Đại Hiệp, Đừng Sợ!
Chương 6: Bạch Hồ sơn trang
Trên giang hồ có Nhất trang Nhị phủ Tam các, nhất trang đó là chỉ Bạch Hồ sơn trang của đương nhiệm Võ lâm minh chủ Vương Cảnh Ngôn, Phụng Tiên trấn bởi vì ở lân cận Bạch Hồ sơn trang mà trở thành nơi người trong võ lâm thường xuyên xuất hiện. Tuy rằng nhân sĩ võ lâm thường xuyên quần tụ tại nơi này, nhưng cũng bởi vì sự tồn tại của Bạch Hồ sơn trang mà chưa bao giờ phát sinh chuyện mọi người sử dụng binh khí đánh nhau. Ánh trăng sáng ngời, một con ngựa màu đỏ thẫm đứng ở cửa Bạch Hồ sơn trang, Quý Ngọc Anh nắm chặt cương ngựa, cảm giác thấy có thứ gì đó ở phía sau mềm nhũn rơi từ trên lưng ngựa xuống, mày hơi nhíu, hắn lật tay một cái, xách lấy thứ kia… Chính là Thịnh Bảo Hoa cô nương đang ngủ vô tri vô giác, hơn nữa còn nước miếng giàn giụa, cả đoạn đường dài, không ném nàng lại giữa đường, thật sự là kỳ tích… Quý Ngọc Anh hết chỗ nói một lúc lâu, xách theo nàng nhảy xuống ngựa, lăn qua lộn lại một phen như vậy, Thịnh Bảo Hoa cô nương cư nhiên vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại, vẫn còn ngủ thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang. “Heo.” Nhéo nhéo hai má đỏ hồng kia, hắn nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nhìn chút nước miếng dính trên tay. Người nào đó chặc lưỡi, tiếp tục ngủ, còn quay mặt cọ cọ trên tay hắn. Sau đó mặc cho ai làm thịt bán nàng, nàng cũng không có phản ứng, thật không biết nàng làm thế nào có thể một đường bình yên vô sự từ Bảo Vân sơn chạy đến Phụng Tiên trấn. Quý Ngọc Anh vô lực liếc mắt nhìn, dắt ngựa, khiêng Thịnh Bảo Hoa cô nương đang ngủ không khác gì hôn mê vào Bạch Hồ sơn trang. Vừa mới tiến sơn trang, liền có người đón chào, người tới là một nam tử trung niên mặc áo choàng màu xám tro, đúng là quản gia của Bạch Hồ sơn trang Khâu Đường, y kinh ngạc nhìn thứ mà Quý Ngọc Anh đang vác trên vai, “Quý công tử, đó là…” Sẽ không phải là… thi thể đấy chứ?! Khóe miệng Quý Ngọc Anh hơi hơi nhếch lên một chút, “Một con heo.” Khâu Đường “Ủa” một tiếng, tiếp tục cẩn thận nhìn, đúng là một cô nương, “Cướp được?” Nói xong, dùng một loại ánh mắt mờ ám không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Quý Ngọc Anh, chân nhân bất lộ tướng a, không thể ngờ được mặt than công tử lại xuống tay mãnh liệt như vậy với cô nương mà mình thích. “Nhặt được.” Quý Ngọc Anh mặt không chút thay đổi nói. “Yên tâm yên tâm, ta sẽ không nói cho Minh chủ ~” Khâu Đường vẻ mặt bát quái, “Bất quá, dưa hái xanh không ngọt, phải dụ dỗ được cô nương nhà người ta mới được nha.” Nhìn thấy Khâu Đường dùng vẻ mặt chính trực nói chuyện bát quái, thật sự rất đáng bóp chết, Quý Ngọc Anh nhướng mày, “Lão đầu kia đâu? Hắn nhờ ta tra chuyện Thu Thủy Tập, ta ở Mê Ly môn tìm được một chút manh mối.” “Minh chủ ở Mai Hoa sảnh bày tiệc đón khách, nếu không công tử trực tiếp đi tìm ông ấy?” Khâu Đường ho nhẹ một tiếng, nói. “Là ai vô cùng lo lắng dùng bồ câu đưa tin cho ta nói Thu Thủy Tập bị trộm? Hắn còn có tâm tư bày tiệc đón khách?” “Minh chủ luôn thích giao lưu cảm tình cùng các võ lâm hiệp khách nha, ngay cả Mộ Dung Vân Thiên cũng đến đây a.” “Mộ Dung Vân Thiên? Ở nơi nào, ở nơi nào?” Cái đống trên lưng người nào đó bỗng nhiên nói leo. Quý Ngọc Anh vẻ mặt hắc tuyến. Khâu Đường kinh ngạc nhìn tiểu cô nương bị Quý Ngọc Anh khiêng trên vai, đang cố gắng quay đầu, hồi lâu mới hoàn hồn, dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Quý Ngọc Anh, thì ra cô nương nhà người ta trong lòng đã có đối tượng rồi a. Lúc Thịnh Bảo Hoa nhảy nhót đi theo Khâu Đường cùng Quý Ngọc Anh vào Mai Hoa sảnh, Mộ Dung Vân Thiên đang ngồi ở trong góc thờ ơ uống rượu. Sau đó, ngẩng đầu, hắn liền nhìn thấy một cặp mắt sạch sẽ trong suốt. Thấy hắn cũng nhìn thấy mình, Thịnh Bảo Hoa cao hứng trở lại, nhắm ngay mục tiêu trực tiếp vọt vào trong lòng hắn. “Bảo… Bảo?” Mộ Dung Vân Thiên sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn hồng y thiếu nữ trong lòng mình, lúc gọi lên cái tên này, khóe miệng hắn co giật một chút, đang nhớ lại cô gái này một lòng một dạ muốn kéo hắn về làm áp trại tướng công. “Ừ.” Thịnh Bảo Hoa vui vẻ cọ loạn trong ngực hắn, giống như con chó nhỏ tìm được chủ nhân. “Sao cô lại ở đây?” Mộ Dung Vân Thiên có chút nghi hoặc. “Ta mang nàng tới.” Một thanh âm cứng ngắc chen vào. Mộ Dung Vân Thiên đưa mắt nhìn về phía thanh âm kia, là một thanh y nam tử lưng mang kiếm, Long Ngâm Kiếm chủ nhân Quý Ngọc Anh? Nghe đồn người này tính cách quái gở bất thường, không dễ ở chung, vì sao lại… “Không cần cảm tạ ta, nhấc tay chi lao.” Quý Ngọc Anh khoát tay áo. Mộ Dung Vân Thiên nhíu mày, người kia nhìn thế nào mà thấy là hắn muốn cảm tạ y chứ… Đang cau mày, hắn bỗng nhiên cảm giác người giống như con chó nhỏ kia đang kéo kéo góc áo hắn, “Bảo Bảo ở Duyệt Lai khách sạn chờ thật lâu…” Nghe nàng nói như vậy, Mộ Dung Vân Thiên nhớ lại dường như đúng là mình đã bảo nàng chờ ở Duyệt Lai khách sạn, đơn giản chỉ là một câu tùy tiện, nàng thật sự một mực ở đó chờ hắn? Thịnh Bảo Hoa ngẩng mặt lên, rồi lại hạ ánh mắt không dám nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng, “Chờ mãi huynh vẫn không tới, Bảo Bảo không chờ được, cho nên mới phải tự tiện tới tìm huynh…” Mộ Dung Vân Thiên nghe vậy, cười nhẹ, nâng tay xoa đầu nàng, “Là ta không tốt, quên đi ước định với cô.” Thịnh Bảo Hoa trộm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không có vẻ tức giận, lại càng mềm nhũn nằm trong lòng hắn. “Vân Thiên, vị cô nương này là?” Bên cạnh, một lão nhân mập mạp tò mò hỏi. Mộ Dung Vân Thiên còn chưa trả lời, đã có người cười cướp lời đáp, “Là tiểu nương tử chưa quá môn của Mộ Dung tam công tử.” Người vừa nói chính là vị công tử trẻ tuổi mặc trường bào màu tím, Mộ Dung Vân Thiên liếc mắt nhìn gã, Tử Ngọc các Các chủ Mai Ngạo Hàn. Trò cười ở khách sạn ngày hôm đó, gã cũng chứng kiến. “Mai Các chủ chê cười.” Mộ Dung Vân Thiên nhẹ lời cười đạm. “Vân Thiên, cô nương này thật là…” Lão nhân mập mạp càng hiếu kỳ. Mộ Dung Vân Thiên có chút đau đầu nhìn thoáng qua hồng y thiếu nữ tựa trong lòng hắn, đã thấy nàng đang dựa vào hắn mà ngủ, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo hắn không chịu buông. Quý Ngọc Anh liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa nằm trong lòng Mộ Dung Vân Thiên ngủ vô cùng an tâm, xoay người đi ra khỏi Mai Hoa sảnh. Mơ hồ còn nghe được phía sau Mộ Dung Vân Thiên đang giải thích, “Tại hạ cùng với cô nương này có chút sâu xa, khi nàng còn bé từng bị người ta lừa gạt đem bán, vừa vặn ta bắt gặp…” Vượt qua hành lang, Quý Ngọc Anh cảm giác được có người đang theo phía sau mình, đang muốn quay đầu, lại nghe thấy một thanh âm giống như tiếng thở dài, “Chân trời nơi nào không có cỏ thơm, sao phải đơn phương yêu mến một cành hoa.” “Khâu quản gia, ngươi thực rảnh rỗi.” Không quay đầu lại, hắn thản nhiên nói. “Ta đi uống rượu cùng công tử.” Khâu Đường sán đến trước mặt hắn, dùng vẻ mặt “Tâm sự của ngươi, ta đều biết, huynh đệ không cần phải nói” nhìn hắn, còn nâng tay vỗ vỗ vai hắn an ủi. Quý Ngọc Anh đẩy tay y ra, quay đầu liền đi. “Huynh đệ, hãy nghĩ thoáng một chút ~” Phía sau, Khâu Đường vẫn còn lớn tiếng khuyên giải an ủi. Vì thế Quý Ngọc Anh đi càng nhanh hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương