Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
Chương 52: Tg3, mưu kế
Trên đường trở về nhà, Mạch Ly thi thoảng lại ngó vào những nơi ít người để ý như mấy con ngõ cạnh trường đại học xem có gì bất thường không.
Vết thương trên vai cô đã được xử lí rồi, lúc Sầm Dạ Niên đưa cô về phòng học, cô đã nói hết kế hoạch của đám người xấu cho Sầm Dạ Niên biết. Khi nghe được, hắn thậm chí còn không tỏ vẻ gì là lo lắng, thậm chí cô còn thấy hắn khá vui vẻ là đằng khác.
“Lo lắng cho tôi như vậy sao?”
Cô không biết nên miêu tả mạch não của nam phụ như thế nào nữa.
“Không có, dù là ai thì tôi cũng sẽ giúp vậy thôi.”
Sầm Dạ Niên nghe cô nói lời tuyệt tình như vậy xong mà vẫn rất vui vẻ, sau khi đưa cô vào phòng học rồi còn không quên dặn dò đủ kiểu như mẹ già rồi mới yên tâm rời đi.
“Đừng chạm vào vết thương, lúc về nhà cũng chú ý chút, tôi đi đây, cậu chú ý an toàn đấy.”
Nghe nói đám người kia sẽ chặn nam chính ở trong hẻm, trong nguyên tác, vì Sầm Khác dùng tiền thuê được một đám côn đồ bặm chợn nên Sầm Dạ Niên bị người ta đánh cho gãy một bên chân, đó là lí do tại sao sau này chân hắn luôn bị tật và đi lại khó khăn.
Đương nhiên Mạch Ly sẽ giúp hắn, dù cô không có nhiệm vụ cứu giúp nam phụ đáng thương trên người thì cô cũng không thể trơ mắt nhìn đám người ác làm điều ác được.
Chỉ có điều dù đã đi hết mấy con ngõ, cô vẫn không hề bắt gặp được hiện trường đánh nhau nào, mọi thứ cực kì bình lặng, giống như những điều trong tiểu thuyết sẽ không xảy ra vậy.
Hệ thống đúng lúc lên an ủi cô, nói rằng dù sao hiện tại Sầm Khác cũng không thắng được Sầm Dạ Niên đâu, khuyên cô đừng quá lo lắng.
Nghe những lời như vậy làm cho Mạch Ly bớt suy nghĩ đôi chút, cô về thẳng nhà để luyện tập cho bài múa ba lê sắp tới.
Như đã nói, Mạch Ly từng học rất nhiều môn năng khiếu, ngoài đánh đàn ra thì cô còn múa ba lê rất giỏi. Mấy ngày nữa trường sẽ tổ chức kỉ niệm 100 năm thành lập, thân là một cô gái có nhiều tài năng, Mạch Ly đã được bạn bè trong lớp tiến cử và là người múa chính trong tiết mục múa ba lê của đoàn đội văn nghệ.
Cô về nhà tập qua bài múa một lát, sau đó lại tiếp tục làm những việc như ngày hôm trước, qua mấy ngày cô đã có thể quen được nhịp sống ở thế giới này, chỉ có một việc luôn khiến cô không quen, chính là nam phụ Sầm Dạ Niên cứ bám rịt lấy cô không chịu buông.
Còn một việc nữa khiến cho cô cảm thấy khá lạ, chính là dạo gần đây Sầm Khác không đến trường, không biết có phải do vụ việc hôm trước hay không nữa.
Thế nhưng việc đó không được cô quá quan tâm, bởi vì hôm nay chính là ngày tổ chức kỉ niệm 100 năm.
Mạch Ly theo đội múa của trường đến khu sau. Ở đây mọi người đang tập dãn cơ và cùng nhau nói chuyện phiếm để giúp nhau bớt áp lực. Bởi vì sẽ có rất nhiều quan khách tới, giáo viên dạy bọn họ đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng đây là một tiết mục quan trọng, mọi người cố gắng đừng để xảy ra sai sót
Cô ngồi một chỗ khẽ nhớ lại từng động tác, sau khi xác nhận bản thân sẽ không quên đi mới đứng dậy đi tìm giày múa của mình.
Phòng chờ có nhiều ngăn để đồ, mỗi người lại có một ngăn riêng nên chẳng mấy chốc cô đã tìm ra ô của mình. Giày và trang phục múa của mỗi người đã có, cũng sát giờ lên sân khấu, Mạch Ly liền thay trang phục, sau đó cô vừa mới cầm đôi giày lên chuẩn bị đi thì đột nhiên hệ thống trong đầu cô gào lớn.
[Đừng!]
Tiếng thét này làm cô giật mình, Mạch Ly nhìn mọi người xung quanh, sau đó mới hỏi thăm hệ thống sao nó kích động như thế.
“Có chuyện gì vậy?”
[Trong giày có lưỡi dao lam, ký chủ cẩn thận.]
Mạch Ly nghe vậy thì giật mình, sau đó cô liền nhìn vào bên trong để xác nhận, quả nhiên có môt vật gì đó ánh lên ánh sáng lành lạnh màu bạc.
Mạch Ly nghĩ thôi đã lấy sợ hãi, nếu như lúc đó hệ thống không lên tiếng ngăn cản, hoặc giả như là một cô gái nào đó khác ngoài cô thì nhất định đã xỏ đôi giày này vào chân rồi.
Nếu như xỏ thật, thì hậu quả của nó cực kì khôn lường, đầu tiên là tiết mục ngày hôm nay nhất định sẽ không thể thành công mĩ mãn, tiếp theo là, nếu như cô gái nào muốn theo con đường này thì sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Ai lại có thể ra tay độc ác như thế?
Mạch Ly đưa mắt nhìn chiếc camera ở trên đầu. Cô chợt nảy ra một điều.
“Hệ thống, có thể trích xuất camera được không?”
[Có thể.]
Hệ thống đáp một cách cực kì tự tin.
Cô nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, sau đó nhân lúc không ai biết mà tráo đôi giày đó với một đôi giày hệ thống vừa mới biến ra cho cô.
“Vậy thì trích xuất ra cho tôi, sau đó chuẩn bị làm theo những gì tôi nói, nhất định phải khiến hung thủ trả giá đắt.”
[Được.]
Vết thương trên vai cô đã được xử lí rồi, lúc Sầm Dạ Niên đưa cô về phòng học, cô đã nói hết kế hoạch của đám người xấu cho Sầm Dạ Niên biết. Khi nghe được, hắn thậm chí còn không tỏ vẻ gì là lo lắng, thậm chí cô còn thấy hắn khá vui vẻ là đằng khác.
“Lo lắng cho tôi như vậy sao?”
Cô không biết nên miêu tả mạch não của nam phụ như thế nào nữa.
“Không có, dù là ai thì tôi cũng sẽ giúp vậy thôi.”
Sầm Dạ Niên nghe cô nói lời tuyệt tình như vậy xong mà vẫn rất vui vẻ, sau khi đưa cô vào phòng học rồi còn không quên dặn dò đủ kiểu như mẹ già rồi mới yên tâm rời đi.
“Đừng chạm vào vết thương, lúc về nhà cũng chú ý chút, tôi đi đây, cậu chú ý an toàn đấy.”
Nghe nói đám người kia sẽ chặn nam chính ở trong hẻm, trong nguyên tác, vì Sầm Khác dùng tiền thuê được một đám côn đồ bặm chợn nên Sầm Dạ Niên bị người ta đánh cho gãy một bên chân, đó là lí do tại sao sau này chân hắn luôn bị tật và đi lại khó khăn.
Đương nhiên Mạch Ly sẽ giúp hắn, dù cô không có nhiệm vụ cứu giúp nam phụ đáng thương trên người thì cô cũng không thể trơ mắt nhìn đám người ác làm điều ác được.
Chỉ có điều dù đã đi hết mấy con ngõ, cô vẫn không hề bắt gặp được hiện trường đánh nhau nào, mọi thứ cực kì bình lặng, giống như những điều trong tiểu thuyết sẽ không xảy ra vậy.
Hệ thống đúng lúc lên an ủi cô, nói rằng dù sao hiện tại Sầm Khác cũng không thắng được Sầm Dạ Niên đâu, khuyên cô đừng quá lo lắng.
Nghe những lời như vậy làm cho Mạch Ly bớt suy nghĩ đôi chút, cô về thẳng nhà để luyện tập cho bài múa ba lê sắp tới.
Như đã nói, Mạch Ly từng học rất nhiều môn năng khiếu, ngoài đánh đàn ra thì cô còn múa ba lê rất giỏi. Mấy ngày nữa trường sẽ tổ chức kỉ niệm 100 năm thành lập, thân là một cô gái có nhiều tài năng, Mạch Ly đã được bạn bè trong lớp tiến cử và là người múa chính trong tiết mục múa ba lê của đoàn đội văn nghệ.
Cô về nhà tập qua bài múa một lát, sau đó lại tiếp tục làm những việc như ngày hôm trước, qua mấy ngày cô đã có thể quen được nhịp sống ở thế giới này, chỉ có một việc luôn khiến cô không quen, chính là nam phụ Sầm Dạ Niên cứ bám rịt lấy cô không chịu buông.
Còn một việc nữa khiến cho cô cảm thấy khá lạ, chính là dạo gần đây Sầm Khác không đến trường, không biết có phải do vụ việc hôm trước hay không nữa.
Thế nhưng việc đó không được cô quá quan tâm, bởi vì hôm nay chính là ngày tổ chức kỉ niệm 100 năm.
Mạch Ly theo đội múa của trường đến khu sau. Ở đây mọi người đang tập dãn cơ và cùng nhau nói chuyện phiếm để giúp nhau bớt áp lực. Bởi vì sẽ có rất nhiều quan khách tới, giáo viên dạy bọn họ đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng đây là một tiết mục quan trọng, mọi người cố gắng đừng để xảy ra sai sót
Cô ngồi một chỗ khẽ nhớ lại từng động tác, sau khi xác nhận bản thân sẽ không quên đi mới đứng dậy đi tìm giày múa của mình.
Phòng chờ có nhiều ngăn để đồ, mỗi người lại có một ngăn riêng nên chẳng mấy chốc cô đã tìm ra ô của mình. Giày và trang phục múa của mỗi người đã có, cũng sát giờ lên sân khấu, Mạch Ly liền thay trang phục, sau đó cô vừa mới cầm đôi giày lên chuẩn bị đi thì đột nhiên hệ thống trong đầu cô gào lớn.
[Đừng!]
Tiếng thét này làm cô giật mình, Mạch Ly nhìn mọi người xung quanh, sau đó mới hỏi thăm hệ thống sao nó kích động như thế.
“Có chuyện gì vậy?”
[Trong giày có lưỡi dao lam, ký chủ cẩn thận.]
Mạch Ly nghe vậy thì giật mình, sau đó cô liền nhìn vào bên trong để xác nhận, quả nhiên có môt vật gì đó ánh lên ánh sáng lành lạnh màu bạc.
Mạch Ly nghĩ thôi đã lấy sợ hãi, nếu như lúc đó hệ thống không lên tiếng ngăn cản, hoặc giả như là một cô gái nào đó khác ngoài cô thì nhất định đã xỏ đôi giày này vào chân rồi.
Nếu như xỏ thật, thì hậu quả của nó cực kì khôn lường, đầu tiên là tiết mục ngày hôm nay nhất định sẽ không thể thành công mĩ mãn, tiếp theo là, nếu như cô gái nào muốn theo con đường này thì sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Ai lại có thể ra tay độc ác như thế?
Mạch Ly đưa mắt nhìn chiếc camera ở trên đầu. Cô chợt nảy ra một điều.
“Hệ thống, có thể trích xuất camera được không?”
[Có thể.]
Hệ thống đáp một cách cực kì tự tin.
Cô nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, sau đó nhân lúc không ai biết mà tráo đôi giày đó với một đôi giày hệ thống vừa mới biến ra cho cô.
“Vậy thì trích xuất ra cho tôi, sau đó chuẩn bị làm theo những gì tôi nói, nhất định phải khiến hung thủ trả giá đắt.”
[Được.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương