Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
Chương 6: Tg1, bị thương
Mạch Ly nhìn trò khôi hài trước mắt, cô cười lạnh, đương muốn nhấc chân đi lên tầng thì lại bị bà ta gọi lại.
"Mạch Ly! Tao nói mày đừng có quá đáng quá, còn không biết xin lỗi chị gái mày một câu à?"
Mạch Ly thực sự bị sự vô lý của bà ta làm cho tức đến bật cười.
"Tôi là người ném cái gạt tàn thuốc đó à?"
Thấy Mạch Ly không hề co ro sợ hãi giống mọi lần, thậm chí còn cao giọng thách thức khiến cho Mạch phu nhân giận sôi.
"Mày dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu đó?"
Mạch Ly nhìn bà ta, không buồn đáp lại, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Mạch phu nhân ôm lấy Mạch Huyên, tức giận quát lớn nhưng chẳng thể khiến cho mạch Ly cảm thấy sợ hãi.
Chiều tối hôm đó, mưa giông gió giật, không biết tại sao mà buổi sáng bầu trời vẫn yên ả nhưng đến đêm mưa gió đã kéo về rồi.
Người nhà họ Mạch nhận được tin xe của Mạch Hiểu Phong đang đi thì bị chiếc cây lớn bên đường đổ vào, hiện tại người đang nằm ở bệnh viện. Nghe tin đó, ai ai trong nhà cũng cuống quýt hết cả lên.
Vốn dĩ Mạch Ly không muốn đến viện thăm Mạch Hiểu Phong làm gì, vốn sao thì anh trai cả đó cũng chẳng thích cô, mặc dù bình thường anh ta không trực tiếp bắt nạt cô giống Mạch Hiểu Vĩ nhưng người cùng nhà mà, đương nhiên cũng sẽ cùng một giuộc mà thôi.
Đến bệnh viện, Mạch Ly vô cảm đi theo sau người nhà họ Mạch.
Mạch Hiểu Phong bị thương không quá nặng, chỉ là chân trái bị đè vào dẫn đến gãy xương, bác sĩ nói anh ta phải bó bột khoảng một tháng mới có thể lành lại.
Đúng là trớ trêu, ban sáng Mạch Hiểu Vĩ mới mắng Mặc Chính Thần là kẻ tàn tật không thể rời khỏi chiếc xe lăn, bây giờ người thật sự phải ngồi xe lăn chịu bó bột lại là anh trai của cậu ta.
Mạch Ly đứng trong góc phòng, cô nhìn cơn mưa giăng ngoài cửa sổ, không biết sắp tới sẽ có sự kiện gì đây.
Hệ thống sau khi ban bố nhiệm vụ thì mất tích không thấy tăm hơi, ngoài kết cục bi thảm của cô và của nam phụ đáng thương Mặc Chính Thần sau này thì hệ thống đã không nói thêm gì nữa.
Sự việc Mạch Hiểu Phong bị thương lần này không biết sẽ dẫn đến sự kiện nào nữa hay không?
Đương lúc Mạch Ly đang nghĩ như vậy thì đột nhiên trước mặt cô hiện ra một quyển sách, quyển sách ấy lơ lửng giữa không trung, bên trên là trang giấy trắng tinh không có nổi một chữ.
Cô ngạc nhiên ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ngoài cô ra thì không ai nhìn thấy thứ đồ này nữa.
Một giây sau, bên trên tự nhiên hiện ra một dòng chữ màu đen.
[Đêm mưa đó, Mạch Hiểu Phong bị thương phải nằm viện, Mạch Huyên đã hết lòng chăm sóc người anh cả này đến mức cả đêm không ngủ, còn Mạch Ly thì lại bị Mạch Huyên dụ về nhà giữa chừng khiến cho người nhà họ Mạch càng được cớ mắng chửi Mạch Ly là kẻ không có tim. Giữa đêm, Mạch Huyên có đi ra ngoài hành lang để hít thở không khí thì đột nhiên trông thấy Mặc Quân được đẩy ra từ phòng bệnh bên cạnh.
Thì ra Mặc Quân cũng bị thương trong cơn bão lớn, Mạch Huyên thấy Mặc Quân không có người chăm sóc liền cảm thấy hắn cực kì đáng thương, Mạch Huyên bèn đi cùng Mặc thiếu gia sang phòng bên cạnh, giúp gã ta tắm rửa thay quần áo, trong phòng tắm mịt mù hơi nước, Mạch Huyên dựa sát vào tường, đón nhận từng nụ hôn của người thanh niên đó...]
Đọc tới đây, Mạch Ly suýt thì không chịu đựng được nữa.
Nữ chính luôn tỏ vẻ bản thân là người ngây ngô trong sáng, luôn thả thính Mặc Quân khiến gã ta dính bùa mê thuốc lú rồi bỏ mặc coi người ta như anh trai nay lại giúp gã ta tắm rửa thay đồ, còn giúp luôn cả việc gì đó thì ai biết. Nhưng mà Mạch Ly thực sự đã được mở mang tầm mắt rồi.
Cô nhìn Mạch Huyên đang lo lắng hỏi han Mạch Hiểu Phong, nhà họ Mạch không hề biết rằng bản thân đang nuôi dưỡng cưng chiều một kẻ phản đồ.
Cô xoay người đi ra ngoài, dù sao đây cũng không có chỗ cho cô, nhà họ Mạch thiếu cô cũng được mà thêm cô cũng chẳng làm sao.
Chi bằng cô về nhà ngủ một giấc rồi tìm cách hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt nam phụ đáng thương thôi.
Mạch Ly đi trên hành lang bệnh viện, hình như cơn bão này thực sự đã khiến cho người dân thành phố bị thương khá nhiều, từ nãy đến giờ không biết bao nhiêu người bị thương đã được bác sĩ chữa trị cho rồi.
Đương lúc cô muốn vào trong thang máy, âm thanh xôn xao phía trước đã khiến cho cô phải ngoảnh lại để nhìn.
Thế nhưng, chỉ một khoảnh khắc đó cũng khiến cho Mạch Ly phải hoảng hốt.
Vì người nằm trên cáng cứu thương đang được bác sĩ y tá đẩy vào phòng bệnh cấp cứu chính là nam phụ đáng thương Mặc Chính Thần.
Trên người hắn ta toàn là máu, khuôn mặt tái nhợt.
Bộ sơ mi trên người bị xước tơi tả, một bên tay đã đẫm máu.
Mạch Ly đột nhiên nghe thấy âm thanh cảnh báo phát ra trong đầu.
Là hệ thống.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Mục tiêu công lược hiện đang gặp nguy hiểm! Mục tiêu công lược đang gặp nguy hiểm! Ký chủ mau đuổi theo tới phòng bệnh! Chậm vài phút nữa là nam phụ sẽ đi đời nhà ma!]
"Mạch Ly! Tao nói mày đừng có quá đáng quá, còn không biết xin lỗi chị gái mày một câu à?"
Mạch Ly thực sự bị sự vô lý của bà ta làm cho tức đến bật cười.
"Tôi là người ném cái gạt tàn thuốc đó à?"
Thấy Mạch Ly không hề co ro sợ hãi giống mọi lần, thậm chí còn cao giọng thách thức khiến cho Mạch phu nhân giận sôi.
"Mày dám nói chuyện với tao bằng giọng điệu đó?"
Mạch Ly nhìn bà ta, không buồn đáp lại, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Mạch phu nhân ôm lấy Mạch Huyên, tức giận quát lớn nhưng chẳng thể khiến cho mạch Ly cảm thấy sợ hãi.
Chiều tối hôm đó, mưa giông gió giật, không biết tại sao mà buổi sáng bầu trời vẫn yên ả nhưng đến đêm mưa gió đã kéo về rồi.
Người nhà họ Mạch nhận được tin xe của Mạch Hiểu Phong đang đi thì bị chiếc cây lớn bên đường đổ vào, hiện tại người đang nằm ở bệnh viện. Nghe tin đó, ai ai trong nhà cũng cuống quýt hết cả lên.
Vốn dĩ Mạch Ly không muốn đến viện thăm Mạch Hiểu Phong làm gì, vốn sao thì anh trai cả đó cũng chẳng thích cô, mặc dù bình thường anh ta không trực tiếp bắt nạt cô giống Mạch Hiểu Vĩ nhưng người cùng nhà mà, đương nhiên cũng sẽ cùng một giuộc mà thôi.
Đến bệnh viện, Mạch Ly vô cảm đi theo sau người nhà họ Mạch.
Mạch Hiểu Phong bị thương không quá nặng, chỉ là chân trái bị đè vào dẫn đến gãy xương, bác sĩ nói anh ta phải bó bột khoảng một tháng mới có thể lành lại.
Đúng là trớ trêu, ban sáng Mạch Hiểu Vĩ mới mắng Mặc Chính Thần là kẻ tàn tật không thể rời khỏi chiếc xe lăn, bây giờ người thật sự phải ngồi xe lăn chịu bó bột lại là anh trai của cậu ta.
Mạch Ly đứng trong góc phòng, cô nhìn cơn mưa giăng ngoài cửa sổ, không biết sắp tới sẽ có sự kiện gì đây.
Hệ thống sau khi ban bố nhiệm vụ thì mất tích không thấy tăm hơi, ngoài kết cục bi thảm của cô và của nam phụ đáng thương Mặc Chính Thần sau này thì hệ thống đã không nói thêm gì nữa.
Sự việc Mạch Hiểu Phong bị thương lần này không biết sẽ dẫn đến sự kiện nào nữa hay không?
Đương lúc Mạch Ly đang nghĩ như vậy thì đột nhiên trước mặt cô hiện ra một quyển sách, quyển sách ấy lơ lửng giữa không trung, bên trên là trang giấy trắng tinh không có nổi một chữ.
Cô ngạc nhiên ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ngoài cô ra thì không ai nhìn thấy thứ đồ này nữa.
Một giây sau, bên trên tự nhiên hiện ra một dòng chữ màu đen.
[Đêm mưa đó, Mạch Hiểu Phong bị thương phải nằm viện, Mạch Huyên đã hết lòng chăm sóc người anh cả này đến mức cả đêm không ngủ, còn Mạch Ly thì lại bị Mạch Huyên dụ về nhà giữa chừng khiến cho người nhà họ Mạch càng được cớ mắng chửi Mạch Ly là kẻ không có tim. Giữa đêm, Mạch Huyên có đi ra ngoài hành lang để hít thở không khí thì đột nhiên trông thấy Mặc Quân được đẩy ra từ phòng bệnh bên cạnh.
Thì ra Mặc Quân cũng bị thương trong cơn bão lớn, Mạch Huyên thấy Mặc Quân không có người chăm sóc liền cảm thấy hắn cực kì đáng thương, Mạch Huyên bèn đi cùng Mặc thiếu gia sang phòng bên cạnh, giúp gã ta tắm rửa thay quần áo, trong phòng tắm mịt mù hơi nước, Mạch Huyên dựa sát vào tường, đón nhận từng nụ hôn của người thanh niên đó...]
Đọc tới đây, Mạch Ly suýt thì không chịu đựng được nữa.
Nữ chính luôn tỏ vẻ bản thân là người ngây ngô trong sáng, luôn thả thính Mặc Quân khiến gã ta dính bùa mê thuốc lú rồi bỏ mặc coi người ta như anh trai nay lại giúp gã ta tắm rửa thay đồ, còn giúp luôn cả việc gì đó thì ai biết. Nhưng mà Mạch Ly thực sự đã được mở mang tầm mắt rồi.
Cô nhìn Mạch Huyên đang lo lắng hỏi han Mạch Hiểu Phong, nhà họ Mạch không hề biết rằng bản thân đang nuôi dưỡng cưng chiều một kẻ phản đồ.
Cô xoay người đi ra ngoài, dù sao đây cũng không có chỗ cho cô, nhà họ Mạch thiếu cô cũng được mà thêm cô cũng chẳng làm sao.
Chi bằng cô về nhà ngủ một giấc rồi tìm cách hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt nam phụ đáng thương thôi.
Mạch Ly đi trên hành lang bệnh viện, hình như cơn bão này thực sự đã khiến cho người dân thành phố bị thương khá nhiều, từ nãy đến giờ không biết bao nhiêu người bị thương đã được bác sĩ chữa trị cho rồi.
Đương lúc cô muốn vào trong thang máy, âm thanh xôn xao phía trước đã khiến cho cô phải ngoảnh lại để nhìn.
Thế nhưng, chỉ một khoảnh khắc đó cũng khiến cho Mạch Ly phải hoảng hốt.
Vì người nằm trên cáng cứu thương đang được bác sĩ y tá đẩy vào phòng bệnh cấp cứu chính là nam phụ đáng thương Mặc Chính Thần.
Trên người hắn ta toàn là máu, khuôn mặt tái nhợt.
Bộ sơ mi trên người bị xước tơi tả, một bên tay đã đẫm máu.
Mạch Ly đột nhiên nghe thấy âm thanh cảnh báo phát ra trong đầu.
Là hệ thống.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Mục tiêu công lược hiện đang gặp nguy hiểm! Mục tiêu công lược đang gặp nguy hiểm! Ký chủ mau đuổi theo tới phòng bệnh! Chậm vài phút nữa là nam phụ sẽ đi đời nhà ma!]
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương