Đại Đạo Vĩnh Hằng

Chương 7: Trọng Thương



- Gia gia, ngươi nhìn bên kia có người chết.!

Một thanh âm thanh thúy vang lên, có chút rung rẩy,một đôi mắt to tròn tinh quái, mái tóc dài như thác nước được cột bởi một dây mây thô sơ.

Đây là một tiểu cô nương tầm 13-14 tuổi khuôn mặt khả ái, thiếu nữ cõng lấy giỏ trúc dẫm lên từng mảnh lá cây, lần này nàng theo gia gia vào sơn mạch Hoành Vân hái thuốc, trông thấy trên bầu trời lôi vân, nên tò mò cùng gia gia đi xem thử, lần thứ nhất gặp phải một người, toàn thân cháy đen không biết là sống hay chết.

- Ở đâu?

Phía sau đi theo một lão đầu tử, tóc hoa râm một chân thấp một chân cao, toàn thân áo vá ánh mắt nheo lại nhìn thiếu nữ hỏi.

- Ồ đây là một người số khổ a, chắc không may đi vào nơi này bị lôi đình đánh trúng, sinh tử chưa biết gặp ở nơi này cũng xem như chúng ta hữu duyên đi.

Lão đầu tử tháo chiếc giỏ trúc xuống đặt sang một bên, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng xem xét thân hình tàn tạ của người trẻ tuổi.

- Hắn sinh cơ vẫn còn, tựa hồ bị thương rất nặng kinh mạch đứt đoạn, xương cốt cũng tổn hại không ít nên đã tạm thời hôn mê.

Lão đầu tử xem xét cần thận, một tay xách Trần Phong lên đi về hướng một tòa thành ra khỏi Hoành Vân sơn mạch.

- Gia gia, ngươi không phải nói cho ta biết bình thường không được quản việc không đâu sao, á chờ ta với gia gia!

Thiếu nữ bĩu môi, nhanh chóng đuổi theo lão đầu tử, lão già bước nhanh như bay hoàn toàn không giống như bộ dáng gần đất xa trời.

Trần Phong sau vài giờ đã tỉnh lại, nhờ có "Hỗn Nguyên Đế Thiên Quyết" chữa trị nên tạm thời hắn đã khá hơn rất nhiều. Trần Phong chau mày xoa xoa đầu, hắn nhớ lúc trước toàn thân tê dại, hai mắt tối sầm chỉ nghe được thanh âm của Hằng nhi thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành rồi không còn biết gì nữa.

- Ta đây là đang ở đâu?

Trần Phong đánh giá xung quanh một chút, đây là một giang phòng bình thường nhà tranh vách lá, hiển nhiên đây là một ngôi nhà của phàm nhân. Hắn cảm giác được toàn thân tựa hồ như muốn rời ra từng mảnh cảm giác tương đối khó chịu, hơn cả lần đầu khi hắn đến thế giới này.

- Đại ca ca, ngươi đã tỉnh?!

Thiếu nữ bưng một bát thuốc nóng hổi đi vào, Trần Phong nhìn trước mắt thiếu nữ này bộ dáng Tinh Linh khả ái, băng thanh ngọc khiết không nhiễm một hạt bụi, giống như một đóa liên hoa nở giữa hồ.

- Ngươi đã cứu ta à tiểu muội muội, với lại đây là đâu? Trần Phong nhìn thấy nàng càng ưa thích, nhìn tất cả xung quanh xa lạ cũng không biết đây là địa phương nào.

Thiếu nữ gật đầu, xong lại lắc đầu nói.

- Là gia gia cứu ngươi, còn đây là Thanh Hạ Thành thuộc về Lam Vân đế quốc.

- Bất luận làm sao cũng cám ơn ngươi.

- Trước tiên đem bát thuốc này uống đi, gia gia nói rất có lợi cho việc hồi phục kinh mạch của ngươi.

Thiếu nữ khẽ mỉm cười xem như chấp nhận cảm ơn, nói với Trần Phong vài câu tựa hồ cũng đã thân thiết hơn rất nhiều.


  • Tiểu muội muội, ngươi có biết đường về Thương Minh Thành không?

    - Không! ta chỉ biết chúng ta ở nơi này là Thanh Hạ Thành thường ngày ta ra ngoài theo gia gia hái thuốc, đến những thứ khác thì không biết.

    .. Két...Két


Bên ngoài có tiếng mở cửa, một lão đầu tay cầm tẩu thuốc từ từ bước vào trong, chân thấp chân cao nhìn khá là khôi hài, hắn hít nhẹ một hơi thuốc, nhẹ nhàng thở ra nhắm mắt hưởng thụ, một dáng dấp rất là say mê.

- Đa tạ tiền bối ơn cứu mạng.! Trần Phong thấy lão đầu bước vào vội cung kính cảm tạ, tích thủy chi ân, làm một biển trời để báo đáp, đạo nghĩa lễ nghi là cần phải có, huống chi mình nằm trong rừng không may có yêu thú cho biến thành thức ăn cũng không chừng.

- Đây là tạo hóa của chính ngươi, không quan hệ gì với ta, coi như là ta không ra tay giúp đỡ trong mấy ngày ngươi cũng có thể tĩnh lại, giống như ngươi người trẻ tuổi ở Tây đại lục, cũng đã đạt Kim Đan trung kì quả thật cũng là hiếm có.

Lão già cười nhạt một tiếng nói, không để ý chút nào cũng không biết là khen Trần Phong hay là ý chỉ thức lực còn yếu.

Trần Phong kinh ngạc nhìn lão già, tựa hồ không thể tin nhìn hắn từ trên xuống dưới như một lão đầu sắp chết, chả có chút tu vi nào, hắn vội vàng phân phó Hằng nhi.

- Tính Danh: Cổ Thiên Kỳ

- Chủng Tộc: Nhân Tộc!"

- Tu Vi: Hợp Thể trung kì (bị phong ấn) (exp 1.605.400/1.800.000)


  • Công Pháp / Vũ Kỹ: Quy Nguyên Công, Tử Minh Vạn Tượng Kinh


  • Hồn Lực: Lục Hợp Cảnh


  • Huyết Mạch: Phàm nhân


  • Thần thông: Không


  • Pháp Khí/Bảo: Phạm Âm Cầm (Địa Cấp hạ phẩm), Huyền Hoàng Đỉnh ( Thiên Cấp hạ phẩm)


Trần Phong kinh hãi không ngờ lão đầu sắp chết này lại là một cường giả, hỏi Hằng nhi mới biết chắc là lão này do chiến hay hay bị cường giả cao cấp hơn hãm hại phong ấn một thân thực lực nên mới ẩn mình tại đây.

- Tiền bối mắt sáng như đuốc, vãn bối Trần Phong đến từ Thương Minh Thành, cảm tạ tiên bối ân cứu giúp..

Trần Phong cuối người thi lễ một cái, xem như coi trọng một cường giả cũng như ân giúp đỡ.

- Ồ! người ở Đế Đô sao? ngươi thân thể vẫn còn hư nhược nghĩ nghơi cho tốt. Tu tiên là một hành trình vất vả trải qua thiên nan, vạn khổ đa số đều là những người có ý chí kiên cường. Ngươi là một hảo hài tử cố gắn cho tốt.

Lão đầu tử cười nhẹ một tiếng, xoay người bước ra ngoài.

- Ta gọi Huyên Huyên nha, gia gia ta gọi Cổ lão đầu, người trong thành đều gọi như vậy haha, bất quá toàn thành ai cũng biết gia gia ta là nổi danh Luyện Dược Sư nha, lợi hại không?

Huyên Huyên cười hì hì nói, khóe miệng toát ra một nụ cười kiêu ngạo, liếc mắt nhìn lão đầu đi rồi mới yên tâm.

- Ngươi, thực lực lại đã là Trúc Cơ?

Trần Phong nhìn Huyên Huyên một chút, biểu tình hơi ngoài ý muốn, phải biết lúc trước hắn 18 tuổi mới Trúc Cơ cũng đã được coi là thiên tài, Huyên Huyên tầm 14 cũng đã Trúc Cơ thì hắn tính là thứ gì, sắc mặt cổ quái không biết nên khóc hay là cười.

- Huyên Huyên thực lực có chút thấp, thiên phú thật sự quá thấp, hơn nữa ngộ tính lại kém, đại ca ca ngươi không nên cười nhạo Huyên Huyên nha, người ta vẫn cố gắn tu luyện nhưng gia gia nói, ta thích hợp tu luyện Hồn lực để trở thành Luyện Dược Sư sẽ an toàn hơn.

Huyên Huyên một mặt không vui nói, tiểu nữ hài dáng dấp khả ái, thiên chân vô tà để cho Trần Phong không nhịn được cười, trong lòng cũng co quắp một hồi.

