Dã Miêu Bất Tòng
Chương 36
Tay Thương Viễn run dữ dội hơn, điện thoại bắt đầu cầm không vững, hắn chậm rãi gập chân ngồi xuống, dùng hai tay nắm lấy bốn góc màn hình, nhịp điệu hô hấp hoàn toàn rối loạn, hơi thở hít vào phun ra mang theo tâm tình bị đè nén.Trong màn ảnh, Vu Dân cào mặt một chút, anh vén tóc lên, cầm miếng gảy.“Nếu không dễ nghe thì một lúc sau sẽ sửa lại.”Vu Dân cong khóe miệng, bắt đầu gảy đàn.Tiếng đàn guitar nghe không đủ rõ ràng, thế nhưng đầy đủ mỗi tiếng đều chạm đến màng nhĩ của Thương Viễn, hắn dùng hết sức chú ý của mình mà nghe rõ từng chi tiết nhỏ nhặt.Ngón tay Vu Dân chạm vào dây đàn, khiến nó rung động thành giai điệu, ánh mắt anh chăm chú, nét mặt cũng từ từ thay đổi, hòa nhịp cùng tiếng đàn ghi ta, Vu Dân mở miệng.Khoảng cách giữa Vu Dân cùng máy quay điện thoại rất xa, nhưng Thương Viễn có thể nhìn thấy từ trong đôi môi vừa khép vừa mở kia những ca từ được hát ra, từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng.Thương Viễn không tài nào giải thích được mà sợ hãi, sợ hãi đi lý giải những ca từ được hát lên rõ ràng như vậy.Lời thổ lộ ngày đóRất nhiều điều nghẹn ngào trong lòngTưởng rằng sau này còn rất nhiều thời gianTưởng rằng em có thể chậm rãi nói với anhGiai điệu rất chậm, Vu Dân hát xong hai câu, cúi đầu gảy dây đàn, mái tóc che xuống, đầu khẽ nhịp theo tiếng đàn ghi ta.Mỗi cử động trên ngón tay Vu Dân, khiến cho đôi mắt Thương Viễn cảm thấy đau đớn, rầu rĩ trêu chọc trong tâm. Máu chảy toát ra ồ ạt không thể lắp đầy trống rỗng trong lòng.Ánh mắt Thương Viễn không hề dịch chuyển, Vu Dân bên trong màn hình ngẩng đầu lên, lại cong khóe miệng, anh rất thích cười mỗi khi hát, nhất là khi hát ca khúc tự tay mình sáng tác.Hắn đã bao lâu không nghe Vu Dân hát ca khúc do anh viết.Đã từng trong phòng luyện tập nhỏ kia, hơn trăm lần ở nơi đó, hắn được nghe rất nhiều bài hát của Vu Dân, anh dùng bút chì do hắn gọt nhọn viết viết trên giấy, mồ hôi trên đầu ngón tay thường xuyên dính lên bản nhạc, viết xong một đoạn rồi ngồi vào trên ghế chơi piano, đánh ra một chuỗi nốt nhạc xinh đẹp. Có khi Vu Dân cao hứng cũng sẽ hát cho hắn nghe, cái gì cũng có, tình ca, rock and roll, dân ca, nhạc đồng quê.Em hát cái gì cũng đều rất hay, Thương Viễn nghe xong sẽ rất ấp úng, không bình luận gì, Vu Dân hỏi hắn, hắn đỏ mặt cả buổi mới thốt ra một câu như vậy, Vu Dân cười rớt nước mắt đến nỗi làm rơi nhạc phổ tứ tung trên đất.Anh xoa giọt nước mắt chảy ra, trong nụ cười của anh lúc đó, không còn thấy vẻ mặt mím môi thật chặt khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.Nếu như hắn có thể sửa đổi được cuộc đời mình, thì quãng thời gian trong phòng luyện tập kia, Thương Viễn tuyệt đối không muốn thay đổi nó. Hắn nghĩ như vậy, đột nhiên đưa tay lên mặt, chạm vào má.Hắn khóc.Thương Viễn mở to mắt nhìn chất lỏng xa lạ trên đầu ngón tay, giọt nước mắt an tĩnh mà lạnh lẽo thiêu đốt da thịt cùng xương cốt hắn, một tấc rồi lại thêm một tấc, như ngọn lửa cháy lên bừng bừng.Thanh âm Vu Dân trở nên khe khẽ, rất nhẹ nhàng.Nếu như ngày đóEm có thể biết rõThời gian sau này còn lại thật ítKhông còn aiChậm rãi nghe em bày tỏNhững lời nghẹn ngào trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương