Dạ Hành
Chương 25: Trung Tâm Thương Mại
CHƯƠNG 25: TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI Quỷ bị lửa đốt sẽ không lập tức hồn phi phách tán, thường sẽ bị đốt một hai phút hoặc lâu hơn thế nữa. Tiên Tiên đau đớn giãy giụa ở bên trong ngọn lửa. Tiếng kêu thảm thiếu đó khiến cả người tôi đều nổi da gà, đây chắc chắn là bị hành hạ rất kinh khủng. Tôi vô tình nhìn thấy ánh mắt cô ta, là bất lực như vậy, là đáng thương như thế, giống như có vô số khổ sở muốn kể rõ với tôi. Cô ta cũng đã nhìn thấy tôi. Cô ta không có nói: “A Đồng, cứu tôi.” Cười thê lương, cực kỳ chua xót. Hai đứa tôi đã quen nhau từ hồi mặc quần yếm, đã nhiều năm như vậy rồi, không biết vì sao lại thành thế này. Tôi thật sự không đành lòng…… Tiên Tiên là có nỗi oan, hơn nữa còn là nỗi oan rất lớn, nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán của tôi, nhưng nếu như tôi đoán sai thì sao đây. Không được! Tôi không thể trơ mắt nhìn cô ta hồn phi phách tán, chết không rõ ràng. Tôi lén duỗi chân đá ngã một ngọn nến trong đó. Ngọn nến vừa ngã xuống đã tắt. Tiên Tiên biến thành một trận gió lạnh thoát khỏi trận ‘tứ phương minh hỏa’. Đứng nhìn Tiên Tiên đã sắp bị đốt chết lại đột nhiên trốn thoát. Thay đổi diễn ra bất ngờ làm pháp sư Vô Tâm không kịp trở tay, chờ khi ông ta phản ứng lại, Tiên Tiên đã bay vào trong bóng tối ở phía xa. Pháp sư Vô Tâm vô cùng tức giận quát lớn: “Ai, là ai làm ngã ngọn nến.” Tôi đáp: “Xin, xin lỗi, tôi không cẩn thận……” Một đồ đệ của pháp sư Vô Tâm tức giận nói: “Không cẩn thận, tôi thấy anh cố ý thì có, rõ ràng anh cố ý thả nữ quỷ kia đi, rốt cuộc anh có âm mưu gì.” Tôi nói: “Thật sự là không cẩn thận mà.” Anh ta còn muốn cãi cọ với tôi thì bị pháp sư Vô Tâm ngăn lại. Pháp sư Vô Tâm nói: “Hiểu chút da lông đã ra ngoài khoe khoang, không biết trời cao đất rộng, lòng tốt nhưng lại làm hỏng việc. Tôi khuyên cậu vẫn nên lo cho mình trước đi, mây đen che phủ, ấn đường biến thành màu đen, cậu trúng tà rồi cậu nhóc à.” Tôi cười nói: “Vậy hả?” Ông ta thấy tôi không tin cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài bìa rừng Còn vừa nói với đệ tử: “Nguyên khí của nữ quỷ kia đã bị thương tổn nghiêm trọng, không thể trốn đi đâu xa, lấy thi thể nữ ra đây, cầm la bàn lên đuổi theo. Chết tiệt. Lão già này lại còn cố chấp muốn đuổi giết Tiên Tiên như vậy. Lâm Đông đi tới bên cạnh tôi nói: “Làm sao bây giờ, Trần Tiên Tiên chắc chắn biết đầu đuôi án mạng ở thôn Phong Môn, bây giờ không thể để cô ta chết được.” Tôi nói: “Đuổi theo bọn họ.” Lúc tôi định bước đi, dưới lòng bàn chân chợt truyền đến âm thanh đau khổ, rất bí mật, hình như là truyền ra từ trong mặt đất. Nhưng tôi không có thời gian để quan tâm. Vội vàng cùng Lâm Đông đuổi theo ra ngoài rừng cây. Một đồ đệ của Pháp sư Vô Tâm cầm la bàn đi tìm kiếm chỗ Tiên Tiển ẩn nấp, còn ông ta thì lại không đuổi theo. Ông ta muốn ở lại xử lý thi thể của Tiên Tiên. Tình trạng giống như Tiên Tiên, hồn phách bị đánh tan, thi thể để lại cũng sẽ là tai họa, không thể biến thành cương thi, nhưng có thể sẽ biến thành yêu thi. Còn đáng sợ hơn cả cương thi. Tôi nghĩ thi thể của Tiên Tiên muốn thiêu thì cứ thiêu thôi, dù sao Tiên Tiên cũng không thể sống lại. Pháp sư Vô Tâm đốt xác ngay tại chỗ. Đây là cách xử lý an toàn nhất, chỉ có đốt thành tro, mới sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mà, có một chuyện rất kỳ lạ Tiên Tiên là lệ quỷ trong lệ quỷ, phải là rất hung ác mới đúng, vì sao lại yếu ớt như vậy, bị Vô Tâm đánh mà không có sức đánh trả. Là vì đạo hạnh của pháp sư Vô Tâm quá cao hay sao? Thi thể của Tiên Tiên bị chôn ở một chỗ đất trống có xi măng. Thi thể bị chôn dưới bùn đất hơn bốn năm lại có thể giữ gìn đến cực kỳ nguyên vẹn, đáng lẽ nằm dưới mặt đất ẩm ướt sớm nên thối rữa rồi, càng kỳ dị hơn nữa chính là quần áo màu sắc đỏ thẫm mà cô ta mặc thế nhưng lại không phai đi dù chỉ một chút. Đỏ tươi như máu! Một đệ tử của ông ta nhặt một ít củi lửa ném lên trên thi thể của Tiên Tiên, rồi đổ một thùng xăng lên trên. Sau đó đốt một tấm bùa ném vào trong. Xăng dính lửa lập tức cháy lớn lên, lửa lớn ngút trời phát ra âm thanh tách tách tách. Tôi nói: “Lệ quỷ cũng không hung dữ lắm nhỉ.” Pháp sư Vô Tâm đáp: “Đứa nhỏ ngây thơ, nếu không phải bản pháp sư……” Ông ta nói một nữa thì dừng lại, chỉ sợ ngay cả ông ta cũng nhận ra một lệ quỷ trong lệ quỷ như Tiên Tiên cũng quá dễ đối phó rồi. Không gặp phải nhiều cản trở cho lắm. Ông ta nhẹ giọng lẩm bẩm: “Chỉ dính một chút sợi mực cũng không bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ trước hôm nay cô ta cũng đã bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng?” Tôi cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình trong rừng cây. Xoay người nhìn lại. Vừa nhìn một cái đã dọa tôi sợ muốn chết. Một bóng người đang ẩn nấp trong rừng cây. Bóng người này có lẽ là một cô gái, hơn nữa thân hình cao gầy, cô ta yên tĩnh đứng ở đó, cao thấp cả người đều bị che phủ trong bóng tối, nhưng giày trên chân cô ta lại cực kì tươi sáng. Giày nhỏ ba tấc. Cô ta mang giày nhỏ ba tấc. Tôi hô to một tiếng “Cô đừng đi”, sau đó xông về phía rừng cây. Lúc tôi đuổi tới rừng cây, bên trong một quỷ ảnh cũng không có, chẳng lẽ vừa rồi bị hoa mắt sao, không thể nào, không thể nào. Chắc chắn là cô ta! Con quỷ bên trong giày nhỏ ba tấc kia. Nếu chuyện trước đây nhìn thấy đôi giày nhỏ bên trong rừng cây Tây Sơn kia là trùng hợp, có thể là cho một đôi khác, nhưng giày nhỏ ba tấc xuất hiện chung với Tiên Tiên, chẳng lẽ cũng là trùng hợp hay sao? Nếu vậy vì sao cô ta không chịu gặp tôi? Cảnh cô ta khóc trước mộ của tôi giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Cuối cùng đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Tôi hô lớn: “Ra đây, cô ra đây.” Lâm Đông cũng đuổi vào rừng cây, thấy tôi đứng trong rừng cây la to, lo lắng nói: “Thanh Đồng, cậu không sao chứ.” Tôi lắc đầu ý bảo mình không sao cả. Khi ra khỏi rừng cây lần nữa, đồ đệ đuổi theo Tiên Tiên đã trở về, nhìn dáng vẻ là biết mất dấu rồi. Pháp sư Vô Tâm nổi giận đùng đùng nhìn tôi: “Thằng nhóc kia, cậu thả con lệ quỷ kia chạy đi, có biết sẽ hại chết bao nhiêu người không?” Tôi đáp: “Tôi nói rồi, tôi không phải cố ý.” Tên đệ tử đuổi theo Tiên Tiên nói: “Tôi thấy anh rõ ràng là cố ý, lúc trước anh còn muốn sư phụ của tôi bỏ qua cho nữ quỷ kia còn gì.” Tôi nói: “Mấy người muốn nói sao cũng được.” Người nọ tức giận đến trợn to hai mắt: “Anh……” Pháp sư Vô Tâm nói: “Nhóc con, đừng cho là bọn tôi không làm gì được cậu, chỉ là bản pháp sư không so đo với người sắp chết như cậu mà thôi, ấn đường từ đen chuyển thành đỏ, hừ hừ.” Cười lạnh hai tiếng, ông ta dẫn theo hai đồ đệ nổi giận đùng đùng đi khỏi. Tôi không để lời ông ta nói ở trong lòng, cùng Lâm Đông rời khỏi xưởng dệt. Về đến nhà cũng sắp 11 giờ. Ở phòng khách xem TV một lát, sau đó ai trở về phòng người nấy nghỉ ngơi. Ngày hôm sau. Tôi bị Lâm Đông gọi dậy, lúc thức dậy cảm thấy người rất mệt, đặc biệt là tay phải, tê mỏi đến không nâng dậy nổi, giống như nâng thứ gì đó cả ngày rồi vậy. Lâm Đông nói: “Thanh Đồng, cậu không sao chứ.” Tôi yếu ớt nói: “Tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy rất mệt.” Lâm Đông nói: “Tôi thấy sắc mặt của cậu rất không thoải mái, có phải bị bệnh rồi không, thức dậy đi, tôi dẫn cậu đi khám bác sĩ.” Thân thể của tôi từ nhỏ đã rất khỏe, rất ít khi bị bệnh. Nếu như bị cảm vặt một chút tôi cũng không cần đi khám bác sĩ, uống nhiều nước ấm một chút là khỏi rồi. Tôi nói: “Không cần.” Lâm Đông nói: “Nếu cậu không có việc gì, vậy tôi cũng không quản cậu nữa, tôi phải đi gấp, đến trễ sẽ bị trừ tiền thưởng, à đúng rồi, hôm nay còn phải ăn cơm gạo nếp không?” Tôi nói: “Chờ đến khi miệng vết thương lành rồi mới có thể dừng.” Lâm Đông đi rồi, tôi lại nghỉ ngơi trên giường một lát, cảm thấy cả người cũng từ từ thoải mái trở lại, tay phải cũng không tê mỏi như trước. Tôi lập tức không quan tâm nữa. Lúc gấp chăn, tôi nhìn thấy hôn thư được để bên cạnh gối đầu. Đây cũng là một bí ẩn. Chất liệu của hôn thư này thật sự rất tốt, đồ của bốn năm trước rồi vậy một không cũ đi chút nào, ngược lại còn tăng thêm nhiều cảm xúc hơn. Lúc trước, Tiên Tiên nói vì lấy hôn thư này, cô ta mới vội trở về từ thành phố. Tôi lại mở hôn thư ra xem. Bên trong nhắc tới ba người, tôi, sư phụ, còn có Diệp Tiểu Tình con gái của chú Diệp Văn Cường. Tôi và sư phụ là người ngẩng đầu không gặp cuối đầu gặp (ý chỉ gặp nhau thường xuyên). Chỉ có Diệp Tiểu Tình. Trước giờ chưa từng gặp, hơn nữa theo ba tôi nói, hai nhà chúng tôi đã mười năm không gặp nhau, vì sao lại bất ngờ xuất hiện một tờ hôn thư như vậy được. Chất liệu của hôn thư sờ lên có chút quen. Chất liệu này hình như đã từng sờ ở đâu đó rồi. Tôi đột nhiên nghĩ tới. Là quan tài nhỏ. Ngày đó sau khi trở về, tôi bèn đặt quan tài nhỏ ở một góc không thèm nhìn tới. Đi lấy tới đây. Cảm giác của chất liệu thật sự rất giống, đều là màu đen, cảm giác đều rất dày nặng. Bên ngoài truyền đến âm thanh mở cửa, Lâm Đông lại quay về. Tôi ngạc nhiên nói: “Sao anh về rồi.” Lâm Đông nói: “Lúc tôi lái xe đi làm, nhìn thấy pháp sư Vô Tâm và đồ đệ của lão ta đang cầm la bàn tìm Trần Tiên Tiên ở ven đường, còn đi vào cao ốc Ngân Thái nữa, tôi đoán rằng, có thể Trần Tiên Tiên đã trốn trong trung tâm thương mại rồi.” Tôi vừa nghe vậy đã vội nói: “Đi, chúng ta nhanh tới đó đi.” Cũng đã qua một đêm rồi, vậy mà thầy trò Vô Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định, thế mà vẫn còn đang tìm kiếm Trần Tiên Tiên, chẳng lẽ bắt buộc phải đẩy cô ta vào chỗ chết thì mới chịu thôi hay sao??
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương