Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung

Chương 4



Ăn chừng nửa bát cơm, một phần ba món ăn cùng nửa đĩa bánh, nàng mới đặt bát đũa xuống, dè dặt ngước nhìn ma ma.

“Phần còn lại, ta có thể mang về phòng không?”

“Dĩ nhiên là được!”

Nụ cười trên mặt ma ma càng thêm hiền từ.

Được bà ta nhắc nhở như vậy, Trần Tú Kỳ cũng kịp phản ứng.

Hai người cảnh giác liếc nhìn mọi người một lượt, rồi vội vã xách hộp thức ăn trở về phòng.

Giữa đám đông, không biết là ai thấp giọng nói một câu: “Đói quá…”

Ánh mắt ma ma sâu thẳm, nụ cười mang theo hàm ý khó dò.

Đêm đó.

Ta nghe ngoài cửa vang lên những tiếng kêu t.h.ả.m thiết cùng lời van xin tuyệt vọng.

“Ta sẽ đưa hết đồ ăn còn lại cho các ngươi, đừng g.i.ế.c ta!

“Cầu xin các ngươi, đừng g.i.ế.c ta!

“Cứu mạng! Cứu mạng a!”

Ta trốn dưới gầm giường, siết chặt con d.a.o găm trong tay, lặng lẽ cầu nguyện cho đêm đẫm m.á.u này mau chóng qua đi.

8

Sáng sớm ngày thứ sáu.

Trong sân, ta nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Trần Tú Kỳ và Tô Thần.

Khắp người các nàng đầy thương tích, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Hung thủ của ngày hôm qua, chớp mắt đã trở thành người c.h.ế.t của hôm nay.

Ngoài ra, còn có thêm hai cỗ t.h.i t.h.ể tú nữ mà ta không quen biết.

Ma ma cao gầy đúng hẹn xuất hiện, mang theo phần thưởng.

Mấy kẻ g.i.ế.c người nhìn nhau hiểu ý, mỗi người xách một hộp thức ăn, không nói một lời liền rời đi.

Ngày thứ bảy.

Lại có ba tú nữ bị sát hại.

Ngày thứ tám.

Bốn người c.h.ế.t.

Còn có hai người thật sự không chịu nổi sự tra tấn này, tự kết liễu tính mạng.

Ngày thứ chín.

Số màn thầu ta cất giấu đã ăn hết sạch, trà nước cũng sớm chẳng còn lấy một giọt.

Ta đói đến hoa mắt chóng mặt, tay chân bủn rủn.

Chỉ có thể nằm bẹp trên giường, cầu mong những kẻ g.i.ế.c người kia đừng chọn trúng ta.

“Cộc cộc cộc —”

Có người gõ cửa phòng ta rất khẽ.

Toàn thân ta nổi da gà, run rẩy nắm chặt con d.a.o găm bên cạnh, nín thở.

Ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận liều mạng.

Tính ra, mấy ngày nay ta còn ăn nhiều hơn kẻ khác vài cái màn thầu, giữ lại được chút thể lực.

Nếu thật sự động thủ, ta chưa chắc đã thua.

Ta hít sâu một hơi, không ngừng tự trấn an mình.

Thế nhưng người ngoài cửa lại không nán lại lâu, rất nhanh đã rời đi.

“Chuyện gì vậy?”

Ta kinh ngạc, đợi hồi lâu xác nhận người kia không quay lại, mới cẩn trọng bước đến bên cửa.

Ở khe cửa, vậy mà bị nhét vào một tờ giấy mỏng.

Trên giấy viết mấy hàng chữ, nét bút nguệch ngoạc nhưng lực đạo mạnh mẽ:

“Những ngày này, kẻ g.i.ế.c người càng lúc càng hung hãn.

“Sau khi có được đồ ăn, bọn họ dưỡng sức hồi lực.

“Còn những kẻ an phận thủ thường như chúng ta lại nhịn đói chịu khát, mặt mày hốc hác, trước mặt họ hoàn toàn không có sức phản kháng.

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ g.i.ế.c sạch tất cả mọi người.”

Lúc này ta mới chợt tỉnh ra.

Mấy ngày nay, những kẻ xuống tay g.i.ế.c người, dường như đều là mấy gương mặt quen thuộc ấy.

Cũng phải thôi, những người khác đói đến mức đi còn không vững, lấy đâu ra khí lực mà g.i.ế.c người?

Các tú nữ trong Trữ Tú cung, trong vô thức đã bị chia thành hai phe.

Thợ săn và con mồi.

Trong lúc không hay không biết, chúng ta đã trở thành cá nằm trên thớt của kẻ g.i.ế.c người.

Nếu không vùng lên phản kháng, sớm muộn gì cũng sẽ mặc cho người ta xẻ thịt.

“Ta cùng mấy vị tỷ muội đã bàn bạc xong.

“Đợi ngày mai, khi ma ma lại đến đưa đồ ăn, sẽ cùng lúc ra tay khống chế mấy kẻ g.i.ế.c người kia.

“Chúng ta thế lực mỏng manh, e rằng khó mà đối đầu với bọn họ.

“Đến khi đó, mong các ngươi đều có thể đứng ra, trợ giúp một tay.

“Sau khi việc thành, toàn bộ lương thực sẽ chia đều cho mọi người.

“Chỉ khi nhổ bỏ được mấy khối u độc ấy, chúng ta mới có thể sống sót.

“Ký tên: Tạ Thanh Dao.”

9

Ngày thứ mười.

Ngay khoảnh khắc mấy kẻ sát nhân ngang nhiên nhận lấy hộp đồ ăn.

Phía sau bọn họ, vài tú nữ trao nhau ánh mắt, đồng loạt rút d.a.o găm giấu trong tay áo, đ.â.m tới.

Phần lớn bọn sát nhân phản ứng không kịp, lập tức m.á.u chảy đầm đìa.

Có vài kẻ cố vùng vẫy giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng chẳng thể địch nổi nhiều người, rất nhanh liền bị nhóm người phẫn nộ g.i.ế.c c.h.ế.t tại chỗ.

Chỉ trong một tuần hương, trên đất lại thêm sáu cỗ thi thể.

Thợ săn và con mồi, thân phận trong chớp mắt hoán đổi.

Lần này, tất cả những người còn sống đều đã là hung thủ.

Ma ma chưởng sự từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười đứng nhìn.

Đến khi mấy kẻ kia hoàn toàn ngừng thở, bà ta mới phất tay ra hiệu.

Tức thì có cung nữ bưng tới sáu hộp thức ăn tinh xảo.

“Các vị làm rất tốt.”

Bà ta cười toe toét.

“Đây là phần thưởng cho tất cả các ngươi.”

Cộng thêm mấy phần ăn bọn sát nhân chưa kịp mang đi, trên mặt đất lúc này có tất cả mười hai hộp.

Mà tú nữ còn sống, tổng cộng ba mươi sáu người.

Phân chia thế nào, quả thực là một vấn đề.

“Các vị tỷ muội.”

Một nữ t.ử dáng người cao gầy, mặt mày thanh tú bước ra.

“Ta là Tạ Thanh Dao, bức thư hôm qua chính là do ta viết.”

Nàng hành lễ một cái, từ tốn cúi người.

Mọi người im lặng, chờ nàng lên tiếng.

“Hôm qua ta từng nói, một khi việc thành, lương thực sẽ chia đều. Giờ tai họa đã trừ, nếu các vị vẫn nguyện tin ta, vậy xin để ta thay mặt chia phần, được chăng?”

Tạ Thanh Dao thần sắc ung dung, không cao ngạo cũng chẳng thấp kém.

Từng động tác, từng lời nói đều mang khí độ người cầm đầu.

Không ai dị nghị.

Tạ Thanh Dao lập tức bắt tay phân chia.

Ta nhận được nửa bát nước trà, chút cơm trắng, vài miếng thức ăn và ba khối điểm tâm.

Cơm canh nhanh chóng được ta ăn hết để lấp đầy bụng đói.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...