Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 94: PN1: Lệ Vân rời nhà trốn đi



Phần 1. Vòng vòng vòng trốn đi

Nhắc tới, Lệ Vân lúc ba tuổi, khi đó bọn họ còn ở tạm ở Cổ thành, khi đó Lưu Ly còn chưa tới Lệ gia, võ lâm vẫn còn đang người tranh ta đoạt.

Khi đó Lệ Vân cũng tràn ngập hi vọng đối với cha mẹ nhà mình — mẫu thân ôn nhu đáng yêu, phụ thân hiền lành hài hước, nhưng là đời người không như ý tám chín phần mười!

Sự thật chân chính vĩnh viễn cách tưởng tượng một khoảng cách rất xa — “Tiểu Vân Nhi.” Tiểu Tiểu đánh một cái vào đầu Lệ Vân.

“Nương…” Tiểu Lệ Vân ôm đầu tủi thân nhìn mẫu thân mình.

“Nói cho con một chuyện!” Tiểu Tiểu cười hì hì nhìn Lệ Vân, “Độc dược Dược vương tiền bối đưa cho con tạm thời bị ta trưng dụng, về phần có trả lại con hay không, để nói sau!”

“Nương! Đó là của con mà! Người không phải cũng có một phần sao?” Lệ Vân mất hứng nhìn mẫu thân mình, Lệ Vân bé là một đứa trẻ có lý tưởng có khát vọng, sẽ không khuất phục dưới dâm uy của mẫu thân!

Tiểu Tiểu lấy một ngón tay chỉ Lệ Thú phía sau nàng, “Muốn nghe cha con giáo dục một chút không?”

Không muốn! Nhưng là…

Tiểu Lệ Vân suy nghĩ một chút những thứ độc dược đủ cho bé xưng bá này, lại nhìn Lệ Thú một chút…

Cuối cùng, sự thật chứng minh, thứ vui đùa gì đó vĩnh viễn không quan trọng bằng lỗ tai của mình, bởi vậy, tiểu Lệ Vân nước mắt lưng tròng giao tất cả độc dược của mình cho mẫu thân.

Đây là đôi vợ chồng cấu kết với nhau làm chuyện xấu!

Lệ Vân bĩu môi mất hứng nhìn Tiểu Tiểu và Lệ Thú. Bé rõ ràng là con trai của bọn họ đó! Sao có thể bắt nạt bé như vậy?

Được, bé quyết định rồi! Bé muốn rời nhà trốn đi!

Xem bé làm sao viết xuống một truyền thuyết riêng của bé trên giang hồ!

Tiểu Lệ Vân không biết từ nơi nào lấy ra một cái túi, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc rời nhà trốn đi.

Hoa quế cao… phải mang theo, bằng không vạn nhất đói bụng thì làm sao bây giờ? Còn có hoa quả đường, không thể để lại cho mẫu thân mình! Đồ chơi ông ngoại mua cho bé cũng không thể quên, còn có cái này… Cái kia…

Tốt lắm!

Khi túi được trang bị đầy đủ hoàn toàn, tiểu Lệ Vân vừa lòng vỗ vỗ cái túi nhỏ của mình, nhưng là lúc cậu bé chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà thì phát hiện mặt trời đã ngả về Tây, ánh nắng chiều rực rỡ đầy trời, mà tiểu bụng Lệ Vân cũng kêu vang…

Cậu bé đói bụng…

Thoáng suy xét, tiểu Lệ Vân trịnh trọng gật gật đầu, bé muốn vào ban đêm nguyệt hắc phong cao trình diễn tiết mục “trốn khỏi nơi cực kỳ nguy hiểm”!

Hiện tại phải làm là…

Lệ Vân nhét túi dưới gầm giường, nghênh ngang đi ra ngoài, “Nương! Người ta đói bụng rồi!”

Tìm Tiểu Tiểu cũng muốn đi ăn!

Màn đêm buông xuống, tiểu Lệ Vân lấy ra một cây bút lông và mấy tờ giấy, viết xuống vài chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ không biết cực kỳ sáng suốt dùng một vòng tròn thay thế, “con vòng vòng vòng đi ra ngoài, không vòng tìm con!”

Khụ khụ, văn dịch như sau: con muốn rời nhà đi ra ngoài, không cần tìm con!

Để tỏ lòng bi thương và bất đắc dĩ của mình, tiểu Lệ Vân còn muốn chảy xuống vài giọt nước mắt, nhưng nặn nửa ngày đừng nói nước mắt, đến mồ hôi cũng không nặn ra được!

Bởi vậy bé dứt khoát dùng phương pháp đơn giản nhất, phun vài ngụm nước bọt lên trên giấy, không biết như vậy có thể khiến nương và cha biết được sai lầm của mình hay không?

Bắt nạt trẻ con là không đúng!

Nhìn đi, bé cũng bị bắt nạt mà khóc!

Cảm thấy tất cả công tác chuẩn bị đều đã làm tốt, tiểu Lệ Vân lại kéo từ dưới gầm giường lên cái bọc nhỏ của bé, cầm lên độc dược vừa mới trộm về từ chỗ Tiểu Tiểu nhét vào trong bao vải, vẻ mặt kiên nghị đẩy cửa ra, đi về phía bên ngoài.

Hẹn gặp lại! Cha, nương! Từ nay về sau con muốn lưu lạc khắp nơi, thiên hạ to lớn sẽ có một chỗ cho con dung thân!

Ngay khi Lệ Vân hào hùng vạn trượng chuẩn bị xông xáo giang hồ, hai bóng người xuất hiện phía sau cậu bé.

“Thú ca, chàng nói Vân Nhi muốn đi đâu đây?” Tiểu Tiểu vừa xem kịch vui vừa nói chuyện với Lệ Thú.

“Không biết.” Lệ Thú nhướng mi, “Vân Nhi quá lỗ mãng rồi, trưởng bối còn không có đồng ý sao có thể chạy loạn khắp nơi? Cha mẹ không đi xa…”

“Thú ca, “Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, “Chàng không có nghe nói nó muốn rời nhà trốn đi sao? Ý của rời nhà trốn đi chính là không thể để chàng biết được rời khỏi nhà. Chẳng qua…” Tiểu Tiểu gian trá cười hắc hắc, “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, tiểu quỷ này khẳng định không đến ba ngày sẽ trở lại!”

“Vì sao?”

“Bởi vì…”

Lệ Vân ôm túi của mình lảo đảo tiêu sái ra khỏi Cổ vương phủ, lúc này đã là giữa đêm, toàn bộ Cổ thành mất đi sức sống bình thường, yên tĩnh đến tiếng gió cũng nghe thấy được.

Theo lý mà nói, loại tình huống này đối với một đứa trẻ mà nói tóm lại là có chút đáng sợ, chẳng qua, tính cách của Lệ gia Tiểu Vân Nhi từ trước đến giờ đều “Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ lão cha đến bới móc”, bởi vậy chỉ cần chỗ không có Lệ Thú giáo dục chính là chỗ tốt!

Tuyệt đối không sợ hãi, Lệ Vân tiếp tục kéo túi dũng cảm khí phách hiên ngang đi về phía trước, đi thẳng đến cổng lớn của Cổ thành, lúc này Cổ thành đã phong thành rồi, bởi vậy tiểu Lệ Vân quyết định ở chỗ này chờ hơn nửa buổi tối, dù sao bé có rất nhiều thời gian.

Lấy ra một cái chăn nhỏ từ trong túi, Lệ Vân tìm một chỗ sạch sẽ, ở phía trên trải một tầng rơm rạ, rồi ngủ mất.

Mà hai người vẫn đi theo Lệ Vân thì lúc này tới gần Lệ Vân, Tiểu Tiểu đắp lại cho Lệ Vân một tầng chăn, Lệ Thú lại càng trực tiếp dùng nội lực giúp Lệ Vân chống lạnh.

Cho đến khi trời sắp sáng hai người mới biến mất ở bên cạnh Lệ Vân.

Mà, Lệ Vân vẫn ôm túi ngủ sáng sớm hôm sau liền tỉnh, cửa thành vừa mở ra, cậu bé liền trực tiếp chạy vọt ra ngoài.

Muốn đi đâu đây?

Lệ Vân nhắm mắt lại tùy ý chỉ một người, sau đó khi mở mắt liền phát hiện một người có điệu bộ giang hồ đầy người, người kia cao cao gầy gầy, một thân trang phục màu xanh lơ, bội kiếm bên hông, ngón trỏ trên tay hắn hơi đen sì, dưới sự dạy dỗ của Dược vương, tiểu Lệ Vân tất nhiên biết đây là kết quả do dùng độc trong một thời gian dài. Mà hắn còn dắt một con tuấn mã màu trắng.

Tiểu Lệ Vân nắm chặt nắm tay, vậy đi theo hắn!

Bởi vậy tiểu Lệ Vân vui vẻ đi theo người kia rời khỏi, người ta đi một bước cậu bé bước đi hai bước — không có cách nào ai bảo dáng người của cậu bé thấp chứ? Người ta rẽ trái, cậu bé liền rẽ trái.

Khi người kia chợt nhìn về phía sau, tiểu Lệ Vân liền lập tức chuyển ánh mắt sang một bên khác, một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình.

Cho đến khi người kia, xoay người trở lại đi đến bên cạnh cậu bé.

Người kia ngồi xổm xuống, vuốt đầu Lệ Vân, “Tiểu gia hỏa, con đi theo ta làm gì?”

Không thể không nói, dáng vẻ Lệ Vân mặc dù rất giống Lệ Thú, chẳng qua cậu bé lại luôn mỉm cười, có chút vui vẻ, làm cho người ta vừa thấy liền thích.

“Thúc thúc, con… con…” Lệ Vân lập tức nức nở nói hết cho người khác, “Cha mẹ con đối xử với con không tốt, bởi vậy con đã trốn đi.” Nói xong, Lệ Vân lập tức chìa vết máu bầm khi cậu bé nghịch ngợm bị ngã cho người ta xem — bé cái gì cũng chưa nói, tất cả đều là người khác hiểu lầm!

Người kia khẽ thở dài một tiếng, “Tiểu gia hỏa, con muốn đi theo ta sao?”

Ánh mắt tiểu Lệ Vân đảo một vòng, lập tức gật gật đầu, “Cám ơn thúc thúc!”

Đi theo người này, khẳng định không lo ăn uống!

“Thú ca…” Tiểu Tiểu vẫn đi theo tiểu tử béo bỗng nói với Lệ Thú, “Thiếp có một tin tức xấu, một tin tức tốt chàng muốn nghe cái nào trước?”

“Tin tức xấu?”

“Con trai chàng ba ngày là không trở về được.”

“Tin tức tốt đâu?”

“Con trai chàng kẻ nghèo không mang một văn tiền ra khỏi cửa kia không cần chịu đói rồi.”

“…”

Cái thứ nghèo này có thể di truyền sao?

“Bé à, ta tên là Đường Vô Danh, tên của con là gì?” Người kia dắt tay Lệ Vân, ôn nhu hỏi .

“Lệ Vân!” Vẻ mặt Lệ Vân như ánh mặt trời nhìn Đường Vô Danh.

“Cùng ta đi Đường môn được không?”

“Được!”

Cứ như vậy, Đường Vô Danh nhặt về cho Tứ Xuyên Đường môn một tiểu ma đầu…

Sau khi trải qua mười ngày đi chung đường, Đường Vô Danh dẫn theo Lệ Vân về tới Đường môn, dọc theo đường đi Lệ Vân biểu hiện nhu thuận lại nghe lời, khiến Đường Vô Danh không khỏi thầm mắng cha mẹ của Lệ Vân, đứa trẻ nhu thuận như vậy mà bọn họ cũng không coi trọng!

Đường Vô Danh tất nhiên cũng thấy được túi của Lệ Vân, nhưng là hắn cũng không có quá nhiều truy hỏi — chỉ là đồ của một đứa trẻ, vậy hắn để ý làm cái gì?

Bởi vậy, hắn càng không biết trong đó cất giấu là độc dược Độc vương chế tạo Đường môn tha thiết ước mơ…

Mà đi theo sau hai người bọn họ còn có hai người không ngừng bị Đường Vô Danh mắng.

“Đường chủ.” Khi Đường Vô Danh dẫn theo Lệ Vân Hành đến Đường môn, vài người đang ở cửa chờ bọn họ.

Đường môn lấy môn chủ Đường môn cầm đầu, bên dưới là ba đường khẩu, Vô Ảnh các, Tuyệt Mệnh đường và Thánh Tài điện, chia ra quản lý ám khí, độc dược và chấp pháp, Đường Vô Danh là người chấp chưởng Tuyệt Mệnh đường.

“Ừm.” Đường Vô Danh tung mình xuống từ trên ngựa, gật gật đầu với thủ hạ, “Vất vả rồi.” Đường Vô Danh ôm Lệ Vân từ trên lưng ngựa xuống dưới, đưa tới trước mặt mấy người, “Đứa bé này là ta gặp ở trên đường, sắp xếp cho cậu bé một phòng đi!”

Tiểu Lệ Vân lập tức toét ra một nụ cười lấy lòng với mấy tên thủ hạ kia, hi vọng bọn họ có thể sắp xếp cho bé một phòng tốt hơn một chút.

“Dạ, đường chủ.” Mấy tên thủ hạ kia mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không để ý đến nụ cười của tiểu Lệ Vân.

Đường Vô Danh khẽ gật đầu, ngồi xổm xuống nhìn thẳng tiểu Lệ Vân, “Vân Nhi, con liền đi theo bọn họ nhé, có vấn đề gì lại tới tìm ta, còn nhớ rõ tên ta gọi là gì không?”

Lệ Vân khẽ gật đầu, “Đường thúc thúc, thúc cứ bận việc của thúc đi! Vân Nhi sẽ rất ngoan!”

Đường Vô Danh mỉm cười, xoay người rời khỏi.

Mà chỗ tối Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi trừng tiểu Lệ Vân — nó ở nhà cho tới bây giờ chưa từng nhu thuận như vậy! Mà Lệ Thú đang nghĩ thầm có phải nên dạy dỗ cho Lệ Vân thêm một chút hay không?

Lệ Vân căn bản không biết cha mẹ mình vẫn còn ở phía sau liền đi theo mấy người thủ hạ sắp xếp phòng cho bé.

Nhưng là vừa đến phòng Lệ Vân liền trợn tròn mắt, đây rõ ràng chỉ là chỗ hạ nhân ở thôi!

Chẳng qua, Lệ Vân nhún nhún vai, bé cũng không để ý đến chỗ ở, chỉ cần có thể cho bé chơi thỏa thích là được rồi! Chơi đã lại rời đi là được rồi! So đo nhiều như vậy làm cái gì, lão cha nói rất hay, thỏa mãn là vui vẻ đó!

“Về sau ngươi ở nơi này!” Tên thủ hạ kia khinh thường nhìn Lệ Vân, “Thật không biết đường chủ nhặt về tiểu gia hỏa làm cái gì, mới bao nhiêu tuổi chứ! Chả giúp đỡ được cái gì!”

Này này này! Rất đả thương người đó?

Lệ Vân bé ít nhất có nội lực hai mươi năm — mặc dù do ngâm thuốc tắm, còn không biết vận dụng ra sao, còn có thể Yêu Tuyệt kiếm — mặc dù chỉ có mấy chiêu, thậm chí còn có thể chế tạo độc dược — tất cả đều là dùng để đùa ác …

Khụ khụ, tóm lại bé vẫn là rất hữu dụng!
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...