Dạ Khúc Op.9 No.2 Của Chopin
Chương 3
1
Phùng Nhiên nói không sai, Thất gia thật sự sắp xếp lại.
Ma túy chia đều giao cho Ngụy Tử Việt và Triệu Khiết Nhuế, Phùng Nhiên vẫn phụ trách buôn súng còn Thôi Dĩnh được nhận câu lạc bộ mà Đàm Duy để lại.
Câu lạc bộ là mối làm ăn khó khăn lại ít lợi lộc nhất. Đến đây tiêu pha đều là những người không thể chọc tới được, không chỉ phải suốt ngày giả tạo đón mời mà lợi nhuận còn không thể so được với những thị trường khác. Thế nhưng song song với thị trường thì Thất gia còn chia lại phần trăm và điều chỉnh các tuyến tỉ lệ, câu lạc bộ có tổng lợi nhuận thấp nhất nhưng lại có tỉ lệ phần trăm cao nhất. (biết vậy thôi chứ editor dốt toán nên cũng không hiểu lắm...)
Thôi Dĩnh ôm lấy eo Chiêm Thù Hạc, hiếm khi mà ngỡ ngàng.
Hình như Thất gia quá thiên vị hắn rồi.
Trong lúc hắn vẫn đang nghĩ ngợi thì những người khác đã nhận nhiệm vụ rồi rời đi. Trước khi rời khỏi, "Người quét đường" còn gật đầu với hắn một cái, Thôi Dĩnh lại càng ngạc nhiên.
Thấy mọi người đều đi rồi Chiêm Thù Hạc mới ngẩng đầu hôn lên tai hắn, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
2
Buổi tối, Chiêm Thù Hạc bị Thôi Dĩnh đè ở trên dương cầm tiến vào.
Dưới thân là chiếc đàn Steinway 70 vạn, lúc làm tình Chiêm Thù Hạc luôn vô tình đụng phải phím đàn tạo nên những đơn âm rời rạc. Cậu bị thao đến sắp ngất đi, cho dù đã qua bốn năm nhưng vẫn chưa thể quen với kích cỡ hơn người và cách thức mạnh mẽ của đối phương.
Cầm phổ vương vãi đầy đất, dương v*t Thôi Dĩnh cọ xát ra vào giữa mông Chiêm Thù Hạc, hắn thở gấp lật người cậu lại, đè lên eo từ phía sau đâm vào.
"Nâng mông lên." Hai tay Thôi Dĩnh bóp lấy cánh mông Chiêm Thù Hạc, thao mạnh đến mức liên tục phát ra tiếng bạch bạch bạch, khiến cho người dưới thân gần như không thể đứng nổi.
"Thôi gia...a...a...chậm một chút...hức..."
Chiêm Thù Hạc vừa khóc vừa nhỏ giọng cầu xin, Thôi Dĩnh không buông tha cậu cũng không hề giảm chậm tốc độ, thầm thì: "Đúng là lẳng lơ."
Chiêm Thù Hạc không chịu nổi bắn tinh, tinh dịch sền sệt màu trắng nhỏ giọt xuống phím đàn đen tuyền, vô cùng dâm đãng.
3
Thôi Dĩnh ngồi ở đầu giường hút thuốc.
Chiêm Thù Hạc tắm xong, đi tới ngồi xổm bên chân hắn, mái tóc ướt nước vẫn đang nhỏ xuống từng giọt. Cậu tựa gần vào hôn lên đầu gối Thôi Dĩnh, ngẩng đầu hỏi hắn: "Thôi gia không vui sao?"
"Sao lại hỏi vậy?" Thôi Dĩnh cầm điếu thuốc trong miệng ra để ở khóe môi Chiêm Thù Hạc, nhìn cậu tò mò hít một hơi rồi sặc đến khụ khụ ho khan.
Chiêm Thù Hạc ho đến hai mắt đều mang ánh nước mới đáp lại: "Sáng nay em nghe được công tác của ngài bị thay đổi."
"Có biến thì đổi, không có gì xấu cả." Thôi Dĩnh cúi đầu hôn môi rồi cắn nhẹ lên chóp mũi cậu, "Thất gia đối với tôi không tệ."
Chiêm Thù Hạc yên lặng, đôi mắt rũ xuống, hàng mi dày đổ bóng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Em chỉ mong Thôi gia luôn bình an vui vẻ."
Thôi Dĩnh cười, sờ sờ vành tai cậu dỗ dành: "Em cứ ở bên tôi thì tôi sẽ vui vẻ."
4
Thôi Dĩnh tỉnh lại giữa những cái hôn của Chiêm Thù Hạc.
Đối phương rúc trong lồng ngực hắn, ngửa đầu hôn môi, đôi mắt liên tục chớp chớp. Thấy hắn tỉnh lại cậu liền nở một nụ cười tươi rói: "Thôi gia, sinh nhật vui vẻ!"
Lúc này Thôi Dĩnh mới nhận ra hôm nay là sinh nhật của mình. Từ trước đến nay hắn không để ý lắm sinh nhật của bản thân và Chiêm Thù Hạc, hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Thế nhưng Thôi Dĩnh cũng không muốn ảnh hưởng đến niềm vui sướng của Chiêm Thù Hạc, cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi cậu: "Cảm ơn."
Hai người dây dưa trên giường thêm một chốc thì Chiêm Thù Hạc lên tiếng: "Thôi gia, buổi tối ngài có thời gian không? Em muốn cùng ngài ăn sinh nhật."
Thôi Dĩnh nhíu mày ngồi dậy: "Không được rồi, tối nay tôi phải đến Thưởng Hoan kiểm tra. Tôi vừa mới tiếp nhận nơi này, rất nhiều công việc cần bàn giao lại, không đi thì không yên tâm."
Chiêm Thù Hạc rõ ràng cũng hơi thất vọng, ánh mắt ảm đạm nhưng vẫn miễn cưỡng nhoẻn cười: "Vâng ạ."
Thôi Dĩnh cầm lấy tay cậu đang vò lớp chăn, mười ngón đan nhau, thân mật cọ cọ đầu ngón tay cậu.
5
Thôi Dĩnh ngồi ở Thưởng Hoan chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Ngô Gia An.
"Thôi gia, Thành Bắc Diêm thiếu gia ở Nửa Phần uống rượu say, đang náo loạn lôi kéo người không buông. Thân phận của cậu ta nhạy cảm, bọn em không dám động đến, ngài có thể đến đây một chuyến không ạ?"
Thôi Dĩnh đồng ý.
Diêm gia ở Thành Bắc có quan hệ với "triều đình", con cả là Thị ủy thường trực, con thứ lại là cậu ấm không học vấn không nghề nghiệp gây ra không ít lời đàm tiếu chê cười. Thế nhưng dù sao đây cũng là em trai của Thị ủy, tính cách còn vô lại, cấp dưới cũng phải nể cậu ta ba phần, đúng là rắc rối.
Thôi Dĩnh tự lái xe tới Nửa Phần rồi đi thẳng lên tầng 3. Quả nhiên Diêm thiếu đã say đến không còn tỉnh táo, đang lôi kéo phục vụ nhất quyết phải đi thuê phòng. Cô gái sợ đến mức cả người run rẩy, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe, thấy đám người vây quanh Thôi Dĩnh tiến vào thì như gặp được vị cứu tinh.
Thôi Dĩnh cúi xuống đánh mạnh lên tay Diêm thiếu, cậu ta ăn đau thu tay lại, tức giận quát lên: "Con mẹ nó mày là đứa nào?"
"Diêm thiếu," Thôi Dĩnh từ trên cao nhìn xuống, "Tôi đã gọi điện cho Bí thư Thị trưởng, bây giờ mà cậu còn không đi thì chút nữa sẽ có xe đến tận nơi đón cậu đấy."
Diêm thiếu kinh hoảng vội vàng bò dậy, cho dù say nhưng cậu ta vẫn vô cùng sợ hãi anh trai, trước khi đi còn tức giận ném lại một câu: "Tao đây tự mình đi."
Thôi Dĩnh nhìn qua Ngô Gia An: "Đưa Diêm thiếu gia trở về Thành Bắc."
6
Một đám người liền vâng lệnh đỡ Diêm thiếu gia ra ngoài.
Thôi Dĩnh đứng bên cửa sổ châm thuốc. Sắc trời đã tối sầm.
Hắn yên lặng hút hết một điếu rồi ấn tàn thuốc vào gạt tàn ở bệ cửa sổ, mắt lơ đãng liếc qua dưới lầu lại không ngờ rằng sẽ thấy một người.
Thị lực của Thôi Dĩnh rất tốt, Porsche màu đen, biển số A8808, đó là xe cá nhân của Phùng Nhiên.
Điều làm hắn ngạc nhiên không phải là việc Phùng Nhiên đến đây, mà là sau khi Phùng Nhiên xuống xe còn đi đến hàng ghế phía sau chủ động mở cửa xe cho người ta.
Người đi ra đội mũ lưỡi trai che đi hơn nửa khuôn mặt, từ góc nhìn của Thôi Dĩnh chỉ có thể thấy cái cằm hơi nhọn. Người đó mặc áo thun cao bồi, đi giày thể thao, trông như một học sinh cấp ba. Trong miệng người đó ngậm một điếu thuốc, Phùng Nhiên vừa lấy bật lửa định vươn tay tới thì người đó chặn lại, hình như có nói vài câu gì đó khiến Phùng Nhiên cất bật lửa đi.
Tâm trạng Thôi Dĩnh chìm xuống đáy cốc.
Hắn nhìn thấy rõ ràng, đôi tay trắng nõn kia hắn đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức không thể nhìn lầm.
Chiêm Thù Hạc.
7
Thôi Dĩnh lại mong là bản thân nhận nhầm.
Hắn gọi điện cho Ngô Gia An: "Hôm nay anh Nhiên lấy phòng nào ở Nửa Phần?"
"Phòng Ôn Tửu tầng 4 ạ."
Thôi Dĩnh đi thang bộ lên tầng 5 rồi đứng dựa ở chỗ ngoặt hành lang. Từ đây vừa có thể nhìn thấy cửa thang máy tầng 4 vừa không dễ bị người phát hiện.
Ba phút sau.
Cửa thang máy mở ra, Phùng Nhiên đi ra cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh. Người kia vẫn kẹp điếu thuốc chưa đốt ở đầu ngón tay, nghiêng tai nghe Phùng Nhiên nói rồi đột nhiên cười lên đẩy Phùng Nhiên một cái, lực đẩy không lớn, thay vì oán trách thì chi bằng nói là trêu đùa, hết sức thân mật.
Là Chiêm Thù Hạc, dịu dàng, xinh đẹp, thanh thoát.
Máu nóng trong người Thôi Dĩnh dâng lên, cắn chặt khớp hàm đứng ở chỗ ngoặt, không hé một lời, ngón tay hắn vô thức chạm vào súng giấu trong túi.
Phùng Nhiên nói không sai, Thất gia thật sự sắp xếp lại.
Ma túy chia đều giao cho Ngụy Tử Việt và Triệu Khiết Nhuế, Phùng Nhiên vẫn phụ trách buôn súng còn Thôi Dĩnh được nhận câu lạc bộ mà Đàm Duy để lại.
Câu lạc bộ là mối làm ăn khó khăn lại ít lợi lộc nhất. Đến đây tiêu pha đều là những người không thể chọc tới được, không chỉ phải suốt ngày giả tạo đón mời mà lợi nhuận còn không thể so được với những thị trường khác. Thế nhưng song song với thị trường thì Thất gia còn chia lại phần trăm và điều chỉnh các tuyến tỉ lệ, câu lạc bộ có tổng lợi nhuận thấp nhất nhưng lại có tỉ lệ phần trăm cao nhất. (biết vậy thôi chứ editor dốt toán nên cũng không hiểu lắm...)
Thôi Dĩnh ôm lấy eo Chiêm Thù Hạc, hiếm khi mà ngỡ ngàng.
Hình như Thất gia quá thiên vị hắn rồi.
Trong lúc hắn vẫn đang nghĩ ngợi thì những người khác đã nhận nhiệm vụ rồi rời đi. Trước khi rời khỏi, "Người quét đường" còn gật đầu với hắn một cái, Thôi Dĩnh lại càng ngạc nhiên.
Thấy mọi người đều đi rồi Chiêm Thù Hạc mới ngẩng đầu hôn lên tai hắn, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
2
Buổi tối, Chiêm Thù Hạc bị Thôi Dĩnh đè ở trên dương cầm tiến vào.
Dưới thân là chiếc đàn Steinway 70 vạn, lúc làm tình Chiêm Thù Hạc luôn vô tình đụng phải phím đàn tạo nên những đơn âm rời rạc. Cậu bị thao đến sắp ngất đi, cho dù đã qua bốn năm nhưng vẫn chưa thể quen với kích cỡ hơn người và cách thức mạnh mẽ của đối phương.
Cầm phổ vương vãi đầy đất, dương v*t Thôi Dĩnh cọ xát ra vào giữa mông Chiêm Thù Hạc, hắn thở gấp lật người cậu lại, đè lên eo từ phía sau đâm vào.
"Nâng mông lên." Hai tay Thôi Dĩnh bóp lấy cánh mông Chiêm Thù Hạc, thao mạnh đến mức liên tục phát ra tiếng bạch bạch bạch, khiến cho người dưới thân gần như không thể đứng nổi.
"Thôi gia...a...a...chậm một chút...hức..."
Chiêm Thù Hạc vừa khóc vừa nhỏ giọng cầu xin, Thôi Dĩnh không buông tha cậu cũng không hề giảm chậm tốc độ, thầm thì: "Đúng là lẳng lơ."
Chiêm Thù Hạc không chịu nổi bắn tinh, tinh dịch sền sệt màu trắng nhỏ giọt xuống phím đàn đen tuyền, vô cùng dâm đãng.
3
Thôi Dĩnh ngồi ở đầu giường hút thuốc.
Chiêm Thù Hạc tắm xong, đi tới ngồi xổm bên chân hắn, mái tóc ướt nước vẫn đang nhỏ xuống từng giọt. Cậu tựa gần vào hôn lên đầu gối Thôi Dĩnh, ngẩng đầu hỏi hắn: "Thôi gia không vui sao?"
"Sao lại hỏi vậy?" Thôi Dĩnh cầm điếu thuốc trong miệng ra để ở khóe môi Chiêm Thù Hạc, nhìn cậu tò mò hít một hơi rồi sặc đến khụ khụ ho khan.
Chiêm Thù Hạc ho đến hai mắt đều mang ánh nước mới đáp lại: "Sáng nay em nghe được công tác của ngài bị thay đổi."
"Có biến thì đổi, không có gì xấu cả." Thôi Dĩnh cúi đầu hôn môi rồi cắn nhẹ lên chóp mũi cậu, "Thất gia đối với tôi không tệ."
Chiêm Thù Hạc yên lặng, đôi mắt rũ xuống, hàng mi dày đổ bóng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Em chỉ mong Thôi gia luôn bình an vui vẻ."
Thôi Dĩnh cười, sờ sờ vành tai cậu dỗ dành: "Em cứ ở bên tôi thì tôi sẽ vui vẻ."
4
Thôi Dĩnh tỉnh lại giữa những cái hôn của Chiêm Thù Hạc.
Đối phương rúc trong lồng ngực hắn, ngửa đầu hôn môi, đôi mắt liên tục chớp chớp. Thấy hắn tỉnh lại cậu liền nở một nụ cười tươi rói: "Thôi gia, sinh nhật vui vẻ!"
Lúc này Thôi Dĩnh mới nhận ra hôm nay là sinh nhật của mình. Từ trước đến nay hắn không để ý lắm sinh nhật của bản thân và Chiêm Thù Hạc, hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
Thế nhưng Thôi Dĩnh cũng không muốn ảnh hưởng đến niềm vui sướng của Chiêm Thù Hạc, cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi cậu: "Cảm ơn."
Hai người dây dưa trên giường thêm một chốc thì Chiêm Thù Hạc lên tiếng: "Thôi gia, buổi tối ngài có thời gian không? Em muốn cùng ngài ăn sinh nhật."
Thôi Dĩnh nhíu mày ngồi dậy: "Không được rồi, tối nay tôi phải đến Thưởng Hoan kiểm tra. Tôi vừa mới tiếp nhận nơi này, rất nhiều công việc cần bàn giao lại, không đi thì không yên tâm."
Chiêm Thù Hạc rõ ràng cũng hơi thất vọng, ánh mắt ảm đạm nhưng vẫn miễn cưỡng nhoẻn cười: "Vâng ạ."
Thôi Dĩnh cầm lấy tay cậu đang vò lớp chăn, mười ngón đan nhau, thân mật cọ cọ đầu ngón tay cậu.
5
Thôi Dĩnh ngồi ở Thưởng Hoan chưa được bao lâu thì nhận được điện thoại của Ngô Gia An.
"Thôi gia, Thành Bắc Diêm thiếu gia ở Nửa Phần uống rượu say, đang náo loạn lôi kéo người không buông. Thân phận của cậu ta nhạy cảm, bọn em không dám động đến, ngài có thể đến đây một chuyến không ạ?"
Thôi Dĩnh đồng ý.
Diêm gia ở Thành Bắc có quan hệ với "triều đình", con cả là Thị ủy thường trực, con thứ lại là cậu ấm không học vấn không nghề nghiệp gây ra không ít lời đàm tiếu chê cười. Thế nhưng dù sao đây cũng là em trai của Thị ủy, tính cách còn vô lại, cấp dưới cũng phải nể cậu ta ba phần, đúng là rắc rối.
Thôi Dĩnh tự lái xe tới Nửa Phần rồi đi thẳng lên tầng 3. Quả nhiên Diêm thiếu đã say đến không còn tỉnh táo, đang lôi kéo phục vụ nhất quyết phải đi thuê phòng. Cô gái sợ đến mức cả người run rẩy, lớp trang điểm bị nước mắt làm nhòe, thấy đám người vây quanh Thôi Dĩnh tiến vào thì như gặp được vị cứu tinh.
Thôi Dĩnh cúi xuống đánh mạnh lên tay Diêm thiếu, cậu ta ăn đau thu tay lại, tức giận quát lên: "Con mẹ nó mày là đứa nào?"
"Diêm thiếu," Thôi Dĩnh từ trên cao nhìn xuống, "Tôi đã gọi điện cho Bí thư Thị trưởng, bây giờ mà cậu còn không đi thì chút nữa sẽ có xe đến tận nơi đón cậu đấy."
Diêm thiếu kinh hoảng vội vàng bò dậy, cho dù say nhưng cậu ta vẫn vô cùng sợ hãi anh trai, trước khi đi còn tức giận ném lại một câu: "Tao đây tự mình đi."
Thôi Dĩnh nhìn qua Ngô Gia An: "Đưa Diêm thiếu gia trở về Thành Bắc."
6
Một đám người liền vâng lệnh đỡ Diêm thiếu gia ra ngoài.
Thôi Dĩnh đứng bên cửa sổ châm thuốc. Sắc trời đã tối sầm.
Hắn yên lặng hút hết một điếu rồi ấn tàn thuốc vào gạt tàn ở bệ cửa sổ, mắt lơ đãng liếc qua dưới lầu lại không ngờ rằng sẽ thấy một người.
Thị lực của Thôi Dĩnh rất tốt, Porsche màu đen, biển số A8808, đó là xe cá nhân của Phùng Nhiên.
Điều làm hắn ngạc nhiên không phải là việc Phùng Nhiên đến đây, mà là sau khi Phùng Nhiên xuống xe còn đi đến hàng ghế phía sau chủ động mở cửa xe cho người ta.
Người đi ra đội mũ lưỡi trai che đi hơn nửa khuôn mặt, từ góc nhìn của Thôi Dĩnh chỉ có thể thấy cái cằm hơi nhọn. Người đó mặc áo thun cao bồi, đi giày thể thao, trông như một học sinh cấp ba. Trong miệng người đó ngậm một điếu thuốc, Phùng Nhiên vừa lấy bật lửa định vươn tay tới thì người đó chặn lại, hình như có nói vài câu gì đó khiến Phùng Nhiên cất bật lửa đi.
Tâm trạng Thôi Dĩnh chìm xuống đáy cốc.
Hắn nhìn thấy rõ ràng, đôi tay trắng nõn kia hắn đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức không thể nhìn lầm.
Chiêm Thù Hạc.
7
Thôi Dĩnh lại mong là bản thân nhận nhầm.
Hắn gọi điện cho Ngô Gia An: "Hôm nay anh Nhiên lấy phòng nào ở Nửa Phần?"
"Phòng Ôn Tửu tầng 4 ạ."
Thôi Dĩnh đi thang bộ lên tầng 5 rồi đứng dựa ở chỗ ngoặt hành lang. Từ đây vừa có thể nhìn thấy cửa thang máy tầng 4 vừa không dễ bị người phát hiện.
Ba phút sau.
Cửa thang máy mở ra, Phùng Nhiên đi ra cúi đầu nói chuyện với người bên cạnh. Người kia vẫn kẹp điếu thuốc chưa đốt ở đầu ngón tay, nghiêng tai nghe Phùng Nhiên nói rồi đột nhiên cười lên đẩy Phùng Nhiên một cái, lực đẩy không lớn, thay vì oán trách thì chi bằng nói là trêu đùa, hết sức thân mật.
Là Chiêm Thù Hạc, dịu dàng, xinh đẹp, thanh thoát.
Máu nóng trong người Thôi Dĩnh dâng lên, cắn chặt khớp hàm đứng ở chỗ ngoặt, không hé một lời, ngón tay hắn vô thức chạm vào súng giấu trong túi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương