Đặc Công Hoa Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 306: Lửa Giận Của Đông Phương Tuyết (69-12)



Đông Phương Tuyết không nhịn được mở miệng cắt ngang lời cô: "Những điều này anh hiểu, A Lạc, anh hiểu....”

"Không. . . .Đông Phương Tuyết, anh không hiểu.”

Không hiểu vì sao cô lại ích kỉ như thế, không hiểu vì sao cô cố tình gây sự như thế.

Cũng không hiểu vì sao cô lại bất lực như thế.

Hắn không hiểu.

Hắn còn muốn nói gì nữa, cô khẽ ngẩng đầu, nhìn hắn đang nhíu chặt chân mày, đưa ngón tay đặt ở trên môi hắn, ra dấu im lặng.

"Hãy nghe em nói. . . .Anh biết không, trước đây em từng làm sát thủ, ngoại trừ giết người, cái gì em cũng không biết làm.”

Cô lẳng lặng nói cho hắn bí mật mà cô chưa từng tiết lộ.

Bình tĩnh tựa như đang thảo luận chuyện thời tiết.

Hắn nhìn cô, chân mày nhíu chặt.

"Lúc trước em làm sát thủ, nguyện vọng lớn nhất là trở thành đệ nhất sát thủ để không bị người ta coi thường, không cần đồng minh giúp đỡ đối phó kẻ địch, sau khi đối phó với anh thì ngược lại lo lắng cho anh, không quan tâm tới người khác, không muốn thành công đặt dưới chân người khác. Em không cam lòng, cho nên vẫn luôn cố gắng. Cuối cùng, rốt cuộc em cũng thành công, thành công trở thành đệ nhất sát thủ để người khác chỉ có thể ngước nhìn.”

"Lúc trước em làm sát thủ, nguyện vọng lớn nhất là trở thành đệ nhất sát thủ để không bị người ta coi thường, không cần đồng minh giúp đỡ đối phó kẻ địch, sau khi đối phó với anh thì ngược lại lo lắng cho anh, không quan tâm tới người khác, không muốn thành công đặt dưới chân người khác. Em không cam lòng, cho nên vẫn luôn cố gắng. Cuối cùng, rốt cuộc em cũng thành công, thành công trở thành đệ nhất sát thủ để người khác chỉ có thể ngước nhìn.”

Liều mạng để đổi lấy thành công.

Thì ra lại cảm thấy chán nản!

Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc cười cười.

Cười mỉa mai, không ra tiếng!

Cô cười ai chứ?

Cười chính mình ư?

"Cuối cùng có một ngày, em chán ghét chuyện tối ngày giết người, cảm thấy đệ nhất sát thủ cũng chỉ có thế. Sau đó, em muốn gột rửa, muốn quang minh chính đại, muốn sống cuộc sống của một người bình thường. Nhưng sát thủ thì vẫn là sát thủ, cho dù có gột rửa cũng không sạch, cũng không thể đứng dưới ánh mặt trời.”

Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu ngước nhìn Đông Phương Tuyết.

Nhìn biểu cảm bình tĩnh trên khuôn mặt hắn, cô không biết tâm tình của hắn lúc này như thế nào.

Cô thở dài, đơn giản kể lại chuyện ông nội đưa cô về thời cổ đại.

Cô hỏi hắn: "A Tuyết, anh biết em nói gì, hiểu em nói gì không?”

Cô hỏi hắn: "A Tuyết, anh biết em nói gì, hiểu em nói gì không?”

Đông Phương Tuyết thông minh như vậy, làm sao không hiểu?

"Hiểu."

Hắn gật đầu: "Là tham vọng."

Người có tham vọng, lòng tham không đáy.

Không chiếm được cũng phải liều mạng chiếm, chiếm được rồi lại phát hiện thì ra chẳng qua cũng chỉ có thế.

Thì ra cũng chỉ đến thế mà thôi!

Cô nói, là nói tình cảm của bọn họ sao?

Cần gì phải nói vòng vo như vậy, nói thẳng không phải tốt hơn sao?
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...