Đại Chúa Tể

Chương 57: Mượn thế



"Graoooow!"

Tiếng gào hung tàn từ xa vọng lại, Mục Phong, Chu Dã và cường giả Mục vực đều xanh mét mặt mày. Lúc này bọn họ đã bị Liễu vực đặt bẫy.

- Mục Phong, sao hả? Có thích đại lễ ta dành cho không nào?

Liễu Kình Thiên từ trên vách núi nhìn xuống đám người Mục vực, cất tiếng cười khoái trá châm chọc

- Liễu vực chúng ta lao tâm khổ tứ chuẩn bị cho kế hoạch Cửu U Tước này bao lâu kia chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ bản thân nghe thấy vài tin tức thì có tư cách tranh đoạt với chúng ta sao?

- Đã vậy, đến đây rồi thì cũng coi như một lần buôn bán lỗ, mua một bài học xương máu đi.

Mục Phong vẫn lạnh lùng dán mắt vào Liễu Kình Thiên, nhưng không có lòng dạ nào mà đôi co với lão kia. Hai tròng mắt rung rinh động đậy, không ngừng nghĩ biện pháp hóa giải nan đề sắp tới. Tiếng thú rống vừa nãy hẳn nhiên là của linh thú cao cấp, nếu bị đám linh thú cao cấp dây dưa chế ngự, cho dù có thể giải quyết nhưng nhất định cũng bị tiêu hao nhiều, thậm chí có thể xuất hiện thương vong. Lúc đó lẽ nào bọn Liễu Kình Thiên kia lại nhân từ bỏ qua cơ hội đó.

Nhưng nếu hiện tại rút lui, cũng sẽ vướng vào bẫy tâm lý của Liễu vực, lúc đó bọn họ không bị ai cản trở dồn hết tâm lực đi săn Cửu U Tước. Đến khi họ bắt được Cửu U Tước rồi, thì nguy cơ của Mục vực sẽ càng lớn hơn.

Hoàn cảnh hiện tại quả thật tiến thoái lưỡng nan.

- Bây giờ phải làm sao?

Chu Dã lo lắng hỏi.

- Tùy cơ ứng biến.

Mục Phong sắc mặt vẫn tái xanh, thấp giọng trả lời.

Mục Trần bên cạnh cũng cau mày, bọn người Liễu vực quả thực đáng hận, luôn ngáng chân đẩy hắn ngã.

"Graoooow!"

Tiếng thú rống lại lần nữa vang vọng vách núi, rồi sau đó là tiếng xé gió cuồng mãnh truyền theo. Mọi người nhanh chóng nhìn thấy ba luồng hào quang từ vực thẳm Hắc Minh Uyên như điện xét lao đến, xuất hiện ở những vách núi chung quanh.

- Linh thú cao cấp, ba con!

Nhìn thấy chúng nó, Mục Phong giận dữ cắn răng.

Ba luồng hào quang tản đi, lộ ra ba thân hình cao lớn, mắt thú đỏ ngầu tràn ngập hung tàn hiếu sát.

Trên vách đá bên trái là một con sư tử to lớn toàn thân màu đỏ, trên lưng có một đôi cánh nhọn màu tím, uy phong lẫm lẫm.

Vách núi bên phải là một cự thú đen như nhung, nhìn qua như được đúc từ sắt thép mà thành, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể nó, ánh sáng phản xạ ra như chiếu vào những thứ máy móc chết chóc.

- Tử Dực Sư!

- Hắc Thiết Thú!

Đoạn Vĩ nhìn thấy hai cự thú, sắc mặt kinh hãi hô lên. Quả nhiên là linh thú cao cấp, hai tên to đầu này đã có thực lực Thần Phách cảnh sơ kỳ.

- Kia là... Thủy Hỏa Hạc!

Mục Phong chỉ đảo mắt qua hai đầu cự thú cao cấp, nhưng lại tập trung hơn về vị trí linh thú cuối cùng, nhìn chằm chằm vào nó. Đó là một con hạc đen cực lớn, hai cánh của nó rất đặc biệt, một bên giống như nước có màu lam, bên kia lại phừng phừng rực lửa đỏ sẫm. Khi nó đập cánh, như có nước và lửa tỏa ra từ đôi cánh, nhìn rất lộng lẫy.

Nhưng cái lộng lẫy đó ở đây lại mang theo khí tức chết chóc và lực lượng kinh khủng.

Thủy Hỏa Hạc chính là linh thú có thực lực mạnh nhất trong ba con, đạt tới Thần Phách cảnh trung kỳ!

- Mục Phong à, xem ra vận may của các ngươi tốt thật đấy, cả Thủy Hỏa Hạc cũng bị thu hút tới, chúng ta sẽ đợi xem một hồi săn thú hấp dẫn phấn khích a.

Liễu Kình Thiên nhìn thấy chiến lực hai bên, càng khoái trá cười to hơn, sau đó vung tay kéo đám người Liễu vực nấp vào sau vách đá. Hiện tại bọn linh thú đã bị hấp dẫn bởi những con mồi bên dưới, sẽ không để ý đến bọn họ trên này.

- Tên chó má!

Chu Dã nghiến răng nghiến lợi, lửa giận tràn ngập.

- Vực chủ, bây giờ làm gì đây? Nếu chúng ta chiến đấu với ba linh thú cao cấp này, dù có thể giải quyết chúng nó thì bọn người Liễu vực cũng sẽ lợi dụng sơ hở đánh lén.

Đoạn Vĩ cất giọng hỏi, gương mặt vô cùng lo lắng.

Mục Phong vẫn yên lặng, ba linh thú cao cấp kia đã chú ý đến họ, nếu không muốn chiến đấu cũng chỉ có htể rút lui. Nhưng đã đến tận đây lại không công mà rút, lão thật sự không cam lòng.

Đoạn Vĩ nhìn thấy Mục Phong đang trừng mắt suy nghĩ, cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể cẩn thận canh phòng những con linh thú cao cấp đang hăm he trên kia, mà trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Mục Trần cũng hiểu rõ tình hình hiện tại, ý nghĩ trong đầu cấp tốc xoay chuyển, chợt hắn nheo mắt lại, một tia sáng nảy ra trong đầu.

- Tía!

Mục Trần nhẹ nhàng lên tiếng.

- Hử?

Mục Phong bất an đáp lời, trong ánh mắt đầy phiền não, thực sẽ đã rất đau đầu

- Tía và Chu thúc có thể ngăn cản ba con linh thú cao cấp này chứ?

Mục Trần nói.

Mục Phong nhìn hắn, gật đầu bất đắc dĩ, nói:

- Nhưng ta và Chu thúc của ngươi sẽ phải tiêu hao không ít tinh lực, khi đó Liễu Kình Thiên tất nhiên sẽ ra tay.

- Hai người không cần giết chết bọn chúng, chỉ cần cầm cự thôi, đồng thời cũng không được để bản thân tiêu hao qua nhiều.

Mục Trần nói.

- Cứ giằng co như vậy thì cũng không có gì tốt.

Mục Phong nhíu mày, nói:

- Nếu không thể giết được chúng, thì bọn ta cũng chỉ có thể lui.

- Ta có biện pháp giải quyết chúng nó.

Mục Trần khẩn khoản nói.

Mục Phong bất giác hơi giật mình, đưa mắt kinh ngạc nhìn Mục Trần, Chu Dã bên cạnh còn tưởng mình nghe lầm.

Ba linh thú cao cấp a, thực lực hoàn toàn sánh ngang ba vị cường giả Thần Phách cảnh, Mục Trần chỉ có Linh Động cảnh hậu kỳ, lấy cách gì giải quyết chúng nó?

Mục Trần nhìn thấy ánh mắt của mọi người, hơi bất mãn nói

- Không hẳn phải nhờ nắm tay mới có cách giải quyết, có một cách, gọi là mượn thế. Ta thích nhất cách đó, trong Linh Lộ nó đã cứu sống ta không ít lần.

- Vậy ngươi nói xem ngươi sẽ làm sao?

Mục Phong nhịn không được hỏi, cũng không tin lắm con trai lão có biện pháp đối phó linh thú Thần Phách cảnh.

- Bây giờ không có thời gian giải thích, hai người cố gắng kéo dài thời gian cho ta chuẩn bị.

Mục Trần nhìn ba linh thú đang chực chờ lúc nào cũng có thể tấn công kia, không còn cách nào giải thích ngắn gọn đành phải giục.

Mục Phong và Chu Dã đều nghe thấy, liếc nhìn nhau, rồi cũng bặm môi gật đầu. Hiện tại Mục Trần cũng có không ít lòng tin của họ, thực sự trấn an họ không ít. Nếu hắn đã nói chắc như thế, vậy thì cũng nên giao cho hắn.

- Chiến trường trước mặt là của hai người.

Mục Trần không nói nhiều, lập tức xoay người chạy ngược ra ngoài.

- Có kẻ chạy trốn.

Vài tên thủ hạ của Liễu Kình Thiên vẫn chăm chú theo dõi tình huống bên dưới, nhìn thấy Mục Trần đào tẩu, khẽ quát lên cảnh báo.

- Là Mục Trần, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ bỏ trốn một mình?

Liễu Mộ Bạch nghi hoặc lầm bầm, không hiểu sao nhìn Mục Trần bỏ chạy hắn lại thấy bất an.

- Quên đi, mặc kệ hắn, một tiểu tử Linh Động cảnh hậu kỳ, không có Mục Phong bảo vệ, e rằng muốn ra khỏi Hắc Minh Uyên cũng không được.

Liễu Kình Thiên thì không quá để ý, vì chân chính hai trụ cột của Mục vực là Mục Phong và Chu Dã, Mục Trần hiện tại chẳng có được uy hiếp gì.

Liễu Mộ Bạch cũng gật đầu, hắn rất cẩn trọng với Mục Trần, nhưng cục diện thế này cũng không tin tên kia có thể xoay chuyển được.

"Ùn ùn ùn ùn!"

Khi bọn họ đang nói chuyện, linh lực hung tợn phía dưới kia bùng nổ, Mục Phong và Chu Dã dẫn đầu lao đến chỗ ba linh thú cao cấp đang chực chờ tấn công.

Mục Phong ra tay ngăn cả Thủy Hỏa Hạc và Hắc Thiết Thú, lão là cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ, dù một mình chống hai vẫn không lâm vào thế hạ phong.

Còn Chu Dã chỉ là Thần Phách cảnh sơ kỳ, đối chiến Tử Dực Sư cũng chẳng phân biệt được cao thấp.

Đối chiến kinh người bất chợt tạo thành những đợt linh lực trùng kích chấn động xung quanh, mỗi lần giao phong va chạm, cả không khí cũng chấn động.

Liễu Kình Thiên cười toe toét nghiền ngẫm quan sát chiến đấu nổ ra bên dưới, ánh mắt băng hàn đắc ý

- Mục Phong, cứ đánh thoải mái, ngươi đã không muốn rút lui, vậy thì bỏ xác ở đây vậy!

Khi đại chiến bùng nổ trong núi, Mục Trần đã nhanh chóng quay lại bên ngoài, rời khỏi khu vực núi đá trở lại rừng rậm. Nhìn vào cánh rừng âm u, hắn lật tay, một cây sáo nhỏ với hoa văn kỳ dị xuất hiện.

Chính là thứ mà hắn vừa vô tình thu được trên ngọn hắc thụ kia: Linh Trùng Địch!
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...