Cái này gọi thiên phú kém, cái này gọi ngộ tính thấp, tiểu nữ hài tu luyện sau mình 4-5 năm đã là Trúc Cơ còn làm ra dáng vẽ ủy khuất, thật là đã kích người khác.

Cũng đúng thôi tại Tây đại lục này 18 tuổi Trúc Cơ đã được coi là thiên tài, nhưng so sánh với Trung Châu và các đại lục còn lại thì chỉ tính là rác rưỡi phần dưới chót thôi, mà điều này Trần Phong không biết trong thông tin Hằng nhi không có vụ này.

- Không có, không có ai nói Huyên Huyên thực lực thấp, thiên phú kém đại ca ca cái thứ nhất không đồng ý haha! Trần Phong liên tục lắc đầu cười haha nói.

- Đại ca ca đây là thuốc do gia gia ta đặc chế, mau thừa dịp còn nóng uống nhanh đảm bảo trong vòng một tuần có thể bay nhảy sinh long hoạt hổ. Huyên Huyên cầm lấy bát thuốc đưa cho Trần Phong thúc giục.

Nhìn Huyên Huyên ôn nhu, hiền lương để Trần Phong nhớ lại từng mảnh ký ức đã phủ bụi về Nguyệt Ảnh, về vị tỷ tỷ tiện nghi Trần Mộng Kỳ kiếp này của hắn

Các nàng lúc nàng cũng như thế, thanh thuần thiện lương không nhiễm bụi thế gian mãi mãi cũng là như vậy.

- Đại ca ca ngươi làm sao vậy? Có phải thuốc này không uống được.?

- Không có, ta chỉ nhớ lại vài đại tỷ tỷ, các nàng rất giống ngươi một dạng băng thanh ngọc khiết.

Trần Phong nói bưng bát thuốc trong tay Huyên Huyên uống một hơi cạn sạch.

- Đại ca ca xấu, ngươi liền chế nhạo người ta, Huyên Huyên nào có tốt như vậy. Huyên Huyên mặt nhỏ đỏ lên, biết Trần Phong đang khen nàng không khỏi xấu hổ.

- Cổ lão đầu, Cổ lão đầu người đâu rồi?

Một tiếng kêu trầm thấp mà kiêu ngạo vang lên trong đình viện.

- Làm sao vậy Từ Vũ Hàn công tử, ta đây nhà cửa đơn sơ hôm nay sao rảnh rồi đến thăm lão đầu tử ta đây?

Cổ lão đầu đi ra không mặn không nhạt nói, tụa hồ cũng không quá hoan nghênh người này.

- Nhà lão không phải có một cháu gái xinh xắn lanh lợi sao, với lại vừa nãy nghe ngươi vừa đưa về một người trẻ tuổi, bảy ngày sau cho hai người theo ta về phủ thành chủ, bảy ngày sau Lâm công tử, đệ tử hạch tâm của Cự Kiếm Môn đến đây, phủ thành chủ còn thíu vài cái nha hoàn bưng trà rót nước, với vài tên sai việc vặt.

Từ Vũ Hàn một mặt kiêu ngạo nói, lạnh lùng nhìn xem Cổ lão đầu, nếu không phải có phụ thân hắn dặn phải tôn kính lão một tý hắn liền vào đem người đi không cần đợi bảy ngày. Đây chính là Lâm công tử Lâm Kiệt con trai của một vị trưởng lão Cự Kiếm Môn, được hầu hạ Lâm công tử đây là chuyện có mặt mũi cỡ nào.

- Hắn không phải người trong thành chúng ta, hơn nữa thân mang trọng thương, e rằng bảy ngày sau cũng không thế xuống giường, còn tiểu nha đầu nhà ta đang bế quan luyện đang phải cần cả tháng nên cần Từ công tử tìm đối tượng khác.

Lão đầu tử lắc lắc đầu, vân khinh phong đạm mà nói.

- Vậy ngươi là có ý gì, Người bảy ngày sau ta sẽ quay lại dẫn đi, hơn nữa ta nói cho lão biết,ngày sau đừng ở trước mặt chúng ta làm mưa làm gió cha ta là thành chủ thực lực đã là Nguyên Anh trung kì, còn ngươi chỉ là một lão đầu luyện dược sắp chết, ở cái Thanh Hạ Thành này lời nói của ngươi không có cân lượng.

Từ Vũ Hàn cười lạnh một tiếng buông ra một câu uy hiếp rồi lỗ mũi hướng lên trời phất tay áo bỏ đi.

-
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...