“Sau thời gian dài quan sát, khi trời vừa sáng, nữ quỷ sẽ tạm thời tan biến một canh giờ.
“Mà lúc ấy, thị vệ ngoài cửa Diên Hi cung cũng đúng lúc thay ca.
“Đến khi đó, chúng ta có thể cùng nhau trốn ra ngoài!”
Ta biết, đây là cơ hội cuối cùng của ta.
14
Đêm ấy, ta mang theo thương tích đầy mình mà chìm vào giấc ngủ.
Mơ hồ giữa cơn mê man, có người nhẹ nhàng lắc vai ta.
“Thẩm tiểu chủ, Thẩm tiểu chủ! Người không sao chứ?”
Một giọng nữ có phần xa lạ, khẽ gọi sát bên tai ta.
“Ngươi là ai?”
Ta mở bừng mắt, song trước mắt lại tối đen một mảnh, không thấy được gì cả.
“Là ta, Hồng Đậu.”
Người nọ dè dặt đè thấp giọng nói:
“Nô tỳ nghe người ta bảo, người bị kẻ điên Văn đáp ứng kia nhốt lại.
“Người trong Diên Hi cung, chẳng ai không sợ nàng ta cả.
“Nô tỳ sợ người xảy ra chuyện, đã lén quan sát mấy ngày, phát hiện nàng ta mỗi khi trời sáng lại biến mất một canh giờ.
“Vì thế mới nhân lúc này, lén lẻn vào đây.”
Nàng vất vả đỡ lấy thân thể đầy thương tích của ta, giọng nói đã có phần nghẹn ngào.
“Sớm biết Văn đáp ứng lại độc ác đến thế.
“Nô tỳ dù thế nào cũng phải đến cứu người sớm hơn!
“Người là đại ân nhân của cả nhà nô tỳ, nô tỳ dẫu có liều mạng này cũng phải báo đáp!”
Nghe giọng nói chân thành của nàng, ta bất giác nở nụ cười nhè nhẹ.
“Chúng ta mau rời khỏi nơi này thôi.”
Ta khàn giọng nói: “Ta sắp cạn kiệt sức lực rồi, nếu còn không đi thì thực sự không kịp nữa.”
“Vâng!”
Hồng Đậu khẽ đáp, dìu ta từng bước tiến ra ngoài.
Chỉ còn cách cửa cung một bước, ta bỗng cảm thấy Hồng Đậu bên cạnh đang không ngừng run rẩy.
“Sao thế, Hồng Đậu?”
Ta nghi hoặc hỏi nàng.
“Tiểu… tiểu chủ, Văn đáp ứng đuổi tới rồi.”
Giọng Hồng Đậu run rẩy dữ dội, nhưng nàng vẫn nghiến răng nói:
“Tiểu chủ người mau đi trước, nô tỳ cản nàng ta cho!”
Ta nghe được tiếng lưỡi d.a.o kéo lê trên phiến đá xanh.
Văn đáp ứng từng bước thong dong tiến đến, cười khúc khích nói:
“Đừng vội, các ngươi ai cũng đừng hòng rời đi.”
Sắc mặt ta vẫn bình tĩnh như cũ.
“Hồng Đậu.”
Ta nhẹ giọng nói: “Cho ta mượn trâm cài tóc của ngươi, được không?”
Hồng Đậu dù khó hiểu, vẫn làm theo, đưa ta một cây trâm.
Ngay khoảnh khắc ấy, ta giơ trâm lên, không chút do dự, đ.â.m thẳng vào tai mình!
Giọng Văn đáp ứng lập tức trở nên chói tai dữ dội.
“Ngươi? Ngươi đang làm gì?!
“Ngươi dám sao?!
“Không—
“Sao ngươi lại biết chuyện đó—
“Không! Ngươi không được đi! Ngươi không được rời khỏi đây—”
Ta chẳng buồn để tâm đến nàng, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Hồng Đậu, lớn tiếng quát:
“Chính là lúc này, mau chạy!”
Nhân lúc Văn đáp ứng rơi vào điên loạn, ta cùng Hồng Đậu chẳng ngoái đầu, lao thẳng về phía ngoài cung.
Ngay khoảnh khắc vượt qua ngưỡng cửa cung, tia nắng ban mai đầu tiên cuối cùng cũng phá tan tầng mây, chiếu rọi xuống người ta.
Ta chỉ cảm thấy toàn thân ngập tràn một thứ ấm áp chưa từng có.
Mọi vết thương trên người, ngũ giác từng mất đi, đều dần dần hồi phục.
Ta kiệt sức ngồi sụp xuống đất, ngửa mặt lên, đón lấy ánh mặt trời mới mọc khó khăn lắm mới giành được.
15
Từ khoảnh khắc nhìn thấy thiên thư, trong lòng ta đã nảy sinh một nghi vấn.
Vì sao nữ quỷ không một lần ra tay, g.i.ế.c người dứt khoát gọn ghẽ cho xong;
Mà lại ban cho chúng ta năm lần luân hồi, rồi từng chút một tước đoạt ngũ giác?
Ban đầu, ta còn cho rằng, đó có lẽ là một nghi thức hiến tế nào đó.
Nhưng trong suốt năm lần luân hồi ấy, ta chưa từng thấy trong Diên Hi cung có dấu hiệu pháp trận hay vu thuật tà môn nào.
Suy đoán về hiến tế, có thể loại trừ.
Vậy thì, mục đích thật sự của nữ quỷ là gì?
Cho đến khi ta nghe Triệu tiệp dư nói rằng, nữ quỷ khi còn sống tính tình đơn thuần lương thiện, rất được hạ nhân yêu mến.
Một suy đoán quái dị, bỗng chốc nảy sinh trong đầu ta.
Có lẽ, nữ quỷ ấy không hề hung ác tàn bạo như ta từng nghĩ.
Có lẽ, nàng vẫn còn lưu giữ phần lương thiện khi còn sống, chỉ là bị thiên thư ép buộc phải g.i.ế.c chóc.
Vì muốn để lại cho chúng ta một con đường sống, nàng mới ban cho mỗi người năm lần luân hồi.
Còn việc mỗi lần bắt đầu luân hồi, chúng ta đều bị tước đoạt một giác quan, cũng không phải để trừng phạt hay hành hạ.
Trái lại, đó là một lời nhắc nhở hoàn toàn mang thiện ý.
Con đường tắt để phá cục, nằm ngay trong đó.
Ta còn nhớ, khi ấy Cố Sở Dung từng nói một câu —
“Chỉ cần có đủ khứu giác nguy cơ nhạy bén, liền có thể kịp thời né tránh.”
“Thật ra, sinh tồn trong cung này, chẳng phải cũng là như vậy sao?”
Khi đó, ta đã mơ hồ cảm thấy có điều gì không ổn.
Chỉ tiếc, chưa kịp nghĩ sâu thêm, Cố Sở Dung đã c.h.ế.t dưới tay Văn đáp ứng.
Nhưng sau này, chỉ cần nghĩ kỹ một chút, ta liền lập tức hiểu ra mấu chốt.
Trước hết là phương thức g.i.ế.c người của nữ quỷ:
Thứ nhất, nữ quỷ giỏi nhất là nói dối, không thể nhìn thấu lời dối trá — c.h.ế.t.
Muốn phá giải lời dối trá, cần có “mắt” để phân biệt thật giả, không bị bề ngoài che mắt.
Thứ hai, khi đã phát hiện thân phận nữ quỷ, không được trực tiếp vạch trần, kẻ trái lệnh — c.h.ế.t.
Vì thế, cần có “tai” giả điếc, có “miệng” giả câm.
Thứ ba, nữ quỷ sẽ hóa thành vật phẩm, đột ngột bạo khởi g.i.ế.c người.
Lúc này cần có, chính là khứu giác “nguy cơ” xuất sắc.
Mắt, tai, miệng, khứu giác… vừa khéo, tương ứng với bốn trong năm giác quan!
Mà còn thiếu, chỉ còn lại “xúc giác”.
Ngay từ đầu, nữ quỷ đã dùng một phương thức méo mó như vậy, đem cách phá cục nói cho chúng ta biết.
Để kiểm chứng suy đoán này, ta cố ý giả vờ báo thù cho Cố Sở Dung.
