Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung

Chương 1



1

Ta bị đ.á.n.h thức bởi tiếng quạ kêu vang.

Lúc tỉnh dậy, tiếng canh đêm hãy còn văng vẳng, phương Đông chưa hé sáng.

Ta lò mò bò dậy, muốn rót cho mình một chén trà.

Ngay khoảnh khắc thắp lên ngọn nến sắp tàn, trước mắt bỗng loé lên một hàng chữ cực nhanh.

【Hoàng đế ưa thích xiêm y màu xanh, ai mặc y phục màu xanh ắt sẽ được tuyển chọn.】

Ta sững người một thoáng, định thần nhìn lại thì hàng chữ kia đã tan biến không còn dấu vết.

“Y phục màu xanh ư…”

Khác với những thiên kim tiểu thư xuất thân cao quý, ta vốn là hạng nữ t.ử tầm thường cả về xuất thân lẫn dung mạo.

Phụ thân ta chẳng qua là một viên tiểu quan nơi huyện thành hẻo lánh, gia cảnh thanh bần.

Lần này tiến cung dự tuyển, ta chỉ mang theo ba bộ y phục để thay đổi:

Một bộ vàng nhạt, một bộ hồng phấn nhạt.

Và một bộ, chính là xanh lục.

Ta ngồi nhìn ba bộ xiêm y trước mặt, trong lòng khó xử vô cùng——

“Chưa nói đến việc hàng chữ kia có thật hay không.

“Ngày mai chỉ là vòng sơ tuyển, chẳng phải điện tuyển.

“Người phụ trách lựa chọn cũng không phải bệ hạ, mà là chưởng sự ma ma thôi…”

Do dự hồi lâu, cuối cùng ta vẫn quyết định mặc bộ y phục màu vàng nhạt ấy.

Chọn xong, ta không khỏi bật cười tự giễu:

“Với tư sắc tầm thường như ta, dẫu có may mắn vượt qua sơ tuyển, phúc tuyển, điện tuyển, tiến cung làm phi, chỉ sợ cũng chỉ là một chủ t.ử không được sủng ái mà thôi.

“Thay vì nằm mộng giữa ban ngày, chẳng bằng sớm bị loại rồi về quê còn hơn.”

Khi ấy, ta nào ngờ được——

Kể từ khoảnh khắc ta bước chân qua cửa cung, chờ đợi ta, chính là một ván cờ thập t.ử vô sinh.

2

Ngày hôm sau, ta dậy có hơi muộn.

Sau khi chải chuốt chỉnh tề, đến sân thì đã thấy không ít tú nữ đang chờ.

Vừa liếc mắt nhìn, ta lập tức sững sờ.

Giữa đám đông, gần như phân nửa đều mặc y phục màu xanh.

Các nàng nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra mấy phần kinh ngạc.

“Chẳng lẽ không chỉ mỗi mình ta thấy?

“Tất cả tú nữ đều nhìn thấy dòng chữ kỳ quái kia ư?”

Ta khẽ cười khổ một tiếng.

“Phải rồi, như hạng người tầm thường như ta còn nhìn thấy, lẽ nào người khác lại không thấy?

“E rằng phen này, những ai không mặc y phục màu xanh đều phải bị loại cả thôi.”

Tuy nói vậy, ta vẫn thấy rất đỗi thản nhiên.

Dù sao ta cũng chẳng mặn mà gì với việc nhập cung làm phi.

Bị loại sớm, hồi phủ sớm, ta lại càng thấy nhẹ lòng.

Ngay lúc ấy.

Tay áo của ta bị người kéo khẽ.

“Tòng Nghi, ngươi cũng thấy dòng thiên thư kỳ lạ kia phải không?”

“Thiên thư…”

Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Sở Dung tái nhợt, nàng nhìn ta với ánh mắt đáng thương.

Ta và Cố Sở Dung đều là tú nữ, cùng xuất thân hàn môn, lại đều dung mạo bình thường, tính tình trầm lặng.

Cho nên mới quen biết chưa bao lâu đã thân thiết.

Nàng đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi kéo ta lui về góc sân, hạ giọng nói:

“Đêm qua ta bỗng giật mình tỉnh mộng.

“Lúc mở mắt thì thấy trước mặt hiện ra một hàng chữ lạ.

“Nói rằng bệ hạ yêu thích y phục màu xanh, mặc y phục màu xanh ắt sẽ được tuyển chọn.

“Khi ấy, ta còn tưởng mình mê ngủ, chẳng để tâm.

“Nhưng giờ nhìn lại, e rằng mọi người đều thấy cả rồi.

“Bằng không làm sao lại có nhiều người mặc màu xanh đến vậy?”

Nàng xoắn chặt khăn tay, sắc mặt tràn đầy u uất.

“Chỉ khổ một nỗi, lần này ta tiến cung không mang theo bộ y phục màu xanh nào cả.

“Chỉ sợ phen này, chúng ta đều bị loại mất thôi.”

Nói xong, viền mắt nàng đỏ lên.

“Trước khi vào cung, ta còn nói với di nương rằng, ta nhất định sẽ đậu, sẽ trở thành nương nương.

“Khi đó, di nương sẽ không cần chịu uất ức, nhìn sắc mặt chính thê nữa. Nào ngờ, đến sơ tuyển còn không qua được…

“Đợi đến khi hồi phủ, không biết sẽ bị họ chê cười thế nào nữa!”

Khác với ta, Cố Sở Dung là thứ nữ.

Chính thất trong nhà vô cùng hà khắc, thường chèn ép nàng cùng di nương.

Cho nên nàng luôn ôm nỗi hận, quyết tâm xuất đầu lộ diện, để di nương có ngày ngẩng đầu.

Tuy dung mạo tầm thường, nhưng nàng lại có tài cầm nghệ tuyệt diệu.

Vì thế, Cố Sở Dung đối với chuyện nhập tuyển, vốn ôm lòng tin tất thắng.

Nếu thật sự bởi một bộ xiêm y mà bị loại, e là nàng sẽ giận đến hộc m.á.u mất.

Ta nhìn vẻ mặt nàng đau lòng sầu não, ngập ngừng giây lát rồi cũng mở lời:

“Ta có một bộ váy màu thanh lục. Nếu ngươi không chê…”

Ánh mắt Cố Sở Dung lập tức sáng rực.

“Có… có thể sao?

“Nhưng nếu như vậy, ngươi chẳng phải là…”

Ta mỉm cười lắc đầu: “Ta vốn chẳng muốn nhập cung, ngươi cứ cầm mặc đi.”

Cố Sở Dung xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

“Tòng Nghi, đa tạ ngươi!

“Nếu ta thật sự trúng tuyển, trở thành phi tần, nhất định không quên ân nghĩa hôm nay của ngươi!”

Ta cười, vỗ nhẹ tay nàng:

“Thôi nào, mau đi thay y phục đi.

“Bộ váy ta đặt ngay trên giường, ngươi vào là thấy.”

Cố Sở Dung vén váy chạy nhanh vào phòng ta.

Nàng vừa vào thì người của Nội Vụ phủ cũng tới.

Dẫn đầu là một ma ma vóc dáng cao gầy, ánh mắt âm trầm đảo một lượt khắp các tú nữ.

Khóe miệng bà ta khẽ nhếch lên, giọng the thé chói tai:

“Nơi sơ tuyển là Thần Vũ môn.

“Các vị tiểu chủ, xin mời theo ta.”

“Vâng, đa tạ ma ma.”

Mọi người im lặng theo sau bà ta.

Ta đi sau cùng đoàn người, không ngừng ngoái nhìn về phía phòng mình.

Cố Sở Dung sao còn chưa ra…

Nhất định phải kịp giờ mới được…

3

Đợi đến lúc tới Thần Vũ môn, bóng dáng Cố Sở Dung vẫn chưa xuất hiện.

Ta không khỏi thở dài một tiếng.

Thôi vậy, mỗi người có số mệnh riêng.

Ta và nàng chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, đến nước này, ta đối với nàng cũng đã tận tình tận nghĩa, không thể giúp thêm được nữa.

Ta thu lại tâm thần, cúi thấp đầu, ngoan ngoãn chờ đợi vòng sơ tuyển.

Người phụ trách lần này gồm có quan viên Nội Vụ phủ, quan viên Hộ bộ, cùng chưởng sự ma ma trong cung.

Nội dung khảo xét chủ yếu là thân phận, tuổi tác, dung mạo cùng tình trạng sức khoẻ của các tú nữ.

Mười người một hàng, tất cả đứng im chờ được tra xét.

Một ma ma thoạt nhìn đã ngoài bảy tám mươi tuổi, thân hình lụ khụ, dáng vẻ già cỗi đến đáng sợ, chậm rãi tiến ra đứng đầu hàng.

Thân thể bà ta còng xuống, đôi mắt sắc như chim ưng quét qua đoàn người.

Từ cái miệng nhăn nheo, trụi lủi phát ra những tiếng “khặc khặc khặc” đầy quái dị.

Rồi bà ta cất giọng, âm thanh khàn khàn thô ráp, vậy mà vang vọng rõ ràng khắp sân:

“Phàm là kẻ mặc y phục màu xanh lục, đều đ.á.n.h c.h.ế.t!”

Lời vừa dứt, cả sân hỗn loạn.

Các tú nữ nhìn nhau sững sờ, không ai dám tin vào tai mình.

Chỉ là mặc một bộ váy màu lục, cớ sao lại phải chịu tội c.h.ế.t?

Chẳng lẽ lão ma ma này điên rồi sao?

Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, một nhóm thị vệ cao to lực lưỡng đã xông vào.

Không cần phân trần, lập tức tiến về phía những tú nữ mặc váy màu xanh lục.

“Buông ra! Buông bản cô nương ra!”

“Biết ta là ai không?

Phụ thân ta chính là Thừa tướng đương triều!”

“Các ngươi… các ngươi định làm gì?

“Ta chẳng qua chỉ mặc một chiếc váy màu xanh thôi mà!

“Sao có thể đối xử như vậy với ta?”

Khóe môi chưởng sự ma ma càng lúc càng nhếch cao, cười lớn đầy ác ý:

“Một đám ngu xuẩn tự cho mình thông minh!

“Hiện nay Thái hậu nương nương ghét nhất chính là màu xanh lục.

“Sớm đã hạ chỉ cấm tuyệt trong cung không được ai mặc y phục màu xanh lục.

“Kẻ nào phạm vào, đều bị đ.á.n.h c.h.ế.t không tha!

“Các ngươi ngoan ngoãn mà c.h.ế.t, còn giữ được toàn thây.

“Bằng không…”

Ánh mắt bà ta lạnh lẽo nhìn về phía đám người, bất chợt nuốt một ngụm nước bọt.

Một chiếc lưỡi dài mảnh đỏ au, chớp mắt l.i.ế.m qua đôi môi khô quắt của bà ta.

Bất chấp tiếng thét chói tai, lời cầu xin, tiếng mắng nhiếc của các tú nữ, bọn thị vệ vẫn tàn nhẫn lôi từng người mặc lục y xuống.

Chẳng mấy chốc, tiếng khóc lóc, tiếng kêu gào bi t.h.ả.m liền vang lên khắp nơi.

Âm thanh xé gan xé ruột ấy, chẳng khác nào địa ngục A Tỳ giữa chốn nhân gian.

Mùi m.á.u tanh cùng xú uế của phân nước tiểu bắt đầu lan khắp trong không khí.

Ta đứng trơ tại chỗ, thậm chí nhất thời không thở nổi.

Ta chẳng qua chỉ là một nữ t.ử tầm thường.

Mười mấy năm nay, ta chỉ học nữ công gia chánh, tam tòng tứ đức.

Những việc trước mắt, đối với ta mà nói, quá đỗi xa lạ.

Như một cơn ác mộng kỳ quái mà chẳng thể nào tỉnh lại.

Quá hoang đường, quá vô lý, đến mức ta thậm chí không còn cảm giác sợ hãi.

Tựa như một cơn ác mộng vừa lạ lẫm vừa kỳ quái.

Không ít người xung quanh cũng như ta, sững sờ bất động. Cũng có kẻ sụp ngồi tại chỗ, nức nở khe khẽ.

Lão ma ma chậm rãi nhìn lướt qua đám còn lại, khoé miệng lộ ra nụ cười hàm ý khó lường.

“Ngoại trừ những kẻ mặc y phục xanh lục, còn lại đều đã vượt qua sơ tuyển.

“Chúc mừng các vị tiểu chủ.

“Hiện tại, các ngươi có thể về Trữ Tú cung, chờ mấy ngày nữa vào vòng phúc tuyển.”

Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...