Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua
Chương 91
Khi Thẩm Nhạc Tranh điên cuồng gọi điện cho mình, Ngu Hạ mới hay tin mình được vinh dự lên hot search.
Khoảnh khắc ấy, Ngu Hạ hơi đần mặt: “Tớ với Lăng Ngạn á? Hồi nào?”
Thẩm Nhạc Tranh: “… Thì hồi tối qua tụi mình lên hoan.”
“Nhưng mà, chẳng phải tụi mình liên hoan cả nhóm luôn hả?” Ngu Hạ hỏi.
Buổi liên hoan của họ có mười mấy bạn học tham gia, có nam có nữ, tất cả đều là bạn cùng trường. Mặc dù một số người Ngu Hạ không thân mấy nhưng mọi người ngồi cùng nhau vẫn có thể trò chuyện mấy câu, hơn nữa họ rất thân với Lăng Ngạn.
Thẩm Nhạc Tranh: “Thì đến khúc sau, mọi người đều đã cơm no rượu say, Lăng Ngạn đưa tụi mình ra ngoài, tài xế còn chưa đến nơi nên tụi mình đứng đó trò chuyện mấy câu rồi bị chụp ảnh.”
Cô ấy đã xem ảnh chụp, hẳn là bị chụp lúc đó.
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái: “Nhưng cậu cũng có mặt ở đó mà?”
Thẩm Nhạc Tranh: “… Hai phút cuối cùng, Giang Phồn gọi điện cho tớ nên tớ tránh ra chỗ khác.”
Ngu Hạ đã hiểu, có lẽ anti-fans và paparazzi đã mượn hai phút cô và Lăng Ngạn đứng tách riêng cùng nhau để chụp ảnh rồi bịa chuyện.
Cạn lời trong chốc lát, Ngu Hạ day huyệt thái dương, thở dài: “OK, tớ biết rồi, để tớ lên mạng xem tình huống cái đã.”
Thẩm Nhạc Tranh ừ ừ hai tiếng: “Cậu nhớ báo trước với Lý Duật một tiếng.” Cô ấy nhắc nhở: “Tránh cho thùng dấm lại ghen tuông.”
“…”
Ngu Hạ cúp điện thoại rồi lên mạng xem đề tài trên top tìm kiếm. Cũng không biết là đứa nào thừa nhiều tiền quá không có chỗ xài mà mua top 1 hot search cho tin đồn của cô và Lăng Ngạn, chỉ cần bấm vào sẽ thấy ngay.
Bức ảnh này có lẽ là chụp căn góc, thoạt nhìn trông hơi thân mật nhưng trên thực tế, lúc Ngu Hạ và Lăng Ngạn nói chuyện với nhau, khoảng cách giữa hai người vừa đủ để Thích Hy Nguyệt và Thẩm Nhạc Tranh chen vào giữa.
Im lặng xem bức ảnh này mấy giây, Ngu Hạ lập tức gọi điện cho Lý Duật.
Cuộc gọi đầu tiên, Lý Duật không bắt máy.
Nghe giọng nữ máy móc truyền ra từ ống nghe, Ngu Hạ im lặng buông di động xuống, đổi sang gửi tin nhắn cho anh. Mặc dù Ngu Hạ không cho rằng Lý Duật sẽ giận mình vì chuyện này nhưng cô cũng không muốn xảy ra xích mích và hiểu lầm với Lý Duật, vẫn nên giải thích rõ ràng ngay lập tức thì sẽ tốt hơn. Cho dù cô biết anh tin tưởng mình thì chuyện gì nên giải thích vẫn phải giải thích rõ ràng.
Tin nhắn đã gửi đi một lát mà Lý Duật vẫn không trả lời.
Ngu Hạ ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng hơi bất an. Lý trí mách bảo cô rằng, Lý Duật không có khả năng làm lơ cô, không trả lời tin nhắn của cô chỉ vì chuyện cỏn con như vậy nhưng anh rất hiếm khi xảy ra tình huống không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn WeChat như lúc này.
Ngay khi Ngu Hạ đang suy nghĩ miên man thì di động rung lên, một bạn học cũ gửi tin nhắn cho cô, hỏi chuyện giữa cô và Lăng Ngạn là thế nào. Ngu Hạ không trả lời người đó.
Người thân quen không cần hỏi cũng biết tin đồn của cô và Lăng Ngạn là giả dối. Còn những người không thân quen, dù cô nói gì đi nữa họ cũng chưa chắc sẽ tin. Còn nữa, cô đã thấy mấy bạn học như Hướng San giải thích trong nhóm chat lớp, nói rằng buổi liên hoan đó không chỉ có mình Ngu Hạ và Lăng Ngạn mà họ cũng tham gia. Thậm chí Giang Phồn không nói một lời, chỉ đăng một bức ảnh tập thể vào nhóm chat.
Ngu Hạ mệt mỏi cúi đầu, đang định gọi điện cho Lý Duật lần nữa thì anh đã gọi cho cô trước.
“A lô.” Ngu Hạ vội vàng bắt máy: “Lý Duật, em…”
Cô còn chưa nói hết câu thì giọng nói trong trẻo của Lý Duật đã truyền đến từ đầu dây bên kia: “Vừa rồi anh bận việc, chuyện gì vậy?”
Ngu Hạ: “… Anh chưa xem tin tức à?”
“Xem rồi.” Lý Duật đi đến lối thoát hiểm, buông mắt nhìn cảnh tượng dưới lầu, đuôi lông mày hơi nhướng cao: “Em gọi điện cho anh là để nói chuyện này à?”
Ngu Hạ ừm một tiếng hàm hồ, sờ mũi: “Anh không giận em chứ?”
Lý Duật: “Có.”
Ngu Hạ: “Hở?”
Giọng điệu của Lý Duật lúc nói chuyện với mình bình tĩnh cỡ này, nghe có giống như đang giận đâu?
Lý Duật cười khẽ: “Lần sau gặp cậu ta, anh sẽ tính sổ với cậu ta.”
Ngu Hạ ngơ ngác, sau khi hiểu được người mà anh muốn tính sổ là Lăng Ngạn, cô không khỏi yên lòng, đồng thời lí nhí giải thích: “Thực ra lúc đó cậu ấy chuẩn bị đưa em với Tranh Tranh lên xe, đúng lúc đó Tranh Tranh nhận được cuộc gọi nên tránh ra chỗ khác nghe máy, bọn em mới bị chụp ảnh.”
Lý Duật ừm một tiếng, giọng hơi trầm xuống: “Anh cũng đoán được.”
Ngu Hạ phồng má: “Em còn tưởng anh sẽ nổi giận.”
“Nếu anh thật sự nổi giận thì em định làm gì bây giờ?” Lý Duật chợt hỏi.
Ngu Hạ há hốc miệng mấy giây, đoạn lưỡng lự: “Thế thì đành phải nhờ Lăng Ngạn nói chuyện với anh để chứng minh cho sự trong sạch của em.”
Lý Duật nghẹn lời: “Anh thấy cậu ta là phiền lòng.”
Ngu Hạ cố kìm nén nhưng rồi vẫn không kìm được phì cười thành tiếng. Cô rất ít khi nghe Lý Duật nói chuyện ấu trĩ như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Anh thật sự chán ghét cậu ấy đến mức đó à?”
Lý Duật trả lời rất bình tĩnh: “Cậu ta suốt ngày nhớ nhung bạn gái anh, anh không ghét cậu ta thì ghét ai?”
“…”
Nghe vậy, Ngu Hạ hơi ngượng ngùng vuốt v e vành tai: “Nào có, chắc bây giờ cậu ấy không còn thích em nữa đâu.”
“Chắc?” Lý Duật nhướn mày.
Ngu Hạ đáp lại ngay: “Chắc chắn là không thích.”
Lý Duật hừ một tiếng, lúc này mới hài lòng: “Mặc kệ cậu ta. Chuyện trên mạng cậu ta nói thế nào?”
Ngu Hạ: “Em vẫn chưa liên lạc với cậu ấy.”
Cô vừa dứt lời thì điện thoại nhận được một cuộc gọi mới, Ngu Hạ nhìn lại, là điện thoại của Lăng Ngạn.
“Cậu ấy gọi điện thoại cho em rồi.” Cô nói với Lý Duật.
Lý Duật ừ một tiếng: “Nghe máy đi, kêu cậu ta với ê-kíp của cậu ta giải quyết chuyện này.”
Ngu Hạ: “Vậy thì em cúp máy trước nhé?”
Lý Duật: “Ừ, đừng suy nghĩ nhiều, anh biết em với cậu ta là trong sạch.” Dừng lại một lát, anh nói một câu rất tự luyến: “Em chướng mắt cậu ta.”
Ngu Hạ: “…”
Bạn trai của cô thật sự hơi tự luyến nhưng cô không thể không thừa nhận rằng, Lý Duật nói rất đúng. Cô không thích Lăng Ngạn, từ đầu đến cuối đều không thích. Đối với cô mà nói, Lăng Ngạn chỉ là bạn học kiêm bạn thân mà thôi. Cô chưa bao giờ rung động với cậu ấy, còn ngay từ lần đầu tiên thấy Lý Duật, trái tim cô đã nảy sinh sự rung động.
…
Sau khi nhận cuộc gọi của Lăng Ngạn, cậu ấy lập tức nói xin lỗi Ngu Hạ, sau đó thông báo cho cô biết phương án xử lý kế tiếp của ê-kíp.
Tối qua họ tổ chức liên hoan có ảnh chụp tập thể, lúc cậu ấy đưa cô và Thẩm Nhạc Tranh lên xe cũng có ảnh chụp, hoàn toàn có thể chứng minh không phải họ chỉ hẹn hò riêng với nhau, Ngu Hạ không phải là bạn gái của cậu ấy.
Nghe giọng điệu căng thẳng của cậu ấy, Ngu Hạ buồn cười: “Lăng Ngạn, chúng ta là bạn bè, cậu không cần nói xin lỗi tớ mãi như thế.”
Cô khẽ nói; “Ê-kíp của cậu cảm thấy phương thức xử lý như vậy là hợp lý thì cứ làm theo đi, ảnh chụp thì có thể đăng lên mạng, tớ không có vấn đề gì, cậu đã hỏi các bạn học khác chưa? Họ có đồng ý không?”
Lăng Ngạn trả lời: “Lát nữa tớ sẽ liên lạc với từng người một.”
Ngu Hạ ừ một tiếng: “Vậy thì cậu mau liên lạc với họ đi, tớ đều OK hết.”
Lăng Ngạn đồng ý, dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Lý Duật… Chắc sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau với cậu chứ? Nếu có thì tớ sẽ gọi điện giải thích với cậu ấy.”
“Không cần đâu.” Ngu Hạ dở khóc dở cười: “Anh ấy không phải là người hẹp hòi cỡ đó.”
Nghe vậy, Lăng Ngạn vừa cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy hơi xót xa trong lòng.
Tình cảm của họ, thật sự rất bền vững.
Lăng Ngạn mím môi, khẽ nói: “Vẫn phải xin lỗi vì đã thêm phiền phức cho các cậu. Giờ tớ liên lạc với các bạn khác trước đã.”
“OK.”
Cúp điện thoại, Ngu Hạ thấy tin nhắn mà Lý Duật gửi cho mình trên WeChat: “Gọi điện thoại xong chưa?”
L: “Vẫn chưa nói chuyện xong à?”
L: “Chắc hẳn cậu ta gọi cho em để xin lỗi, nói xin lỗi thôi mà sao lâu vậy?”
…
Thấy tin nhắn thúc giục mà Lý Duật gửi tới, Ngu Hạ bỗng bật cười, vội hồi âm an ủi anh: “Gọi xong rồi gọi xong rồi.”
L: “Ba phút năm mươi giây.”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “?”
L: “?”
Ngu Hạ khó tin: “Anh tính cả giây luôn hả?”
L: “Nhân tiện ghi nhớ.”
Ngu Hạ đáp lại anh bằng một dấu chấm tròn.
Không lâu sau, Ngu Hạ lên mạng thì thấy tin thanh minh của Lăng Ngạn và ê-kíp, nói rõ đến nay Lăng Ngạn vẫn độc thân, người bị chụp ảnh là bạn học hồi cấp 2 và cấp 3 của cậu ấy, đồng thời cũng là bạn bè thân thiết đến tận bây giờ. Buổi liên hoan đó còn có mười mấy người tham gia, có ảnh chụp tập thể. Cậu ấy nói rõ Ngu Hạ và các bạn bè khác của cậu ấy đều là người thường, cậu ấy hy vọng mọi người đừng quấy rầy cuộc sống bình yên của họ.
Sau khi bài thanh minh này đăng tải, bên dưới bài đăng có không ít cộng đồng mạng và fans hâm mộ bình luận. Có người tin, cũng có người không tin.
Ban đầu rất nhiều người không tin nhưng không lâu sau đó, bên dưới có người bình luận rằng cô bạn bị chụp ảnh chung với Lăng Ngạn là sinh viên đại học P, bạn trai cô ấy cũng là sinh viên xuất sắc của đại học P. Dựa theo thông tin này, có người tìm hiểu sâu hơn mới biết, bạn trai của Ngu Hạ là thủ khoa toàn tỉnh hai năm trước, hiện tại đang theo học chuyên ngành Vật lý đại học P, các khía cạnh đều rất xuất sắc. Mà bản thân Ngu Hạ cũng xuất sắc không kém. Hai người là một cặp đôi nổi tiếng của đại học P, vừa có nhan sắc vừa học giỏi, xét về các khía cạnh đều cực kỳ xứng đôi vừa lứa.
Thông tin này vừa được chứng thực, một nhóm anti-fans của Lăng Ngạn tức khắc bẻ lái sang hướng khác, nói rằng xem ra bạn gái của Lăng Ngạn thật sự không phải là Ngu Hạ. Bạn trai Ngu Hạ đỉnh của chóp cỡ này, còn đẹp trai hết chỗ chê, sao cô có thể để mắt tới Lăng Ngạn?
Khi thấy tin tức này, Ngu Hạ thường xuyên cảm thấy neuron não của mình không đủ dùng.
May mắn thay, scandal vớ vẩn này chỉ lan truyền mấy ngày rồi lắng xuống. Cuộc sống của Ngu Hạ vẫn không hề bị ảnh hưởng. Học kỳ mới khai giảng, ngoại trừ có thêm nhiều người biết tên cô, thi thoảng đi trên đường có lẽ sẽ bị sinh viên hỏi cô có phải là chị Ngu hay không, những thứ khác vẫn như cũ.
Học kỳ 1 năm ba, đơn xin được làm sinh viên trao đổi của Ngu Hạ và Lý Duật đều được phê duyệt, hai người đến trường đại học ở nước ngoài làm sinh viên trao đổi. Ra nước ngoài, họ không còn cùng một trường đại học nhưng cũng may, hai ngôi trường cách không xa.
Suốt một năm, cuối tuần Lý Duật không ở phòng thí nghiệm thì cũng chạy sang trường học của Ngu Hạ.
Hai người đã quen với cuộc sống sân trường đại học vừa bận rộn vừa phong phú, mặc dù không thể mỗi ngày cùng nhau đi học, gặp mặt hẹn hò như các cặp đôi khác nhưng thỉnh thoảng, họ cũng sẽ sang trường học của đối phương để học ké môn chuyên ngành, quấn nhau một lát.
Cuối tuần, họ sẽ cố gắng dành thời gian cho đối phương.
Kết thúc thời gian làm sinh viên trao đổi, hai người cùng nhau về nước.
Lên năm tư, Ngu Hạ thành công được tuyển thẳng lên hệ Thạc sĩ của đại học P. Còn Lý Duật thì được đại học N tuyển thẳng. Học kỳ 2 năm hai, anh đã quyết định hướng nghiên cứu của mình, thiên văn học. Trong lĩnh vực này, đại học N bỏ xa các trường khác, do đó anh sẽ phải đến đại học N học hệ Thạc sĩ.
Đại học N không ở Bắc Kinh, điều này cũng đồng nghĩa với việc hai người sẽ phải yêu xa một khoảng thời gian.
Khi biết tin này, Thẩm Nhạc Tranh còn cảm khái, nói rằng cô ấy không tài nào tưởng tượng được cảnh hai người yêu xa. Ngu Hạ lườm cô ấy: “Cậu chỉ cần nhớ lại mấy năm vừa qua của cậu với Giang Phồn là được.”
Thẩm Nhạc Tranh lườm ngược lại cô, sau đó ôm cánh tay cô cười hì hì: “Nhưng bọn tớ được học Thạc sĩ chung trường nhé.”
Hai người sẽ cùng nhau sang Mỹ học hệ Thạc sĩ.
Nhắc đến chuyện này, Ngu Hạ lại hơi nản lòng: “Hồi đại học cậu hâm mộ tớ với Lý Duật, bây giờ đến lượt tớ hâm mộ cậu với Giang Phồn.”
Thẩm Nhạc Tranh nhướn mày, đắc ý nói: “Thế thì cậu cứ thỏa sức hâm mộ đi, sau này tớ sẽ thường xuyên thông báo cho cậu biết đời sống hằng ngày của tớ và Giang Phồn.”
“…” Ngu Hạ cạn lời, đành phải lườm cô ấy một phát để cảnh cáo.
…
Mùa hè năm tốt nghiệp sẽ đến nhanh hơn mọi khi.
Cuối tháng sáu, Bắc Kinh đã nóng như lồ ng hấp.
Hôm nay là ngày chụp ảnh tốt nghiệp.
Chụp xong, Ngu Hạ và đám bạn cùng phòng đứng dưới tàng cây trốn mặt trời, định chờ một lát rồi tìm nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm ảnh chung.
Mặt trời quá chói mắt, Ngu Hạ hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm cách đó không xa, bỗng Thiện Vi chạm nhẹ vào cánh tay cô, thì thầm: “Bạn trai cậu đến rồi kìa.”
Ngu Hạ quay sang, tức khắc nhìn thấy người mặc áo cử nhân đang tiến lại gần mình.
Mấy năm học đại học, cô loáng thoáng nhận thấy Lý Duật lại cao hơn một chút, đẹp trai hơn một chút. Khi anh đứng quay lưng về phía mặt trời đến gần mình, khí chất của anh rất lạnh nhạt, song đôi mắt lại nóng rực.
Hai người đứng nhìn nhau từ xa. Ngu Hạ còn chưa bước chân ra thì Lý Duật đã sải bước đến trước mặt cô.
“Em nóng không?” Anh nâng tay lên quạt gió cho cô một cách rất tự nhiên.
Ngu Hạ vâng một tiếng: “Các anh chụp xong ảnh tập thể rồi hả?”
Lý Duật gật đầu, cụp mi nhìn cô: “Lát nữa em có muốn chụp mấy bộ ảnh không?”
Ngu Hạ còn chưa kịp trả lời thì Thiện Vi đứng bên cạnh nghe thấy hai người trò chuyện đã giơ tay lên: “Chụp chứ chụp chứ, để tớ chụp cho các cậu. Các cậu muốn chụp ở đâu thì đến đó chụp!”
Nghe vậy, Ngu Hạ và Lý Duật nhìn nhau nở nụ cười, nói: “Ừ, thế thì chúng ta chụp ảnh chung, chụp nhiều một chút.”
Lý Duật mỉm cười, giơ chiếc máy ảnh trong tay mình cho bốn người thấy: “Để anh chụp cho phòng em trước đã.”
Mắt Ngu Hạ sáng lên: “Ừ.”
Cô vội kéo theo ba cô bạn cùng phòng bắt đầu đi quanh trường, chụp ảnh lưu niệm ở những nơi mình thích.
Đến buổi chiều mới chụp ảnh xong. Tấm cuối cùng là ảnh chụp chung của Lý Duật và Ngu Hạ, Thiện Vi, Dư Tư Na, cả Hứa Mộng và đám bạn cùng phòng của Lý Duật cũng gia nhập đội ngũ nhiếp ảnh, chụp không ít tấm ảnh không tầm thường cho hai người.
Chụp ảnh xong, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm liên hoan.
Sắp đến ngày tốt nghiệp, trong lòng mọi người tràn đầy lưu luyến, bữa cơm này cũng tràn ngập thương cảm.
Sau bữa cơm, Ngu Hạ và Lý Duật không về trường học mà đến nhà trọ bên ngoài. Gần đến tốt nghiệp, không ít đồ đạc của hai người đặt trong ký túc xá đều được dọn sang bên này, Ngu Hạ vẫn sẽ tiếp tục học Thạc sĩ ở đây nên họ không làm thủ tục trả nhà trọ.
Hai người vào nhà, ngồi xuống sofa. Ngu Hạ lười biếng tựa vào người Lý Duật, rầu rĩ nói: “Em hơi luyến tiếc.”
Lý Duật nâng tay xoa đầu cô: “Rồi sẽ có dịp gặp lại mọi người.”
Trên đời này không có bữa tiệc nào không tan.
Nhưng rồi sẽ có dịp gặp lại nhau.
Ngu Hạ ừm một tiếng: “Em biết vậy, thế nhưng…”
Cô không nói tiếp. Lý Duật cụp mi, thấy vẻ mặt buồn bực của cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Em buồn đến thế cơ à?”
“Ừm.” Mí mắt Ngu Hạ run rẩy, chủ động vòng tay qua cổ anh, mở mắt ra hỏi anh: “Anh có muốn…”
Cô vẫn chưa nói hết câu thì Lý Duật đã hôn lên môi cô.
Để Ngu Hạ vui vẻ, suốt đêm nay Lý Duật đều tập trung lấy lòng cô. Trong phòng không còn âm thanh nào khác, chỉ có tiếng th ở dốc của hai người phập phồng lên xuống. Ngu Hạ được Lý Duật bế vào nhà tắm, đặt trên kệ rửa mặt. Hô hấp của cô hơi kìm hãm, còn chưa kịp hiểu được Lý Duật định làm gì thì anh đã cúi xuống.
Bất tri bất giác, ánh mắt Ngu Hạ trở nên mê ly. Khi cô thỉnh thoảng khó chịu mở mắt ra sẽ thấy mái tóc đen bồng bềnh của Lý Duật. Kìm lòng không đậu, cô vươn tay ra muốn cầm được thứ gì đó, cuối cùng chỉ có thể túm lấy sợi tóc của anh, phát ra tiếng kêu r3n mất kiểm soát.
Tiếng r3n rỉ là sung sướng, là gợi cảm hớp hồn người.
…
Sự sung sướng trên thể xác khiến Ngu Hạ quên đi nỗi buồn tốt nghiệp trong thời gian ngắn.
Đêm nay, cô ngủ rất ngon giấc.
Mấy ngày kế tiếp, cô và Lý Duật đều bận rộn tập trung cho chuyện tốt nghiệp của mình.
Đến ngày thật sự tốt nghiệp, Ngu Thanh Quân, Nhậm Nham và Lý Cảnh Sơn đều trình diện trong trường học, tham gia lễ tốt nghiệp của họ.
Một ngày này, thời tiết Bắc Kinh sáng sủa, ánh nắng rực rỡ, mây trắng trôi nổi giữa bầu trời xanh ngát, không khí vừa ấm áp vừa nhiệt liệt.
Dường như tất cả mọi thứ chung quanh đều đang nói với họ rằng, chúc mừng tốt nghiệp.
Khoảnh khắc ấy, Ngu Hạ hơi đần mặt: “Tớ với Lăng Ngạn á? Hồi nào?”
Thẩm Nhạc Tranh: “… Thì hồi tối qua tụi mình lên hoan.”
“Nhưng mà, chẳng phải tụi mình liên hoan cả nhóm luôn hả?” Ngu Hạ hỏi.
Buổi liên hoan của họ có mười mấy bạn học tham gia, có nam có nữ, tất cả đều là bạn cùng trường. Mặc dù một số người Ngu Hạ không thân mấy nhưng mọi người ngồi cùng nhau vẫn có thể trò chuyện mấy câu, hơn nữa họ rất thân với Lăng Ngạn.
Thẩm Nhạc Tranh: “Thì đến khúc sau, mọi người đều đã cơm no rượu say, Lăng Ngạn đưa tụi mình ra ngoài, tài xế còn chưa đến nơi nên tụi mình đứng đó trò chuyện mấy câu rồi bị chụp ảnh.”
Cô ấy đã xem ảnh chụp, hẳn là bị chụp lúc đó.
Ngu Hạ chớp mắt mấy cái: “Nhưng cậu cũng có mặt ở đó mà?”
Thẩm Nhạc Tranh: “… Hai phút cuối cùng, Giang Phồn gọi điện cho tớ nên tớ tránh ra chỗ khác.”
Ngu Hạ đã hiểu, có lẽ anti-fans và paparazzi đã mượn hai phút cô và Lăng Ngạn đứng tách riêng cùng nhau để chụp ảnh rồi bịa chuyện.
Cạn lời trong chốc lát, Ngu Hạ day huyệt thái dương, thở dài: “OK, tớ biết rồi, để tớ lên mạng xem tình huống cái đã.”
Thẩm Nhạc Tranh ừ ừ hai tiếng: “Cậu nhớ báo trước với Lý Duật một tiếng.” Cô ấy nhắc nhở: “Tránh cho thùng dấm lại ghen tuông.”
“…”
Ngu Hạ cúp điện thoại rồi lên mạng xem đề tài trên top tìm kiếm. Cũng không biết là đứa nào thừa nhiều tiền quá không có chỗ xài mà mua top 1 hot search cho tin đồn của cô và Lăng Ngạn, chỉ cần bấm vào sẽ thấy ngay.
Bức ảnh này có lẽ là chụp căn góc, thoạt nhìn trông hơi thân mật nhưng trên thực tế, lúc Ngu Hạ và Lăng Ngạn nói chuyện với nhau, khoảng cách giữa hai người vừa đủ để Thích Hy Nguyệt và Thẩm Nhạc Tranh chen vào giữa.
Im lặng xem bức ảnh này mấy giây, Ngu Hạ lập tức gọi điện cho Lý Duật.
Cuộc gọi đầu tiên, Lý Duật không bắt máy.
Nghe giọng nữ máy móc truyền ra từ ống nghe, Ngu Hạ im lặng buông di động xuống, đổi sang gửi tin nhắn cho anh. Mặc dù Ngu Hạ không cho rằng Lý Duật sẽ giận mình vì chuyện này nhưng cô cũng không muốn xảy ra xích mích và hiểu lầm với Lý Duật, vẫn nên giải thích rõ ràng ngay lập tức thì sẽ tốt hơn. Cho dù cô biết anh tin tưởng mình thì chuyện gì nên giải thích vẫn phải giải thích rõ ràng.
Tin nhắn đã gửi đi một lát mà Lý Duật vẫn không trả lời.
Ngu Hạ ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng hơi bất an. Lý trí mách bảo cô rằng, Lý Duật không có khả năng làm lơ cô, không trả lời tin nhắn của cô chỉ vì chuyện cỏn con như vậy nhưng anh rất hiếm khi xảy ra tình huống không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn WeChat như lúc này.
Ngay khi Ngu Hạ đang suy nghĩ miên man thì di động rung lên, một bạn học cũ gửi tin nhắn cho cô, hỏi chuyện giữa cô và Lăng Ngạn là thế nào. Ngu Hạ không trả lời người đó.
Người thân quen không cần hỏi cũng biết tin đồn của cô và Lăng Ngạn là giả dối. Còn những người không thân quen, dù cô nói gì đi nữa họ cũng chưa chắc sẽ tin. Còn nữa, cô đã thấy mấy bạn học như Hướng San giải thích trong nhóm chat lớp, nói rằng buổi liên hoan đó không chỉ có mình Ngu Hạ và Lăng Ngạn mà họ cũng tham gia. Thậm chí Giang Phồn không nói một lời, chỉ đăng một bức ảnh tập thể vào nhóm chat.
Ngu Hạ mệt mỏi cúi đầu, đang định gọi điện cho Lý Duật lần nữa thì anh đã gọi cho cô trước.
“A lô.” Ngu Hạ vội vàng bắt máy: “Lý Duật, em…”
Cô còn chưa nói hết câu thì giọng nói trong trẻo của Lý Duật đã truyền đến từ đầu dây bên kia: “Vừa rồi anh bận việc, chuyện gì vậy?”
Ngu Hạ: “… Anh chưa xem tin tức à?”
“Xem rồi.” Lý Duật đi đến lối thoát hiểm, buông mắt nhìn cảnh tượng dưới lầu, đuôi lông mày hơi nhướng cao: “Em gọi điện cho anh là để nói chuyện này à?”
Ngu Hạ ừm một tiếng hàm hồ, sờ mũi: “Anh không giận em chứ?”
Lý Duật: “Có.”
Ngu Hạ: “Hở?”
Giọng điệu của Lý Duật lúc nói chuyện với mình bình tĩnh cỡ này, nghe có giống như đang giận đâu?
Lý Duật cười khẽ: “Lần sau gặp cậu ta, anh sẽ tính sổ với cậu ta.”
Ngu Hạ ngơ ngác, sau khi hiểu được người mà anh muốn tính sổ là Lăng Ngạn, cô không khỏi yên lòng, đồng thời lí nhí giải thích: “Thực ra lúc đó cậu ấy chuẩn bị đưa em với Tranh Tranh lên xe, đúng lúc đó Tranh Tranh nhận được cuộc gọi nên tránh ra chỗ khác nghe máy, bọn em mới bị chụp ảnh.”
Lý Duật ừm một tiếng, giọng hơi trầm xuống: “Anh cũng đoán được.”
Ngu Hạ phồng má: “Em còn tưởng anh sẽ nổi giận.”
“Nếu anh thật sự nổi giận thì em định làm gì bây giờ?” Lý Duật chợt hỏi.
Ngu Hạ há hốc miệng mấy giây, đoạn lưỡng lự: “Thế thì đành phải nhờ Lăng Ngạn nói chuyện với anh để chứng minh cho sự trong sạch của em.”
Lý Duật nghẹn lời: “Anh thấy cậu ta là phiền lòng.”
Ngu Hạ cố kìm nén nhưng rồi vẫn không kìm được phì cười thành tiếng. Cô rất ít khi nghe Lý Duật nói chuyện ấu trĩ như vậy, không khỏi kinh ngạc: “Anh thật sự chán ghét cậu ấy đến mức đó à?”
Lý Duật trả lời rất bình tĩnh: “Cậu ta suốt ngày nhớ nhung bạn gái anh, anh không ghét cậu ta thì ghét ai?”
“…”
Nghe vậy, Ngu Hạ hơi ngượng ngùng vuốt v e vành tai: “Nào có, chắc bây giờ cậu ấy không còn thích em nữa đâu.”
“Chắc?” Lý Duật nhướn mày.
Ngu Hạ đáp lại ngay: “Chắc chắn là không thích.”
Lý Duật hừ một tiếng, lúc này mới hài lòng: “Mặc kệ cậu ta. Chuyện trên mạng cậu ta nói thế nào?”
Ngu Hạ: “Em vẫn chưa liên lạc với cậu ấy.”
Cô vừa dứt lời thì điện thoại nhận được một cuộc gọi mới, Ngu Hạ nhìn lại, là điện thoại của Lăng Ngạn.
“Cậu ấy gọi điện thoại cho em rồi.” Cô nói với Lý Duật.
Lý Duật ừ một tiếng: “Nghe máy đi, kêu cậu ta với ê-kíp của cậu ta giải quyết chuyện này.”
Ngu Hạ: “Vậy thì em cúp máy trước nhé?”
Lý Duật: “Ừ, đừng suy nghĩ nhiều, anh biết em với cậu ta là trong sạch.” Dừng lại một lát, anh nói một câu rất tự luyến: “Em chướng mắt cậu ta.”
Ngu Hạ: “…”
Bạn trai của cô thật sự hơi tự luyến nhưng cô không thể không thừa nhận rằng, Lý Duật nói rất đúng. Cô không thích Lăng Ngạn, từ đầu đến cuối đều không thích. Đối với cô mà nói, Lăng Ngạn chỉ là bạn học kiêm bạn thân mà thôi. Cô chưa bao giờ rung động với cậu ấy, còn ngay từ lần đầu tiên thấy Lý Duật, trái tim cô đã nảy sinh sự rung động.
…
Sau khi nhận cuộc gọi của Lăng Ngạn, cậu ấy lập tức nói xin lỗi Ngu Hạ, sau đó thông báo cho cô biết phương án xử lý kế tiếp của ê-kíp.
Tối qua họ tổ chức liên hoan có ảnh chụp tập thể, lúc cậu ấy đưa cô và Thẩm Nhạc Tranh lên xe cũng có ảnh chụp, hoàn toàn có thể chứng minh không phải họ chỉ hẹn hò riêng với nhau, Ngu Hạ không phải là bạn gái của cậu ấy.
Nghe giọng điệu căng thẳng của cậu ấy, Ngu Hạ buồn cười: “Lăng Ngạn, chúng ta là bạn bè, cậu không cần nói xin lỗi tớ mãi như thế.”
Cô khẽ nói; “Ê-kíp của cậu cảm thấy phương thức xử lý như vậy là hợp lý thì cứ làm theo đi, ảnh chụp thì có thể đăng lên mạng, tớ không có vấn đề gì, cậu đã hỏi các bạn học khác chưa? Họ có đồng ý không?”
Lăng Ngạn trả lời: “Lát nữa tớ sẽ liên lạc với từng người một.”
Ngu Hạ ừ một tiếng: “Vậy thì cậu mau liên lạc với họ đi, tớ đều OK hết.”
Lăng Ngạn đồng ý, dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Lý Duật… Chắc sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau với cậu chứ? Nếu có thì tớ sẽ gọi điện giải thích với cậu ấy.”
“Không cần đâu.” Ngu Hạ dở khóc dở cười: “Anh ấy không phải là người hẹp hòi cỡ đó.”
Nghe vậy, Lăng Ngạn vừa cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy hơi xót xa trong lòng.
Tình cảm của họ, thật sự rất bền vững.
Lăng Ngạn mím môi, khẽ nói: “Vẫn phải xin lỗi vì đã thêm phiền phức cho các cậu. Giờ tớ liên lạc với các bạn khác trước đã.”
“OK.”
Cúp điện thoại, Ngu Hạ thấy tin nhắn mà Lý Duật gửi cho mình trên WeChat: “Gọi điện thoại xong chưa?”
L: “Vẫn chưa nói chuyện xong à?”
L: “Chắc hẳn cậu ta gọi cho em để xin lỗi, nói xin lỗi thôi mà sao lâu vậy?”
…
Thấy tin nhắn thúc giục mà Lý Duật gửi tới, Ngu Hạ bỗng bật cười, vội hồi âm an ủi anh: “Gọi xong rồi gọi xong rồi.”
L: “Ba phút năm mươi giây.”
Ngu Liễu Hạ Thiên: “?”
L: “?”
Ngu Hạ khó tin: “Anh tính cả giây luôn hả?”
L: “Nhân tiện ghi nhớ.”
Ngu Hạ đáp lại anh bằng một dấu chấm tròn.
Không lâu sau, Ngu Hạ lên mạng thì thấy tin thanh minh của Lăng Ngạn và ê-kíp, nói rõ đến nay Lăng Ngạn vẫn độc thân, người bị chụp ảnh là bạn học hồi cấp 2 và cấp 3 của cậu ấy, đồng thời cũng là bạn bè thân thiết đến tận bây giờ. Buổi liên hoan đó còn có mười mấy người tham gia, có ảnh chụp tập thể. Cậu ấy nói rõ Ngu Hạ và các bạn bè khác của cậu ấy đều là người thường, cậu ấy hy vọng mọi người đừng quấy rầy cuộc sống bình yên của họ.
Sau khi bài thanh minh này đăng tải, bên dưới bài đăng có không ít cộng đồng mạng và fans hâm mộ bình luận. Có người tin, cũng có người không tin.
Ban đầu rất nhiều người không tin nhưng không lâu sau đó, bên dưới có người bình luận rằng cô bạn bị chụp ảnh chung với Lăng Ngạn là sinh viên đại học P, bạn trai cô ấy cũng là sinh viên xuất sắc của đại học P. Dựa theo thông tin này, có người tìm hiểu sâu hơn mới biết, bạn trai của Ngu Hạ là thủ khoa toàn tỉnh hai năm trước, hiện tại đang theo học chuyên ngành Vật lý đại học P, các khía cạnh đều rất xuất sắc. Mà bản thân Ngu Hạ cũng xuất sắc không kém. Hai người là một cặp đôi nổi tiếng của đại học P, vừa có nhan sắc vừa học giỏi, xét về các khía cạnh đều cực kỳ xứng đôi vừa lứa.
Thông tin này vừa được chứng thực, một nhóm anti-fans của Lăng Ngạn tức khắc bẻ lái sang hướng khác, nói rằng xem ra bạn gái của Lăng Ngạn thật sự không phải là Ngu Hạ. Bạn trai Ngu Hạ đỉnh của chóp cỡ này, còn đẹp trai hết chỗ chê, sao cô có thể để mắt tới Lăng Ngạn?
Khi thấy tin tức này, Ngu Hạ thường xuyên cảm thấy neuron não của mình không đủ dùng.
May mắn thay, scandal vớ vẩn này chỉ lan truyền mấy ngày rồi lắng xuống. Cuộc sống của Ngu Hạ vẫn không hề bị ảnh hưởng. Học kỳ mới khai giảng, ngoại trừ có thêm nhiều người biết tên cô, thi thoảng đi trên đường có lẽ sẽ bị sinh viên hỏi cô có phải là chị Ngu hay không, những thứ khác vẫn như cũ.
Học kỳ 1 năm ba, đơn xin được làm sinh viên trao đổi của Ngu Hạ và Lý Duật đều được phê duyệt, hai người đến trường đại học ở nước ngoài làm sinh viên trao đổi. Ra nước ngoài, họ không còn cùng một trường đại học nhưng cũng may, hai ngôi trường cách không xa.
Suốt một năm, cuối tuần Lý Duật không ở phòng thí nghiệm thì cũng chạy sang trường học của Ngu Hạ.
Hai người đã quen với cuộc sống sân trường đại học vừa bận rộn vừa phong phú, mặc dù không thể mỗi ngày cùng nhau đi học, gặp mặt hẹn hò như các cặp đôi khác nhưng thỉnh thoảng, họ cũng sẽ sang trường học của đối phương để học ké môn chuyên ngành, quấn nhau một lát.
Cuối tuần, họ sẽ cố gắng dành thời gian cho đối phương.
Kết thúc thời gian làm sinh viên trao đổi, hai người cùng nhau về nước.
Lên năm tư, Ngu Hạ thành công được tuyển thẳng lên hệ Thạc sĩ của đại học P. Còn Lý Duật thì được đại học N tuyển thẳng. Học kỳ 2 năm hai, anh đã quyết định hướng nghiên cứu của mình, thiên văn học. Trong lĩnh vực này, đại học N bỏ xa các trường khác, do đó anh sẽ phải đến đại học N học hệ Thạc sĩ.
Đại học N không ở Bắc Kinh, điều này cũng đồng nghĩa với việc hai người sẽ phải yêu xa một khoảng thời gian.
Khi biết tin này, Thẩm Nhạc Tranh còn cảm khái, nói rằng cô ấy không tài nào tưởng tượng được cảnh hai người yêu xa. Ngu Hạ lườm cô ấy: “Cậu chỉ cần nhớ lại mấy năm vừa qua của cậu với Giang Phồn là được.”
Thẩm Nhạc Tranh lườm ngược lại cô, sau đó ôm cánh tay cô cười hì hì: “Nhưng bọn tớ được học Thạc sĩ chung trường nhé.”
Hai người sẽ cùng nhau sang Mỹ học hệ Thạc sĩ.
Nhắc đến chuyện này, Ngu Hạ lại hơi nản lòng: “Hồi đại học cậu hâm mộ tớ với Lý Duật, bây giờ đến lượt tớ hâm mộ cậu với Giang Phồn.”
Thẩm Nhạc Tranh nhướn mày, đắc ý nói: “Thế thì cậu cứ thỏa sức hâm mộ đi, sau này tớ sẽ thường xuyên thông báo cho cậu biết đời sống hằng ngày của tớ và Giang Phồn.”
“…” Ngu Hạ cạn lời, đành phải lườm cô ấy một phát để cảnh cáo.
…
Mùa hè năm tốt nghiệp sẽ đến nhanh hơn mọi khi.
Cuối tháng sáu, Bắc Kinh đã nóng như lồ ng hấp.
Hôm nay là ngày chụp ảnh tốt nghiệp.
Chụp xong, Ngu Hạ và đám bạn cùng phòng đứng dưới tàng cây trốn mặt trời, định chờ một lát rồi tìm nhiếp ảnh gia chụp mấy tấm ảnh chung.
Mặt trời quá chói mắt, Ngu Hạ hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm cách đó không xa, bỗng Thiện Vi chạm nhẹ vào cánh tay cô, thì thầm: “Bạn trai cậu đến rồi kìa.”
Ngu Hạ quay sang, tức khắc nhìn thấy người mặc áo cử nhân đang tiến lại gần mình.
Mấy năm học đại học, cô loáng thoáng nhận thấy Lý Duật lại cao hơn một chút, đẹp trai hơn một chút. Khi anh đứng quay lưng về phía mặt trời đến gần mình, khí chất của anh rất lạnh nhạt, song đôi mắt lại nóng rực.
Hai người đứng nhìn nhau từ xa. Ngu Hạ còn chưa bước chân ra thì Lý Duật đã sải bước đến trước mặt cô.
“Em nóng không?” Anh nâng tay lên quạt gió cho cô một cách rất tự nhiên.
Ngu Hạ vâng một tiếng: “Các anh chụp xong ảnh tập thể rồi hả?”
Lý Duật gật đầu, cụp mi nhìn cô: “Lát nữa em có muốn chụp mấy bộ ảnh không?”
Ngu Hạ còn chưa kịp trả lời thì Thiện Vi đứng bên cạnh nghe thấy hai người trò chuyện đã giơ tay lên: “Chụp chứ chụp chứ, để tớ chụp cho các cậu. Các cậu muốn chụp ở đâu thì đến đó chụp!”
Nghe vậy, Ngu Hạ và Lý Duật nhìn nhau nở nụ cười, nói: “Ừ, thế thì chúng ta chụp ảnh chung, chụp nhiều một chút.”
Lý Duật mỉm cười, giơ chiếc máy ảnh trong tay mình cho bốn người thấy: “Để anh chụp cho phòng em trước đã.”
Mắt Ngu Hạ sáng lên: “Ừ.”
Cô vội kéo theo ba cô bạn cùng phòng bắt đầu đi quanh trường, chụp ảnh lưu niệm ở những nơi mình thích.
Đến buổi chiều mới chụp ảnh xong. Tấm cuối cùng là ảnh chụp chung của Lý Duật và Ngu Hạ, Thiện Vi, Dư Tư Na, cả Hứa Mộng và đám bạn cùng phòng của Lý Duật cũng gia nhập đội ngũ nhiếp ảnh, chụp không ít tấm ảnh không tầm thường cho hai người.
Chụp ảnh xong, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm liên hoan.
Sắp đến ngày tốt nghiệp, trong lòng mọi người tràn đầy lưu luyến, bữa cơm này cũng tràn ngập thương cảm.
Sau bữa cơm, Ngu Hạ và Lý Duật không về trường học mà đến nhà trọ bên ngoài. Gần đến tốt nghiệp, không ít đồ đạc của hai người đặt trong ký túc xá đều được dọn sang bên này, Ngu Hạ vẫn sẽ tiếp tục học Thạc sĩ ở đây nên họ không làm thủ tục trả nhà trọ.
Hai người vào nhà, ngồi xuống sofa. Ngu Hạ lười biếng tựa vào người Lý Duật, rầu rĩ nói: “Em hơi luyến tiếc.”
Lý Duật nâng tay xoa đầu cô: “Rồi sẽ có dịp gặp lại mọi người.”
Trên đời này không có bữa tiệc nào không tan.
Nhưng rồi sẽ có dịp gặp lại nhau.
Ngu Hạ ừm một tiếng: “Em biết vậy, thế nhưng…”
Cô không nói tiếp. Lý Duật cụp mi, thấy vẻ mặt buồn bực của cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Em buồn đến thế cơ à?”
“Ừm.” Mí mắt Ngu Hạ run rẩy, chủ động vòng tay qua cổ anh, mở mắt ra hỏi anh: “Anh có muốn…”
Cô vẫn chưa nói hết câu thì Lý Duật đã hôn lên môi cô.
Để Ngu Hạ vui vẻ, suốt đêm nay Lý Duật đều tập trung lấy lòng cô. Trong phòng không còn âm thanh nào khác, chỉ có tiếng th ở dốc của hai người phập phồng lên xuống. Ngu Hạ được Lý Duật bế vào nhà tắm, đặt trên kệ rửa mặt. Hô hấp của cô hơi kìm hãm, còn chưa kịp hiểu được Lý Duật định làm gì thì anh đã cúi xuống.
Bất tri bất giác, ánh mắt Ngu Hạ trở nên mê ly. Khi cô thỉnh thoảng khó chịu mở mắt ra sẽ thấy mái tóc đen bồng bềnh của Lý Duật. Kìm lòng không đậu, cô vươn tay ra muốn cầm được thứ gì đó, cuối cùng chỉ có thể túm lấy sợi tóc của anh, phát ra tiếng kêu r3n mất kiểm soát.
Tiếng r3n rỉ là sung sướng, là gợi cảm hớp hồn người.
…
Sự sung sướng trên thể xác khiến Ngu Hạ quên đi nỗi buồn tốt nghiệp trong thời gian ngắn.
Đêm nay, cô ngủ rất ngon giấc.
Mấy ngày kế tiếp, cô và Lý Duật đều bận rộn tập trung cho chuyện tốt nghiệp của mình.
Đến ngày thật sự tốt nghiệp, Ngu Thanh Quân, Nhậm Nham và Lý Cảnh Sơn đều trình diện trong trường học, tham gia lễ tốt nghiệp của họ.
Một ngày này, thời tiết Bắc Kinh sáng sủa, ánh nắng rực rỡ, mây trắng trôi nổi giữa bầu trời xanh ngát, không khí vừa ấm áp vừa nhiệt liệt.
Dường như tất cả mọi thứ chung quanh đều đang nói với họ rằng, chúc mừng tốt nghiệp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương