Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
Chương 16: Tg1, đừng khiến cho người khác ghê tởm
Vài ngày trước Mặc Quân bị Mặc gia nhốt trong nhà không cho gặp người ngoài, nguyên nhân cũng bởi vì Mặc Quân đã làm ra vài chuyện khiến cho cha của gã không chấp nhận nổi.
Một là, Mặc Quân dám đem vật báu gia truyền của Mặc gia đưa cho Mạch Huyên.
Hai là, Mặc thiếu gia đây chí cao hơn trời, vậy mà lại dám làm vài truyện lén lút phía sau bọn họ. Dám dùng danh nghĩa của cha gã ta để mua chuộc người, không những vậy, Mặc Quân còn suy đồi đạo đức đến mức dám cấu kết với người ngoài để chặn đứng kế hoạch mà cha Mặc đang chuẩn bị.
Mặc Quân và cha gã ta không hợp nhau. Trong khi cha gã một lòng muốn phò tá Mặc Chính Thần thì gã và mẹ gã lại có trong mình những suy tính riêng. Những năm nay gia tộc họ Mặc cao sang quyền quý đã chia mình làm hai nửa, một bên bị Mặc Quân âm thầm mua chuộc, đó là những người năm xưa không được đứng lên thay chỗ của Mặc Chính Thần. Và một nửa còn lại là những người luôn ủng hộ và theo phe chính thống của Mặc Tam gia,
Tuy rằng trong nhà họ Mặc truyền tai nhau việc sau này Mặc Chính Thần không trụ được nữa, gia sản nhất định sẽ để lại cho đứa con của người anh cả mình là Mặc Quân gã. Thế nhưng gã không chờ được, gã biết chờ thêm mấy chục năm nữa mới đến lượt bản thân đứng lên nắm quyền
Vì thế nên gã và mẹ gã đã lập ra một kế hoạch. Vài năm trước, Mặc Chính Thần gặp tai nạn ngoài ý muốn cũng là do gã và mẹ liên thủ, đến bây giờ, gã không tin mọi chuyện chuẩn bị kĩ càng lại không thành công.
Tuy nhiên mấy việc này lại bị cha gã nhìn thấu được, vài ngày trước, cha gã đã đánh gã một trận lớn rồi nhốt trong nhà cả mấy ngày cũng không được phép bước chân ra bên ngoài.
Mặc Quân không thể ngồi im chờ người ta đến xử trí, gã biết, nhất định cha gã sẽ tìm cách kiềm hãm gã, không để cho gã làm ảnh hưởng đến đại cục, chỉ có điều cha gã đã đánh giá Mặc Quân này quá thấp rồi.
Từ khe hở của cửa sổ, gã nhìn thấy mẹ mình đang đứng dưới sân sau, Mặc phu nhân đã mua chuộc được mấy vệ sĩ trong nhà. Họ sẽ tranh thủ lúc không có cha Mặc ở đây mà thả Mặc Quân đi.
Sau khi nhảy từ tầng hai xuống, gã liền oán hận.
"Cha đúng là càng ngày càng chẳng ra sao, nếu như con đoạt được quyền lực của Mặc gia về tay thì người được nhận nhiều lợi ích nhất không phải ông ấy thì còn là ai nữa."
Mặc phu nhân biết tính cách của chồng mình như vậy từ lâu, bà ta cũng chẳng thể thay đổi, chỉ có thể làm bản thân mình mà thôi.
"Mẹ biết, con đừng nóng vội, cứ làm theo kế hoạch mẹ đã đưa cho con là được. Về phần cha con, ông ta sẽ sớm không thể lên tiếng phản bác nữa."
"Dạ."
Đêm hôm đó, anh trai của Mặc Chính Thần đột ngột nhập viện. Người này là anh cả của hắn, cũng là cha của Mặc Quân, là Mặc Nhất gia, tên là Mặc Hòa Vinh, tuy không phải là người nổi trội trong lĩnh vực kinh thương nhưng lại là một trong số những người mà Mặc Chính Thần tin tưởng.
Biết Mặc Chính Thần định vào viện, Mạch Ly đành đi theo hắn. Hiện giờ đã là nửa đêm, vốn hắn còn muốn cô ở nhà ngủ nhưng cô lại không chịu nghe, cứ nhất quyết đòi đi theo nên hắn nào còn cách khác.
Đến bệnh viện, Mạch Ly đẩy xe lăn của hắn đến cửa phòng bệnh, còn bản thân mình thì lại không vào trong.
Ngồi trên băng ghế dựa, từ xa Mạch Ly đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bưng một chén canh nóng tới. Hình như người này là mẹ của Mặc Quân.
Bà Mặc hiển nhiên cũng nhận ra cô, khi đến gần, khuôn mặt nhu hòa của bà ta ánh lên một nụ cười ôn nhuận.
"Mạch Ly đó hả con? Lâu lắm rồi mới gặp con đấy. Con tới đây làm gì vậy?" Bữa tiệc hôm trước Mặc phu nhân không đi nên không biết được những phát ngôn kinh người của Mặc Chính Thần, đến giờ phút này bà ta vẫn nghĩ đứa con gái ruột ngu ngốc này của Mạch gia vẫn còn đang si mê con trai mình hết thuốc chữa.
"Tôi tới cùng Mặc Chính Thần."
Nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt bà ta hơi cứng đờ, sau khi chào hỏi qua loa cho có lệ, bà ta liền đi thẳng vào trong. Nhìn bát canh nóng trên tay bà Mặc, cô bất chợt có điểm suy nghĩ. Mùi thuốc bắc trên bát canh đó rất nồng, nhưng điều đó không làm át đi được một mùi thơm gì đó khó lẫn đi.
Suy nghĩ của Mạch Ly không ở đây, cho tới khi Mặc Quân đứng trước mặt cô, cô cũng không phát hiện ra.
Mặc Quân đột ngột cầm tay Mạch Ly, muốn kéo cô dậy.
"Mạch Ly, sao em lại chạy tới đây? Theo anh về mau lên."
Mặc Quân bị thần kinh hả? Cô nhướng mày, Mạch Huyên đang có thai với người khác, Mặc Quân không chú ý lại chạy tới đây tìm cô làm gì?
"Buông tay!"
Mặc Quân không nghĩ rằng cô sẽ lạnh lùng như thế, gã ta vẫn tiếp tục cầm tay muốn kéo cô đi.
"Mặc Quân, tôi đã bảo anh buông tay ra, đừng khiến cho người khác ghê tởm."
Một là, Mặc Quân dám đem vật báu gia truyền của Mặc gia đưa cho Mạch Huyên.
Hai là, Mặc thiếu gia đây chí cao hơn trời, vậy mà lại dám làm vài truyện lén lút phía sau bọn họ. Dám dùng danh nghĩa của cha gã ta để mua chuộc người, không những vậy, Mặc Quân còn suy đồi đạo đức đến mức dám cấu kết với người ngoài để chặn đứng kế hoạch mà cha Mặc đang chuẩn bị.
Mặc Quân và cha gã ta không hợp nhau. Trong khi cha gã một lòng muốn phò tá Mặc Chính Thần thì gã và mẹ gã lại có trong mình những suy tính riêng. Những năm nay gia tộc họ Mặc cao sang quyền quý đã chia mình làm hai nửa, một bên bị Mặc Quân âm thầm mua chuộc, đó là những người năm xưa không được đứng lên thay chỗ của Mặc Chính Thần. Và một nửa còn lại là những người luôn ủng hộ và theo phe chính thống của Mặc Tam gia,
Tuy rằng trong nhà họ Mặc truyền tai nhau việc sau này Mặc Chính Thần không trụ được nữa, gia sản nhất định sẽ để lại cho đứa con của người anh cả mình là Mặc Quân gã. Thế nhưng gã không chờ được, gã biết chờ thêm mấy chục năm nữa mới đến lượt bản thân đứng lên nắm quyền
Vì thế nên gã và mẹ gã đã lập ra một kế hoạch. Vài năm trước, Mặc Chính Thần gặp tai nạn ngoài ý muốn cũng là do gã và mẹ liên thủ, đến bây giờ, gã không tin mọi chuyện chuẩn bị kĩ càng lại không thành công.
Tuy nhiên mấy việc này lại bị cha gã nhìn thấu được, vài ngày trước, cha gã đã đánh gã một trận lớn rồi nhốt trong nhà cả mấy ngày cũng không được phép bước chân ra bên ngoài.
Mặc Quân không thể ngồi im chờ người ta đến xử trí, gã biết, nhất định cha gã sẽ tìm cách kiềm hãm gã, không để cho gã làm ảnh hưởng đến đại cục, chỉ có điều cha gã đã đánh giá Mặc Quân này quá thấp rồi.
Từ khe hở của cửa sổ, gã nhìn thấy mẹ mình đang đứng dưới sân sau, Mặc phu nhân đã mua chuộc được mấy vệ sĩ trong nhà. Họ sẽ tranh thủ lúc không có cha Mặc ở đây mà thả Mặc Quân đi.
Sau khi nhảy từ tầng hai xuống, gã liền oán hận.
"Cha đúng là càng ngày càng chẳng ra sao, nếu như con đoạt được quyền lực của Mặc gia về tay thì người được nhận nhiều lợi ích nhất không phải ông ấy thì còn là ai nữa."
Mặc phu nhân biết tính cách của chồng mình như vậy từ lâu, bà ta cũng chẳng thể thay đổi, chỉ có thể làm bản thân mình mà thôi.
"Mẹ biết, con đừng nóng vội, cứ làm theo kế hoạch mẹ đã đưa cho con là được. Về phần cha con, ông ta sẽ sớm không thể lên tiếng phản bác nữa."
"Dạ."
Đêm hôm đó, anh trai của Mặc Chính Thần đột ngột nhập viện. Người này là anh cả của hắn, cũng là cha của Mặc Quân, là Mặc Nhất gia, tên là Mặc Hòa Vinh, tuy không phải là người nổi trội trong lĩnh vực kinh thương nhưng lại là một trong số những người mà Mặc Chính Thần tin tưởng.
Biết Mặc Chính Thần định vào viện, Mạch Ly đành đi theo hắn. Hiện giờ đã là nửa đêm, vốn hắn còn muốn cô ở nhà ngủ nhưng cô lại không chịu nghe, cứ nhất quyết đòi đi theo nên hắn nào còn cách khác.
Đến bệnh viện, Mạch Ly đẩy xe lăn của hắn đến cửa phòng bệnh, còn bản thân mình thì lại không vào trong.
Ngồi trên băng ghế dựa, từ xa Mạch Ly đã nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bưng một chén canh nóng tới. Hình như người này là mẹ của Mặc Quân.
Bà Mặc hiển nhiên cũng nhận ra cô, khi đến gần, khuôn mặt nhu hòa của bà ta ánh lên một nụ cười ôn nhuận.
"Mạch Ly đó hả con? Lâu lắm rồi mới gặp con đấy. Con tới đây làm gì vậy?" Bữa tiệc hôm trước Mặc phu nhân không đi nên không biết được những phát ngôn kinh người của Mặc Chính Thần, đến giờ phút này bà ta vẫn nghĩ đứa con gái ruột ngu ngốc này của Mạch gia vẫn còn đang si mê con trai mình hết thuốc chữa.
"Tôi tới cùng Mặc Chính Thần."
Nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt bà ta hơi cứng đờ, sau khi chào hỏi qua loa cho có lệ, bà ta liền đi thẳng vào trong. Nhìn bát canh nóng trên tay bà Mặc, cô bất chợt có điểm suy nghĩ. Mùi thuốc bắc trên bát canh đó rất nồng, nhưng điều đó không làm át đi được một mùi thơm gì đó khó lẫn đi.
Suy nghĩ của Mạch Ly không ở đây, cho tới khi Mặc Quân đứng trước mặt cô, cô cũng không phát hiện ra.
Mặc Quân đột ngột cầm tay Mạch Ly, muốn kéo cô dậy.
"Mạch Ly, sao em lại chạy tới đây? Theo anh về mau lên."
Mặc Quân bị thần kinh hả? Cô nhướng mày, Mạch Huyên đang có thai với người khác, Mặc Quân không chú ý lại chạy tới đây tìm cô làm gì?
"Buông tay!"
Mặc Quân không nghĩ rằng cô sẽ lạnh lùng như thế, gã ta vẫn tiếp tục cầm tay muốn kéo cô đi.
"Mặc Quân, tôi đã bảo anh buông tay ra, đừng khiến cho người khác ghê tởm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương