Là có người phát hiện, lén đào đi rồi sao?
Người đó sẽ đi tố giác ta ư?
Hay lấy thứ này làm nhược điểm uy h.i.ế.p ta?
Trong khoảnh khắc, vô số ý nghĩ bi quan tràn ngập trong đầu.
Ta ngồi bệt xuống đất, chỉ cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực.
Ngay lúc ấy, ta chợt cảm thấy má phải có chút ngứa ngáy.
Ban đầu chỉ là cảm giác ngứa rất nhẹ.
Nhưng rất nhanh, liền không sao khống chế được.
Tựa như có vô số con trùng nhỏ xíu đang rung xúc tu, chui thẳng vào trong thịt.
Ta chỉ thấy má phải vừa ngứa vừa tê, không kìm được đưa tay cào mạnh.
Nhưng càng cào, cơn ngứa quái dị ấy càng chui sâu vào tận xương tủy.
Trong khoảnh khắc, ta hoàn toàn quên mất cái c.h.ế.t của quý phi và nửa mảnh da mặt biến mất kỳ quái kia, trong đầu chỉ còn lại cơn ngứa điên cuồng.
Móng tay thon dài cào xé làn da mềm mại, trong kẽ tay nhét đầy những mảnh thịt vụn lẫn máu.
Mùi tanh m.á.u cùng thứ mùi thối lạ xộc thẳng vào mũi, nhưng ta làm thế nào cũng không dừng lại được.
Trong đầu chỉ còn một ý niệm — Ngứa, rất ngứa, vẫn là quá ngứa…
Cho đến khi một con trùng đen sì rơi ra từ giữa các ngón tay ta.
Ta cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên mặt đất, ngoài những mảnh thịt bị ta cào rơi ra, còn có chi chít những con trùng đen to bằng hạt mè.
Hàn ý rợn người thấm thẳng vào tận xương.
Trong khoảnh khắc nhanh như chớp, ta lao thẳng vào tẩm điện.
Chộp lấy chiếc gương đồng trên bàn trang điểm, điên cuồng áp cả khuôn mặt mình sát vào gương.
— Quả nhiên.
Khi nhìn thấy trong gương gương mặt trắng trẻo xinh đẹp, rạng rỡ kia, ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Ngay khoảnh khắc đó, ta nhớ lại câu nói mà tiểu cung nữ thuật lại, lời Hoàng tiệp dư gào lên trước khi tự vẫn —
“Không kịp nữa rồi! Không c.h.ế.t ngay thì không kịp nữa!”
Không kịp nữa rồi…
Ta không do dự nữa, chộp lấy cây trâm vàng bên cạnh, hung hăng đ.â.m thẳng vào cổ họng mình!
Máu tươi b.ắ.n tung tóe, trong cơn đau dữ dội, ý thức của ta dần dần tan biến.
4
“Thẩm tài nhân, Thẩm tài nhân?
“Quý phi nương nương của chúng ta có lời mời, thỉnh người tới Chiêu Dương điện ngồi chơi một lát.”
Đại cung nữ Ngân Châu bên cạnh quý phi, thần sắc kiêu căng nói.
Thấy ta ngẩn người không nhúc nhích, nàng ta lại có phần mất kiên nhẫn:
“Người mau khởi hành đi, đừng để quý phi nương nương đợi lâu.
“Nô tỳ phụng mệnh nương nương, còn phải qua Hoàng tiệp dư bên kia một chuyến.
“Không thể chờ người quá lâu được.”
Thái độ nàng ta hờ hững, rõ ràng chẳng coi một kẻ địa vị thấp, lại không được sủng ái như ta ra gì.
Nhưng lúc này, ta lại không hề cảm thấy tức giận.
Chỉ cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì, đây đã là lần thứ ba ta nghe thấy câu nói này rồi.
Lần đầu tiên, ta ngoan ngoãn theo Ngân Châu tới Chiêu Dương điện.
Khi ấy trong lòng ta thấp thỏm bất an, không biết vì sao quý phi lại triệu kiến ta.
Trước khi vào điện, trước mắt ta bỗng hiện lên một hàng thiên thư:
【G.i.ế.c c.h.ế.t quý phi, lột lấy nửa mặt bên phải của nàng!】
Ta giật mình kinh hãi, không dám hé răng.
Vào Chiêu Dương điện, ta quy củ hành lễ thỉnh an.
Đợi rất lâu, vẫn không thấy quý phi cho ta đứng dậy.
Ta lén ngẩng đầu liếc nhìn một cái, phát hiện thân thể quý phi cứng đờ, không nhúc nhích.
Ta lấy hết can đảm đứng lên, bước về phía nàng.
Đến gần mới phát hiện, Quý phi đã sớm tắt thở.
Toàn thân nàng cứng ngắc tái nhợt, đôi mắt đẹp trợn tròn, trừng trừng nhìn về phía trước.
Một bộ dáng c.h.ế.t không nhắm mắt.
Ta sợ đến mức liên tiếp lùi lại mấy bước.
Ngay lúc ấy, thiên thư quen thuộc lại hiện ra, vẫn là câu nói y hệt —
【G.i.ế.c c.h.ế.t quý phi, lột lấy nửa mặt bên phải của nàng!】
Từ ngày ta nhập cung tham gia tuyển tú, trên không trung thường xuyên xuất hiện những dòng thiên thư quỷ dị.
Nhờ sự chỉ dẫn của thiên thư, ta đã tránh được vô số tai họa.
Vì vậy, dù những lời nó nói ra có hoang đường vô căn cứ đến đâu, ta vẫn cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gương mặt của quý phi.
Nàng dung mạo tuyệt mỹ, vượt xa tất cả nữ t.ử ta từng gặp trước đây.
Da như mỡ đông, cổ tựa bọ cạp trắng.
Mày không vẽ mà xanh, môi không tô mà đỏ.
Dung nhan rực rỡ chói mắt, tựa như thần phi tiên tử.
Ta bất giác nhìn đến ngây dại.
Đối diện dung mạo tuyệt mỹ như một bức họa hiếm có ấy, ta chần chừ hồi lâu, không thể hạ thủ.
Ngay lúc ta còn do dự, một chấm đen nhỏ xíu bò ra từ hốc mắt của nàng.
Ta còn chưa kịp nhìn rõ đó là thứ gì, thì vô số côn trùng đen sì, dày đặc như thủy triều, từ mắt, tai, mũi, miệng nàng, cho đến từng lỗ chân lông nhỏ li ti trên thân thể, ồ ạt tràn ra.
Đàn trùng đen cuồn cuộn tràn đến, ta thậm chí còn chưa kịp kêu lên một tiếng, đã bị dòng thủy triều ấy hoàn toàn nuốt chửng.
Chúng chui vào từ mắt, tai, mũi, miệng, cho đến từng lỗ chân lông trên thân thể ta.
“Xột xoạt… xột xoạt…”
Âm thanh cuối cùng ta nghe được, là tiếng vô số chân côn trùng bò lổm ngổm trong cơ thể ta…
Lần thứ hai.
Ta không dám chần chừ thêm nữa.
Vừa bước vào Chiêu Dương điện, ta liền lập tức ra tay, cắt lấy nửa mảnh da mặt của quý phi.
Những con hắc trùng đáng sợ không còn xuất hiện nữa, thân thể vốn ngồi cứng đờ của quý phi, ầm một tiếng ngã xuống đất.
Ý thức được mình vừa làm gì, sắc mặt ta trắng bệch.
May mắn thay, quý phi đã sớm cho lui hết cung nhân, cho ta một chút thời gian th* d*c.
Ta cầm lấy nửa mảnh da mặt kia, vội vã quay về cung của mình.
Vừa mới chôn xong, người của hoàng hậu đã tìm đến.
Ta nơm nớp lo sợ bước vào Trường Lạc cung.
Trong lòng sớm đã chuẩn bị tinh thần bị chỉ ra là hung thủ.
Nhưng không ngờ, thứ chờ đợi ta lại là thái độ mập mờ khó đoán của hoàng hậu, cùng tin tức Hoàng tiệp dư vì sợ tội mà tự vẫn.
Ta cho rằng, ít nhất lần này mình cũng coi như tránh được một kiếp.
Trở về cung, đang định xử lý triệt để thứ kia.
