cách cửa chính không xa, Lưu Diễm đứng giữa phòng rất dễ để phân rõ ràng. Nhưng tại sao lại thấy thừa một người vậy? Tôi cẩn thận đếm lại một lần nữa, nhất thời lông mao trên người đều dựng hết lên, thật sự là có sáu người! Không phải học toán không tốt mà đếm sai nhiều lần như vậy. Không sai, đúng là có sáu người. Giữa nhân viên bảo an và Lưu Diễm có một cô gái mặc đồ đỏ thẫm đang đứng, đưa lưng về phía tôi, tóc rất dài giắt ở ngang hông, hai chân bị xích. Toát ra hơi thở quái dị. Mấy người Lâm Đông dường như không phát hiện trong phòng đột nhiên có nhiều người hơn thì phải. Cô ta từ từ quay đầu nhìn lại. Tóc dài che đi khuôn mặt, cô ta nhìn tôi bằng ánh nhìn chết chóc, cười một tiếng “khằng khặc” rồi quay người đi. Sau đó đột nhiên không thấy đâu nữa. Tôi đang nghĩ, liệu có phải tôi bị hoa mắt rồi không? Lưu Diễm vuốt vuốt hai cánh tay nói: “Nơi này âm u lạnh lẽo quá, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.” Hai nhân viên bảo an dẫn đầu đi trước sau đó rẽ phải. Nhưng tôi nhớ là khi đi vào chúng tôi vào từ bên trái, có lẽ là đi nhầm rồi: “Anh bảo an, đi nhầm đường rồi, bên trái chứ.” Trần Bân đội trưởng đội bảo an nói: “Không sai, là bên phải đó, bên này gần hơn.” Anh ta là công nhân xưởng dệt có lẽ quen thuộc đường ở đây hơn tôi nên tôi không nói gì nữa. Nhưng hành lang này càng đi càng sâu, càng đi càng tối. Không chỉ là tôi, Lưu Diễm và hai bảo an cũng cảm thấy không đúng, bước chân của bọ họ dừng lại, trên mặt trắng bệch ra. Lâm Đông nói: “Sao vậy, sao lại không đi tiếp?” Tiểu Trần nói: “Đẩy cánh cửa trước mắt này ra sẽ là khu rừng nhỏ, Trần Tiên Tiên treo cổ tự tử trong rừng này.” Lâm Đông sợ hãi nhanh chóng lùi lại đứng bên cạnh tôi. Trần Bân cũng dừng lại, anh ta từ từ quay lại, cười quỷ dị “khằng khặc” một tiếng rồi vẫy tay với chúng tôi: “Đến đây, các ngươi đến đây, đến đây đi nào.” Lưu Diễm rụt cổ lại nói: “Trần Bân, anh đừng đùa nữa có được không, anh...” Bà cho rằng Trần Bân đang giả quỷ dọa mọi người. “Kèn kẹt...” Răng tiểu Trần phát ra tiếng va chạm vào nhau kèn kẹt. Trần Bân vẫn đang vẫy tay với chúng tôi: “Đến, mọi người đến đây, đến đây đi.” Anh ta quay người đi, mở cánh cửa ra, bên ngoài chính là khu rừng nhỏ đó. Theo lý mà nói, ánh sáng bên ngoài đáng lẽ sẽ theo đó mà chiếu vào trong nhưng cánh rừng đó lại tối mịt. Trong rừng xác một cô gái treo cổ trên cây mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm, đôi chân trần buông thõng. Toàn thân tôi đã nổi đầy da gà. Phải kiên trì đến cùng, tôi muốn nhìn rõ thi thể kia xem rốt cuộc có phải Tiên Tiên hay không. Nhưng đáng tiếc tóc dài đã che đi khuôn mặt cô ta, nhìn vóc dáng cũng có vài phần tương tự, dưới đôi chân trần trụi kia có để một đôi giày. Màu đỏ thẫm có thêu một bông hoa mẫu đơn lớn, đôi giày chỉ lớn cỡ bằng bàn tay. Là một đôi giày nhỏ ba tấc! Trần Bân nói: “Đến đây, các người đến đây...” Anh ta đi vào trong rừng. Trên cây treo một sợi dây thừng. Trần Bân đi vào trong, đưa đầu mình vào trong sợi dây thừng đã buộc thành vòng tròn. Nhìn thấy cảnh tượng này chúng tôi đều bị dọa đến choáng váng. Tôi vội vàng hét lớn lên: “Đừng như vậy.” Ai biết được anh ta lại cười lên một tiếng rồi nói: “Đừng vội, người tiếp theo là cậu rồi.” Mẹ nó chứ! Tôi lấy từ trong túi ra một sợi dây thừng đen, đúng hơn là sợi dây thừng đỏ được nhuộm thành màu đen. Tôi kéo một đầu, đầu còn lại đưa cho Lâm Đông: “Cầm lấy.” Lâm Đông không hiểu ý. Tôi lao nhanh về phía Trần Bân, hét lớn: “Trần Bân bị quỷ ám rồi, dùng dây thừng đen đánh anh ta đi.” Lâm Đông lúc này đã hiểu, kéo đầu còn lại của sợi dây thừng. Nắm chặt sợi dây thừng, lại thêm lực của hai người chúng tôi chạy nhanh A! Lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ. Tôi nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ khi nãy từ trong người Trần Bân bị đánh bật ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất. Sắc mặt cô ta trắng như vôi trên vách tường, bộ đồ đỏ thẫm trên người kiều diễm xinh đẹp. Tôi đã nhìn rõ được dáng vẻ cô ta, sửng sốt kêu lên: “Tiên Tiên, thật sự là cô.” Tiên Tiên vừa ngạc nhiên vừa tức giận, trong mắt cô ta tràn đầy oán hận, xoay người bay về phía rừng sâu. Tôi hét lớn: “Tiên Tiên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương